Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 76

Editor: trang bubble ^^ 

Long Khi Phong vừa nghe nói Tiêu Cửu Cửu muốn ra ngoài, vội vàng phái Tiểu Hắc, bảo Tiểu Hắc lái xe đưa cô đi, cũng làm vệ sĩ của cô. Tiểu Hắc từng cùng anh đi qua chỗ Tần Quy Như đó, có cậu ta đi cùng, Long Khi Phong cũng yên tâm một chút.

Lương Kinh Đào đã theo đuôi một tuần, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đi cùng tốt này, lúc này cũng lái xe của anh ra, ân cần theo sát ở phía sau Tiêu Cửu Cửu, sức lực hoàn toàn, không quay lại không khuất phục.

Liếc mắt nhìn xe theo ở phía sau, ngay cả Tiểu Hắc cũng không khỏi than thở một tiếng, anh nói với Cửu Cửu, "Bác sĩ Tiêu, tôi thấy Lương thiếu này vẫn còn vô cùng cuồng dại đối với cô. Cô thấy, cô đi tới đâu, anh ấy theo tới đó, có phải cô cũng nên bớt giận hay không hả?"

"Thế nào? Anh đồng tình anh ta à?"

Tiêu Cửu Cửu cười như không cười liếc anh một cái, đáy mắt thoáng qua một tia lành lạnh, "Tôi và anh ta là không thể nào, ân oán của tôi và gia đình anh ta không chết không thôi, mục đích của anh ta đến gần tôi cũng không đơn thuần. Hiện tại, chẳng qua là còn chưa hàng phục tôi, lúc này anh ta mới tiếp tục kiên trì thôi......"

Tiểu Hắc sững sờ, ngay sau đó lập tức nói xin lỗi, "Thật xin lỗi! Là tôi lắm mồm, tôi không biết trong này còn có ẩn tình khác."

Tiêu Cửu Cửu cười lắc lắc đầu, "Không sao!"

Hai người không nói nữa, xe một mạch lướt nhanh, cho đến lái đến trước một nhà lầu treo "Phòng khám bệnh Trung y nhà họ Tần", lúc này mới ngừng lại.

Trước khi bọn họ đến, Long Khi Phong đã gọi điện thoại cho Tần Quy Như, ngay từ lúc bệnh của Long Cửu được trị hết lập tức, Tần Quy Như đã biết tin tức tốt này.

Hôm nay, lúc ông biết trò giỏi của Hoa Thiên Sơn còn sẽ tới đây thăm ông, đang vui mừng rất nhiều, ngay sáng sớm cũng đã phái con trai Tần Quan Chỉ của mình chờ ở cửa lầu phòng khám bệnh, để đón tiếp tiểu khách quý này giá lâm.

Tần Quan Chỉ năm nay ba mươi hai tuổi, tính tình cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, anh vốn không muốn theo nghề thuốc, tiếc rằng anh là đứa con trai bảo bối của Tần Quy Như. Ở dưới vô số lần cầu khẩn của cha già, anh không đành lòng khiến cha thất vọng, cuối cùng, vẫn phải lựa chọn thừa kế y bát của Tần Quy Như.

Trải qua mấy năm cố gắng, hôm nay ở Dực Thành, tuy danh tiếng của Tần Quan Chỉ không lớn bằng cha anh Tần Quy Như, nhưng coi như là một Tiểu Trung Y nổi tiếng.

Anh đợi một lúc lâu ở cửa, không gặp được người, vì vậy nhàm chán chuyển một cái băng ngồi đến, cầm  tờ báo, ngồi ở chỗ cửa đó, vừa xem báo, vừa chờ người.

Ngay lúc anh khịt mũi con thường đối với báo chí giải trí, đột nhiên nghe được từng tiếng kêu kinh ngạc vang lên, "Oa, cậu xem một chút bên kia, Đại Mỹ Nữ đó!"

"Mẹ kiếp! Còn có một mỹ nam đấy, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, đẹp trai ngây người!"

"Đây có phải minh tinh nào tới hay không? Xem xem người đen to bên cạnh cô ấy, rõ ràng là vệ sĩ mà!"

"Tôi thấy, cô ấy không thể nào là minh tinh, cậu xem cô ấy là cả người phong cách thanh quý siêu phàm thoát tục, sao có thể là minh tinh? Tôi thấy là đại tiểu thư nhà nào còn tạm được!"

"Đây cũng là, ôi mẹ ơi, sao da của cô ấy đẹp như vậy? Không biết là dùng nhãn hiệu nào? Chậc chậc, da thịt trắng như tuyết, tóc đen như mực, áo trắng như vẽ, thật là càng nhìn càng đẹp!"

"Oa, cậu xem một chút, người đàn ông kia đi tới bên cạnh cô ấy, rất đẹp trai nha! Gào khóc oa, cũng còn đẹp hơn mấy phần so với tiêu chuẩn mỹ nam cơ sở trong lòng tôi ~ quá đẹp trai rồi ~ quá đẹp trai rồi ~"

"Ô ô, xe sang trọng mỹ nam, lúc nào thì tôi mới có diễm phúc này chứ?"

Tần Quan Chỉ nghe được bên tai không ngừng truyền đến tiếng thảo luận ríu rít, nhìn sang theo đôi mắt mấy cô nữ sinh nhỏ, hai mắt nhất thời nhíu lại, kinh ngạc!

Đôi nam nữ này đứng chung một chỗ, quả nhiên theo như lời mấy cô nữ sinh nhỏ, nữ vẻ ngoài rất đẹp, phong cách thanh lệ như tiên, xuất trần thoát tục, cả người áo đầm màu tím nhạt, khoác một cái áo khoác nhỏ, khiến cô thoạt nhìn càng có một loại tao nhã và thần bí.

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé kia, nhìn còn hơi nghi ngờ non nớt, giống như một nụ hoa tuyệt mỹ xuất trần, chính là nụ hoa tuổi trẻ đẹp đẽ chớm nở.

Người đàn ông kia đi tới bên cạnh cô, dáng dấp cũng là đẹp trai không đối thủ, phong lưu phóng khoáng, ngay cả chỉ là một bộ quần áo thoải mái vàng nhạt, nhưng mặc trên người anh lại có một sự cao quý, giữa lông mày mang theo một cỗ uy nghi nhàn nhạt, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra một phần kính sợ đối với anh.

Hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thật giống như bích nhân vậy, xinh đẹp, dưỡng mắt, cảm động lòng người tột cùng.

Tần Quan Chỉ ngây ngốc nhìn người nam kia nắm tay cô gái đẹp kia, cô gái đẹp kia lại mắt lạnh nhìn nhau với anh ta, mặt lạnh đối diện, hình như là muốn hất mỹ nam cầm tay của cô ra, mà mỹ nam đó lại là mặt lấy lòng cười với cô, nói nho nhỏ gì ở nơi đó.

Cuối cùng, mỹ nam đó rốt cuộc nắm tay mỹ nữ, đi tới cửa lầu phòng khám bệnh.

Ở sau lưng bọn họ, còn đi theo một vị vệ sĩ cao lớn mặc áo đen cả người, bình thường có thể mời được người vệ sĩ có loại khí thế này không tầm thường sát khí tất lộ, thân phận cũng là tôn quý siêu phàm.

Tần Quan Chỉ là tự mình biết mình, đối với loại quý nhân, người không chọc nổi này, vẫn là nhanh chóng xa một chút tốt hơn.

Vừa lúc đó, anh đột nhiên nghe được một giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, "Xin hỏi, phòng làm việc của viện trưởng Tần Quy Như đi như thế nào?"

Vừa nghe được vị đại mỹ nữ kia đang hỏi thăm phòng làm việc của cha già, Tần Quan Chỉ nhất thời toàn thân sợ hãi, trong lòng đột nhiên kích động như là cắn thuốc lắc, chẳng lẽ...... Tiểu mỹ nữ này, chính là Tiểu Thần Y mà cha già bảo anh xuống đón?

Tần Quan Chỉ vỗ đầu óc của mình, thật sự là bị sắc đẹp mê hoặc, ngay cả chính sự cũng quên mất.

Tuổi tác tiểu mỹ nữ này, thoạt nhìn cũng không đúng theo như tài liệu của cha giới thiệu, mười bảy mười tám tuổi sao?

Thật sự là heo! Tần Quan Chỉ vừa thầm mắng mình một một tiếng, vội vàng sải bước nghênh đón, cười chào hỏi, "Chào các vị! Xin hỏi, cô là tiểu thư Tiêu Cửu Cửu sao?"

Lời Tiêu Cửu Cửu hỏi chính là chờ vị tiểu thư lễ tân kia trả lời chắc chắn, mà lúc vị tiểu thư lễ tân kia đang muốn đáp lời, lại thấy người đàn ông đi tới sau lưng cô thì đôi mắt nhất thời phóng ra một loại hào quang khác thường, ngay cả đáp lời cũng quên mất.

Tiêu Cửu Cửu nghi ngờ quay đầu, vừa hay thấy một gương mặt tuấn tú cực kỳ cười đến thân thiết.

Nghe được câu hỏi của Tần Quan Chỉ, đôi mắt Lương Kinh Đào lộ vẻ cảnh giác, quan sát người đàn ông hỏi câu này, đánh giá thân phận của của anh.

Tiêu Cửu Cửu lại gật đầu một cái, "Tôi là Tiêu Cửu Cửu, ngài là......"

Tần Quan Chỉ lập tức đưa tay ra về phía cô, "Tiêu tiểu thư, chào cô! Tôi là Tần Quan Chỉ, con trai của Tần Quy Như, là cha tôi bảo tôi xuống đón cô, xin mời theo tôi đi lên đây!"

Phòng khám bệnh Trung y này của Tần Quy Như là một nhà lầu năm tầng, đây là ông tự mình mua đất xây dựng, không coi là quá lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, mỗi tầng có một hơn ngàn mét vuông, chính là cái gọi là chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ.

Nghe Tần Quy Như giới thiệu, Tiêu Cửu Cửu và Lương Kinh Đào, còn có Tiểu Hắc cùng đi theo anh vào thang máy, thẳng lên lầu năm.

Vừa bước ra thang máy lầu năm, Tiêu Cửu Cửu đã thấy Tần Quy Như được tiểu thư lễ tân báo cáo tin tức, mặc một bộ đường trang màu đen, mặt cung kính đứng ở cửa thang máy chờ Tiêu Cửu Cửu đại giá quang lâm.

Theo lý, lấy thân phận của Tần Quy Như, ông coi như là đánh giá ngang hàng lẫn nhau với Hoa Thiên Sơn, thuộc về trưởng bối, ông không cần chờ cô ở chỗ này.

Nhưng, ở trong lòng Tần Quy Như cũng là đạt đến người như thầy!

Tiêu Cửu Cửu dùng tuổi trẻ mười bảy mười tám tuổi, đã có thể lấy được thành tựu làm người ta chú ý như thế ở trên học thuật trung y, thật là khiến ông khiếp sợ!

Mà sau khi ông đang khiếp sợ, lại có nhiều hơn là kính nể!

Ông làm Trung y mấy chục năm, mò mẫm lăn lộn ở trong này, y thuật cũng không bằng một nữ sinh nhỏ mười bảy mười tám tuổi, nói không đả kích đó là không thể nào, nhưng nghĩ tới Tiêu Cửu Cửu xuất sư danh môn, còn là học trò của bạn già. Lại nghe nói, thiên phú của cô tuyệt vời, có khả năng từng thấy là không quên được, ông cũng khá có một loại cảm giác an lòng của tuổi già có người thế hệ sau.

Cho nên, đối với Tiêu Cửu Cửu chưa từng gặp mặt này, Tần Quy Như vừa có sự yêu mến đối với học trò cưng của bạn già, lại có sự tôn kính đối với người giỏi làm thầy, vì vậy mới sẽ vừa lấy được tin tức cô tới thì bèn dẫn thư ký cùng đi ra đón cô.

Tiêu Cửu Cửu vừa thấy được ông lão để râu dài này, đoán một chút cũng biết, nhất định là nhân vật chính cô muốn viếng thăm —— Tần Quy Như.

Quả nhiên, Tần Quan Chỉ vừa thấy được Tần Quy Như, lập tức bèn giới thiệu cho đám người Tiêu Cửu Cửu, "Tiêu tiểu thư, Lương tiên sinh, vị này chính là cha tôi Tần Quy Như tiên sinh, vị này là An Thiên Minh tiên sinh, thư ký của cha tôi." 

Sau đó, Tần Quan Chỉ lại giới thiệu Tiêu Cửu Cửu và Lương Kinh Đào với Tần Quy Như và An Thiên Minh.

Sau khi hai bên hàn huyên một lúc, Tần Quy Như bèn mời Tiêu Cửu Cửu đến phòng làm việc của ông ngồi nói chuyện. D!^Nd+n(#Q%*d@n Ông nói với Tiêu Cửu Cửu một vài chuyện đã qua của ông và Hoa Thiên Sơn, Tiêu Cửu Cửu cũng nói một vài chuyện lý thú của cô và Hoa Thiên Sơn đi chung với nhau, một già một trẻ lại trò chuyện với nhau thật vui.

Bọn họ cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm.

Cuối cùng, lúc sắp tới giờ đi, Tiêu Cửu Cửu tặng quà đã chuẩn bị kỹ càng lên, cũng mời Tần Quy Như có thời gian, có thể lên kinh chơi, cô nhất định ra sức hoàn thành chủ nhà nên làm.

Tần Quy Như cũng nhờ cô thay ông thăm hỏi Hoa Thiên Sơn, cũng nói có thời gian nhất định sẽ đến Kinh thành đi thăm ông cụ của cô.

Ra ngoài từ khách sạn ăn cơm, Tiêu Cửu Cửu và Tần Quy Như bèn mỗi người đi một ngả.

Ngay lúc Tiêu Cửu Cửu và Lương Kinh Đào đi về phía bãi đậu xe, Tiêu Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy trái tim lo sợ, một cảm giác nguy hiểm tập kích đến trong đầu của cô.

Vào lúc cô cảnh giác ngước mắt tìm kiếm ngọn nguồn nguy hiểm chung quanh, đột nhiên nghe được Lương Kinh Đào bên cạnh quát lớn một tiếng, "Cửu Cửu, cẩn thận!"

Trong nháy mắt, Tiêu Cửu Cửu cảm giác có một luồng sức mạnh đánh về phía mình, cô cảm giác thân thể bị Lương Kinh Đào ôm lại, trực tiếp lăn xuống đất.

Sau phút chốc, cô lại nghe thấy Lương Kinh Đào ở nơi đó mặt khẩn trương hỏi cô, "Cửu Cửu, em không sao chớ? Bị thương đâu không?"

Tiêu Cửu Cửu bị anh đè ở phía dưới, cảm giác trên người nặng nề, khẽ nhíu lông mày lên, khe khẽ đẩy cơ thể anh, "Anh còn không nhanh chóng đứng lên cho tôi!"

Mới vừa nói xong, thì nghe được có người đang thét lên nói, "A, mau gọi xe cứu thương đi! Người đàn ông kia chảy máu rồi!"

"Mau mau, nhanh bấm 120 gọi người!"

Tiêu Cửu Cửu thấy những người đó xúm lại về phía bọn họ thì nhìn lại phía trên gương mặt tuấn tú kia. Tim, đột nhiên căng thẳng.

Anh trúng đạn rồi? Anh vì cứu cô, lại có thể ngay cả mạng cũng không cần?

Ánh mắt Tiêu Cửu Cửu phức tạp vẫn nhìn mặt Lương Kinh Đào có nụ cười, muốn nói gì đó, nhưng nơi cổ họng nghẹn ngào.

Cô cố gắng ổn định tâm trạng, trước tiên hỏi anh, "Ngu ngốc, vết thương của anh ở đâu?"

Lương Kinh Đào vừa nghe giọng điệu này của cô, cũng biết, vết thương kia là đáng giá! Nụ cười trên gương mặt tuấn tú cũng nở rộ như hoa quỳnh, đẹp đến hoa mắt, "Hình như là vai trái!"

Cô cố gắng hết sức dùng giọng nói bình tĩnh nói với anh, "Trước tiên tôi sẽ lật thân thể anh qua, cầm máu cho anh trước, anh phối hợp một chút, gắng đừng kéo tới vết thương! Nghe rõ không?"

Đầu Lương Kinh Đào đột nhiên rũ xuống, ở trong lòng Cửu Cửu hoảng hốt cho rằng lúc anh sắp hôn mê, nhưng anh lại đột nhiên nói nhỏ ở bên tai của cô, "Cửu Cửu, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Thật muốn cứ ôm em như vậy, đè lên em cả đời, rốt cuộc không cần đứng lên nữa là tốt rồi!"

Sắc mặt Tiêu Cửu Cửu "Vụt" đỏ.

Cô tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, thật muốn một phát bóp chết người đàn ông vào lúc sống chết nguy cấp vẫn không quên đùa giỡn cô này.

Lúc này, thân là vệ sĩ, Tiểu Hắc vừa thấy Tiêu Cửu Cửu bị người rình giết, tuy rằng đối phương hành hung không thể thực hiện được, nhưng chuyện xảy ra ở dưới sự bảo vệ của anh, trở về cũng đủ anh quát mắng một hồi rồi, anh không nói hai lời, nhấc chân bèn đuổi theo về phía hung thủ.

Nhưng chờ lúc anh đuổi theo, tay súng bắn tỉa kia đã sớm chạy rồi.

Đành chịu, Tiểu Hắc chỉ đành phải lấy điện thoại di động ra, báo cáo tất cả việc này cho Long Khi Phong.

Long Khi Phong vừa giận vừa sợ, mắng cho Tiểu Hắc một trận thậm tệ, ra lệnh cho cấp dưới lập tức điều tra, xem xem rốt cuộc là ai ra tay đen tối? Anh cũng không tin, ở nơi Dực Thành này, anh còn không tìm ra được người này!

Tiểu Hắc báo cáo xong rồi, theo như yêu cầu của Long Khi Phong, mang theo tâm tình tự trách, tiếp tục trở lại bên cạnh Tiêu Cửu Cửu bảo vệ cô.

Đợi lúc trở lại bên cạnh Cửu Cửu, Cửu Cửu đã xoay ngược Lương Kinh Đào lại, đang lấy ra kim châm, điểm huyệt cầm máu cho anh.

Nhìn Lương Kinh Đào bởi vì mất máu mà càng ngày càng lộ vẻ mặt tái nhợt, trong đầu Tiêu Cửu Cửu đột nhiên lại hiện ra hình dạng Phượng Thần lúc sắp chết, chỉ cảm thấy nơi tim truyền đến từng cơn đau đớn chậm chạp một.

Cô dùng sức nhắm lại mắt, cố gắng muốn đè xuống chua xót và khổ sở tràn ra trong lòng.

Phượng Thần đã vì cô mà chết, cô không thể lại để cho người đàn ông trước mắt này lại vì cô chết một lần nữa! Nếu Lương Kinh Đào cứ thế mà chết đi, cả đời này, chỉ sợ cô cũng xong rồi!

Ngay lúc cô cảm giác tay chân lạnh lẽo, tay lại vẫn bị anh nắm thật chặt như cũ.

Cô nghe được Lương Kinh Đào ở nơi đó an ủi cô, "Cửu Cửu, đừng lo lắng! Không có bị thương chỗ hiểm, anh không có việc gì, chỉ là chảy máu nhiều một chút thôi, chút vết thương nhỏ này, anh cũng không phải là chưa từng trải qua."

Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng véo tay của anh một cái, giọng nghẹn ngào nũng nịu với anh, "Anh nói ít lời một chút cho tôi, bảo tồn thể lực, nghỉ một lúc còn phải làm giải phẫu lấy đạn đấy!"

Anh dịu dàng cười, "Được! Anh nghe em, không nói lời nào! Chỉ là, anh còn có một vấn đề muốn hỏi em, việc cuối cùng."

"Hỏi đi!"

Anh trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của cô, dùng giọng vô cùng thành khẩn mang theo sám hối nói, "Cửu Cửu, tha thứ anh, có được hay không?"
Bình Luận (0)
Comment