Cực Đạo Thiên Ma (Dịch)

Chương 40 - Làm Tình 4

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Nội công mới không chỉ mang tới một loại đột phá cho Lộ Thắng. Bản thân Hắc Hổ Ngọc Hạc công và Hắc Sát công không xung đột, hiện tại vừa tăng cường, Lộ Thắng có thể cảm nhận được tinh lực thể nội liên tục không ngừng tuôn ra, cả người tinh khí thần so nguyên bản lớn mạnh hơn không ít.

Hắn đứng dậy, tiện tay lấy chưởng làm đao sử xuất một chiêu Hổ Sát về phía trước.

Xoẹt!

Ngao!!

Một tiếng hổ gầm như ẩn như hiện, không khí lập tức nóng rực lên.

Đây là hiệu quả Lộ Thắng sử dụng không đến một phần tư khí lực. Nếu công lực lúc trước muốn đạt tới hiệu quả này, cần tối thiểu một nửa nội khí bộc phát.

“Hiệu quả nội khí ít nhất tăng cường gấp đôi!” Lộ Thắng phấn chấn trong lòng, hắn nhớ lại Triệu bá đã từng nói qua cảnh giới cao thủ giang hồ cho hắn.

“Trong giang hồ, truyền thuyết cao thủ Thông lực cảnh giới ở Trung Nguyên chỉ là bình thường, về sau còn có Thông ý, Ngưng Thần hai đại cảnh giới. Những danh túc danh gia ở đó, phần lớn là Ngưng Thần. Nội ngoại kiêm tu, thần ý ngưng thực, nhất cử nhất động đều có thể xuất hiện tinh túy sở học võ học của mình, bởi vậy nội khí cuồn cuộn không dứt, chiến lực tăng vọt. Không biết ta hiện giờ đạt đến mức độ nào.” Lộ Thắng âm thầm tính toán.

“Thông Ý ta vô tình đạt đến lúc ở Cửu Liên thành, Hắc Hổ đao chính là một môn võ học Thông Ý duy nhất của ta, có điều coi như không đạt tới Ngưng Thần, với trình độ nội khí dày đặc của ta cũng viễn siêu cao thủ Thông Ý phổ thông. Gặp được Ngưng Thần, thật muốn đánh thắng bại còn chưa nhất định. Cho nên hiện giờ ta cũng coi là cao thủ Ngưng Thần, cùng một cấp độ với những danh túc Trung Nguyên kia.”

Hắn tự tin, Hắc Sát công và Hắc Hổ Ngọc Hạc công, hai môn nội công đều đến tầng thứ ba đỉnh phong. Nếu là thường nhân luyện đến, không có bốn năm mươi năm, nghĩ cũng đừng nghĩ. Điều kiện tiên quyết là phải có tư chất vô cùng tốt, bổ dưỡng thuốc bổ và tắm thuốc liên tục không ngừng.

“Ta năm nay mới mười chín thì đã có căn cơ tu vi thâm hậu như thế, nếu không có quỷ vật, thiên hạ này đại khái có thể đi hết, đáng tiếc…” Lộ Thắng nghĩ tới trước đó gặp phải Yêu quỷ, trong lòng cảm khái.

Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gà trống gáy.

Lộ Thắng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tảng sáng, thế mà một đêm cứ như vậy đi qua.

Hắn xuống giường, cấp tốc đi ra ngoài múc nước rửa mặt, mặc tốt áo bào, sải bước ra ngoài phòng.

Đi tới tửu lâu ăn bữa sáng, lệ cũ là bánh bao thịt cháo gạo cộng thêm một đĩa rau xào. Kiểu dáng mặc dù đơn giản, nhưng lượng lại làm khách nhân chung quanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Bánh bao lớn chừng bàn tay, da mỏng nhân bánh nhiều, Lộ Thắng mở miệng một ngụm, cũng không chê nóng, từ khi hắn luyện Hắc Sát công, sức chống cự với sức nóng được đề cao, thời gian ngắn đưa tay đặt trên ngọn nến cũng cần năm sáu hô hấp mới cảm nhận được nóng.

Một lồng bánh bao có sáu cái, Lộ Thắng một hơi ăn năm lồng, ba mươi cái bánh bao. Một đĩa rau xanh là món tráng miệng sau cùng bị hắn một tay bưng lên đổ vào miệng, tùy ý nhai hai cái rồi nuốt xuống.

Cứ như thường nhân ăn tiệc xong uống miếng nước vậy.

Cháo gạo to bằng chậu rửa mặt đặt một bên đầy đủ năm sáu người ăn, bị Lộ Thắng bưng lên ba ngụm.

Buông xuống cái bồn, cháo không còn.

Ợ ~~~!!!

Quần chúng chung quanh lập tức kinh hô, đối với bọn hắn sinh hoạt thường ngày không có gì điều hòa, nhìn thấy chuyện hiếm lạ như vậy một lần cũng đủ để khoác lác ba ngày.

Lộ Thắng mặt không đổi sắc, sau khi ăn xong, văn nhã dùng khăn lụa lau khóe miệng, đứng dậy rời đi. Trước sau tương phản quá lớn khiến khách hàng chung quanh và tiểu nhị nghẹn họng nhìn trân trối.

Nội khí là luyện tinh hóa khí, tinh từ chỗ nào đến, đương nhiên là ăn đồ ăn.

Hắn thân phụ hai đại nội công, Hắc Sát công và Hắc Hổ Ngọc Hạc công, Hắc Sát công lai lịch bất phàm, mặc dù tàn phá nhưng hiệu quả cực không đơn giản, thế mà có thể thương tổn được quỷ vật. Mà Hắc Hổ Ngọc Hạc công lại là dưỡng sinh công được Lộ Thắng thôi diễn đến cực hạn, vốn quản lý thân thể vận hóa tĩnh dưỡng.

Cả hai kết hợp làm Lộ Thắng càng có thể ăn.

Ăn xong điểm tâm, Lộ Thắng ngăn cản một xe ngựa chạy hướng Đông Sơn học viện. Một đường ngựa không dừng vó, lúc đến học viện vừa đúng thấy chuông sớm gõ vang.

Lộ Thắng xuống xe, nhanh chóng đi vào học viện, chạy về học đường của mình.

Đông Sơn học viện chiếm diện tích cực lớn, ở chân núi Đông Sơn ngoài Duyên Sơn thành, mặc dù tới gần thành thị nhưng trên thực tế không thuộc thành thị quản hạt, có tư binh và hệ thống quản lý của mình. Viện trưởng được xưng là động chủ, là quan viên phẩm cấp triều đình đường đường chính chính, chịu triều đình bổ nhiệm và miễn nhiệm. Cùng Duyên Sơn thành là hai cá thể.

Truyền thuyết nơi này đã từng do một vị đại nho quan đến Thượng Thư, về sau hồi hương xây dựng thư viện, sau đó chậm rãi mở rộng lớn mạnh, rất nhiều năm sau mới thành Đông Sơn học viện ngày nay.

Lộ Thắng xe nhẹ đường quen đi tới học đường của mình, giảng bài cho bọn hắn chính là Lô Nạo Lô lão.

Lúc này Lô lão đã sớm đứng trên giảng đài, đang định mở sổ điểm danh.

Lộ Thắng và mấy vị nữa tiến vào học viện, hướng Lô lão hơi cúi đầu, nhanh chóng tìm bàn ngồi xuống.

Học đường là gian phòng hình chữ nhật, bên trong ngồi thưa thớt hơn mười học viên, đây cũng là tất cả học sinh Lô lão phải chịu trách nhiệm.

Lộ Thắng ngồi ngay cạnh Tống Chấn Quốc, sau khi hắn ngồi xuống thì sửa sang áo bào, tư thế ngồi đoan chính, bắt đầu từ trong giá sách lấy ra sách văn sử muốn giảng.

Trong học đường, trước khi mỗi học viên tới sẽ có người chuyên môn sớm đặt sách vở hôm nay muốn học trong giá sách bọn họ. Giá sách chính là bàn đọc sách, bởi vì tất cả mọi người ngồi xếp bằng cho nên tính là bàn đọc sách bản thấp.

“Đỗ Chân Hư.” “Có.”

“Vương Đạo.” “Có.”

“Triệu Bạn Nguyệt.” “Có.”

“Nghiêm Tung.” “Có.”

Lô lão mặt không biểu tình, điểm danh từng cái, rất nhanh đến phiên Lộ Thắng.

“Lộ Thắng.” “Có.”

“Triệu Chấn Quốc.” “Có.”

“Vương Tử Tuyền.”

“Vương Tử Tuyền??”

Con mắt Lô lão nhảy lên, nghiêm khắc quét mắt tất cả học sinh ngồi ở đây, lấy trí nhớ của lão, hơn mười học sinh tự nhiên đã sớm ghi nhớ dung mạo và danh tự mỗi người. Lúc này quét qua như thế, muốn xác định Vương Tử Tuyền có tới hay không.

“Vương Tử Tuyền không tới sao?” Lão hỏi lại lần nữa.

Tống Chấn Quốc kỳ quái liếc nhìn chỗ ngồi của Vương Tử Tuyền, xác thực không có ai.

“Có lẽ trong nhà có chuyện gấp, về nhà rồi?” Hắn nhỏ giọng thì thầm câu.

Lộ Thắng cũng nhìn sang, Vương Tử Tuyền xác thực không đến, không biết thế nào, hắn chợt nhớ tới đêm qua nhìn thấy chiếc thuyền hoa quỷ dị kia.

“Có lẽ ngủ quên rồi?”

Hắn vừa nói như thế, Tống Chấn Quốc lập tức kinh ngạc, nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.

Hai người không nói thêm nữa, Lô lão thấy người xác thực không đến, hừ một tiếng, cầm bút chì vạch xuống danh tự Vương Tử Tuyền.

“Bây giờ bắt đầu nội dung hôm nay, lần trước giảng đến ‘Dân hành tại pháp mà chính, thương hành tại thành mà vinh’…” Lô lão không quan tâm cái khác, bắt đầu chuyên tâm giảng giải nội dung hàm nghĩa văn sử.

Lộ Thắng nghe vài câu thì lại nhìn chỗ ngồi của Vương Tử Tuyền, hắn luôn cảm giác, Vương Tử Tuyền không đến, có lẽ có quan hệ với thuyền hoa.

Ước chừng một canh giờ sau, hết giờ học, Lô lão ôm sách vội vàng rời đi.

Lộ Thắng và Tống Chấn Quốc từ trên chỗ ngồi đứng người lên.

“Xem ra thi năm Thắng công tử đã tính trước.” Tống Chấn Quốc hắc hắc cười nói: “Tại hạ thấy công tử nghe giảng bài không bất lợi, không chút nào trì trệ, hiển nhiên đã sớm minh ngộ đạo lý huyền bí, đứng đầu bảng thi năm ở trong tầm tay!”

“Chấn Quốc huynh quá lời.” Lộ Thắng cười cười, hắn rất tán thưởng Tống Chấn Quốc, hào sảng đại khí, cũng không xem nhẹ bạn học không sánh bằng mình. Càng quan trọng hơn là giảng nghĩa khí, bằng hữu có chuyện gì tìm hắn hỗ trợ, hắn không nói hai lời, chỉ cần mình có thể làm được, một ngụm đáp ứng.

“Trần Vân Hi tới, hôm qua ngươi vì giai nhân ra mặt, xem ra hiện giờ phương tâm người ta gắt gao trên người ngươi, đi thôi đi thôi.” Tống Chấn Quốc liếc nhìn cổng học đường, nháy mắt ra hiệu cho Lộ Thắng.

Lộ Thắng quay người lại, thấy Trần Vân Hi thanh tú động lòng người đứng ở cổng, nàng đổi một thân váy dài sa y thuần trắng, tay áo buông xuống, che khuất trong tay nắm vật gì đó.

Trên đầu nàng tóc dài có chút búi lại, dùng trâm bạch ngọc, chỉ rủ xuống một sợi tóc đen ở ngực, chân dài eo thon, da thịt như ngọc, dáng người cao gầy, bộ ngực sung mãn.

Nhìn qua thanh thuần như tiên khiến Lộ Thắng một nháy mắt trong lòng khẽ nhúc nhích.

“Nàng là ai? Chân dài như thế, đơn giản xấu xí!” Bên cạnh một thư sinh nhỏ giọng thì thầm, trong nháy mắt phá hư bầu không khí.

“Không sai không sai, chân quá dài quả thực không thể nhìn, nếu không phải như vậy, bản công tử đã rất sớm truy cầu nàng.”

“Trần Vân Hi, nếu không phải chân nàng quá xấu, gia đình vang danh phú hào Duyên Sơn thành thì đã sớm có vô số người theo đuổi, đáng tiếc đáng tiếc…”

“Chân quá xấu!”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Các ngươi nói ít vài câu, trưởng thành như vậy cũng không phải người ta nguyện ý, thân thể tóc da chính là bẩm sinh phụ mẫu di truyền, ai nguyện ý vừa ra đời đã dài thành như vậy? Chúng ta đều là đồng học học viện, xoi mói người ta như thế, có phải không có cấp bậc lễ nghĩa không?” Một học viên nữ nhìn không được, mở miệng khuyên bảo.

Ài…

Chúng học viên lập tức giải tán.

Lộ Thắng nhìn cặp đùi cực kì đẹp mắt của Trần Vân Hi một chút, lại nhìn từng cái học viên mặt lộ vẻ không đành lòng nhìn thẳng. Trong lòng im lặng đến cực điểm.

“Mau đi đi, Vân Hi người ta đặc biệt vì ngươi ăn mặc như vậy đó.” Tống Chấn Quốc biết một số việc giữa Trần Vân Hi và Lộ Thắng, thừa dịp đẩy hắn một cái.

Lộ Thắng bước nhanh đi qua, kéo tay Trần Vân Hi rời đi học đường, đi đến học viện giảng học đài.

Giảng học đài là nơi học viện cách một đoạn thời gian sẽ mời danh sĩ đến đây dạy học, bình thường người rất thưa thớt nên trở thành chỗ học sinh học viện nói chuyện yêu đương.

Trong thế giới này bất luận nam nữ đều có tư cách tiếp nhận giáo dục, cũng có tư cách làm quan, địa vị nam nữ mặc dù không hoàn toàn bình đẳng, nhưng so với cổ đại Z trong suy nghĩ của Lộ Thắng có chút tương tự.

Hai người một đường chạy chậm, đi đến một chỗ trong rừng cây bên giảng học đài, rừng cây tới gần vách núi, tia sáng âm u, có chút âm lãnh.

Lúc này Lộ Thắng mới dừng bước, quay người nhìn về phía Trần Vân Hi.

“Sau em lại tới đây? Chuyện ngày hôm qua không sao chứ?”

Trân Vân Hi cười cười, đem một tay khác từ trong tay áo vươn ra, trên tay thình lình nắm một đóa mẫu đơn đỏ kiều diễm ướt át.

“Tặng cho anh.”

Lộ Thắng sửng sốt một chút, tiếp nhận hoa, mặc dù thế đạo này nữ tử rất hào phóng, nhưng chủ động giống Trần Vân Hi, vẫn rất ít.

Trần Vân Hi cười nói: “Lúc trước trong nhà em muốn an bài em và người hôm qua kết thân, để đại ca em đi đủ kiểu nịnh bợ khẩn cầu, kết quả cuối cùng vẫn không thành. Người ta ngay cả để em làm thiếp cũng chướng mắt.” Nàng trong tươi cười ẩn ẩn có chút thống khổ.

“Em biết dung mạo mình không đẹp, chân quá dài… Người ta chướng mắt em cũng rất bình thường, mỗi lần nghe người khác nói chân em quá dài, trong lòng em rất khổ sở, nhịn không được cúi đầu xuống không dám nghe tiếp.”

Lộ Thắng co giật khóe miệng. Luôn cảm thấy đoạn văn này có chỗ nào không đúng, một cỗ cảm giác nồng đậm không hài hòa quanh quẩn ở trong lòng, luôn luôn không tiêu tan.

“Nhưng em cũng không có cách, ai kêu em trời sinh chân dài?” Trần Vân Hi ngẩng đầu lên, một mặt sầu khổ nhìn hắn: “Em biết anh khả năng không nhìn trúng em, nhưng em thật sự rất thích anh…”

Nàng khẽ cắn môi, từ trong túi bên hông lấy ra một trang giấy có đồng ấn, nhẹ nhàng triển khai.

“Phụ thân em nói, nghe nói người trong nhà Lộ đại ca muốn di chuyển đến thành lớn, không bằng chuyển tới nơi này. Chỉ cần anh nguyện ý, đây là thương khế mười tửu lâu trong Duyên Sơn thành sẽ là của anh. Đủ để Lộ gia đứng vững gót chân.”

Bình Luận (0)
Comment