Cực Đạo Thiên Ma (Dịch)

Chương 51 - Phương Hướng 1

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)

“Tăng Âm Dương Dẫn lên tầng thứ nhất.” Lộ Thắng mặc niệm trong lòng.

Lập tức máy sửa chữa khẽ run lên, Âm Dương Dẫn một cột có chút mơ hồ, chưa nhập môn thoáng cái biến thành nhập môn, sau đó lại biến thành tầng thứ nhất.

Lộ Thắng cảm giác một tia khí tức nơi bụng thoáng cái rõ ràng rất nhiều. Thân thể cũng không có dị thường gì thì lại nói: “Tăng Âm Dương Dẫn tới tầng cao nhất.”

Máy sửa chữa có chút lóe lên, ngay sau đó tuyển hạng Âm Dương Dẫn lại lần nữa biến hóa, từ tầng thứ nhất trực tiếp biến thành tầng thứ hai.

Trong nháy mắt trạng thái phát sinh biến hóa, Lộ Thắng bỗng nhiên cảm giác được nội khí Hắc Hổ Ngọc Hạc công trong thể nội giảm bớt hơn phân nửa.

Mà một sợi khí tức bình thản thư giãn bắt đầu lần theo con đường thứ ba chậm rãi lưu chuyển trong thể nội.

Ba loại nội công, ba đạo nội khí, ở thể nội hình thành một vòng tròn giao nhau, có nhanh có chậm, không ngừng lưu chuyển.

Âm Dương Dẫn vừa thành, Lộ Thắng rõ ràng cảm thấy thân thể có loại cảm giác không như bình thường.

Bình thường trong cổ họng vẫn luôn khô khốc, thoáng cái biến mất vô tung vô ảnh, trong lòng vốn có chút khô nóng, lúc này cũng triệt để không thấy.

Cảm giác cả người càng thêm hoàn chỉnh thăng bằng.

“Xem ra Âm Dương Dẫn hẳn có hiệu quả tiêu trừ tác dụng phụ của Hắc Sát công. Môn nội công này lập ý cảnh rất cao…” Lộ Thắng híp híp mắt, trong lòng có chút suy nghĩ: “Có lẽ có thể lấy Âm Dương Dẫn làm công pháp chủ yếu thôi diễn tiếp, Hắc Hổ Ngọc Hạc công làm bổ sung.”

Nghĩ đến là làm, hắn lập tức bình tĩnh lại, thừa dịp hiện tại có đầy đủ âm khí, Âm Dương Dẫn tăng lên đối với thân thể phụ tải tựa hồ cũng không nặng.

“Thôi diễn tầng tiếp theo Âm Dương Dẫn.” Hắn mặc niệm.

Lập tức toàn bộ giao diện máy sửa chữa bỗng nhiên lóe lên, bắt đầu mơ hồ.

Rất nhanh, chỉ mấy hơi thở sau, giao diện lại rõ ràng. Mà trạng thái biểu hiện của Âm Dương Dẫn đã từ tầng thứ hai biến thành tầng thứ ba.

Âm Dương Dẫn tiến vào tầng thứ ba, Lộ Thắng thậm chí cảm giác tốc độ chảy Hắc Sát công biến thành chậm rãi. Phía trước như một đạo nội khí phát nhiệt, lúc này bắt đầu hạ nhiệt độ, vận tốc cũng chậm một chút, trở nên không nhanh không chậm.

Lộ Thắng nhẹ nhàng thở phào một cái, ánh mắt rốt cục rơi vào trên Hắc Sát công.

“Có nội khí Hắc Hổ Ngọc Hạc công và Âm Dương Dẫn làm cơ sở, lần tiếp theo thì nên thôi diễn Hắc Sát công…”

Ánh mắt hắn rơi vào đằng sau tuyển hạng Hắc Sát công, chợt sững sờ, cái nút thôi diễn kia thế mà vẫn còn!

“Đây là chuyện gì??”

Lộ Thắng suy tư trong lòng, lập tức có chút hiểu được.

“Hẳn là âm khí bên trong ngọc trâm hơn xa so với bột phấn trước đó, cho nên sau khi thôi diễn một môn phổ thông cấp thấp võ học vẫn còn thừa. Đầy đủ thôi diễn môn võ học thứ hai. Hẳn là như vậy!”

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình Lộ Thắng thoải mái rất nhiều, lần này mặc dù lông tóc đều bị đốt rụi, túi tiền cũng rơi mất, tổn thất khá lớn, nhưng so với thu hoạch cũng không coi vào đâu.

“Bắt đầu thôi diễn Hắc Sát công!”

Ý thức của hắn nhẹ nhàng đè xuống cái nút phía sau Hắc Sát công.

Tê…

Máy sửa chữa lại lóe lên lần nữa, bắt đầu mơ hồ.

Ước chừng hơn mười hô hấp, máy sửa chữa chậm rãi lần nữa biểu hiện. Trạng thái Hắc Sát công cũng phát sinh biến hóa, trực tiếp từ tầng thứ ba biến thành tầng thứ tư, chữ biểu hiện cũng đổi thành: ‘Công pháp hỏa độc không biết: Tầng thứ tư.’

Một đạo hỏa tuyến từ đáy chậu bay thẳng lên, dọc theo ngực bụng, cái cổ tràn vào mặt. Khi tiến vào đại não bỗng nhiên nổ tung, hóa thành vô số dòng nước ấm tinh tế, như xuân phong hóa vũ tràn ngập toàn bộ đầu Lộ Thắng.

Ngô…

Lộ Thắng thoải mái nhịn không được phát ra tiếng.

Hắn nhẹ nhàng giật ra quần áo, nhìn thấy làn da chỗ ngực bụng của mình thế mà hiện ra một đầu dây đỏ xích hồng như máu, dường như đem thân thể một phân thành hai, bắt mắt đến cực điểm.

“Cái này… Chẳng lẽ là hiệu quả đặc biệt của Hắc Sát công tầng thứ tư.”

Hắn cẩn thận thể hội lộ tuyến công pháp tầng thứ tư Hắc Sát công.

“Có một ít Âm Dương Dẫn công pháp, còn có kỹ xảo Phá Tâm Chưởng tâm pháp, công pháp này cũng đã không phải nguyên bản… Đây là hấp thu tinh hoa nội công khác, dung hợp làm một thể, hình thành nội công cảnh giới mới, cũng không nên gọi Hắc Sát công, thay cái danh tự…”

Nhìn một đầu đường dọc huyết hồng sắc trên thân, Lộ Thắng hơi suy nghĩ.

“Nhan sắc này đỏ như máu, tăng thêm lấy Hắc Sát công làm chủ thể thôi diễn mà ra, vậy gọi Huyết Sát công đi.”

Trong lòng của hắn vừa xác định, lập tức một cột Hắc Sát công bên trong máy sửa chữa nhanh chóng biến hóa danh tự, đổi thành ba chữ Huyết Sát công.

Lộ Thắng lại một lần nữa nhìn võ học còn lại, xem phải chăng còn có thể thôi diễn, lần này lại không có cái nút, hiển nhiên âm khí toàn bộ dùng hết.

“Thử uy lực một chút.”

Lộ Thắng đưa tay vận khí, nội khí Huyết Sát công phi tốc chảy vào tay phải, nhẹ nhàng vỗ về cành cây phía bên phải.

Tê…

Lập tức trên cành cây bay ra một cỗ khói trắng, một trận âm thanh mùi vật liệu gỗ bị đốt cháy khét bay ra. Cây kia thế mà bị Lộ Thắng một chưởng thiêu đến, xuất hiện một cái chưởng ấn màu đen lõm vào!

Hắn cũng bị uy lực một chưởng này kinh sợ.

“Cái này đã không tính phạm trù võ học đi?” Lộ Thắng trong lòng sợ hãi thán phục: “Coi như kình lực mạnh hơn, muốn chạm thử với bàn tay uy lực như vậy, đây không phải là vài phút bị bỏng chín? Tay này và bàn ủi khác nhau chỗ nào??”

Hắn thu hồi nội khí, cẩn thận quan sát chưởng ấn trên cành cây, phát hiện chưởng ấn cháy đen này, dường như không thuần dựa vào nhiệt độ, mà có bộ phận rất lớn dựa vào một loại độc tố nào đó, dựa vào ăn mòn bị bỏng thân cây, sinh ra loại hiệu quả này. Nhưng dù như vậy cũng vô cùng ghê gớm.

“Không biết thực lực bây giờ của ta cùng những danh túc kia so ra như thế nào.” Lộ Thắng hài lòng, nhưng không có so sánh cụ thể, cũng không biết mình rốt cuộc mạnh cỡ nào.

“Mặt khác, trong nhà cũng không có tiền tài gì, vừa mới lấy trong nhà không ít tiền bạc, giờ lại là thời kì đặc thù, không thể cho lão cha tăng thêm gánh vác, vẫn là chính ta nghĩ biện pháp đi.”

Lộ Thắng suy nghĩ một chút, kết hợp tình huống tự thân, ngược lại thật sự để hắn nghĩ ra cái biện pháp tốt, có điều biện pháp này cần chờ sau thi năm lại đi.

Thi năm, ngay ở ba ngày sau.

“Ba ngày sau chính là thi năm, qua về sau thì bắt đầu áp dụng ý nghĩ phía trước, bằng không thì trong nhà không có tiền, ngay cả dược liệu bổ dưỡng đều không cách nào bảo hộ.” Lộ Thắng cảm thấy gần nhất bổ dưỡng dược liệu đã có chút không đủ, mặc dù có dưỡng sinh nội khí làm dự trữ nhưng rõ ràng tốc độ khôi phục dưỡng sinh nội khí cũng biến chậm. Lại mang xuống, rất có thể sẽ ảnh hưởng luyện võ.

“Còn có âm khí… Chẳng lẽ mỗi lần đều muốn ta đi kinh lịch một lần phiền toái mới có thể tìm được?” Lộ Thắng chợt nhớ tới viên ngọc bội trên người Trần Tiêu Vinh, trong lòng có một tia ý nghĩ.

“Được rồi, vẫn nên về trước đi ôn tập, qua thi năm lại nói. Mặc dù không không thế nào quan tâm nhưng dầu gì cũng là lão cha và Nhị nương kỳ vọng.”

......

Sau ba ngày, Đông Sơn học viện.

Chân trời một mảnh ngân bạch sắc, nhóm lớn nhóm nhỏ thư sinh học viên chờ đợi ở cửa học viện.

Lượng lớn trường sam mày trắng xám, trường sam màu trắng, hoặc thư sinh áo xanh, toàn bộ tụ tập trước cổng chính học viện, ong ong nhốn nháo thảo luận khả năng đề mục thi.

Trong đám người, không ít xe ngựa thật lưa thưa dừng ở ven đường, một bên nơi hẻo lánh, màn xe ngựa xốc lên, lộ ra bên trong từng khuôn mặt hoặc già hoặc trẻ.

Bọn họ có là người nhà chờ đợi thí sinh, nhưng càng nhiều hơn chính là con em thế gia trong nhà phú quý gia tộc, khinh thường cùng phổ thông thư sinh đứng chung một chỗ, bèn ở trong xe an tâm đọc sách.

Lộ Thắng người mặc trường bào xanh nhạt, trên đầu đội mũ cao màu đen cùng loại với Cẩm Y Vệ, toàn bộ bao lại đỉnh đầu, chỉ có thể từ chỗ thái dương bên mặt, ẩn ẩn có thể nhìn ra hắn không có tóc.

Một mình hắn đứng ở bên cạnh đại môn học viện, đang tựa trong bóng tối, không nói một lời, nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi bắt đầu thi.

Rất nhanh lại một cỗ xe ngựa màu trắng chậm rãi lái tới, trên xe đi xuống hai người, một cái là mập mạp bụng phệ áo vàng. Một người khác là xinh đẹp muội tử thân thể thướt tha.

Hai người vừa xuống xe thì ánh mắt liếc nhìn khắp nơi, tìm kiếm người quen biết.

Mập mạp kia nhìn lướt qua thấy Lộ Thắng trong nơi hẻo lánh, nhãn tình sáng lên.

“Thắng ca!!” Mập mạp giơ tay lên hô to, cao hứng bừng bừng chạy tới.

“Trịnh Hiển Quý…” Lộ Thắng bất đắc dĩ mở mắt, nhìn xem mập mạp nhanh chóng chạy tới gần: “Trước mặt mọi người, có thể nhỏ giọng một chút hay không, chừa chút thể diện.”

“Thể diện cái rắm, Bàn gia ta trời sinh tính tình này. Ai thấy ngứa mắt trực tiếp tới làm!” Trịnh Hiển Quý không thèm quan tâm, một đoạn thời gian không thấy, hắn ngược lại bắt đầu tự xưng Bàn gia.

“Thế nào? Nắm chắc không?” Lộ Thắng thuận miệng hỏi.

“Còn tốt còn tốt…” Vừa nhắc tới cái này, Trịnh Hiển Quý lập tức gượng cười hai tiếng, hắn tới gần một điểm, như làm tặc hạ giọng: “Lần này đều xem lão muội của ta, Bàn gia ta không được…”

“Thắng ca ca tốt.” Muội muội Trịnh Hiển Quý Trịnh Vũ Nhi tới nhu thuận nói, nàng mặc vào một thân trường sam kiểu nữ, lộ ra thanh tú bên trong mang một tia nho nhã.

“Ba khoa khảo thí, kinh nghĩa, sách luận, binh võ. Ngươi nắm chắc khoa nào?” Lộ Thắng im lặng hỏi.

“Thời điểm còn nhỏ nhớ rõ một chút, hiện tại nha… Hắc hắc, sớm quên sạch sẽ…” Mập mạp cười khan nói.

Lộ Thắng im lặng, với hắn mà nói, đơn giản chính là đem tất cả tài liệu giảng dạy trọng điểm ôn một lần, lý giải quán thông, sau đó thêm điểm quan điểm của mình, làm được loại trình độ này, cơ bản thông qua không có vấn đề, nhưng muốn cầm thứ tự phía trước, sẽ rất khó. Có điều dù sao hắn cũng chỉ dự định lừa gạt trong nhà một chút, thông qua là được.

“Nhìn Thắng ca ca là đã tính trước nha.” Trịnh Vũ Nhi cười nói: “Nếu không ngài mang ca ta, nhìn hắn như thế là không qua được.”

“Đây cũng không đúng, chỉ là vô dục tắc cương thôi, lần thi này tuyển Đông Sơn học viện chúng ta, đúng lúc chúng ta ngay cả cửa cũng không cần ra, ngay ở học viện chờ bắt đầu thi, ngược lại rất thuận tiện.” Lộ Thắng cười nói.

“Lộ huynh, đã lâu không gặp.” Trần Tiêu Vinh từ một cỗ xe ngựa lộng lẫy đi xuống, cũng nhìn thấy mấy người bên này, lại gần chào hỏi.

“Lần trước thật sự toàn bộ nhờ ngươi, bằng không thì ta thật sự khó giữ được mạng nhỏ.” Hắn mặt mũi tràn đầy cười khổ.

“Đó là chuyện đương nhiên, còn treo bên miệng làm gì.” Lộ Thắng khoát khoát tay: “Nói đến, lần này thi năm làm sao không thấy Chấn Quốc huynh?”

“Hắn sao.” Trần Tiêu Vinh lắc đầu: “Bị rút trúng thí sinh kiểm tra, đã sớm tiến vào. Gần đây không biết chuyện gì xảy ra, tên kia giống như bị kích thích, khai khiếu, kinh nghĩa sách luận càng ngày càng tinh thông, lần này sợ rằng muốn lên.”

“Thật sao?” Lộ Thắng hơi có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng Tống Chấn Quốc kinh lịch chuyện Quân Nhi về sau sẽ cảm xúc sa sút thất ý, không nghĩ tới còn tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment