Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 19

Editor: Heisall

Kim Thiên Viêm, con thứ dòng chính của nhà họ Kim đứng đầu tứ đại Hào Môn, anh trai Kim Thiên Liệt làm chính trị, còn anh ta theo kinh doanh, dẫn dắt từ trên xuống dưới mười mấy công ty của tập đoàn quốc tế Khóa Việt thuộc nhà họ Kim, liên quan đến mọi ngành nghề.

Năm nay anh ta hai mươi chín tuổi, dáng dấp nham hiểm yêu mị, là một người thâm độc, linh hồn tựa như Yêu Tinh, là người đàn ông bất cứ lúc nào cũng có khả năng tính kế với người khác.

Khuyết điểm duy nhất của anh ta chính là háo sắc, vả lại chơi đùa rất nặng.

Nhưng cho tới bây giờ, chỉ có anh ta chơi người khác, chứ chưa có người nào có thể chơi được anh ta, cũng là một nhân vật rất quan trọng!

Nói trắng ra là, mặc dù Lương Kinh Diễm này xuất thân là thiên kim tiểu thư nhà quân nhân, nhưng ở trước mặt của anh, chẳng qua là dáng dấp hơi thuận mắt của anh ta, có thể là do khi anh ta thích chơi đùa thì cô ta lại làm cho anh ta có hứng thú nên chọn trúng làm bạn chơi mà thôi.

Dĩ nhiên, Kim Thiên Viêm này cũng rất biết thưởng thức phụ nữ, những người phụ nữ cùng chơi với anh ta, bình thường đều có thể lấy được không ít chỗ tốt ở trên người của anh ta. Người này cũng cực kỳ hào phóng, chỉ cần cô hầu hạ Kim thiếu gia thật vui vẻ, thì anh ta nhất định sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.

Hơn nữa, cho dù cô có nói bất kì yêu cầu gì, anh ta gần như đều đáp ứng, mà đã đáp ứng thì nhất định có thể được việc!

Đây cũng là lý do tại sao Lương Kinh Diễm biết rõ trong núi có hổ, nhưng vẫn cứ đi về phía núi có hổ.

Khi Lương Kinh Diễm chạy tới biệt thự số ba của Kim Thiên Viêm, thì cả người Kim Nhị thiếu đã sớm mặc một cái áo ngủ bằng tơ tằm màu trắng, nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, trong tay bưng một ly rượu đỏ, đang nhẹ nhàng uống.

Lương Kinh Diễm được trợ lý đắc lực của Kim Nhị thiếu là Lỗ Vệ dẫn vào.

Sau khi Lỗ Vệ dẫn người đến phía sau lưng Kim Nhị thiếu, thì cũng không nói gì, chỉ khom người cúi chào Kim Nhị thiếu, rồi lễ phép lui xuống.

Hôm nay Kim Thiên Viêm mang một cái kính gọng vàng, che đi đôi mắt hồ ly xảo trá, có vẻ lịch sự hơn rất nhiều, ánh mắt thâm trầm chuyên chú nhìn vào màn hình siêu lớn trên ti vi, lúc này trên đó đang phát một tin tức về tài chính kinh tế, giống như đang nói về vấn đề quyền sở hữu mỏ vàng và kim cương ở Châu Phi.

Lương Kinh Diễm thấy từ lúc cô vào cửa đến bây giờ, Kim Thiên Viêm ngay đến mí mắt cũng không hạ xuống, cũng không nhìn cô một cái, chứ đừng nói để cho cô ngồi, tạm thời, cô cũng không đoán ra được tâm tình của vị Nhị thiếu gia này rốt cuộc là tốt hay không tốt.

Đợi một lúc, cô thấy tin tức về mỏ vàng và kim cương đã thông báo xong, vẫn không thấy anh ta nói chuyện, lúc này Lương Kinh Diễm mới nhẹ nhàng đi tới, lại nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Kim Thiên Viêm.

Nhưng thấy anh ta vẫn cau mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, cô vẫn không dám lên tiếng, sợ quấy rầy anh ta.

Người đàn ông Kim Thiên Viêm này cực kì khủng bố, khi tâm trạng anh ta tốt, có thể thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của anh, nhưng tương tự, nếu như anh không cẩn thận chọc phải anh ta, vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ không quản anh là Diêm Vương hay là ai, anh ta đều không cho ai chút mặt mũi nào, trước tiên anh ta nhất định sẽ trừng trị người chọc giận anh ta đến khi anh ta hết tức mới thôi, lúc đó mới có thể cùng anh nói những thứ khác.

Ngoại trừ sự hậu thuẩn lớn mạnh về tiền bạc của nhà họ Kim, thì hành động quái đản đồi bại không lề lối của Kim Thiên Viêm này mới chính là nguyên nhân làm cho người ta càng sợ hãi hơn!

Cho nên, ở trên thương trường, căn bản không có người nào dám đối đầu trực diện với anh ta!

Hôm nay Lương Kinh Diễm tới đây, là có việc nhờ anh ta, nên tự nhiên cũng không dám làm càn, cho dù không kiên nhẫn, cô cũng phải "nhẫn nại".

Nếu như không phải do chuyện cô cần nhờ không quang minh chính đại, thì cô hoàn toàn không cần đến cầu xin người đàn ông mặt người dạ thú này, nhưng bây giờ việc cô muốn làm không nằm trong khả năng của mình, cũng không phải là chuyện gì tốt, cho nên, cô chỉ có thể cấu kết với người như Kim Thiên Viêm để làm việc xấu, hơn nữa, nếu đã làm thì không thể để cho những người lớn trong gia tộc biết mình làm chuyện hư hỏng, nếu không cũng chỉ có cô chịu tội.

Kim Thiên Viêm để cho cô đợi thật lâu, lúc này mới nâng mí mắt lên, cười như không cười nhìn cô một cái: "Thế nào? Chờ đến sốt ruột rồi hả?"

Lương Kinh Diễm nâng lên một nụ cười yêu mị, nhẹ nhàng đi lên, đưa đôi môi đỏ mọng của mình tới gần.

Ngay khi môi của cô sắp áp sát vào môi của Kim Thiên Viêm thì Kim Thiên Viêm lại cau mày đẩy cô ra: "Đi đi, tắm rửa sạch sẽ rồi vào trong phòng chờ tôi!"

Ở bên này, Lương Kinh Diễm giao dịch cùng Kim Thiên Viêm, ở trong biệt thự số ba của Kim Thiên Viêm khí thế hừng hực.

Ở bên kia, Phượng Thần cũng về đến bên trong Tàng Ngọc Sơn Trang, nói với Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu về chuyện của trại trẻ mồ côi, và chuyện Lương Kinh Diễm tìm anh đàm phán, để bọn họ cùng nhau thương lượng đối sách.

Tiêu Cẩn Chi nghe xong, trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, thành thật nói với bọn họ: "Tôi nghĩ, nếu Lương Kinh Diễm này dám ném những lời đó ra ngoài, thì chắc chắn cô ta sẽ không chịu để yên. Cửu Cửu, sắp tới em đừng đi lung tung, cứ ở trong nhà chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học. Thần, khi cậu ở hội sở cũng phải cẩn thận một chút, tôi sẽ phái thêm nhiều vệ sĩ ở xung quanh để bảo vệ các người, hai người đừng lo lắng, có Tiêu Cẩn Chi tôi ở đây một ngày, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương đến các người dù chỉ một chút!"

Trong lòng Cửu Cửu và Phượng Thần đều thấy ấm áp, cùng lên tiếng nói: "Cảm ơn anh, anh Cẩn!"

Tiêu Cẩn Chi nhìn sự ăn ý và dịu dàng đầy tình cảm khi bọn họ nhìn nhau cười, liền cảm thấy xót xa trong lòng.

Anh cầm gói thuốc bên cạnh lên, móc ra một điếu, châm lửa ngậm trong miệng, hút mạnh một hơi, đợi cảm xúc lắng xuống, anh mới nhàn nhạt nói với Phượng Thần và Cửu Cửu: "Tôi còn có chút việc phải xử lý, các người ra ngoài trước đi!"

Phượng Thần và Cửu Cửu liếc mắt nhìn nhau, Phượng Thần dẫn đầu đứng dậy, đi ra cửa.

Sau đó Cửu Cửu đuổi theo, cô đi được vài bước, lại xoay người nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi đang tựa vào trên ghế hút thuốc, hàng lông mày nhẹ chau lại, cuối cùng vẫn nói ra: "Hút thuốc không tốt cho cơ thể, anh nên hút ít lại!"

Nói xong, cũng không quan tâm Tiêu Cẩn Chi sẽ phản ứng thế nào, liền xoay người bước nhanh rời đi.

Mà Tiêu Cẩn Chi đang ở trong phòng, lại lập tức cầm lấy cái gạt tàn thuốc bằng ngọc Phỉ Thúy, dùng sức dụi điếu thuốc xuống, vừa rồi khóe môi còn cứng ngắc, lúc này đã nâng lên thành một đường cong.

Buồn hay vui, đều là vì cô!

Cửu Cửu, em chính là thuốc độc mà cả đời này tôi cũng không giải được!

Buổi tối, Cửu Cửu làm xong một bàn thức ăn, Phượng Thần đã ngồi ở trước bàn ăn, chờ ăn cơm.

Tiêu Cửu Cửu thấy Tiêu Cẩn Chi còn chưa xuống lầu, đang chuẩn bị đi lên lầu gọi Tiêu Cẩn Chi xuống dưới dùng cơm, thì liền thấy Tiêu Cẩn Chi cầm cặp công văn màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, vội vã lao xuống lầu.

Phượng Thần và Cửu Cửu vừa nhìn thấy bộ dạng kia của anh, cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện, liền cùng nhau nghênh đón anh.

"Anh Cẩn, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiêu Cẩn Chi vừa mang giày, vừa nói với bọn họ: "Thợ đào mỏ bên Châu Phi đột nhiên bãi công gây chuyện, bây giờ đã làm bị thương mấy chục người, dẫn tới sự chú ý của chính phủ địa phương, một mình Tư Mạc không xử lý được, tôi phải lập tức qua đó xử lý."

Phượng Thần và Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn nhau một cái, liền thấy được sự kinh hãi trong mắt nhau.

Thấy Tiêu Cẩn Chi muốn mở cửa đi ra, Cửu Cửu vội vàng kêu anh lại: "Anh Cẩn, anh chờ một lát!"

Cô nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lấy hộp đựng thức ăn ra, nhanh chóng bỏ thức ăn trên bàn vào trong hộp, sau đó, nhét thẳng vào trong tay Tiêu Cẩn Chi, dặn dò: "Dạ dày anh không tốt, không thể để bụng đói! Ở bên ngoài, nhớ ăn cơm, ít hút thuốc lá, chú ý thân thể, đừng quá mệt nhọc!"

Tiêu Cẩn Chi nghe cô dặn dò, cảm giác cô giống như một người vợ đưa chồng ra cửa, trong lòng ấm áp đến không ngờ.

Anh đưa tay vuốt đầu của cô: "Tôi nhớ rồi!"

Ngay sau đó, Tiêu Cẩn Chi nhìn về phía Phượng Thần đứng ở bên cạnh, mỉm cười: "A Thần, tôi đi đây, cậu chăm sóc tốt cho Cửu Cửu nhé!"

Tiêu Cẩn Chi không nghĩ tới, lần này anh đi, lại để lại một sự tiếc nuối vĩnh viễn cũng không thể bù đắp được.
Bình Luận (0)
Comment