Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
“Đại giới thì không cần, ta cũng không thiếu tiền, có điều công tử muốn chủng loại kia, trong tay Uyển nhi cũng không có, đối với Uyển nhi mà nói, loại công pháp đó còn không hữu dụng bằng dưỡng sinh công, những người như chúng ta, kéo dài tuổi thọ so với tu luyện những thứ sát thương yếu đến đáng thương đấy, có lời nhiều lắm. Nhưng mà… Uyển nhi thật ra nghĩ đến một biện pháp tốt.”
“Biện pháp gì?”
“Nếu công tử thật sự muốn học, bên dưới Thế gia chúng ta có một ít môn phái đại bang do phàm nhân tạo thành. Bên trong thì có loại nội công tâm pháp này, công tử có thể lựa chọn gia nhập. Uyển nhi có thể đề cử ngài, thế nào?” Đoan Mộc Uyển ôn nhu nói.
“Chuyện này không cần thiết. Nếu Uyển nhi cô nương có thể cấp ta tư liệu bang phái phụ cận là tốt rồi.” Lộ Thắng không khách khí, mặc dù không biết vì sao Đoan Mộc Uyển lại coi trọng mình như vậy, nhưng một chuyện không nhọc hai chủ, hắn đã thiếu ân tình người ta chuyện nội công tâm pháp, đã thiếu không ít, vậy thì làm phiền đối phương thêm một chút.
“Việc này lát nữa Uyển nhi sẽ để người đưa tới cho ngài.” Đoan Mộc Uyển cười nói, nàng nhẹ nhàng đưa tay, ánh mắt có chút mê ly, đang muốn đi vào trong quần áo Lộ Thắng.
“Uyển nhi cô nương xin tự trọng!” Lộ Thắng cũng lửa cháy trong lòng, nhưng hắn không muốn không hiểu thấu phát sinh quan hệ với nữ nhân lai lịch không rõ này, hơn nữa còn dưới tình huống đối phương coi hắn làm vật thay thế. Vạn nhất ngày nào đó nữ nhân này đột nhiên lên cơn, không muốn chơi cùng hắn, vậy hắn thảm rồi.
“Gọi người ta là Uyển nhi được rồi..” Đoan Mộc Uyển mị nhãn như tơ, hai má màu hồng, nhiệt độ trên thân hừng hực, lộ vẻ thật động tình.
Nàng đưa tay lại đi sờ bụng dưới Lộ Thắng.
“Uyển nhi cô nương.” Lộ Thắng nắm chặt tay nàng: “Nếu ngươi xem tại hạ như vật thay thế, đây không chỉ là ngươi lừa mình dối người, còn là không tôn trọng thân thể mình.”
“Không tôn trọng?” Đoan Mộc Uyển sững sờ, nàng cúi đầu xuống, trầm mặc.
Thật lâu…….
Nàng bỗng nhiên thở dài một hơi.
“Đúng vậy… Trước kia Uyển nhi cũng không phải như vậy…” Nàng lập tức trở nên mất hết cả hứng.
Lộ Thắng lui ra phía sau hai bước, không nói gì, chỉ nhìn xem nàng.
“Chung quanh đây, bang phái lớn nhất tên là Xích Kình bang, công pháp trong đó còn có chút ý tứ, nếu công tử có ý, có thể đi nhìn xem. Nhưng mà bang phái này quá nhỏ, về sau Uyển nhi có cơ hội, sẽ vì công tử đi Trung Nguyên. Nơi đó bang phái mạnh hơn Xích Kình bang nhiều lắm.”
“Đa tạ Uyển nhi cô nương, tại hạ sẽ đi tìm hiểu. Còn sau đó, sau này hãy nói đi.” Lộ Thắng âm thầm ghi lại trong lòng, chắp tay nói.
“Còn gọi người ta là cô nương, không phải thân thể người ta ngươi đều biết xúc cảm là gì rồi sao?” Đoan Mộc Uyển ai oán nhìn hắn.
Lộ Thắng sững sờ, đang muốn nói chuyện, chợt thấy ngoài cửa sổ khách đường chưa đóng kỹ, Tiểu Xảo đang đứng xa xa nhìn nơi này, mắt to mở tròn vo, trợn mắt hốc mồm.
Mà tư thế của hắn và Đoan Mộc Uyển lúc này, một tay nữ nhân này đang duỗi ở bụng hắn, bị hắn dùng tay nắm chặt. Hai người dính chặt vào nhau, khoảng cách rất gần, mập mờ đến cực điểm.
“Được rồi, không đùa nữa, ta còn có việc, đi trước một bước.” Đoan Mộc Uyển nhẹ nhàng lui ra phía sau mấy bước, thu liễm nụ cười.
“Công tử… Nói thật, có phải ngươi cảm thấy Uyển nhi là một nữ nhân rất xấu rất dâm đãng?” Nàng mang theo một tia chờ mong, một tia kỳ vọng không hiểu, nhìn về phía Lộ Thắng, dường như đang chờ mong hắn nói ra đáp án khác biệt.
Lộ Thắng bỗng chốc bị làm khó.
Người ta giúp hắn hai lần, còn miễn phí nói nhiều tin tức hữu dụng như vậy. Muốn hắn ngay trước mặt đối phương nói người ta dâm đãng, là nữ nhân xấu. Loại lời như thế hắn nói không được.
Hắn từ trước đến nay là người ăn mềm không ăn cứng. Ai đối tốt với hắn thì hắn đối tốt với người đó, chuyện trước mắt này lại làm khó hắn.
Lộ Thắng cân nhắc lời nói, quan sát tỉ mỉ Đoan Mộc Uyển trước mặt.
Thời khắc này Đoan Mộc Uyển mặc dù gợi cảm, nhưng lại ẩn ẩn có một tia nhàn nhạt nhu thuận và sạch sẽ. Tựa như em gái hàng xóm, đang rụt rè hỏi hắn: Mình có chỗ nào không tốt?
“Uyển nhi cô nương ổn chứ, mỗi người đều có phương thức đối xử của mình, cô nương chỉ hơi hào phóng một chút mà thôi.” Lộ Thắng nói lời này là thật tâm thật lòng, dù sao Địa Cầu kiếp trước càng hào phóng so với Đoan Mộc Uyển nhiều lắm. Trần truồng trần trụi để vô số người xem trên mạng đều có. Cho nên đối với hắn xem ra, Đoan Mộc Uyển chỉ hơi đặc biệt một chút.
Lúc Đoan Mộc Uyển hỏi lời này, rất nghiêm túc nhìn Lộ Thắng.
Nàng kinh dị phát hiện, Lộ Thắng nói lời này, thật sự là chân tâm thật ý, không phải an ủi nàng, mà trong lòng cho rằng như vậy. Loại thái độ đương nhiên kia, thái độ không cho là đúng đối với vấn đề này, hoàn toàn khác biệt với rất nhiều người nàng hỏi qua trước kia.
“Ngươi…” Trong mắt Đoan Mộc Uyển lóe lên một tia phức tạp, trong lòng ẩn ẩn có một thứ không tên đang cuộn trào.
“Mặc dù ta không biết công tử muốn nhiều tâm pháp nội công như vậy làm gì, nhưng ta có hai quyển ở chỗ này, vậy đều cho công tử đi.” Nàng cúi đầu xuống, thấy không rõ khuôn mặt, nhanh chóng lấy ra hai quyển sách nhỏ từ trên thân đặt lên bàn.
“Uyển nhi có việc đi trước.” Vừa dứt lời, nàng vội vàng ra ngoài phòng.
Lộ Thắng vừa kịp phản ứng, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài thì thấy trong sân trống rỗng, cứ như vậy một cái nháy mắt, Đoan Mộc Uyển thế mà đã không thấy tăm hơi.
Hắn giật mình, đứng ở trong sân nhất thời không lấy lại tinh thần.
Qua một hồi lâu, hắn trở lại khách đường, cầm lấy hai quyển sách nhỏ để trên bàn, bên trên phân biệt viết: Âm Dương Dẫn, Thanh Tùng Nhất Ý Quyết.
Đúng là hai quyển bí tịch hắn không chọn lần trước mua nội công từ Đoan Mộc Uyển. Xem ra trong tay Đoan Mộc Uyển cũng chỉ có ba quyển nội công như thế, lúc ấy lấy ra, chỉ ôm suy nghĩ chơi đùa không biết tên, lại hoặc là ý nghĩ phức tạp khác.
… …
Ngoài Cửu Liên thành.
Thân hình Đoan Mộc Uyển phiêu động, nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh Tuy Dương Hồ.
Mặt nước Tuy Dương Hồ tĩnh như gương, màu tuyết trắng bên cạnh giống như được khảm nạm cạnh tấm gương.
Chung quanh hồ là mảng lớn mảng lớn rừng cây màu trắng, lá cây trên cành cây tất cả đều là bụi tuyết, tựa như được bao phủ trong làn áo bạc, khắp nơi băng điêu.
“Đại danh đỉnh đỉnh Diện Thủ Tam Thiên Thanh Thu công chúa Đoan Mộc Uyển, thế mà cũng có thời điểm tiểu nữ nhi như thế. Lần này ứng ước đến đây, quả nhiên đáng giá.” Một giọng nam âm trầm trầm thấp từ chung quanh khuấy động mà tới.
Đoan Mộc Uyển che kín lụa đen trên thân, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo: “Trương Tâm Viễn, vạn dặm xa xôi chạy tới Bắc Địa là vì cười nhạo ta? Có muốn ta giúp ngươi móc mắt ra, nhìn xem ngươi còn cười được không.”
“Hắc hắc, công chúa bớt giận, Chân gia và Quyển Nhân phủ đại chiến, Thanh Thu công chúa và Diệp Lăng Mặc quen biết, tại hạ đến đây là muốn mời công chúa hỗ trợ giới thiệu.” Thanh âm kia tiếp tục nói. Từ trái đến phải, căn bản không nhìn thấy bóng người nào, cũng chia không rõ phương vị cụ thể của gã.
“Giới thiệu? Chuẩn bị kỹ càng thù lao rồi à?” Đoan Mộc Uyển đột nhiên thay đổi sắc mặt, thoáng cái đổi thành khuôn mặt ôn nhu vũ mị.
“Đã sớm nghe qua quy củ của công chúa, chỗ tốt tự nhiên chuẩn bị xong.” Thanh âm kia tiếp tục nói.
Đoan Mộc Uyển khẽ cười một tiếng, đôi mắt lưu chuyển: “Nếu không suy nghĩ bồi bản công chúa một đêm, nói không chừng để ta hài lòng, còn có thể không thu phí tổn?”
“Vẫn là thôi đi, đại danh của Thanh Thu công chúa, tại hạ đã sớm nghe thấy, lão hủ còn muốn sống thêm vài năm.” Thanh âm kia gượng cười hai tiếng:
“Nếu công chúa có thể đưa ra hạ lạc trọng bảo kia, đến cùng bị người nào đắc thủ, tại hạ có thể gia tăng gấp đôi thù lao!”
“Xích Long Kiếp kia vẫn còn trong tay Si Tâm đạo nhân, ai cũng không đắc thủ. Mấy ngày trước đây, Quyển Nhân phủ và Chân gia đại chiến một trận, nửa đường dẫn động hiến tế Xích Long Kiếp, dẫn đến nổ lớn, ba phương vô luận phương nào đều tổn thất nặng nề. Nếu như các ngươi muốn nhúng tay, đây là cơ hội tốt nhất cũng là cuối cùng.
Bởi vì, chết quá nhiều người, Xích Long kiếp muốn hoàn thành hiến tế…” Đoan Mộc Uyển cấp tốc nói.
“Có đúng không…” Thanh âm kia yên tĩnh lại, “Đa tạ công chúa cáo tri, thù lao sẽ trực tiếp giao cho thị vệ nhà ngươi. Tại hạ cáo từ.” Thanh âm nhanh chóng rời xa, rất nhanh thì hoàn toàn biến mất trên Tuy Dương Hồ.
Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Uyển chậm rãi nhạt đi, hai mắt nhìn chăm chú mặt hồ bình tĩnh như gương, không biết đang suy nghĩ gì.
… . .
Chuyện phát sinh ở Cửu Liên thành, thật sâu kích thích Lộ Thắng.
Từ sau khi Đoan Mộc Uyển rời đi, hắn trừ ăn cơm trưa thì trở về phòng bắt đầu tu tập nội công. Còn phân phó phòng bếp, chế biến lượng lớn thuốc bổ dạng cao, đưa đến trong phòng hắn, tùy thời chuẩn bị phục dụng.
Trải qua những ngày điều trị, hắn dự định lại luyện hai môn dưỡng sinh công vừa đắc thủ.
Từ Ngọc Hạc công, Lộ Thắng nhìn ra, dưỡng sinh khí công có thể thay thế tiêu hao tinh khí thần, dùng để tăng lên những công pháp khác. Thứ này càng giống pin dự trữ, bình thường tích lũy chứa đựng, đến lúc cần dùng thì có thể có tác dụng lớn.
Lộ Thắng đóng chặt cửa phòng, khoanh chân ngồi trên giường.
Hắn nhẹ nhàng lật ra Thanh Tùng Nhất Ý Quyết, từng hàng chữ viết bên trong đều là viết tay, nhìn có chút xinh đẹp nho nhã, tựa hồ là nữ tử viết.
‘Khi người bắt trước Thanh Tùng, gió thổi không ngã, băng hàn không dứt, nơi nào tuyệt địa, sinh sinh bất diệt.’ Tờ thứ nhất chỉ có một hàng chữ.
Lộ Thắng lật tiếp, trang thứ hai là một bức vẽ thương tùng như Ngọc Hạc công lúc trước.
Một cây tùng già xanh đen, cành lá đan xen trên vách đá dựng đứng, nằm ngang mọc ra, cành lá xum xuê, có chút um tùm. Có loại sinh mệnh lực cực kỳ mạnh mẽ tràn đầy.
Môn dưỡng sinh công này coi trọng một chữ Tĩnh, thủ khí, thủ thần, thân thể lần theo bản năng tự nhiên nhất tuần hoàn sinh tức. Tự nhiên sinh ra một tia dưỡng sinh nội khí tinh khiết nhất.
Lộ Thắng bởi vì có nội tình Ngọc Hạc công, đối với môn dưỡng sinh công này vào tay rất nhanh, nhanh chóng thuần thục, bắt đầu tĩnh tọa. Tĩnh tọa cũng không phải tùy tiện chỉ ngồi yên lặng, còn cần ở thời gian đặc biệt, dùng hô hấp và tư thế đặc biết, đột nhiên dẫn đạo một chút.
Dựa theo công pháp tu tập một lúc, Lộ Thắng đứng dậy phục dụng một khối dược cao thuốc bổ, đang muốn tiếp tục trở về tu tập, lần này hắn dự định tu tập Hắc Sát công, lợi dụng xanh đậm tăng Hắc Sát công lên tầng cao nhất.
Đông đông đông.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Công tử, mấy người Nhan Khai đạo trưởng tới.” Tiếng Tiểu Xảo rụt rè ở ngoài cửa truyền đến.
Lộ Thắng từ trên giường mở mắt, mau chóng xuống giường, mặc vào áo khoác giày.
“Ta lập tức đến.”
Hắn một đường ra ngoài phòng, rất nhanh tiến vào khách đường thì nhìn thấy ba người Nhan Khai Đoạn Dung Dung, còn có Chuyên Phong.
“Thắng công tử, từ khi chia tay đến giờ không vấn đề gì chứ. Nhìn ngươi khí sắc không tệ.” Nhan Khai ôm quyền nói, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ba vị mời ngồi.” Lộ Thắng cười cười.
Chờ thị nữ dâng trà lên, nhao nhao lui ra ngoài, đóng cửa thật kỹ hắn mới tiếp tục nói:
“Đạo trưởng, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” Lộ Thắng lại hỏi thăm một lần.
Nhan Khai cũng không giấu diếm, nói tới từng cái lí do Đoan Mộc Uyển nói tới trước đó. Đợi đến nói xong, đã là nửa canh giờ sau.
Lần này y nói, so với Đoan Mộc Uyển còn muốn kỹ càng, có lẽ nghĩ đến làm hỏng mấy con ngựa cho nên có chút xấu hổ, Nhai Khai rất nghiêm túc giải đáp nghi vấn cho Lộ Thắng.