Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 97

Editor: Mẹ Bầu

Khi Tiêu An Bác cùng với nhân viên bảo vệ Vương Viêm chạy tới khu biệt thự nhỏ của Tiêu Cẩn Chi thì đã qua giờ dùng cơm buổi trưa.

Bình thường vào lúc này thì Tiêu Cửu Cửu đã chìm sâu trong giấc ngủ trưa. Nhưng hôm nay, bởi vì kết quả của bản báo cáo xét nghiệm DNA làm cho huyên náo, trong lòng cô luôn cảm thấy có chút rối loạn. Nằm ở trên giường mãi mà không sao ngủ được,  Tiêu Cửu Cửu dứt khoát ngồi dậy, chạy ra đại sảnh bật chương trình ca nhạc giải trí nghe để điều chỉnh lại tâm tình.

Tiêu Cẩn Chi vẫn đang ở trong thư phòng để xử lý công việc của anh. 

Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Lăng Mẫn đi tới nhìn vào màn hình. Vừa nhìn thấy đó là Tiêu An Bác và nhân viên bảo vệ Vương Viêm của ông, liền hướng vào trong phòng, thông báo với Cửu Cửu một tiếng, "Là đại thủ trưởng Tiêu và nhân viên bảo vệ Vương Viêm của ngài đến chơi."

Tiêu Cửu Cửu vội vàng thả đồ ăn vặt trong tay xuống, vội nói: "Chị mau chóng mời hai người bọn họ vào nhà đi!"

Lăng Mẫn nhanh nhẹn đi ra mở cửa, mời Tiêu An Bác và anh chàng nhân viên bảo vệ Vương Viêm đi vào trong nhà.

Tiêu Cửu Cửu liền đứng dậy, vẻ mặt vẫn còn lạnh nhạt nhìn Tiêu An Bác đang bày ra vẻ mặt cương nghị. Nhưng khi cô nghênh đón ánh mắt tràn đầy khát vọng tình thân dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com từ trong đôi mắt của ông, thì sau một chút do dự Cửu Cửu liền cất tiếng chào ông: "Ba, sao ngài lại tới đây?"

Tiêu An Bác nghe thấy Tiêu Cửu Cửu gọi một tiếng "Ba" bằng giọng nói mềm mại xen lẫn một chút nũng nịu như vậy, ông chợt nghĩ đến bộ dáng thời kỳ thơ ấu của Tiêu Cửu Cửu, nhất thời cảm xúc của một người cha chợt trào lên: "Giờ đây con gái của mình đã lớn thế này rồi đây!" Tiêu An Bác cảm thấy từ trong hốc mắt của mình có một màn ẩm ướt tựa lớp sương mù đang lan dần. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Tiêu An Bác nói với Tiêu Cửu Cửu, giọng nói như nghẹn lại: "Con ngồi xuống đã rồi hãy nói chuyện!"

Tiêu Cửu Cửu lại tiếp tục hỏi Tiêu An Bác: "Bà và Vương Viêm, hai người đã ăn cơm chưa?"

Tiêu An Bác cũng không còn khách khí với cô nữa, trực tiếp nói, "Ba vẫn chưa ăn gì, đồ ăn trong nhà có sẵn thứ gì thì con cứ tùy tiện mang ra cho chúng ta một chút, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được rồi."

"Vâng, được ạ! Vậy để con nói với chị Lăng Mẫn sẽ làm cho hai người bát mì ăn tạm. Hì hì!"

Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Lăng Mẫn vẫn đứng chờ ở bên cạnh, cẩn thận dặn dò mấy câu, sau đó cô tự mình rót nước mời Tiêu An Bác và Vương Viêm, sau đó mới tiếp tục lên tiếng: "Anh Cẩn Chi đang làm việc ở thư phòng trên lầu, để con đi lên lầu gọi anh ấy xuống."

Nhưng Cửu Cửu cũng không cần phải đi lên lầu, vì Tiêu Cẩn Chi nghe thấy có tiếng nói chuyện ở dưới nhà, nên anh cũng đã tự đi xuống lầu rồi.

Tiêu Cửu Cửu đang định đi lên lầu, vừa ngước mắt lên nhìn thấy anh, khuôn mặt cô liền tươi cười. Nhìn thấy bộ dáng chào đón kia của cô, trong lòng Tiêu Cẩn Chi cảm thấy thật ấm áp. Anh vươn cánh tay dài ra, ôm vào ngang hông của cô với vẻ đầy chiếm hữu, dìu cô đi đến bên cạnh Tiêu An Bác. Anh cẩn thận từng ly từng tí đỡ Cửu Cửu ngồi xuống ở trên ghế sa lon, sau đó bản thân anh mới ngồi xuống ở bên cạnh cô.

Tiêu Cửu Cửu thấy Tiêu Cẩn Chi không chào hỏi Tiêu An Bác một câu, cả hai cha con đều bày ra cái vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn nhau như thế, cô âm thầm bấm vào hông của Tiêu Cẩn Chi một cái. Nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô, lúc này Tiêu Cẩn Chi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, mới miễn miễn cưỡng cưỡng cất giọng chào một tiếng: "Ba!"

Tiêu An Bác đáp lại một câu "Ừ" sau đó phẩy phẩy tay một cái. Sau khi thấy Vương Viêm và Lăng Mẫn cũng đã lui xuống rồi, ông mới bắt đầu nói, "Hôm nay ba tới đây là vì muốn thông báo cho hai đứa một tiếng. Ba và chú Hai của các con đã cùng bàn bạc thống nhất với ông nội các con rồi. Cứ thuận theo như lời mà Cửu Cửu đã nói, chuyện này coi như chưa từng bao giờ xảy ra. Tiêu Cẩn Chi vẫn là con cháu của nhà họ Tiêu chúng ta. Cửu Cửu gả cho con, cũng giống như đã bước vào cửa nhà họ Tiêu chúng ta. Chỉ có điều là Cửu Cửu sẽ phải chịu uất ức một chút, phải thay đổi phương thức để bước vào cửa nhà mình rồi. Cửu Cửu, con có đồng ý làm như vậy hay không?"

Tiêu Cửu Cửu cười gật đầu, "Con đồng ý!"

Tiêu An Bác nhìn Cửu Cửu một cái có chút áy náy. Ngay sau đó ông nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, "Cẩn Chi, những năm vừa qua, chỉ vì một chút ân oán giữa ba và mẹ của con, nên ba đã đối xử với con rất lạnh nhạt, rất lạnh lùng. Hôm nay ba chân thành nói lời xin lỗi con! Cửu Cửu là bảo bối mà ba đã tìm nhiều năm qua, hiện tại ba lấy thân phận là cha đẻ của Cửu Cửu, trịnh trọng trao tương lai của Cửu Cửu vào tay của con. Ba hi vọng con hãy trân trọng đứa con gái yêu quý của ba, hãy yêu thương nó, hãy làm cho nó được hạnh phúc! Con có thể làm được không?"

Ánh mắt của Tiêu Cẩn Chi nhìn về phía Cửu Cửu đang ở bên cạnh, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Yêu Cửu Cửu, làm cho Cửu Cửu được hạnh phúc, đây chính là tâm nguyện, là sự nghiệp của con, con nguyện dâng hiến cả đời con cho cô ấy!"

Lời nói mặc dù nghe có vẻ thản nhiên, nhưng ở trong đôi tròng mắt đen láy sáng chói kia của anh, tựa như có ngọn lửa tình yêu đang bừng cháy sáng rực vậy. Ngọn lửa nóng ở trong đôi mắt của anh, phảng phất có thể thiêu cháy luôn cả trái tim của Tiêu Cửu Cửu cũng như của chính anh. Trong trái tim của anh và Cửu Cửu đều như đang có lửa bốc cháy hừng hực, làm cho cả người cô, cả người Tiêu Cẩn Chi đều trở nên ấm áp nóng rực.

Tiêu Cửu Cửu không khỏi đưa tay ra, nắm thật chặt lấy tay Tiêu Cẩn Chi, mười ngón tay của bọn họ đan xen với nhau ở chung một chỗ, siết lại thật chặt.

Người đàn ông này chính là người đã làm thay đổi số mệnh của cô. Người đàn ông này đã cho cô rất nhiều, rất nhiều. Người đàn ông này đã từng nói, anh sẽ gộp luôn cả tình yêu của Phượng Thần vào tình yêu của anh, anh sẽ dùng trái tim của anh, dùng tính mạng của anh để yêu cô.

Mà thực sự, anh cũng vẫn luôn làm như vậy. Tựa như đối với nhà họ Lương, anh không hề sợ nhà họ là một gốc cây đại thụ ba nghìn năm tuổi. Chỉ cần bọn họ có ý định gây nguy hiểm cho sinh mệnh của Cửu Cửu cô, anh lập tức liền liều mạng, nhất định phải bóp chết âm mưu của bọn họ, nhất định không thể để họ ỷ thế ức hiếp người như trong dĩ vãng nữa.

Tất cả những hành động đó của Tiêu Cẩn Chi, giống như từng giọt, từng giọt nước một tụ lại thành dòng chảy, hợp lại thành khe suối nhỏ, rồi dồn lại trở thành sông, đến cuối cùng ngưng tụ lại thành biển rộng, mãnh liệt đến mức khiến cho cô không cách nào chống cự lại nổi. Cô chỉ có thể ở lại bên anh, ở trong thế giới tình yêu cùng với anh, cùng anh chìm đắm, nghiêng ngả...

Tiêu An Bác che miệng ho nhẹ một tiếng, có chút phá đi cảnh tượng phong tình, cắt đứt ánh mắt nhìn nhau đầy vẻ thâm tình của hai người bọn họ.

Tiêu Cửu Cửu lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười cười, nói như xin lỗi: "Ba ba, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra đi! Con và anh Cẩn Chi cùng xin nghe ạ!"

Tiêu An Bác nhìn con gái với dung mạo xuất chúng đang ngồi bên cạnh Tiêu Cẩn Chi dáng vẻ tuấn tú cương nghị bất phàm. Quả thực, nhìn cặp trai gái ngồi sóng đôi bên nhau kia, ông cảm thấy hài hòa đẹp mắt hơn cả kim đồng ngọc nữ. Lúc này trong lòng ông tràn đầy sự khoan khoái và yên tâm.

"Ba đang muốn hỏi các con một chút. Hai con dự định lúc nào thì có thể cử hành hôn lễ được?" Ánh mắt của Tiêu An Bác rơi vào trên bụng của Tiêu Cửu Cửu, lại nhắc nhở thêm một câu, "Bởi vì có thể chỉ còn một thời gian nữa thôi, rất nhanh đứa nhỏ đã phải ra đời rồi."
Bình Luận (0)
Comment