Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Tam đầu cầm Tề Mi côn trợn mắt hốc mồm.
Đoạn Đầu đao Lâm Hồng Thủy há to mồm, nhìn đầu người lăn trên mặt đất một chút, lại nhìn Lộ Thắng đứng ngây người tại chỗ một chút.
Gió thu đìu hiu, một đống màu xám trên mặt đất bị thổi có chút cuốn lên.
Trong lúc nhất thời ba người đều không nói chuyện.
Lộ Thắng hoàn toàn không nghĩ tới, con hàng này nhìn vênh váo tận trời, thế mà ngay cả vẻn vẹn một đao hắn thử cũng không tránh được.
Tam đầu thì bị sợ ngây người, hai chân hiện tại bắt đầu phát run.
Mà Lâm Hồng Thủy, là hoàn toàn không ngờ tới, một đao vừa rồi, lại là Lộ Thắng cái tên trẻ tuổi ngoài miệng không lông đánh tới. (Chỉ không có râu)
“Tốt tốt tốt!” Gã đột nhiên cười ha hả, chỉ là nụ cười này mang theo một tia dữ tợn:
“Lại tới một tên tìm…”
Phốc!
Ánh đao lướt qua, lần này là Tam đầu.
Thân hình Lộ Thắng từ trước người Tam Đầu mà qua, lại là một bãi máu tươi phun ra.
Đầu Tam Đầu cũng mất. Lăn trên mặt đất mấy vòng, đâm vào trên một đống than cốc rồi bất động.
Lộ Thắng lắc máu trên đao.
Trong lòng ẩn ẩn có loại cảm giác nóng rực huyết khí sôi trào.
“Đây chính là giết người, đây chính là đao khách! Đây chính là một lời không hợp, rút đao khiêu chiến trong truyền thuyết!”
Hắn nắm chặt trường đao, thanh trường đao màu bạc này bình thường, lưỡi đao chỉ dài bằng cánh tay, trong tay hắn lại phảng phất như chiến hữu đồng bạn thân mật nhất.
Một loại cảm giác dị dạng nhàn nhạt dũng mãnh tiến ra từ đáy lòng Lộ Thắng. Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đã từng nhìn thấy trong các loại tiểu thuyết võ hiệp.
Một loại sôi trào nói không rõ, không ngừng thiêu đốt sâu trong nội tâm hắn.
“Tới đi! Hoặc là giết ta, hoặc là giống hai tên phế vật trên đất.” Lộ Thắng thích loại cảm giác này, hai mắt hắn có chút đỏ lên, liếm liếm bờ môi khô ráo, từng bước một lại gần Lâm Hồng Thủy.
“Tên khốn nhà ngươi !!” Sắc mặt Lâm Hồng Thủy dần dần nổi giận.
Hai tay của gã nắm chặt hậu bối đại khảm đao, đón lấy Lộ Thắng sải bước đi tới.
Xoẹt!
Chim én màu bạc bỗng nhiên lại xuất hiện, Lộ Thắng một đao chém ra.
Yến Tử Truy Phong đao mặc dù chỉ mới nhập môn, nhưng dưới Hắc Hổ đao pháp thành thạo nắm giữ đối với đao đạo, uy lực cũng có chút không tầm thường.
Yến Tử là Chim én.
Keng!
Nhưng một đao kia lại bị Lâm Hồng Thủy đưa tay cản lại.
“Ta nhận ra chiêu này… Yến Tử sao nước, Yến Tử Truy Phong đao sao…” Hắn cười gằn:
“Năm đó ngay cả nguyên chủ nhân bộ đao pháp này cũng thiếu chút nữa bị ta chém chết, huống chi tên tiểu thí oa ngươi!”
Hắn bỗng chốc dùng sức, đỡ lấy trường đao của Lộ Thắng.
Lưỡi đao đại khảm đao lật một cái, mang theo một cỗ lực đạo cực mạnh, từ dưới đi lên nghiên nghiêng vẩy qua.
Một chiêu này là Bát Thủy thức trong Bát Phong đao, là thức mở đầu hắn lần nào cũng dùng. Mỗi lần xuất ra chiêu này, đối thủ hoặc là tránh né, hoặc là không thể không bị buộc cứng đối cứng cùng hắn.
Lộ Thắng nhảy sang một bên, tránh khỏi khảm đao, trường đao trong tay toàn lực sử dụng Yến Tử Truy Phong đao, cùng đối phương đánh nhau.
Hai người kịch liệt giao thủ ngay trong hậu viện.
Đao thế Lâm Hồng Thủy nặng nề, một thanh đại đao với búa lớn không sai biệt lắm, lực đạo cực lớn, đụng phải một chút đều có cảm giác cánh tay run lên.
Mà Lộ Thắng đao nhanh càng nhanh, sức chịu đựng mạnh, thỉnh thoảng dựa vào Yến Tử Truy Phong đao pháp, ở cạnh đao đối phướng trảm kích khiêu khích, dẫn lệch thế công của đối phương.
Kỳ thật tốc độ hai người rất nhanh, so với Nhị Đầu Tam Đầu thì nhanh quá nhiều.
Nhưng loại tốc độ đao nhanh như này đối với hai người mà nói, chỉ là trạng thái bình thường.
Lộ Thắng một hơi sử dụng hoàn hoàn chỉnh chỉnh một lần hơn mười chiêu Truy Phong đao, vẫn như cũ không chiếm được tiện nghi.
Mà Lâm Hồng Thủy vẫn sinh long hoạt hổ, khí lực lớn đến kinh người.
Keng keng!
Hai thanh đao lại một lần nữa đụng vào nhau.
Lộ Thắng sơ ý một chút dưới chân lệch một cái, dẫm lên một tấm ván gỗ giòn, thân thể mất đi cân bằng.
Hai mắt Lâm Hồng Thủy tỏa sáng, đại khảm đao lập tức trảm phía trước một trảm: “Chết đi cho ta!!”
Gã muốn một đao chém tiểu tử ghê tởm này thành hai khúc! Hắn lại dám ở ngay trước mặt gã giết Nhị Đầu và Tam đầu.
Thù này không báo, về sau ai còn dám tìm huynh đệ gã nương tựa?
Đại khảm đao mang theo chấn động quái dị, hung hăng hướng trán Lộ Thắng bổ từ trên xuống dưới.
Tâm pháp hạch tâm của Bát Phong đao pháp, đó là có thể thông qua kỹ xảo dùng lực đặc thù, khiến đại đao chém ra tăng lên không ít sức mạnh.
Điều này khiến Lâm Hồng Thủy vốn khí lực kinh người, ở trên lực đạo của đao càng thêm kinh người.
Đại khảm đao hướng đầu Lộ Thắng bổ xuống.
Hô!
Đúng lúc này, thân thể Lộ Thắng nghiêm lại, trong nháy mắt đứng vững, trường đao trong tay cấp tốc chấn động, bỗng nhiên phát ra một tiếng gào mơ hồ.
Rống!!!
Là Hổ khiếu!!
Hai mắt Lộ Thắng phiếm hồng, Hổ Sát bên trong Hắc Hổ đao pháp bỗng nhiên sử xuất.
Lưỡi đao mang theo lực chấn động và lực bộc phát to lớn, hung hăng hướng về hai tay cầm đao của Lâm Hồng Thủy. Tốc độ một đao này, so với khảm đao tới càng nhanh, càng ác hơn.
“Ngươi dám!!” Bỗng nhiên một tiếng rống giận vang lên từ bên ngoài lỗ hổng viện tử.
Trong chốc lát một bóng đen bắn nhanh mà tới, hung hăng đánh vào trường đao của Lộ Thắng.
Keng.
Đó là một hòn đá xám trắng.
Tráng hán thứ hai dẫn theo hậu bối đại khảm đao, thoáng cái nhảy vào viện tử.
Từ cằm tới trán hán tử này, có hai viết sẹo giao nhau, nhìn dữ tợn dị thường.
“Đại ca!!”
Lâm Hồng Thủy vừa rồi bị Hắc Hổ đao pháp đưa tới một tia Hổ Khiếu chấn động đến phản ứng chậm một nhịp, kém chút thì bị Lộ Thắng chặt đứt hai tay.
Lúc này gã thừa cơ tranh thủ thời gian thu đao, trên mặt chảy ra từng hạt mồ hôi lạnh. Hiển nhiên là sợ tới quá sức.
“Oa tử này sử dụng Hắc Hổ đao pháp, khó đối phó! Có người chạy tới, cùng tiến lên, giải quyết hắn!” Lâm Song Hỏa liếc nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, nghiêm nghị nói.
“Được!”
Hai huynh đệ phân hai bên, chung hướng nhào tới Lộ Thắng.
Lộ Thắng không hề sợ hãi, sử xuất một chiêu Hổ Uy Hắc Hổ đao pháp, đao thế so với Yến Tử Truy Phong đao còn nặng nề hơn rất nhiều.
Hắc Hổ đao pháp đại thành uy lực kinh người, mỗi một đao của hắn đều trước hai người một bước, chém về phía đối phương làm hai người không thể không cứu yếu hại.
Ngắn ngủi thời gian một lát, một chiêu Hổ Uy bị hắn liên tục sử dụng mười bảy lần!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng hò hét vang lên liên tục, hai huynh đệ liên thủ, thế mà khó khăn lắm mới bất phân thắng bại với Lộ Thắng.
Đao của bọn gã căn bản không có cơ hội cứng đối cứng cùng Lộ Thắng, mỗi lần xuất ra một nửa thì bị bức phải trở về thủ yếu hại.
Kịch chiến như thế nửa nén hương, Lâm Song Hỏa nhịn không được. Lui ra phía sau một bước, thừa dịp đệ đệ tạm thời ngăn trở phút chốc, gã đưa hai tay lấy ra một bọc giấy từ trong ngực, cầm lên đập tới Lộ Thắng.
“Chết đi!”
Phốc ~!
Bọc giấy bị Lộ Thắng một đao chém nát, bên trong tản ra lượng lớn bột vôi.
Hắn lấy làm kinh hãi, bỗng nhiên nín thở nhắm mắt.
Không kịp nghĩ nhiều, một chiêu Hổ Khiếu cuối cùng, điên cuồng xuất thủ.
Rống!!
Lại là một tiếng hổ gầm vang lên.
Keng keng!!
Lần này trường đao trong tay Lộ Thắng không cách nào tránh đi, cùng hai thanh đại khảm đao chính diện va chạm.
Răng rắc một cái, trường đao trực tiếp đứt gãy, xoay tròn rơi xuống cắm vào mặt đất.
Nhưng Hổ Khiếu làm một chiêu mạnh nhất trong Hắc Hổ đao pháp, lực lượng và tốc độ cũng không thể khinh thường.
Khảm đao trong tay hai người Lâm Hồng Thủy cũng bị chấn động đến lực đạo yếu bớt.
“Xem ngươi lần này lấy gì cản! Chết đi! ! Ha ha ha!”
Lâm Song Hỏa cuồng tiếu, đao khách không có đao, chính là heo dê đợi làm thịt, thực lực sai biệt cực lớn.
Gã đang muốn nắm chặt đao kết liễu Lộ Thắng.
Bành bành!!
Đúng lúc này, hai tiếng chưởng kích trầm muộn truyền ra.
Lâm Song Hỏa hai mắt vừa mở, nhìn xem Lộ Thắng đột nhiên lấn người mà tới, song chưởng như thế bôn lôi, liên hoàn đánh vào trên ngực đệ đệ Lâm Hồng Thủy.
Đại khảm đao trong tay Lâm Hồng Thủy boong boong một tiếng rơi xuống đất.
Gã không thể tin được rút lui hai bước, che tim nói không ra lời.
“Đại… Đại ca… Mau… Trốn!”
Phốc!
Lâm Hồng Thủy phun ra một búng máu, ngửa đầu ngã xuống.
Lúc này Lộ Thắng đã lâm vào một loại nhiệt huyết sôi trào kỳ dị.
Hắn đánh chết Lâm Hồng Thủy về sau, lại lắc mình một cái, đạp lên bộ pháp Phá Tâm Chưởng phóng tới gần Lâm Song Hỏa.
Lâm Song Hỏa như ở trong mộng mới tỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng, muốn dùng đao ngăn trở hắn.
Nhưng đã chậm.
Đệ đệ chết để gã kinh ngạc kinh sợ, cứ như vậy chậm trễ một nháy mắt, đã đầy đủ Lộ Thắng gần người.
Bành bành bành!!
Liên hoàn ba chưởng, hai tay Lộ Thắng nhanh như tia chớp ở ngực và bụng Lâm Song Hỏa đánh ba chưởng.
Kình lực đặc hữu của Phá Tâm chưởng xuyên thấu qua làn da cơ bắp, thẳng tới nội phủ.
Lâm Song Hỏa đỏ bừng cả khuôn mặt, rút lui mấy bước, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Gã gắt gao trừng trừng Lộ Thắng, há mồm muốn nói điều gì, nhưng trong miệng không ngừng tuôn ra máu khiến gã hoàn toàn không phát ra được âm thanh.
Phốc!
Lâm Song Hỏa thẳng tắp té sấp về phía trước, không còn nửa điểm âm thanh.
Lộ Thắng cười hắc hắc hai tiếng.
“Hai cao thủ cấp độ Thông Lực… Hẳn là Quỷ Đầu đao và Đoạn Đầu đao Triệu bá đuổi bắt lúc còn trẻ, không nghĩ tới hôm nay chết trong tay ta.”
Hắn nhìn qua bốn cỗ thi thể trên mặt đất, trong lúc nhất thời cảm xúc bành trướng, toàn thân khí huyết phun trào.
“Chẳng lẽ đây chính là Thông Ý cấp độ Triệu bá nói tới? Cũng là Trương Tuần sư phó trước đó chỉ điểm qua tâm ý của ta tương hợp?”
Nếu như nói Thông Lực, là cảnh giới khống chế đại bộ phận kình lực toàn thân. Như vậy Thông Ý, chính là kết hợp thị lực, tâm ý, âm thanh, đủ loại thủ đoạn khác, đả kích đối thủ từ nhiều mặt.
Đồng thời, trong Thông Ý cảnh giới, đối với khống chế kình lực tự thân, so với Thông Lực còn nhiều hơn.
Thân thể cơ bắp người, nào có dễ dàng toàn bộ nắm giữ như vậy.
Lộ Thắng còn nhớ rõ, trên Địa Cầu từng có người nghiên cứu qua, nếu đem toàn bộ sức mạnh tất cả cơ bắp trên người hướng một chỗ dùng, như vậy một người trưởng thành bình thường, cũng có thể đánh ra mấy tấn kinh khủng lực đạo.
Đây là lý luận cực hạn.
Nhưng khớp nối xương cốt người không cho phép sử dụng ra loại sức mạnh này.
Cho nên chỉ là lý luận.
Mà Thông Ý, hẳn là có thể cực lớn tiếp cận loại trình độ khai phá cơ bắp này.
Lộ Thắng đứng ở trong sân, tiến lên tìm tòi túi quần áo huynh đệ Lâm Song Hỏa.
Từ trong túi hai gã tìm ra một chồng ngân phiếu, đều là ngân phiếu một trăm lượng, cũng không đếm kỹ, hắn cấp tốc nhét vào túi tiền của mình.
Sau đó lại được một bản sách nhỏ tàn phá màu đen, không biết dùng da gì chế thành, sách nhỏ này được Lâm Song Hỏa thiếp thân thu, hiển nhiên rất trọng yếu.
Đồ vật còn lại loạn thất bát tao, Lộ Thắng đều không động, hắn đứng trong sân lẳng lặng nghỉ ngơi, chờ người Lộ phủ tới.
Trước đó giao thủ cùng hai cao thủ Thông Lực cảnh, kỳ thật thắn cũng bị thương.
Lâm Song Hỏa và Lâm Hồng Thủy trời sinh thần lực, tăng thêm Bát Phong đao pháp tăng cường lực đạo, điều này đưa đến thế đao hai người cực nặng.
Ở một cái cứng đối cứng cuối cùng kia, cơ bắp cánh tay phải Lộ Thắng cũng bị chấn thương, gót chân ẩn ẩn bị đau, hẳn là cường độ cao bộc phát khiến gân chân bị thương tổn.
Còn có hai vai bởi vì trong thời gian ngắn liên tục bộc phát, toàn lực dùng đao, tăng thêm va chạm lần cuối cùng, lúc này cũng truyền tới trận trận đau đớn, không biết có phải thương tổn tới xương cốt hay không.