Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Dưới ý niệm Lộ Thắng thôi động, một tia nội khí Hắc Sát nhanh chóng điều động ra.
Lần này thế nhưng là Hắc Sát khí tầng thứ nhất, trình độ nóng rực mạnh hơn rất nhiều so với trước đó, Lộ Thắng cảm thấy lúc mình điều động nội khí, đi qua cơ bắp xương cốt làn da, phảng phất như đang thiêu đốt.
Hắc Sát khí chảy ra từ song thận, thuận theo lưng, đi vào cánh tay phải, sau đó tụ hợp vào tay phải, xuyên qua trường đao.
Xoẹt.
Lưỡi đao vạch phá không khí, phát ra âm thanh như xé giấy.
Sau đó hung hăng bổ tới thân cây trước mặt.
Một đao kia chém thật sâu vào thân cây, cho đến đi sâu vào một nửa đại thụ, mới kẹt lại mà dừng.
“Tốt!”
Trong lòng Lộ Thắng dâng lên vui vẻ. Hắn biết mình lại tiến một bước dài.
Kéo theo toàn thân đau đớn, Lộ Thắng trở lại nhà gỗ nghỉ ngơi.
Sau đó trong vòng vài ngày, chuyện gì hắn cũng không làm, chỉ hơi hoạt động thân thể, phần lớn thời gian dùng để ngủ nghỉ ngơi.
Nhiều nhất tăng tốc độ vận chuyển Ngọc Hạc công. Ngọc Hạc công có thể để năng lực khôi phục thân thể của hắn càng mạnh càng nhanh hơn.
Hắn nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng vì đột phá hai tầng sau đó. Bản thiếu Hắc Sát công thế nhưng có ba tầng có thể tu luyện.
Lộ phủ Cửu Liên thành.
Vu tỷ tay xách rổ, trong giỏ xách để mấy quả trứng gà luộc, một ít bánh đậu nành, còn có hai miếng thịt muối khô.
Nàng xe nhẹ đường quen đi ra từ cửa mặt hông Lộ phủ, cùng người gác cổng lên tiếng chào, sau đó thuận hẻm nhỏ đi ra ngoài.
Đầu ngõ có mấy đứa bé buộc bím tóc sừng dê đùa giỡn chạy tới, vì tranh nhau một cái kẹo hồ lô của đứa bé chạy trước nhất.
Vu tỷ thấy thế, thở dài. Nàng nhớ tới tiểu Bát khi còn bé cũng đáng yêu như vậy, luôn luôn ở trước mặt nàng đuổi theo chạy tới muốn kẹo hồ lô.
Khi đó nàng còn trẻ, mới mười mấy tuổi, mỗi lần làm công ở Lộ phủ trở về, ngẫu nhiên có thể có chút tiền thưởng, không có giao cho phụ mẫu, xem như tiêu vặt của mình.
Nàng hay dùng tiền này mua một ít đồ ăn vặt cho Tiểu Bát. Thời điểm đó Tiểu Bát cũng có mấy tuổi.
Nhưng bây giờ…
Vừa nghĩ tới trạng thái tinh thần thất thường của Tiểu Bát hiện giờ, trong lòng Vu tỷ rất không dễ chịu.
Đi thuận theo đường cái trước cửa phủ đệ một khoảng cách, Vu tỷ giống như thường ngày, thu liễm tâm tư, dự định mua một ít đồ chơi nhỏ trên các quầy hàng cho hài tử trong nhà.
Hôm nay khó có được thời gian nghỉ ngơi, nàng định cho trượng phu, cho hài tử một điểm kinh hỉ.
“Hài tử, con của ta!”
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy góc tường, một người đàn bà bẩn thỉu ngồi yên nơi đó, một người thấp giọng thì thầm.
Khuôn mặt người đàn bà kia, nàng luôn cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ nổi.
Nàng chỉ nhìn qua, cảm thấy có chút đáng thương.
Bèn lấy một cái bánh bột ngô từ trong giỏ xách, đặt ở trước mặt người đàn bà kia.
“Ăn đi, thế đạo này… Ài.” Nàng ngồi dậy, quay người đi chọn thứ mình muốn.
Ba.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy tay phải bị một cánh tay lạnh buốt, trơn ướt hung hăng nắm lấy.
“Ngươi thấy con của ta không!” Một giọng nói vang lên.
Vu tỷ giật mình, nhìn lại, chính là người đàn bà vốn ngồi dưới đất kia.
Bà ta mở to đôi mắt tràn đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm mình, giống như tròng mắt muốn đi ra từ trong hốc mắt.
“Ngươi làm gì? Buông tay!” Vu tỷ bị hù dọa, vội vàng dùng sức tránh khỏi, lui ra phía sau hai bước.
“Ngươi có bệnh à!?”
Người đàn bà kia như không nghe thấy gì, vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Vu tỷ thầm mắng một tiếng xúi quẩy, vội vã cúi đầu quay người rời đi. Đồ vật cũng không muốn mua, chỉ cảm thấy cái tay bị bắt ẩn ẩn có chút bị đau.
Xuyên qua con đường này, nàng ngoặt vào một hẻm nhỏ, đây là đường về nhà gần nhất.
Đi đường này mặc dù vắng người chút, nhưng có thể tiết kiệm không ít thời gian, không cần đường vòng.
Ngõ nhỏ phải ngoặt mấy chỗ, khoảng cách rất dài, hai bên là nhà trệt cao cỡ một người, khắp nơi trên đất là nước bẩn và rác rưởi sinh hoạt vứt bừa bãi.
Vu tỷ nhìn cổ tay mình một chút, chỗ vừa bị nắm lúc nãy đã có chút đỏ lên.
“Xúi quẩy! Thật không may, ài… Trở về cần bôi ít thuốc.”
Nàng nhảy qua một vũng nước bẩn, nhưng trên giày vải màu hồng thêu hoa vẫn dính điểm nước bẩn, tâm tình nàng lập tức càng kém.
Dùng sức dậm chân một cái, nàng hướng phía trước lại đi vài bước.
Phanh.
Bỗng nhiên nàng đụng phải người, ngẩng đầu lên nhìn.
“Ngươi thấy con ta đâu không?” Lại là người đàn bà nàng vừa thấy lúc nãy.
Vu tỷ chỉ cảm thấy tim nhảy một cái, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng đạp đạp lui ra phía sau mấy bước, một cước giẫm lên vũng nước bẩn cũng không biết.
“Ngươi ngươi ngươi!!!”
Hai mắt người đàn bà đỏ như máu, chăm chú nhìn Vu tỷ: “Hài tử, con của ta!”
Vu tỷ quay người muốn chạy.
Ba.
Một cánh tay khô gầy hung hăng bắt lấy cánh tay nàng.
“Ngươi thấy con ta đâu không?” Người đàn bà kia sắc mặt chất phác như cũ, tái diễn câu nói này.
“Cứu…!”
Một nửa âm thanh đột nhiên truyền ra từ trong ngõ hẻm, sau đó im bặt mà dừng, lại không một tiếng động.
…. .. . . . . .. . . . . .. .
Sau ba ngày, Lộ phủ.
Nhị nương Lưu Thúy Ngọc cau mày ngồi trên giường gỗ, nhìn thân thích Vu tỷ trước mặt đến đây báo tin tức.
“Vu tỷ còn chưa trở về? Ba ngày trước nàng đã xin nghỉ về thăm người thân rồi.”
Trên thân người đàn ông thân thích này còn có mùi bùn đặc hữu của ruộng vườn, đang đứng trong phòng khách có chút co quắp.
“Bình thường đại tỷ trở về rất đúng giờ, nhưng lần này người trong nhà đợi mãi cũng không thấy người, vì lo lắng, lại thêm gần đây trong thành xảy ra nhiều chuyện, nên để tiểu nhân đến hỏi một chút…”
Lưu Thúy Ngọc lắc đầu: “Nàng thực sự đã rời đi rất sớm, còn nhận một ít thịt khô và bánh bột ngô từ phòng bếp, vài ngày như vậy, nàng không quay về còn có thể đi đâu?”
Bà cũng có chút lo lắng.
“Không xong không xong!”
Bỗng nhiên một tiếng kêu sợ hãi dồn dập từ ngoài truyền đến.
Một nha hoàn kinh hoảng thất sắc chạy vào.
“Nhị phu nhân! Không xong! Vu tỷ xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì!” Nhị nương Lưu Thúy Ngọc lập tức đứng người lên, biến sắc.
Sắc mặt người đàn ông kia cũng tái đi, bỗng nhiên nhìn về phía nha hoàn chạy vào.
“Vu tỷ, được người phát hiện trong một ngõ nhỏ ở ngoại ô. Đã không thở mấy ngày!”
Lời nói này của nha hoàn, lập tức khiến Nhị nương và người đàn ông kia ngẩn ngơ.
“Không thở…rồi?” Lưu Thúy Ngọc kinh ngạc ngồi xuống.
Mấy ngày sau…
Lộ Thắng cẩn thận cảm nhận lưỡi đao trong tay.
Hắc Sát khí từ thể nội chảy vào lưỡi đao, giống như một cỗ nhiệt khí chậm rãi tuôn ra từ thể nội, sau đó nhanh chóng pha loãng trên lưỡi đao, phân bố đều đều trên cả thanh lưỡi đao.
Thương thế thân thể đã khôi phục được không sai biệt lắm.
Hắn dự định hôm nay lần nữa đề cao số tầng của Hắc Sát công, đạt tới tầng thứ hai.
Thân thể bây giờ càng ngày càng thích ứng Hắc Sát khí kích thích, thương thế sinh ra do tăng lên số tầng, hẳn là sẽ nhẹ hơn trước đó.
Bạch!
Hắn bắt đầu diễn luyện Hắc Hổ đao pháp.
Hắc Hổ đao pháp tổng cộng ba chiêu, nhưng có thể chia ra hơn mười chiêu biến thức.
Hắn đem biến thức mình lĩnh ngộ và biến thức Triệu bá truyền thụ cho, tổ hợp, rồi kết hợp, liền trở thành một bộ đao pháp phức tạp hơn nhiều.
Trên đất trống trước nhà gỗ, Lộ Thắng cầm trường đao trong tay, cả người đao quang hắc hắc, tiếng xé gió không ngừng.
Đao quang sáng như bạc cuồn cuộn thành một đoàn bên người, gần như bao trùm cả người hắn.
Hắc Hổ đao pháp nặng khí thế, các loại chiêu số nhằm vào quá nhiều, cho nên bắt đầu luyện rất có một cỗ hung ác chi ý.
Lộ Thắng liên tiếp lặp lại sử dụng ba chiêu đao pháp vài chục lần, khí huyết toàn thân cuồn cuộn, Hắc Sát khí thỉnh thoảng sẽ rót vào trường đao, đột nhiên gia tăng uy lực chiêu số.
Thừa dịp thời khắc khí huyết phun trào, hắn cấp tốc thu đao, mặc niệm trong lòng:
“Xanh đậm!” Giao diện máy sửa chữa bắn ra.
Động tác Lộ Thắng nhanh chóng, ấn xuống nút sửa chữa, sau đó tinh thần chú ý tập trung trên cột Hắc Sát công.
“Tăng lên Hắc Sát công một tầng!” Ý niệm của hắn xác định.
Bá.
Lập tức trạng thái Hắc Sát công, từ tầng thứ nhất, nhảy vọt đến tầng thứ hai.
Chỉ là tốc độ lần biến hóa này có chút chậm, không nhanh bằng trước đó.
Lộ Thắng vừa mới sửa đổi xong thì cảm thấy Hắc Sát khí trong thể nội đột nhiên bạo tăng. Lượng lớn Hắc Sát khí phảng phát trống rỗng nhiều hơn, nhanh chóng gia tăng hai luồng đến cỡ nắm tay, phân biệt chiếm cứ ở song thận.
“Lần này thân thể dường như đã thích ứng, mà lại tầng thứ hai chỉ thuần túy gia tăng tổng lượng Hắc Sát khí. Sẽ không có chuyện gì.”
Lộ Thắng nhìn qua bí tịch, biết tầng thứ hai là an toàn nhất, cho nên mới dám trực tiếp đột phá ở lúc luyện đao.
Sau khi đột phá tầng thứ hai, Lộ Thắng cảm thấy thân thể chứa đựng trước đó lại bỗng chốc bị móc sạch.
Đặc biệt là tích lũy Ngọc Hạc công.
Môn dưỡng sinh công này, dưới hắn chăm chỉ luyện mỗi ngày, đã bắt đầu đầy khí ngưng đoàn, ngưng tụ ra một khối không khí ở ngực.
Khối không khí kia là tiêu chí sau khi phẩm chất nội khí đạt tới cực hạn, bắt đầu tự nhiên gia tăng lượng chứa đựng.
Nhưng một lần đột phá này của Hắc Sát công, liền đem một khối không khí của Ngọc Hạc công, trong nháy mắt tiêu hao không còn một mảnh.
Không chỉ như vậy, còn đem nội khí Ngọc Hạc công vốn tráng kiện, trong nháy mắt giảm bớt thành cái kim.
Sau khi đột phá tầng thứ hai, trong lòng Lộ Thắng hơi định. Tính toán thời gian một chút, không sai biệt lắm đến giờ ăn cơm trưa.
“Công tử, có tin tức mới đến!” Tiểu Xảo cầm theo hộp cơm đi tới từ cửa sân, một tay còn giơ lên phong thư màu đỏ.
“Đưa cho ta xem một chút.”
Lộ Thắng cắm đao vào vỏ đao treo bên cạnh rồi tiếp nhận phong thư Tiểu Xảo đưa tới.
Lấy ra thư tín, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua, lập tức sắc mặt có chút trầm xuống. Một lần nữa thu hồi lại bức thư.
“Tiểu Xảo, chúng ta cần trở về.” Hắn thản nhiên nói.
“Về Lộ phủ sao?” Tiểu Xảo sững sờ, sau đó mừng rỡ.
“Đúng vậy, về nhà.” Lộ Thắng gật đầu.
Hai người nhanh chóng thu thập hành lý, ăn cơm xong, sau đó lưu một tờ giấy trước viện tử thì vội vàng chạy tới Cửu Liên thành.
Từ nhà gỗ trong rừng cây nhỏ đến Cửu Liên thành, khoảng cách bảy tám dặm đường.
Lộ Thắng treo trường đao sau lưng, đao chỉ là tinh cương bình thường chế tạo thành, không phải binh khí nổi danh gì, nhưng thắng ở nặng nề, không dễ dàng hỏng.
Hiện tại Lộ Thắng tu tập Hắc Sát công, lại thêm mỗi ngày chăm chỉ luyện đao, thân thể đã cường tráng hơn xa trước kia.
Đặc biệt là Hắc Sát công kích thích cường hóa.
Mỗi một lần vận chuyện một vòng trong thể nội, cảm giác như một đoàn nhiệt khí nóng hổi đang tẩm bổ cơ bắp xương cốt trong cơ thể.