Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 222

“Mặc Phi Tước.

Chúng ta không phải nên xuống núi sao? Sao anh còn đi lên núi?” “Giờ mà xuống núi, có đi tới trời sáng cũng không tìm được gia đình nào!” anh quay đầu lại liếc cô một cái.

” Ý của anh là trên núi có người sao?” “Xem ra em thật tiến bộ không ít” anh nhìn cô lộ ra nụ cười tán thưởng, Mặc Noãn hướng anh nhăn mũi, cô thẳng thắn đấy, thông minh đấy, nhanh miệng đấy thì sao.

Khi hai người chạy được lên trên núi, thời điểm tìm được phòng nhỏ, thì sắc trời đã âm u nay lại càng mờ mịt hơn.

Mặc Noãn vừa lạnh vừa mệt, sau khi đi vào nhà gỗ, trong lòng càng thêm thất vọng muốn chết “Đây chính là nơi anh nói với tôi?”.

Đây căn bản chỉ là một căn phòng trống, bên trong cái gì cần có đều không có, hại cô mất công mong chờ, cao hứng hụt.

“Em vào phòng ngồi trước một lát, tôi đi tìm chút củi đốt” Anh cởi áo khoác len lông cừu của mình xuống, phủ thêm cho cô, xoay người đang muốn rời đi, Mặc Noãn lập tức kéo tay anh… Mặc Phi Tước quay đầu lại nhìn lại cô, thấy cô một bộ dáng cứ như muốn nói lại thôi, nói: “Có chuyện gì, cứ nói đi” “Không có.

.

.

.

.

.

Không có gì” Cô ấp úng, âm thầm cắn chặt hàm răng đang run rẩy, tính tình quật cường của cô không cho phép cô yêu cầu anh ôm cô.

“Không có gì sao?” Mặc Phi Tước chợt nghĩ đến điều gì làm như muốn xoay người rời đi, Mặc Noãn vội vàng bám sát theo ra cửa.

“Bên ngoài lạnh như vậy, anh đi ra ngoài như vậy không sợ bị chết rét à” Cô đem y phục anh khoác lên trên người cô trả lại cho anh.

“Tôi ở chỗ này chờ anh, anh phải nhanh trở lại một chút nha.

Tôi.

.

.

.

.

.

tôi sợ bóng tối” Ở trước mặt anh thừa nhận mình sợ tối, cô xấu hổ đỏ mặt ! Anh mỉm cười.

Cho là anh đang cười nhạo mình, Mặc Noãn buồn bã xoay đầu đi.

Anh len lén đem đầu mình hướng đến gần lồng ngực cô, dịu dàng kêu một tiếng, “Noãn!” “Ưm.

.

.

.

.

.

.” Cô theo bản năng quay đầu lại, bị anh ôm cây đợi thỏ vừa vặn hôn trúng.

Khi anh hôn một cách mạnh mẽ, đầy ý cướp đoạt, cô nhẹ nhàng kêu “ưm”, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng, nóng bừng lên.

“Nhắm mắt lại” Mặc Phi Tước nhẹ nhàng ôm cô vào ngực.

Mặc Noãn mở đôi mắt to, sáng ngời, nhìn anh chằm chằm.

Cô tức giận nhưng không phải giận Mặc Phi Tước mà là giận chính mình sao lại không có tiền đồ như vậy.

Bị anh trêu chọc, cô lập tức cởi giáp đầu hàng, không có chút lực chống đỡ nào, thậm chí còn mong đợi nhiều hơn.

“Nghe nói trên núi này có sói hoang, ngoan, ở chỗ này chờ anh về, đừng đi loạn khắp nơi” anh rời khỏi môi cô, ánh mắt nhìn xuống đôi môi sưng mọng, ửng đỏ của cô, khẽ cười nói.

Mặc Noãn cắn răng nghiến lợi, sợ cô chạy trốn thì nói rõ đi, làm gì mà dùng cách đe dọa đáng ghét như vậy.

Sau khi Mặc Phi Tước đi, Mặc Noãn co người lại, một mình ngồi trong căn phòng tối om om, trống rỗng, ôm hai cánh tay thật chặt, thân lạnh đến phát run, ngay cả cái trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.

Ánh mắt cô chăm chú nhìn chằm chằm ngoài cửa, dù cái gì cũng không nhìn thấy nhưng cô cố chấp không chịu đóng, chẳng bao lâu gió lạnh thổi thốc vào! Cô đột nhiên hắt hơi một cái, trên mặt đã cóng đến tím bầm.

So với thân ấm, an lòng quan trọng hơn.

Không biết qua bao lâu, cô cũng sắp bị đông cứng thành khối băng, mí mắt không chống đỡ được muốn sụp xuống, bộ dáng uể oải, ngay lúc sắp ngã gục, thì bên tai truyền tới tiếng gầm thét thô lỗ, “Ngu ngốc, trời lạnh như thế này, sao em không đóng cửa lại? “ Mặc Phi Tước thả củi đốt trong tay ra, đóng cửa lại, rồi đi tới ngồi xổm người xuống, đem cô ôm vào trong ngực thật chặt, bàn tay ấm áp xoa xoa bàn tay nhỏ bé đông cứng của cô, lạnh thấu xương, sự khẩn trương, phẫn nộ làm nhịp tim anh tăng nhanh, mạch máu cũng căng ra.

“Em đang đợi anh” Tựa vào trong ngực anh, Mặc Noãn không còn hơi sức nói chuyện.

“Chờ anh cũng không cần mở cửa ra chứ” ” Em sợ đóng cửa.

Sợ cửa – vĩnh viễn sẽ không mở ra được nữa” Thanh âm của cô dần dần có chút nghẹn ngào.

“Ngu ngốc, anh làm sao có thể bỏ em lại” Nghe quá mức chua xót, tim của Mặc Phi Tước hơi co rút, đau đớn, đau lòng càng ôm chặt hơn.

Mặc Noãn ở trong lòng anh nức nở.

Sao anh không thể bỏ cô lại chứ? Không phải chín năm nay anh đã bỏ mặc chẳng quan tâm cô hay sao.

“Mặc Phi Tước em lạnh quá” cô lặng lẽ ngước nhìn anh, bộ dáng có chút uất ức.

Anh vội vã cởi áo khoác của mình xuống khoác lên người cho cô, sau đó lại ôm cô chặt vào lòng, ôm quá gấp đến nỗi là cô sắp nghẹt thở, cọ xát ở trong lòng anh xong, cô mới chậm chạp giải thích “Thân thể em có tính hàn” “Lạnh lắm hả, anh đốt lửa ngay đây” Cảm giác thân thể Mặc Noãn run lẩy bẩy, anh lo lắng nói, sau đó buông cô ra, lấy bật lửa ra bắt đầu đốt lửa.

Phải mất hồi lâu mới đốt lửa thành đống lửa nho nhỏ, anh quay đầu lại chuẩn bị gọi cô tới đây hơ lửa, lại thấy cô lạnh run nằm trên mặt đất.

“Em làm sao vậy?”Anh đi tới nâng cô dậy, chỉ thấy hai gò má cô đỏ bừng, trên trán còn toát ra vài giọt mồ hôi.

Anh đặt tay lên trán cô kiểm tra thử thấy cô có dấu hiệu phát sốt.

“Vẫn lạnh lắm à? ” anh im lặng một chút, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ” chưa hết lạnh, vẫn còn không thoải mái lắm.

Trong thân thể nhiễm lạnh, mặc y phục nhiều hơn nữa cũng không ích gì.

Anh chậm rãi buông cô ra, túm lấy y phục khoác trên người cô.

Mặc Noãn khó hiểu nhìn anh nghĩ ‘anh đang muốn làm gì đây?’ Thấy anh chuẩn bị cởi y phục của cô, cô liều chết che lại, còn cực kỳ hoảng sợ mà thụt lui về phía sau một bước “Anh muốn làm gì?” “Em nói anh muốn làm gì?” Anh tức giận nhíu mày, ra vẻ lưu manh nhìn cô cười cười.

“Mặc Phi Tước, anh là đồ cầm thú, tôi đã thế này, anh còn muốn làm chuyện đó” “Mặc Phi Tước, anh có còn nhân tính hay không” nhìn anh từng bước một đến gần, cô tức giận hét lớn.

“Em không phải vẫn luôn mắng anh là cầm thú sao? Cầm thú làm sao có thể có tính người, ngoan đi, cũng không phải là lần đầu tiên còn gì, phối hợp chút đi “.

Anh tà tứ cười, khóe môi nhếch lên trông rất vô sỉ.

‘‘Khốn kiếp” Mặc Noãn cũng rất nhanh bị anh làm cho tức muốn khóc “Tại sao có thể có người khốn kiếp như anh vậy” Cô tức giận, lập tức nhìn anh chằm chằm, kinh hoàng lui về phía sau, co rụt lại, cuối cùng thối lui đến góc tường, chạm đến mặt tường lạnh như băng, cô biết rõ đã không còn đường để lui.

Thấy đùa giỡn hết vui, Mặc Phi Tước đi tới, ngồi xổm người xuống giữ chặt bả vai của cô, Mặc Noãn dãy dụa làm anh không thể không ôm chặt cô, ở bên tai cô giải thích: “Được rồi, chọc em chơi thôi” Chọc cô chơi sao? Mặc Noãn lúc này mới ngưng dãy dụa.

“Anh muốn giúp em làm ấm cơ thể, thừa dịp hiện tại em còn chưa phát sốt, chỉ cần xua tan bớt cái lạnh sẽ tốt ngay thôi” Ánh mắt anh nhu hòa, mềm mại ngắm nhìn cô, quá mức chân thành làm Mặc Noãn nhìn anh nhìn đến mất hồn, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

“Nói trắng ra, là anh muốn chiếm tiện nghi của tôi!” Giúp cô bớt lạnh sao, lấy cái cớ dễ nghe thật! Mặc Noãn đẩy anh ra, đẩy anh ngã ngồi trên đất.

“Nơi đây cũng không có tiệm thuốc, không làm như vậy, làm sao anh giúp em bớt lạnh được” Mặc Phi Tước bị đẩy ra nằm trên mặt đất, nhíu mày nhìn cô, căng thẳng mấp máy khóe môi, cô không cảm kích, hiển nhiên đã làm anh khó chịu.

Mặc Noãn tự nhận đuối lý, bảo cô cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả tiếp nhận ‘ý tốt‘ của anh, cô làm không được.

Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Mặc Noãn vùi đầu vào giữa hai cánh tay, làm đà điểu (lẩn trốn).
Bình Luận (0)
Comment