Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 22

Mở giao diện Chat Messenger ra, cậu bé phát tin đi tin: Mike. Mike: chủ tử, đã trễ thế này cậu còn chưa nghỉ ngơi? Cậu bé: thức dậy đi tiểu một chút, thuận tiện tìm anh làm việc! Mike: chủ tử, có người khi dễ cậu rồi phải không, để Mike chạy tới giúp cho chủ tử! Cậu bé: No! Là tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người! Mike: xin chủ tử cứ việc phân phó. Cậu bé: Đông Bác Hải, nam, sinh ngày X tháng X năm 19XX, 30 tuổi, người thành phố SHI, tôi muốn tất cả tài liệu bối cảnh của ông ta, tốt nhất là không bỏ sót một chi tiết nào. Mike: Dạ chủ tử. Cậu bé: Trước bảy giờ rưỡi gởi tư liệu của ông ta cho tôi, có vấn đề gì không? Mike: không thành vấn đề! Cậu bé: OK, ngủ ngon!......... Giờ phút này Mike đang ở La Mã – thủ đô Italy nhìn trời một chút, mây bây bồng bềnh, chắc là sáng sớm! ( chú thích: giờ Bắc kinh nếu so với quốc gia Châu Âu sớm / muộn 6 canh giờ.) ◆◆◆◆◆◆◆◆ Hôm sau, mới sáng sớm Q Tử đã rời giường sớm một chút làm bữa ăn sáng, từ lúc bốn tuổi cậu đã bao hết chuyện nấu cơm như vậy rồi, bởi vì bốn năm trước Vô Song vừa bước vào đại học, đi học, lại thêm công việc bận rộn, căn bản không có thời gian chăm sóc cậu, chỉ có thể mang cậu qua cho bà cụ kế bên chăm sóc, bà cụ là một bà lão mẹ goá con côi rất có lòng nhiệt tình, đối với Q Tử thân thiết giống như cháu nội vậy, rất tốt, không thể không nói, mấy năm nay Vô Song có thể không bỏ lỡ giữa con trai và việc học, toàn bộ đều dựa vào sự giúp đỡ của bà cụ. Vì thay mẹ giảm bớt gánh nặng, Q Tử chủ động yêu cầu bà cụ dạy cậu nấu cơm, sau khi học xong, mỗi ngày về nhà Vô Song đều có thể được ăn thức ăn thơm ngào ngạt tự tay con trai làm thay cô! Loại cảm động đó thì không thể dùng lời nói mà hình dung được, cô thật sự rất may mắn vì vào một khắc cuối cùng của cuộc giải phẩu, cô đã lựa chọn buông tay! Vì con trai có khổ sở nhiều hơn nữa cũng đáng giá! Nhưng, đối với Q Tử mà nói nụ cười của mẹ, chính là kiêu ngạo lớn nhất của cậu, có thể thay mẹ làm gì đó, cũng là đáng giá vạn lần! Trên giường nhỏ, mí mắt của Đông Bác Hải mở ra, nhíu mày, anh từ từ mở mắt, chỉ thấy phía trên đỉnh đầu là hệ ngân hà, chính là dán một tầng hệ ngân hà bằng giấy, anh cho là mình hoa mắt, lấy tay dụi mắt, vẫn là hệ ngân hà, phản ứng đầu tiên, nơi này không phải là nhà của anh, anh đang ở đâu? Cảm giác được đồ nắm trong tay, anh giơ tay lên nhìn, lại thấy đang nắm một bàn tay của phụ nữ, anh từ cánh tay nghiêng đầu nhìn, chỉ cảm thấy cô gái này thật quen mặt. Nhíu mày anh suy nghĩ một chút...... Bỗng chốc, anh bừng tỉnh hiểu ra, là cô ta, người phụ nữ ở trong băng đi lừa gạt. Không còn kịp suy tính tại sao anh lại ở chỗ này nữa, mà vội vàng hất tay của cô ra, giống như là vứt bỏ vi khuẩn (virus) vậy, muốn chán ghét bao nhiêu có chán ghét bấy nhiêu.

“A......” Vô Song giật mình tỉnh lại, vươn vươn lưng mỏi, cổ đau quá, thấy anh tỉnh thì thuận miệng hỏi câu

“Anh đã tỉnh!” Cô đưa tay muốn đi thử xem anh đã hết sốt chưa, nhưng không ngờ, bị anh dùng sức đẩy ra, còn tặng kèm một câu lạnh như băng

“Cô muốn chết à!” Từ trước đến giờ anh không thích phụ nữ đụng vào, lại thích ‘ đụng vào ’ phụ nữ, quái thai à, biến thái à!

“A!” Tay của Vô Song bị anh đạp đỏ lên, đau đến mức nhíu mày, đứng lên nói

“Tôi muốn chết? Nếu tôi không cứu anh, anh mới tìm chết đó!”

“Cô cứu tôi?” Đông Bác Hải thực sự không tin.

“Nếu không sao anh lại ở nhà tôi, nằm ở trên giường của con tôi?” Đông Bác Hải liếc mắt gian phòng kia một cái, sắc mặt trầm xuống, lại nói

“Không phải là bị mẹ con mấy người tính kế chứ?”
Bình Luận (0)
Comment