Cực Đạo Thiên Ma (Dịch)

Chương 16 - Biến Cố

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

“Tạm được, còn may trong khoảng thời gian này nhằm vào tư âm, tăng Ngọc Hạc công lên tầng thứ hai tối cao, người bình thường phải dùng năm năm thời gian, ta thoáng cái rút ngăn thời gian năm năm đến ngắn như vậy, tự nhiên so với trước nhập môn gánh vác nặng rất nhiều.”

Trong lòng của hắn cẩn thận cảm thụ trạng thái thân thể.

Mặc dù suy yếu, nhưng so với trước đó còn tốt hơn nhiều.

Xem ra hắn điều dưỡng trong khoảng thời gian này, xác thực hữu hiệu.

Hô…

Thờ dài một hơi.

Lộ Thắng cảm thấy một vòng nội khí giữa ngực và bụng kia, từ lớn chừng chiếc đũa thành ước chừng chín cái.

Chín cái khí lưu hợp lại cùng nhau, so với trước đó lớn không ít.

Ngọc Hạc công đến tầng thứ hai, rõ ràng mặt cảm giác khác biệt so với trước.

Lộ Thắng hít một hơi thở, cảm thấy tinh lực mười phần, phản ứng cũng nhanh hơn không ít so với ngày thường.

“Dựa theo ghi chép tầng thứ hai Ngọc Hạc công, hẳn là có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, nhanh chóng cầm máu.”

“Ngày mai thử xem hiệu quả nội công thế nào. Lại liên lạc Đoan Mộc Uyển nữa, xem xem còn có thể lấy tới nội công mới từ tay nàng hay không.”

Ngọc Hạc công đã là thật, như vậy mấy bản nội công còn lại cũng có thể là thật. Hắn muốn xem thử cùng tu mấy môn nội công sẽ có phản ứng gì.

Theo lý thuyết, chỉ cần không phải nội công loại hình tính chất xung đột thì có thể dung hợp.

Nghĩ tới đây, Lộ Thắng một lần nữa nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nằm xuống hắn đã nghe được tiếng bước chân từ ngoài viện, giống như có người đang rời đi.

Nghe tiết tấu, rất giống âm thanh Lộ Khinh Khinh đi đường.

Lộ Thắng lắc đầu, không để ý tới, trong khoảng thời gian này, gần như cách ba đêm năm ngày Lộ Khinh Khinh lại nửa đêm ra ngoài tản bộ.

Cũng không biết tra được đầu mối gì.

Vừa mới bắt đầu hắn còn có tâm đi theo một đường, nhưng phát hiện bộ pháp của hắn căn bản kém xa Lộ Khinh Khinh, mấy lần thì mất dấu, sau đó cũng không lãng phí sức lực nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lộ Thắng chuẩn bị xong ngân phiếu, đi thẳng đến Vạn Phúc khác sạn Đoan Mộc Uyển ở.

“Cái gì? Trả phòng rồi?” Lộ Thắng nhìn chằm chằm chưởng quỹ khách sạn cau mày nói:

“Chuyện khi nào?”

“Ước chừng nửa tháng trước, Đoan Mộc tiểu thư nhận mấy công tử ca mời, ra khỏi thành đi Hồng Liên tự du ngoạn, về sau sau người trở về nói trả phòng.”

Chưỡng quỹ cũng rất để bụng Đoan Mộc Uyển.

Dù sao nàng ngày thường xinh đẹp, lại thêm nhiều công tử ca đến đây theo đuổi, chính nàng chi tiêu cũng vung qay quá trán, cho y ấn tượng tự nhiên khắc sâu.

“Hồng Liên tự…” Lộ Thắng nhíu mày.

Trực giác hắn cảm thấy, Đoan Mộc Uyển cũng không ở Hồng Liên tự.

Đột nhiên trả phòng, chỉ là cái cớ mà thôi.

“Vậy quên đi.”

Hắn đông đưa quạt xếp ra khỏi khách sạn, hai tên hộ vệ canh ở ngoài cửa chờ:

“Công tử, thế nào? Tìm được Đoan Mộc tiểu thư không?” Thị vệ Tiểu Tùng ngày bình thường quan hệ rất gần với Lộ Thắng, gã cũng là người quét dọn sân bãi lúc Lộ Thắng luyện võ, ngẫu nhiên còn ra sân đối luyện. Võ nghệ vẫn được.

“Không thấy, nàng đi.” Lộ Thắng lắc đầu.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi đâu? Hồi phủ.” Lộ Thắng không cách nào tìm đến bí tịch, tâm tình có chút khó chịu.

Ba người lên xe ngựa, một đường chạy về Lộ phủ, chờ đến trước phủ đệ, lại nhìn thấy đã có một chiếc xe ngựa màu vàng dừng ở cửa chính.

Mặt sườn xe ngựa khắc một chữ ‘Trương’ thật to.

“Trương gia?” Thần sắc Lộ Thắng khẽ động, người Trương gia bị giết lâu như vậy, rốt cục tìm tới cửa.

Hắn cũng không sợ, để mấy ngưởi Tiểu Tùng rời đi, mình thì độc thân đi vào cửa lớn.

Từ cửa chính đi đến nhìn lại, vừa vặn có thể nhìn thấy trên đại sảnh, Lộ Toàn An đi cùng với một võ sư, đang chào hỏi người Trương gia tới.

Trương gia chỉ đến một người, mày rậm mắt nhỏ, là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi.

“… Con ta sao có thể làm loại chuyện này, nhất định Trương gia đã nhìn lầm rồi!” Lộ Toàn An ngồi tại chủ vị, sắc mặt bình tĩnh.

“Lúc đó không ít người tận mắt nhìn thấy! Chuyện này còn có thể giả sao? !” Người đàn ông kia tức giận đến ngực nóng lên.

“Ta mặc kệ Trương gia các người ở Tử Hoa thành lợi hại như thế nào, nơi này là Cửu Liên thành, không phải Tử Hoa thành của các ngươi!

Trương gia ngươi lợi hại, Lộ gia ta cũng không phải ăn chay! Nếu lại vu oan giá họa con ta, đừng trách Lộ Toàn An ta không khách khí!”

Lộ Toàn An lạnh giọng quát.

Người đàn ông tức giận đến toàn thân phát run, tay chỉ Lộ Toàn An rốt cuộc nói không ra lời.

“Được được được!! Lộ gia chủ thật khí phách. Tại hạ nhất định sẽ thuật lại nguyên thoại cho Tùng Khê gia chủ! Cáo từ!!” Gã quay người sải bước đến cửa lớn.

Lộ Thắng gặp được gã ở nửa đường, người này cũng không biết Lộ Thắng, vẫn như cũ giận đùng đùng đi ra ngoài.

Lộ Thắng cũng không ngoài ý muốn, hiện nay Đại Tống suy yếu lâu ngày, các nơi chia cắt, đừng nói đây là Bắc địa xa xôi, thành chủ và thế lực bản thổ là thổ bá vương.

Dù là khu vực Trung Nguyên, người như Lộ gia vậy, mọi người phần lớn cũng lá mặt lá trái, còn từng xảy ra không ít chuyện.

Trương gia còn tưởng rằng mình ở Tử Hoa thành sao, thế mà tìm tới cửa hưng sư vấn tội.

Người kia sượt qua bên người Lộ Thắng, nổi giận đùng đùng lên xe ngựa rời đi.

Lộ Thắng đi vào đại đường, nhìn thấy Phụ thân Lộ Toàn An ngồi trên ghế, sắc mặt đờ đẫn.

“Cha, đã xong?” Hắn nói khẽ, ra hiệu hộ vệ chung quanh rời khỏi, hắn và lão cha nói chuyện riêng.

Lộ Toàn An thở dài, thấy là Lộ Thắng, trên mặt không khỏi sinh ra tươi cười:

“Tiểu Thắng, bên muội muội con, con nên chiếu cố, đừng để nó làm bậy trong thành.”

“Nhưng con không quản được nó.” Lộ Thắng lắc đầu cười khổ:

“Cha, bên trên muốn chúng ta tìm đồ, tìm được không? Đến cùng là tìm đồ hay là tìm người?”

“Có thể là đồ, cũng có thể là người. Nói không rõ ràng!” Lộ Toàn An lắc đầu, hạ giọng.

“Hiện tại Tri phủ nhức đầu bản án Từ gia và án nhảy giếng Vương gia trang ngoài thành. Đặc biệt là án nhảy giếng, nhiều bộ đầu như vậy cũng không tìm được manh mối, muội muội của con một người có thể làm được gì? Quay đầu để nó trung thực ở nhà.”

“Nó đi điều tra vụ án Vương gia trang?” Lộ Thắng sững sờ.

“Con không biết? Bộ đầu nha môn còn thấy qua nha đầu Khinh Khinh ở Vương gia trang. Cứ hai ba ngày nó sẽ bắt hai tên tội phạm truy nã hoặc người bị tình nghi đưa đến nha môn. Người trong nha môn cũng sắp quen biết nó rồi.” Lộ Toàn An bất đắc dĩ nói.

“Như vậy…” Lộ Thắng nhíu nhíu mày: “Gần nhất con đang bận thu thập võ học, chưa kịp quan tâm nó.”

“Thu thập võ học… Con chi tiêu đã tiếp cận năm ngàn lượng, thành quả như thế nào rồi?” Lộ Toàn An thuận miệng hỏi.

“Đã thu được mấy môn, đạt được bí tịch con sẽ sửa sang lại, làm một Tàng Kinh lâu trong nhà, như vậy sẽ thuận tiện Lộ gia chúng ta bồi dưỡng hảo thủ sau này.” Lộ Thắng chân thành nói.

“Ý của con, ta đại khái có thể đoán ra chút, bây giờ đang loạn thế, chúng ta chỉ dựa vào mấy chục người trong nhà, không đủ. Còn phải bồi dưỡng càng nhiều cao thủ thuộc về Lộ gia chúng ta. Đây cũng là duyên cớ sau khi ta nghe nói con thu thập võ học mới tận hết sức lực ủng hộ.”

Lộ Toàn An chân thành nói.

“Trong nhà tổng cộng tám mươi sáu hộ vệ gia đinh có thể tùy thời điều động, nhưng vì muốn trông coi phủ đệ, nên chân chính có thể điều dộng chỉ có khoảng bốn mươi người.” Lộ Thắng hạch toán.

“Bốn mươi người này, phải chịu trách nhiệm an toàn mười ba thôn trang bên ngoài, mười sáu cửa hàng của chúng ta, căn bản không đủ dùng.”

“Vi phụ tự nhiên cũng biết, chỉ là… Nhân thủ có thể tin cậy, khó tìm…” Lộ Toàn An thở dài.

“Thu dưỡng cô nhi đâu? Ngoài thành trong thành có không ít trẻ lang thang mà?” Lộ Thắng đề nghị.

“Chuyện này… Chung quy cần cân nhắc ý nghĩ những nhà khác…” Lộ Toàn An chần chờ nói.

“Nhân thủ của chúng ta vốn không đủ, vì sao còn cần cố kỵ những nhà khác? Âm thầm phát triển không được?” Lộ Thắng phân biện.

“Chuyện này là chủ đề mẫn cảm, rút dây động rừng, vạn nhất bị những nhà khác phát giác, tất nhiên sẽ trách cứ Lộ gia chúng ta có dã tâm, quá mức bắt mắt.” Lộ Toàn An khẽ lắc đầu.

Lộ Thắng lại thuyết phục hai câu, vẫn không được.

Trong lòng biết rõ, Lộ Toàn An đã không còn bốc đồng lúc trẻ, khi đó ông không có gì cả, không có nỗi lo nên làm việc quả quyết có đảm đương, sáng chế gia nghiệp Lộ gia lớn như vậy.

Mà bây giờ… Lo trước lo sau, do dự.

Lộ Thắng nhìn ra được, Lộ Toàn An ủng hộ hắn thu thập võ học, chính là có trái tim muốn khuếch trương.

Nhưng thật muốn bắt đầu làm, hắn lại chần chờ không quyết, hạ không được quyết tâm.

Nói vài câu thì hắn không khuyên nữa, chỉ nhắc tới chuyện thân thể an khang ít người trong nhà.

Sau đó thì cáo lui.

Lộ Toàn An một người đứng ở đại đường, cau mày, vẫn như cũ còn đang chần chờ.

Lộ Thắng cũng không muốn lại dựa vào lão cha.

Bực loạn thế này, nếu lực lượng tự thân không đủ, sớm muộn sẽ trở thành một tảng mỡ dày trong mắt người khác.

Hắn rời đại đường rồi đi võ đài luyện võ.

Sau khi Ngọc Hạc công đạt đến đỉnh điểm tầng thứ hai, trong một ngày hắn tinh thần mười phần, dù bận từ sớm đến muộn, cũng không có cảm giác quá mệt mỏi.

Lúc hơi chút buồn ngủ, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát lại sinh long hoạt hổ, thoáng cái hoạt động mấy canh giờ.

Ở trên võ đài, hắn liên tiếp luyện đao đến chạng vạng tối mới toàn thân vã mồ hôi, vội vàng đi tắm rồi ăn cơm chiều.

Trên bàn cơm, ba người Lộ Toàn An, Nhị nương, Lộ Thắng một bàn, thân nhân còn lại riêng phần mình ngồi ở một bàn lớn khác.

Đây là quy củ.

Lộ Toàn An là gia chủ, Lộ Thắng là gia chủ tương lai, Nhị nương trước kia quan hệ với Lộ Thắng và Lộ Toàn An cực thân. Ngày thường người cũng quản lý nữ quyến nha hoàn hậu viện.

Ba người này, chính là ba người địa vị cao nhất toàn bộ Lộ gia.

Sau đó mới là Tam nương Tứ nương Ngũ nương, Lộ Khinh Khinh, Lộ Oánh Oánh, Lộ Trần Tâm và những người khác.

Mặc dù Lộ gia thuộc về nhà giàu mới nổi đời thứ nhất, nhưng vẫn học rất nhiều quy củ giống nhà giàu khác.

Như khi ăn không nói chuyện, chính là một trong số đó.

Người ăn cơm hai bàn lớn, chỉ có âm thanh bát đũa ngẫu nhiên va chạm, còn lại thật sự một điểm tiếng vang cũng không có.

“Tiểu Thắng.”

Lộ Toàn An cực ít nói chuyện trên bàn cơm, bỗng nhiên mở miệng.

Ông mới mở miệng, người cả nhà lập tức chậm rãi ngừng lại, nghe ông nói. Đây cũng là lễ tiết. Dù sao trừ phi chuyện đặc biệt trọng yếu, bình thường ông sẽ không nói trên bàn cơm.

“Cha, thế nào?” Lộ Thắng để đũa xuống, nhìn về phía Lộ Toàn An.

“Con nói Cửu Liên thành không thu thập được võ nghệ, muốn đi một chuyến Duyên Sơn thành không?” Lộ Toàn An chân thành nói.

“Duyên Sơn thành?” Lộ Thắng sững sờ, hắn không nghĩ tới lão cha lại muốn hắn rời khỏi Cửu Liên thành.

“Đúng vậy.” Lộ Toàn An gật gật đầu:

“Nơi đó ta có một lão hữu, mấy ngày trước trong thư y nhắc tới, Duyên Sơn thành có danh gia cao thủ Trung Nguyên mở cửa truyền nghề, nếu con nguyện ý, có thể đi bên đó một chuyến, nói không chừng có thể mang về một hai bộ võ học Trung Nguyên chân chính lợi hại.”

Bình Luận (0)
Comment