Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 62

“Chủ tịch đã thay chúng ta đặt phòng lớn ở ‘Hoàng Thành KTV’ rồi, trạm tiếp theo, là đi ca hát.” Hôm nay công ty cử hành liên hoan nhân viên, Vô Song vốn không muốn tham gia, nhưng Ngả Mễ nhất định kéo cô cùng đi, ăn cơm tối xong, thì trời đã tối hoàn toàn rồi, mọi người còn đang hưng trí bừng bừng nên muốn đi hát karaoke.

“Ngả Mễ, đã rất trễ rồi, tôi phải về nhà, mọi người đi chơi vui vẻ đi!” Nói xong, cô muốn đi, thì Ngả Mễ đã giữ chặt cô,

“Vô Song, cái cô này sao vội vã về nhà làm gì, đi hát một chút đi mà!”

“Không đi, tôi không yên lòng ở trong nhà......” Đứa nhỏ

“Ha ha ha” Ngả Mễ cười lớn ngắt lời cô,

“Sợ trong nhà có trộm à, Vô Song, tôi nói cô cũng quá cẩn thận rồi, ăn trộm muốn thăm thì thăm lâu rồi, cần gì chờ tới bây giờ mới ra tay!” Mắt trợn trắng lên, Vô Song giải thích:

“Tôi không phải là lo lắng trong nhà......”

“Xe tới rồi, mọi người nhanh lên xe!” Lúc này, người dẫn đầu hô một tiếng, Ngả Mễ chỉ sợ rớt lại, nên kéo tay Vô Song chui lên trên xe, không còn cách nào, cô đã bị cô ấy cứng rắn kéo đi. Trên xe, Vô Song gọi điện thoại cho Q Tử, bảo nó tắm sớm một chút rồi ngủ! Xe dừng lại ở cửa‘ Hoàng Thành KTV’, cửa kiếng xoay tròn. Cửa kiếng đắt tiền trong suốt như thủy tinh. Cũng lộ rõ nơi giải trí tráng lệ này. Mọi người xuống xe, nhìn toà nhà trước mắt, đều chấn động, có người thậm chí không nhịn được mà

“Oa” một tiếng, khí phái quá, không hổ là KTV sang trọng nhất.

“Xoẹt ——” Khi mọi người chuẩn bị tiến vào, thì đột nhiên trước mặt có một chiếc xe BMW màu đen xông tới, có người nghiêng đầu liếc nhìn bảng số xe, sau đó kêu lên:

“Tam thiếu gia đến rồi!” Cứ như vậy, vốn là mọi người tâm tình đang dâng cao, cũng câm như hến, hai chân đứng cứng ngắc tại chỗ, cũng không ai dám bước lên phía trước một bước. Vô Song liếc mọi người một cái, không hiểu nội tình mà hỏi:

“Không phải là muốn đi vào sao?”

“Xuỵt!” Ngả Mễ giật góc áo của cô, ý bảo cô đừng lên tiếng.

“Sao thế?” Cô vẫn còn đang hỏi, bó tay với cô, Ngả Mễ đem miệng lại gần lỗ tai của cô, nhỏ giọng nói:

“Xem ra hôm nay là không chơi được rồi, chỗ các thiếu gia xuất hiện, đều đã bao hết.”

“Bao hết?” Cô kinh hãi, theo bản năng bật thốt lên:

“Vậy không ít tiền nha?”

“Nghe nói, một cuộc là một trăm vạn!”

“Ùng ục” Vô Song dùng sức nuốt một ngụm nước miếng xuống. Một trăm vạn, cả đêm, quá lãng phí tiền rồi! Phía trước, tài xế cung kính mở cửa ra, người đi xuống xe trước chính là An Sâm, ngay sau đó mới là Đông Bác Hải bước ra chân, dáng người anh to lớn anh tuấn, sửa lại Tây phục một chút, nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn đám người phía sau, kiêu căng băng lãnh mà hơi nâng cằm lên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, tản ra một loại cao quý xa cách cùng xa xôi.

“Rất đẹp trai nha.” Ngoại trừ Vô Song các cô gái ở đây đều không hẹn mà cùng phát ra một tiếng than sợ hãi, đây cũng là lần đầu tiên họ chính mắt thấy được hình dáng của tam thiếu gia, bởi vì Đông Bác Hải chưa bao giờ đến ‘Đông Vũ hoàn cầu ’, chỉ lộ mặt mấy lần ở trên truyền thông. Thu hồi ánh mắt lãnh đạm, anh đi về phía người quản lý đại sảnh, khai báo một câu, rồi dẫn tùy tùng đi vào.

“Tất cả mọi người về nhà của mình, nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Lúc này, người dẫn đầu lại lên tiếng hô. Anh ta xoay người đối mặt với mọi người, nên cũng không phát hiện quản lý đại sảnh đi tới phía bọn họ, quản lý đại sảnh đột nhiên lên tiếng, dọa người dẫn đầu giật mình:

“Tam thiếu gia dặn dò, các vị có thể vào chơi!”

“Có thật không?”

“Thật tốt quá!” Trong khoảnh khắc, mọi người có loại cảm thấy hưng phấn như được hồi sinh, mà cơn hưng phấn này, so với lúc ban đầu còn mạnh mẽ hơn.

“Xin mời mọi người đi theo tôi!” Xoay người, anh ta dẫn mọi người vào trong. Trong lòng của Vô Song có cảm giác ngũ vị tạp trần nói không ra lời, hơn một tháng không gặp, khi gặp lại cô lại có một chút khẩn trương nho nhỏ, nhưng hơn nữa là xấu hổ, còn có lỗi.
Bình Luận (0)
Comment