Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 217

Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Mặc Noãn khoanh tay nhìn ngôi nhà đã xa cách tám năm, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, cũng không rõ là tâm tình gì, chỉ cảm thấy tim rất đau, cô nhớ lại tất cả ngọt bùi cay đắng ở nơi này, cảm xúc, kỷ niệm tuôn trào như suối, ào ào không dứt! “Xuống xe!” Thanh âm lạnh lùng của Mặc Phi Tước cắt đứt dòng tưởng nhớ của cô, khó nhọc hít một hơi, cô quay đầu nhìn về phía anh, cô cố tạo lớp ngụy trang lạnh lùng tự bảo vệ mình, “Đưa tôi về nhà!” “Nơi này chính là nhà của em!” Mặc Phi Tước cố gắng nhẫn nại, không muốn cáu giận với cô, mệt mỏi! Mặc Noãn lạnh lùng liếc anh một cái, cởi đai an toàn ra, đẩy cửa xe ra đi xuống, Mặc Phi Tước đưa mắt nhìn cô, thấy cô không vào nhà mà đi ngược trở ra, giận đến nỗi đập một phát lên tay lái, đẩy cửa xe ra đuổi theo nâng cô lên —— “Mặc Phi Tước anh làm trò gì thế?” Lần này anh không phải ôm cô mà dã man hơn là đem cô vác trên vai, Mặc Noãn vừa giận, vừa bị dọa sợ tới mức nóng nảy, nhưng lại không dám lộn xộn, bởi té xuống sẽ làm mình bị thương! “.

.

.

.

.

.

Thiếu gia!” Bà giúp việc mở cửa thấy anh khiêng một cô gái về thì ngạc nhiên, giật mình.

Có thể không kinh ngạc sao? đã có đến tám năm rồi, anh không mang phụ nữ về nhà! “Mặc Phi Tước, tên khốn kiếp, mau buông tôi xuống.

.

.

.

.

.” Thanh âm này nghe rất quen thuộc, giống như là tiểu thư! Bà giúp việc càng sững sờ như kẻ ngốc hơn, người thiếu gia đang vác chắc không phải là tiểu thư chứ? Trong lúc Mặc Noãn gây ầm ĩ náo loạn, Mặc Phi Tước đã khiêng cô tiến vào một gian phòng, thả cô xuống giường lớn, lúc này mới chống nạnh thở dốc.

“Mặc Phi Tước, anh là tên khốn kiếp!” Cô lật người từ trên giường ngồi dậy.

Anh nhíu mày! “Cầm thú!” Anh nhếch môi! “Hèn hạ, vô sỉ, tiểu nhân bỉ ổi!” Anh cuối cùng cũng không nhịn được mà nở nụ cười tươi như gió xuân nhưng lại đẹp đến nỗi làm cho người khác không dời mắt được, cứ như vậy mà tà tứ cười, lại làm cho đáy lòng Mặc Noãn bỗng dưng phát lạnh.

“Biết tôi khốn kiếp, cầm thú, hèn hạ, vô sỉ thì cũng đừng chọc giận tôi!” Anh cúi người, đem đầu lấn đến gần cô, hai khuôn mặt trong nháy mắt gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau hai người đều im lặng, nỗi mong nhớ nhau đã lâu không gặp nay đột nhiên dâng tràn trong tim.

.

.

.

.

.

Tám năm, thời gian thật không phải là ngắn, đủ để phai mờ một chút hận, lắng đọng một chút tình, cô đã sớm vì anh mà khép lại cửa tình, còn anh lại vì cô mà mở ra quá trễ! Phụ nữ, khờ dại một lần là đủ! Cô sẽ không vì anh mà ngốc nghếch thêm lần nữa, cục cưng cũng sẽ không tha thứ cho anh, người đàn ông này không đáng để cô yêu! Nghĩ đến đây, cô chớp chớp mắt, đem sự mong nhớ cùng khổ sở xóa sạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại anh! Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, cho đến khi môi của anh chậm rãi đè xuống phía cô! Anh muốn dạy cô hôn, anh muốn cho cô thể nghiệm dịu dàng khi răng môi giao hòa, anh cũng muốn làm cô trầm luân trong phần nhu tình này.

Trong một giây cuối cùng khi môi anh ấn xuống, thì Mặc Noãn dời đi tầm mắt, làm môi anh rơi vào gò má cô, môi của anh nhẹ nhàng chạm khẽ, còn mang theo tiếng thở dài thoảng qua! “Đã khuya lắm rồi, tôi muốn đi ngủ!” Nhắm mắt lại, cô lạnh nhạt hạ lệnh đuổi khách.

“Ngủ ngon!” Anh xoay người, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, ở trên xe bản thân đối với cô làm ra hành vi man rợ, anh có tự trách, nhưng không hối hận, chỉ là có chút khổ sở, cô cũng không phải cam tâm tình nguyện! Phiền não, nhìn cô nằm sấp trên giường, đi ra ngoài, anh thay cô khép cửa.

Hồi lâu, Mặc Noãn nằm chôn mặt ở trong gối và âm thầm khóc.

.

.

.

.

.

Khi cô trở về nước mới biết tin tức Mặc lão đã qua đời, ai nói cô không khó chịu chứ? Cô tự nhốt mình trong nhà khóc cả một ngày! Từ phòng tắm bước ra, Mặc Phi Tước vừa mặc vào áo ngủ, thì điện thoại của trợ lý liền gọi tới, anh nhận điện thoại và ngồi xuống bên giường, “A lô?” “Tổng tài, người ngài muốn tôi tra tôi đã tra được, anh ta là Cố Triển Dật, nam, quốc tịch Mỹ, năm nay 27 tuổi, quản lý một công ty ngoại thương, tôi còn tra được, công ty của anh ta đã đăng ký ở thành phố này, hẳn là tháng sau sẽ tới!” “Tôi biết rồi, cực khổ cho cậu rồi!” “Tổng tài còn có gì muốn phân phó không?” “Không có, nghỉ ngơi sớm đi!” “Dạ, tổng tài ngủ ngon!” Mặc Phi Tước để điện thoại xuống, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh nham hiểm như cáo già, anh đang muốn nằm xuống giường, thì chợt nghe tiếng ồn ào từ ngoài cửa truyền đến, anh quay đầu lại đi ra ngoài! Đứng ở ban công, hai tay chống lên lan can, từ trên cao anh phóng tầm mắt xuống phía dưới —— “Tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?” “Bà tránh ra, tôi có chuyện quan trọng muốn ra ngoài làm!” “Chuyện quan trọng gì, ngày mai đi làm không được sao? Tiểu thư bây giờ đã rất khuya rồi, một mình cô thân gái yếu đuối đi lại ở ngoài rất nguy hiểm!” “Không được, hôm nay phải làm!” “Thiếu gia!” Bà giúp việc đang ngăn cản cô, tinh mắt phát hiện thiếu gia đứng ở trên lầu xem trò vui, kêu nhỏ một tiếng.

Mặc Noãn kêu thầm trong lòng một tiếng không ổn, tâm tình chán nản muốn chết, làm sao lại kinh động đến anh ta! “Dì Tần, bà đi nghỉ đi, nơi này giao cho tôi!” Anh nghênh ngang đi xuống, tiến về phía bà giúp việc phân phó và nói.

“Haizzz!” Bà giúp việc nhìn qua nhìn lại hai người họ, mắt thấy bộ dạng tiểu thư giống như đã gây họa lớn, không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh thay cô, nghe lệnh lui ra! “Đã trễ như thế, em có chuyện gì quan trọng, mà gấp gáp như vậy, không làm không được?” Anh đi tới, dừng lại sau lưng cô, nở nụ cười tà.

“Ai cần anh lo!” Mặc Noãn liếc xéo anh một cái, rồi đi tới cửa, cố gắng mở nhưng cửa đã bị khóa trái! “Đưa chìa khóa cho tôi!” Cô quay đầu gào lên với anh.

“Không ngờ tinh lực của em vẫn còn dồi dào như vậy, hả?” Anh đi tới, cô theo bản năng mà lui về phía sau, vừa lùi thì đã lùi đến cửa, hai tay anh áp tới, đem cô cố định trong vòng vây của mình.

“Tôi không đi nữa, anh tránh ra, tôi muốn đi ngủ!” Con gái co được dãn được, hiểu rõ ý đồ của anh, cô không khỏi nhỏ giọng xuống nước.

“Cùng đi đi, vừa đúng lúc tôi cũng không ngủ được!” Anh nhướng lông mày, rồi ra vẻ bỡn cợt mà cong cong khóe miệng.

“Mặc Phi Tước tôi cảnh cáo anh, đây là ở nhà, cũng không phải nơi anh có thể làm bậy!” Mặc Noãn rất nhanh nắm chặt hai nắm đấm, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn anh, vô lại! “Ha ha!” Anh cười ra tiếng, “Rốt cuộc cũng nhớ đây là nhà của em sao? Tôi còn tưởng rằng em sẽ mất trí nhớ thật lâu !” “Anh.

.

.

.

.

.” “Không phải buồn ngủ sao? Là tự mình đi, hay để tôi ôm em?” Anh lưu manh ngắt lời cô.

“Anh vô lại, tránh ra!” Cô xấu hổ tức giận mà đẩy anh, sức lực luôn không đủ.

“Xem ra em hi vọng tôi ôm em!” Không nói lời nào, anh ôm cô lên như ôm một cô công chúa, làm Mặc Noãn sợ tới mức la hét dữ dội, “Cầm thú, tôi sai rồi, anh mau buông tôi xuống, tôi bảo đảm với anh tôi không đi!” Cô điềm đạm đáng yêu mà cầu xin tha thứ, chỉ đổi lấy hai chữ của anh: “Muộn rồi!” Sau đó, đêm nay, Mặc Noãn chỉ có thể dùng một thành ngữ “bay lên mây” để hình dung! Đúng vậy, cô bay lên tới tận trời! Ngày hôm sau, sau khi cô tỉnh lại, sửng sốt nhìn trần nhà, trí nhớ tối hôm qua cuồn cuộn mà đến, dường như lần này cũng không thể xem như là cưỡng bức, nhiều lắm chỉ coi như dụ dỗ thôi, thành thực mà nói, cô trầm luân, biến thành vui vẻ chịu đựng dưới thân thể của anh!
Bình Luận (0)
Comment