Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Dưới lầu, mấy trăm cái đèn lồng hình tròn họa chữ long thả ra kim quang sáng tỏ, hình thành mấy trăm điểm sáng vây quanh một đầu xích hồng trường long.
Trường long tả xung hữu đột, ý đồ xông ra đèn lồng vây quanh, điểm sáng và trường long không ngừng tranh đấu, hình thành hội rồng dị thường náo nhiệt hoa mỹ.
Bầu trời không ngừng vọt lên từng đoàn pháo hoa kim sắc hồng sắc hoàng sắc, ba màu pháo hoa đem toàn bộ tràng cảnh phủ lên một mảnh kim hoàng xán lạn.
Thừa dịp thích thú, đám người nhìn ra hội múa rồng một hồi thì trở lại cạnh bàn uống rượu dùng bữa, đang ngồi đều là con cháu thương nhân, không một người xuất thân gia tộc, ở trên tu dưỡng tố chất lập tức lộ ra manh mối, lúc này thích thú chung một chỗ hoàn toàn không còn ra vẻ văn nhã như trước đó, từng cái hành vi phóng túng, cười to đập bàn.
“Tầng thứ mười này ai cũng có thể lên hay sao?” Bỗng nhiên một giọng nói không kiên nhẫn truyền tới từ một bàn bên cạnh.
Đám người tiếng cười trì trệ, cấp tốc nhìn sang.
Bàn bên cạnh, ba người thư sinh trẻ tuổi khí chất văn nhã đang lặng lẽ nhìn tới bên này.
Nói chuyện chính là một thư sinh có khuôn mặt cao gầy trắng nõn trong đó.
“Một nơi văn nhã như thế vậy mà có thể để cho loại người thô tục như vậy lên lầu, xem ra Tầm Dương Lâu càng ngày càng không bằng trước kia.” Thư sinh này lạnh lùng nói.
Ngoài dự liệu, Tống Chấn Quốc luôn luôn đúng lý không tha người khi nhìn rõ người nói chuyện về sau, thế mà hiếm thấy không lên tiếng, chỉ cúi đầu yên lặng uống rượu, không nói nữa.
Những người còn lại cũng phần lớn cúi đầu không nói, không nói lời nào, âm thanh cũng nhanh chóng nhỏ dần. Mà ngay cả Trần Vân Hi cũng cắn môi một cái, không lên tiếng. Trong nhóm người này, lấy nàng gia thế tốt nhất. Nàng đều không dám cãi lại, hiển nhiên lai lịch ba người kia không nhỏ.
“Đây không phải Trần Vân Hi cô nương sao? Không hổ là con gái thương nhân, ngay cả kết giao ngày thường cũng là những người không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy. Lần trước huynh trưởng ngươi ở trước mặt ta nói không ít lời hữu ích, mặt cười làm lành, nói muốn gả ngươi cho ta làm thiếp, lúc ấy ta còn có chút động tâm, hiện giờ xem ra, khi đó không đáp ứng quả thật là đúng đắn.” Một công tử khác vuốt vuốt một chuỗi phật châu trong tay, lắc đầu cười nói.
Trần Vân Hi nghe được lời này, giống như bị chạm điện nhanh chóng liếc Lộ Thắng, lập tức cúi đầu, cả người đỏ bừng từ mặt đến cổ. Thậm chí thân thể của nàng đều đang phát run.
Nhưng coi như thế, tám chín người một bàn thế mà không có một cái dám lên tiếng phản kháng.
Lộ Thắng trong lòng lắc đầu. Nhìn lại Tống Chấn Quốc, hắn nắm chặt nắm đấm, trên cổ toàn bộ sung huyết gân xanh, hiển nhiên đã tức giận tới cực điểm.
“Một đám hèn nhát.” Thư sinh mặt gầy nhẹ nhàng xì câu.
“Mẹ ngươi không dạy qua ngươi cái gì gọi là lễ phép sao? Hay muốn bản công tử dạy dỗ ngươi cái gì gọi là giáo dưỡng?” Bỗng nhiên một giọng nói bình thản từ bên người Trần Vân Hi vang lên.
Thư sinh mặt gầy vốn định không thèm để ý đám người này, đang muốn bưng chén rượu lên tiếp tục uống, không nghĩ tới chợt nghe câu nói này. Gã lập tức trợn tròn hai mắt, bỗng nhiên hướng Trần Vân Hi nhìn lại.
Hai người khác cùng bàn cũng nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Trần Vân Hi.
Tống Chấn Quốc bỗng nhiên bắt lấy tay Lộ Thắng, điên cuồng nháy mắt ra dấu, chính hắn chậm rãi đứng người lên, hướng ba người chắp tay đang muốn chịu nhận lỗi.
Lộ Thắng cười cười, đứng người lên: “Ầm ĩ quấy nhiễu đến người khác là chúng ta không đúng. Nhưng lời nói ác ý công kích một nữ hài, còn là nữ tử mới tuổi cập kê. Xem ra ba vị cũng không phải vật gì tốt.”
Cập kê là chỉ người vừa đến tuổi kết hôn, nơi này nữ tử kết hôn ở vào mười sáu tuổi. Mà Trần Vân Hi vừa tròn mười sáu. So Lộ Thắng trọn vẹn nhỏ ba tuổi.
“Thật can đảm!” Thư sinh mặt gầy thoáng cái đứng lên, giương mắt lạnh lẽo nhìn Lộ Thắng: “Không nghĩ tới cái tên Duyên Sơn thành thế mà…”
“Được rồi, Tô Đức.” Người công tử duy nhất trong ba người không lên tiếng lúc này chậm rãi mở miệng.
Hắn vừa mở miệng, hai người còn lại vốn lòng đầy căm phẫn lập tức cố nhịn, trên mặt lộ ra một bộ cười trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên địa vị người mở miệng lớn hơn.
“Chỉ là một chuyện nhỏ, cứ như vậy đi. Giờ đã đến, chúng ta cũng nên đi.” Công tử kia ngũ quan đoan chính, khí chất ung dung trấn định, tựa hồ mấy người tranh chấp trong mắt hắn chỉ là trò con nít ranh.
“Được… Nếu Vinh công tử mở miệng! Hừ!” Thư sinh mặt gầy hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Lộ Thắng.
Lộ Thắng dừng lại dự định trực tiếp động thủ giáo huấn ba người, hắn cũng chú ý tới không xa ba người có mấy đạo ánh mắt nghiêm nghị nhìn qua, nhưng chẳng qua là Thông Lực cấp độ, đối với hắn mà nói chỉ là hơn nhau mấy chưởng.
Thông Lực cấp độ cũng có chia cao thấp, như Triệu bá trong nhà là Thông Lực đỉnh điểm, một người có thể đối phó hai tên Thông Lực bình thường. Tựa như cùng luyện một bộ võ công, người khác nhau luyện. công phu sâu cạn cũng khác biệt.
Huống chi Lộ Thắng hắn hiện nay đã là nội gia cao thủ, một thân tu vi Hắc Sát khí đối phó Yêu quỷ đều hữu hiệu, đánh vào trên thân người bình thường, đoán chừng uy lực càng thêm đáng sợ.
Mặc dù chưa chân chính đối phó qua nhưng ba năm cao thủ Thông Lực trong mắt hắn còn không tính là gì. Dù là Thông Ý cấp độ cao hơn, cũng nhiều lắm tương đương với ba Thông Lực, không đủ gây sợ.
Ba người đứng dậy chậm rãi rời đi, trận xung đột này biến mất như vậy, Tống Chấn Quốc hung hăng nhẹ nhàng thở ra.
Ba người vừa đi, Trần Vân Hi rốt cuộc không ở lại được, nước mắt đầy mặt, đứng dậy cáo từ. Lộ Thắng muốn đưa nàng đi nhưng bị từ chối nhã nhặn, sau đó vội vàng rời khỏi.
Những người còn lại cũng mất hứng thú thưởng thức hội rồng, Tống Chấn Quốc đưa tiễn bạn gái rồi kéo Lộ Thắng và Vương Tử Tuyền đi đến bờ sông.
Tùng Bách Giang ban đêm gió êm sóng lặng, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa lóe lên ánh sáng màu hồng chậm rãi du động trên mặt sông.
Tống Chấn Quốc xe nhẹ đường quen lôi kéo hai người lên một chiếc thuyền khá lớn, thuyền nương phong vận vẫn còn chủ động chào đón: “Tống công tử, hồi lâu không thấy, Quân nhi thế nhưng luôn ở bên tai nô gia nhắc mãi tới ngài.”
Thuyền nương ăn nói hoàn toàn không có nửa điểm phong trần, ngược lại để Lộ Thắng thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Quân nhi hiện giờ có rảnh không?” Tống Chấn Quốc cười nói, một bên dẫn đầu đi vào trong.
“Tự nhiên có, chỉ đợi Tống công tử đến.” Thuyền nương cười nói: “Còn lại hai vị công tử, nếu vừa ý cô nương nào có thể nói cho nô gia một tiếng.”
Ba người được đưa vào một sương phòng đơn độc nhỏ, gian phòng bố trí dị thường phong nhã.
Sau đó tiến đến ước chừng hơn mười nữ tử mặc sa mỏng, thân thể từng cái đều kiều diễm động lòng người, khí chất ưu nhã, như tiểu thư nhà lớn. Dung mạo cũng mỗi người mỗi vẻ.
“Ba vị công tử vạn phúc.” Một đám nữ tử nhao nhao khom người hành lễ.
“Hai vị huynh đệ chọn một người đi, hôm nay ta mời.” Tống Chấn Quốc ôm chầm một nữ tử đi vào đằng sau bèn thuận miệng nói.
Vương Tử Tuyền con mắt đăm đăm, khuôn mặt đỏ lên không biết chọn người nào mới tốt.
Lộ Thắng lại sắc mặt bình tĩnh, tùy ý chỉ cái văn tĩnh để ngồi bên người.
Ba người điểm xong thì lại lên một ít trà nhài bổ dưỡng có thể trợ hứng, lại có nữ hài quần áo gợi cảm đi lên gảy khúc khiêu vũ.
“Chuyện ngày hôm nay… Thực sự là…” Tống Chấn Quốc vừa nhắc tới chuyện Tầm Dương Lâu hôm nay thì sắc mặt đỏ lên, trong lòng một hơi không thuận.
“Tống huynh, cảnh đẹp giai nhân ở bên, nói những lời buồn bã như thế làm gì, đến, uống rượu!” Vương Tử Tuyền lúc này tay bắt đầu không an phận, không ngừng sờ tới sờ lui trên thân nữ hài, có chút đã đợi không kịp.
Ba nữ hài yêu kiều cười liên tục an ủi Tống Chấn Quốc, Lộ Thắng cũng khuyên nhủ hắn, tâm tình Tống Chấn Quốc mới hơi tốt hơn một chút.
“Nếu như ta không nhìn lầm, hôm nay ba người mở miệng mỉa mai chúng ta, một người trong đó là Vương Thuận Dũng, con của Phó Tổng binh Duyên Sơn thành. Nếu là những người khác còn tốt, nhưng Vương Thuận Dũng lại khác…”
“Còn có Vinh công tử kia… Địa vị nhất định lớn hơn.” Vương Tử Tuyền bổ sung câu.
Lộ Thắng lắc đầu không nói chuyện, được chứng kiến thế giới càng lớn về sau, những nhân vật công tử như này, khó nhập mắt hắn.
“Nói những chuyện mất hứng này làm gì? Tiếp tục uống! Đêm nay không say không về!” Vương Tử Tuyền lớn tiếng nói.
Tống Chấn Quốc cũng dứt bỏ phiền não trong lòng, uống từng ngụm lớn.
Kỳ thật Lộ Thắng không phải rất thích loại trường hợp này, nhưng nhìn xem tâm tình Tống Chấn Quốc bực bội, bèn bồi tiếp hắn một mực uống đến đêm khuya.
Họa thuyền bồi tửu ca hát, không bán thân, lúc ba người uống rượu xong đã nửa đêm giờ chính. Cũng là hai giờ đến ba giờ rạng sáng.
Sau khi Lộ Thắng và hai người tách ra, trong lòng cũng hơi có chút cảm khái, những công tử tiểu thư có tiền giống Tống Chấn Quốc Trần Vân Hi, gặp được con cháu quan lại, ngay cả lời cũng không dám nói một câu. Xem ra địa vị thương nhân thế giới này vẫn như cũ không cao.
Hắn uống rượu quá nhiều, mặc dù không say nhưng đầu óc rất tỉnh táo, không chút nào buồn ngủ. Rời đi Tùng Bách Giang, hắn một đường tiến về nơi mình ở, nửa đường ngăn cản xe ngựa mấy lần nhưng không một lần được.
Thời gian quá muộn, ngay cả xa phu xe ngựa cũng không nhiều, thế là đành phải từng bước một đi trở về.
Trên đường phố nửa đêm trong thành lãnh lãnh thanh thanh, chỉ có mấy con ma men rất thưa thớt đang hồ ngôn loạn ngữ.
Hai bên phòng ốc đen kịt một màu, chỉ có ngẫu nhiên trước cửa gia đình giàu có có đèn lồng theo gió lung lay, thả ra nhàn nhạt hồng quang.
Gió ô ô thổi, có chút lạnh.
Lộ Thắng tăng thêm tốc độ, lúc đi được một nửa lộ trình chợt phát hiện túi eo không biết lúc nào không thấy.
Hắn sờ trên dưới thân thể, khắp nơi cũng không phát hiện túi eo.
“Nhất định là rơi trên hoa thuyền.” Lộ Thắng nhớ tới trong túi eo còn có tờ giấy Đoan Mộc Uyển cho hắn, còn có chìa khóa cửa phòng cũng ở bên trong, không thể bỏ nên quay người đi hướng thuyền hoa.
Một đường đi nhanh, Lộ Thắng đường cũ trở về, trở lại Tùng Bách Giang. Lúc này phần lớn hoa thuyền đã kết thúc công việc, buông xuống dải lụa màu. Bờ sông cũng có chút quạnh quẽ. Hắn một đường trở về, rất mau tìm đến chiếc thuyền hoa lúc trước.
Thuyền hoa đã cập bờ, trên thuyền lãnh lãnh thanh thanh, không nhìn thấy một người, đèn lồng màu vàng trên boong thuyền theo gió sông có chút lay động.
“Hẳn đã kết thúc công việc, tất cả các cô nương về nhà nghỉ ngơi, hiện tại có lẽ sẽ không có ai.” Lộ Thắng nghĩ ngẫm, thuận bến thuyền giẫm lên thuyền hoa.
“Có ai không?” Lộ Thắng kêu hai tiếng. Thuận boong thuyền nhìn vào trong thuyền.
Bên trong thuyền hoa trống rỗng, mặt đất dị thường sạch sẽ, trên ván gỗ hơi chút cũ còn có tinh tế sơn dầu phản quang.
Lộ Thắng thuận lối vào lâu thuyền đi vào, bên trong là một lối đi có chút chật hẹp, đi ra lối đi là đại sảnh, hai bên đại sảnh là từng dãy sương phòng.
Mỗi cái cửa sương phòng đều treo một đèn lồng nhỏ lung la lung lay, nhàn nhạt hồng quang từ trong đèn lồng chiếu rọi ra, màu sắc rực rỡ này trong đêm khuya càng có vẻ thanh lãnh.
“Có ai không?” Lộ Thắng liếc nhìn lại, thế mà cả lâu thuyền không nhìn thấy một người.
“Ta nhớ được vừa rồi lúc đến, nơi này không có nhều đèn lồng đỏ như vậy…” Hắn hơi nheo lại hai mắt, trong lòng có chút căng thẳng.
Trong ba tầng lâu thuyền, mỗi tầng năm gian phòng, hết thảy mười lăm gian phòng, từng cái cửa đều treo đèn lồng đỏ. Nhàn nhạt hồng quang nhuộm toàn bộ lâu thuyền thành màu đỏ, hoàn toàn yên tĩnh.