Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Két két…
Lộ Thắng đóng kỹ cửa gỗ, quay đầu lại nhìn gian phòng một chút.
Hắn cởi ra áo khoác, đặt trên giá gỗ phía sau cửa.
Sau đó mở ra tủ quần áo, bên trong là mấy món nữ y bụi bẩn Vu tỷ mặc. Khép lại cửa tủ, Lộ Thắng lại đi xem bàn trang điểm.
Trên bàn trang điểm giản dị không có hoa văn, chỉ có một mặt gương đồng đặt ở trung ương nhất.
Trước gương đồng đặt một chút xíu bột phấn màu hồng, Lộ Thắng đưa tay dính một hồi, cầm tới trước mũi ngửi.
“Hương phấn bình thường nữ nhân thường dường.” Lộ Thắng bỗng nhiên nhíu mày.
“Ta nhớ rằng trước kia Vu tỷ không phải người thích dùng hương phấn.”
Hô…
Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, ánh nến lập tức lay động.
Lộ Thắng cấp tốc nắm chặt đao, nhìn quanh cả phòng một vòng.
Xoẹt.
Cửa phòng còn chưa đóng lại khe hở, chợt lóe lên góc áo màu trắng.
Lộ Thắng nhanh chóng đi qua.
“Ta nhớ rõ sau khi đi vào đã đóng cửa thật kỹ mà.” Hắn sờ lên chốt gỗ, bên trên còn có cái khóa móc mở.
Hắn mở cửa, đi đến hành lang bên ngoài nhìn một chút.
Trong hành lang trống rỗng, quạnh quẽ vô cùng. Một cỗ khí lạnh không ngừng thổi tới nơi này.
Lộ Thắng lạnh lùng liếc nhìn qua một lần, không phát hiện vấn đề gì thì về lại phòng.
Răng rắc một tiếng đóng cửa thật kỹ.
Hắn đi đến cạnh bàn ngồi ngay ngắn xuống, buông đao ra đặt trên mặt bàn, dùng tay nắm chuôi.
Hắn cứ ngồi như vậy, chậm rãi chờ đợi cái gọi là tiếng nữ nhân khóc.
Ánh đèn le lói, thời gian chậm rãi trôi qua.
Lộ Thắng có Ngọc Hạc công chèo chống, căn bản không cảm thấy buồn ngủ, tinh thần sáng láng ngồi cạnh bàn, chờ đợi tiếng khóc.
Đợi được một lúc, thực sự không có việc gì, hắn bèn dùng ý niệm gia tốc Ngọc Hạc công vận chuyển.
Dù sao dưỡng sinh khí công quá mức ổn định, dù hắn muốn đau sốc hông cũng không có cách nào.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua không ít.
Cho đến ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gà gáy rõ ràng, ngoài cửa sổ vốn đen nhanh dần dần biến thành một tia trắng nhạt.
Lộ Thắng bỗng nhiên giật mình, mình đã ngồi một đêm như thế.
“Tiếng nữ nhân khóc đâu? Một đêm chuyện gì cũng không có.”
Hắn xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy tia sáng hửng đông ẩn ẩn bên ngoài.
Dẫn theo đao, Lộ Thắng đứng người lên hoạt động thân thể.
Mở cửa đi ra ngoài, trong hành lang cũng xuyên vào một chút ánh sáng, hắn đi vào viện tử của Hà Hoa phòng, bát đũa đồ ăn hôm qua ăn còn bày ở chỗ cũ.
Bên ngoài viện ẩn ẩn có thể nghe được tiếng người nói chuyện.
Lộ Thắng đi qua, dừng sức mở cửa lớn.
Lão cha Lộ Toàn An, Lộ Oánh Oánh, Lộ Y Y, còn có một đám thân nhân trong nhà, đã sớm chờ ở ngoài cửa.
Thấy cửa phòng mở ra, đám người nhao nhao giật nảy mình, lui về sau một bước.
Gặp Lộ Thắng, Lộ Toàn An nhanh chóng tới trước:
“Tiểu Thắng! Không sao chứ!?” Mặt mũi ông tràn đầy lo lắng.
Lộ Thắng thấy mọi người còn giơ bó đuốc trong tay, lúc một ít thị vệ chạy đến, trong tay còn cầm vỏ đao kiếm, nghi ngờ trong lòng.
“Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn cao giọng hỏi.
Lộ Toàn An thở dài một tiếng: “Đêm qua trong nhà, lại mất tích một người.”
“Ừm???” Lộ Thắng lập tức mở to mắt.
Lúc này Nhị nương Lưu Thúy Ngọc mới tiến lên, đem sự tình nói một phen.
Thì ra trong thời gian Lộ Thắng gác đêm, những người còn lại đi vào chung quanh, xác thực không nghe thấy tiếng nữ nhân khóc.
Vừa mới bắt đầu còn rất bình thường, thị vệ tuần tra, không ít người về gian phòng của mình, nói là nghỉ ngơi, trên thực tế phần lớn ngủ không được, đều đang đợi kết quả.
Nhưng mà sau đó, lại xảy ra chuyện.
“Bát Tuấn hắn… Hắn nói muốn đi nhà xí, không nghĩ tới một đi không trở lại …” Một phụ nữ hơi mập cầm khăn tay khóc sướt mướt.
Người phụ nữ này là muội muội của mẫu thân Tôn Diễm sinh ra Lộ Thắng, cũng chính là tiểu di của hắn, Tôn Tử Ninh.
Lần mất tích này, là biểu đệ Tôn Bát Tuấn của hắn.
Lộ Thắng và Tôn Bát Tuấn không quen, tiểu tử này thích đánh bạc, hết ăn lại nằm, hắn nhìn không được, thường xuyên răn dạy vài câu.
Cũng bởi vậy tiểu tử kia cũng không thích hắn, bình thường gặp mặt đều đi đường vòng.
Không nghĩ tới lần này mất tích lại là hắn.
Lông mày Lộ Thắng khóa lại thật chặt:
“Ta một đêm không ngủ, ngồi ở trong phòng nghe động tĩnh. Không nghe thấy tiếng nữ nhân khóc gì cả.”
Đám người nghe xong, tâm lập tức có chút lạnh.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
Tiểu di Tôn Tử Ninh khóc lớn lên.
“Tử Ninh, đừng vội, nhất định còn có biện pháp.” Nhị nương lôi kéo bà qua an ủi.
“Đi đại đường trước, mọi người thương lượng đối sách.” Lộ Toàn An thở dài nói.
Một đoàn người rơi vào đường cùng, chỉ có thể rời khỏi nơi này trước.
Lộ Toàn An đem Lộ Thắng và mấy thân nhân trực hệ, còn có Đại bá cùng một chỗ gọi qua.
Cửa phòng đại đường đóng chặt, mấy người riêng phần mình ngồi vào vị trí, bầu không khí ngột ngạt.
Đại bá Lộ An Bình là trung niên nhân nghiêm túc mày rậm mắt to, mặt chữ quốc.
Ông mặc vào giáp bạc nửa người thường gặp ở Đại Tống, bên hông mang theo một thanh loan đao, ngồi cạnh Lộ Toàn An, biểu lộ ngưng trọng.
“Vấn đề bây giờ, là có nên để thế lực nha môn tham gia không.” Đại bá chậm rãi mở miệng nói: “Nếu chúng ta còn không tìm thấy ngọn nguồn, sợ là sau này không thể không mượn nhờ ngoại lực.”
Mấy ngày nay tâm lực ông tiều tụy, cả người già đi rất nhiều.
Lộ Thắng ngồi dưới vị trí thủ tọa, trầm mặc không nói.
Lộ Toàn An nhìn nhi tử một chút:
“Tiểu Thắng, con có lời gì nói không? Con là người cầm lái Lộ gia trong tương lai, sau này tất cả gia nghiệp là của con, dưới khốn cảnh trước mắt, giải quyết như thế nào, trong lòng con có nắm chắc?”
Lộ Thắng nhắm mắt, lại tiếp tục mở ra, đang muốn mở miệng đáp lời.
“Không xong không xong!” Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Tiểu Xảo.
“Đại công tử! Thắng ca! Người trong phủ muốn chạy trốn!”
Lộ Thắng lập tức đứng dậy, sải bước đi tới mở cửa, gặp Tiểu Xảo một mặt đỏ bừng chờ ở cổng.
“Công tử, người trong phủ lại mất tích một người, thị vệ Vương Sung vụng trộm mang theo rất nhiều người chạy trốn! Em nghe được tỷ muội truyền tin thì tranh thủ thời gian chạy tới thông tri người.”
“Chạy trốn?” Hai mắt Lộ Thắng vừa mở.
Hắn đoán được có thể sẽ bởi vì khủng hoảng lan tràn, xuất hiện hiện tượng đào thoát, lại không nghĩ rằng xuất hiện sớm như vậy.
“Hiện giờ Vương Sung ở đâu?”
“Không biết, bọn họ chạy chúng ta mới phát hiện, bây giờ mấy người Triệu Phương Hổ đang tập hợp một chỗ trong viện, em sợ bọn họ cũng muốn chạy.” Tiểu Xảo vội vàng nói.
Triệu Phương Hổ cũng là một trong những gia đinh dẫn đầu bảo vệ Lộ phủ.
“Bọn hắn tập hợp bao nhiêu người một chỗ?” Lộ Toàn An cấp tốc hỏi.
“Không rõ, nhưng mà, thật nhiều người!” Tiểu Xảo tranh thủ thời gian trả lời.
“Con đi xem một chút!” Sắc mặt Lộ Thắng trầm xuống, sải bước đi hướng đại viện.
Lộ Toàn An và Đại bá Lộ An Bình đều mặt âm trầm theo sát đằng sau.
Mấy người nhanh chóng đi vào đại viện.
Trong viện đã tụ tập hơn hai mươi người, phần lớn là thị vệ gia đinh, còn có mấy thị nữ. Trên mặt mọi người tràn ngập thấp thỏm lo âu.
Một ít người trong đó đã thu thập hành lý xong xuôi, tùy thời chuẩn bị rời đi Lộ phủ.
Vừa nhìn thấy mấy người Lộ Thắng đến, đám người vốn hò hét ầm ĩ, cũng thoáng an tĩnh lại.
“Ai muốn đi?” Lộ Thắng đi đến trước mặt mọi người, sắc mặt lạnh lùng hỏi.
“Tất cả chúng ta muốn đi!” Một thị vệ nam đứng ra, đương nhiên đó là Triệu Phương Hổ, trên mặt gã còn có từng tia từng tia sợ hãi.
“Đại công tử, chúng ta cũng là người, cũng là mạng, hiện giờ phiền phức ở Lộ gia, căn bản không phải người làm, mà là nữ quỷ!” Gã mở to mắt, trong con ngươi tất cả đều là sợ hãi.
“Hoang đường!” Bỗng nhiên Lộ Thắng đánh gãy gã, thanh sắc câu lệ:
“Ai cho ngươi lá gan yêu ngôn hoặc chúng!”
“Thế nhưng ta thấy rõ ràng! Bóng trắng kia! Lộ gia các người chớ kéo chúng ta bồi theo…”
Phốc!
Máu bay tung tóe đầy đất.
Đầu thị vệ trống rỗng bay lên, hung hăng lăn xuống đất, đâm vào chân một thị nữ.
“Người dám yêu ngôn hoặc chúng, chết!!”
Lộ Thắng rống to một tiếng, cầm đao nhìn chằm chằm đám người thấp thỏm lo âu trước mắt.
Phù phù.
Lúc này thi thể không đầu của thị vệ mới ngã trên mặt đất.
A!!!
Thị nữ kia hét rầm lên.
“Ngậm miệng!”
Một cỗ hung ác chi ý trên thân Lộ Thắng, con mắt quét qua, lập tức dọa thị nữ đang thét lên kia che miệng lại, nhỏ giọng khóc lóc.
Một đám thị vệ gia đinh nơi nào thấy qua tràng cảnh huyết tinh thảm liệt bực này. Từng cái bị dọa đến toàn thân phát run, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không dám lên tiếng chút nào.
“Toàn bộ cút trở lại cho ta, còn dám gây chuyện, giết!” Lộ Thắng nghiêm nghị nói.
Trong mắt cả đám lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu.
Bị bức bách dưới dâm uy của Lộ Thắng, bọn hắn lúc này mới nhớ tới, vị Đại công tử này là nhân vật hung ác một mình giết rất nhiều tội phạm truy nã.
Lập tức tất cả mọi người nhao nhao tản ra như chạy nạn.
Thi thể thị vệ ngã trên mặt đất thì được thị vệ không gây chuyện trước đó đến thu thập.
Những gia đinh thị vệ thị nữ, trước khi vào phủ, đã ký khế ước bán thân.
Muốn đi thì đi, tưởng rằng Lộ gia bọn hắn là đại thiện nhân nhân từ nương tay?
Đợi đến người đi hết, Lộ Thắng quay người lại, gặp Lộ Toàn An và Đại bá Lộ An Bình đang một mặt kinh ngạc và phức tạp nhìn chằm chằm hắn.
“Lấy bạo chế bạo, chỉ là biện pháp tạm thời.” Đại bá lắc đầu nói.
“Chỉ cần trấn trụ thời gian ngắn là được. Nếu như việc này không giải quyết được trong ngắn hạn, vậy Lộ gia chúng ta cũng phải chạy trốn.” Lộ Thắng bình tĩnh nói.
“Xem ra lần này thật phải tìm nha môn giúp đỡ…” Lộ Toàn An thở dài nói: “Còn may lần này có tiểu Thắng con ở đây.”
Lộ Thắng quả quyết xử lý, để ông thấy được nhi tử có đảm đương, có mưu lược, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Lộ Thắng trầm giọng nói: “ Đêm nay, con lại thủ đêm một lần, con ngược lại muốn xem xem, là cái quái gì dám ở trong nhà ta quấy phá!
Phụ thân yên tâm, đêm qua mặc dù con không phát hiện gì, nhưng đã nhận ra một điểm mánh khóe.”
“Chuyện này là thật?” Lộ Toàn An mừng rỡ.
“Thiên chân vạn xác!”
“Cần ta điều binh tới không?” Đại bá chân thành nói.
“Hiện giờ không nên khinh cử vọng động, con sợ vạn nhất nhiều người ngược lại là liên lụy. Những quỷ vật này, ai cũng không biết đến cùng có năng lực gì. Nhiều người ngược lại làm phiền chặn đường. Có thể điều nhiệm canh giữ bên ngoài phủ.” Lộ Thắng lắc đầu.
“Cũng đúng, tiểu Thắng, lần này đều xem ở con!” Đại bá gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lộ Thắng.
Mặc dù ông làm phó chỉ huy, nhưng cũng không phải giang hồ quân nhân, lại thêm rất nhiều năm quan võ Đại Tống không đánh trận.
Trên thực tế nói đến, chức quan này của ông, vẫn là dựa vào kiểm tra mưu lược binh pháp, với làm bài thi đi ra. Cùng đánh nhau không hề có liên quan.
Đại Tống trọng văn khinh võ là tập tục xấu rất nhiều năm qua. Cho nên lúc này người đáng tin cậy trong nhà, đều trên người Lộ Thắng.
“Yên tâm đi.” Lộ Thắng hồi tưởng lại một màn mình nhìn thấy góc áo màu trắng kia, trong lòng ẩn ẩn có một tia dự cảm.
Nếu có thể bắt lấy người mặc góc áo màu trắng đó, có lẽ có thể giải quyết bản án nhân khẩu không ngừng mất tích.