Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Phụ trách: ღĐộͼ ßướͼღ (Đức.BK)
Sau ba ngày.
Lúc xế chiều, Hoàng gia trang bên cạnh quặng sắt, trong học đường một chỗ tư thục.
“Ta đi đây, Quyên Quyên!”
Một nữ hài cột hai bím tóc lưng đeo cái cặp phất phất tay với hảo hữu ngồi trong học đường.
Tống Vân Quyên ngồi tại chỗ hướng nàng cười cười: “Mau trở về đi, muộn cha mẹ ngươi lại muốn mắng ngươi.”
“Biết!”
Cô bé kia nhẹ nhàng bước dưới ánh tà dưới chầm chậm rời đi, dần dần đi xa, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy.
Tống Vân Quyên mãi đến triệt để nhìn không thấy bạn tốt mới thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua học được trống rỗng, tất cả mọi người đi, cuối cùng chỉ còn lại nàng một người.
“Ta cũng nên trở về.” Tống Vân Quyên cẩn thận cất kỹ bút mực giấy nháp trên bàn. Đem nó cất vào ba lô nhỏ mình mang tới, sau đó đứng người lên phủi mông một cái, đi ra phòng học học đường.
Hoàng gia thôn dưới trời chiều lộ ra phá lệ mờ nhạt yên lặng.
Mấy người phụ nữ vốn ở bên đường nói chuyện trời đất, vừa nhìn thấy Tống Vân Quyên ra thì vội vàng vội vã đi, dường như nhìn nàng nhiều một chút cũng không muốn.
Nơi xa còn có mấy tiểu nam hài bảy tám tuổi, lúc đầu đang chảy nước muixc hơi bùn, nhìn thấy Tống Vân Quyên ra, mấy tiểu nam hài lập tức dọa đến co cẳng chạy trốn.
“Chạy mau! Tiểu tai tinh ra ngoài rồi!”
“Chạy bên này!”
Tống Vân Quyên thấy thế cũng lơ đễnh, cúi đầu, sửa sang ba lô nhỏ của mình, đi hướng nhà mình.
Hoàng gia trang cách nhà nàng cũng không xa. Chỉ có mấy dặm đường. Nhưng đối với một cái tiểu nữ hài như nàng tới nói, đoạn đường này cũng thật dài.
Kỳ thật mấy năm trước trong nhà nàng vẫn tốt, cha mẫu thân, gia gia nãi nãi đều khỏe mạnh.
Nhưng từ hai năm trước bắt đầu, đại ca si mê luyện đan tu tiên. Thi năm cũng không thi. Cả ngày ở trong nhà niệm niệm lải nhải, khổ tu tiên thuật đan đạo. Còn bốn phía lãng phí tiền tài trong nhà, mua không ít loạn thất bát tao sách vở tu tiên luyện đan.
Từ đó về sau, sinh hoạt bắt đầu không thuận.
Đầu tiên là gia gia nãi nãi, có một ngày ra ngoài đạp thanh, cũng không trở lại nữa. Về sau là cha mẹ, thời gian chịu tang còn chưa hết thì trong một lần ngoài ý muốn té khỏi xe ngựa, lăn xuống vách núi.
Sau đó trong nhà không có ai có thể quản được đại ca, thế là hắn bắt đầu điên cuồn luyện đan tu tiên, dường như nhập ma.
Các huynh đệ tỷ muội khác, phần lớn đều thất vọng rời đi. Đến bây giờ, trong điền trang cũng chỉ có nàng và đại ca hai người ở. Vì luyện đan, đại ca bán sạch hết thảy những thứ đáng giá trong nhà, hiện tại toàn bộ điền trang trống rỗng, ngay cả tiểu thâu cũng không nguyện ý vào xem. Người hầu trong nhà cũng bị thôi việc, chỉ còn hai người bọn họ.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tống Văn Quyên có chút thất lạc, nàng nhớ gia gia, nhớ cha.
“Còn mẫu thân làm bánh quế, ăn thật ngon…” Nàng cúi đầu nhẹ nhàng xoa xoa hốc mắt ẩm ướt, tăng tốc bước chân về nhà.
Đáng tiếc, hiện giờ không còn gì nữa. Cũng may Trần tiên sinh trong tư thục thương xót gia cảnh nhà nàng, cũng không bởi vì không giao bạc mà đuổi nàng đi, vẫn như cũ để nàng lưu lại nghe giảng bài.
Một đường chậm rãi từng bước, Tống Vân Quyên đem tóc ngắn sóng vai dùng dây cỏ thắt lại. Một đường bước nhanh, rốt cục ở vừa mới bắt đầu trời tối thì đến cửa.
Đại môn Tống gia trang giữ lại một khe nhỏ, không khóa lại, chung quanh đen như mực, không có nửa điểm nhân khí.
Tống Vân Quyên sớm đã thành thói quen, dùng sức mở cửa lớn, đi vào, sau đó trở tay ở trên khóa cửa buông xuống then cửa thô to.
Phanh.
Đại môn khóa kỹ, nàng vỗ vỗ bụi bẩn trên tay, quay người nhìn xem đình viện trong nhà.
Trên mặt đất tràn đầy lá rụng cành khô, trong phòng đen như mực, ngay cả đèn cũng không có đốt.
Nàng nhờ ánh trăng đi đến cạnh sảnh.
Trong sân khắp nơi vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của một mình nàng không ngừng quanh quẩn, giày da hươu cũ nát dẫm trên phiến đá, không ngừng phát ra cạch cạch giòn vang.
Tống Vân Quyên đã sớm thành thói quen loại tình cảnh này, nàng bước nhanh đi đến bên cạnh sảnh nhìn một cái, bên trong đen sì, ánh trăng chiếu vào bàn cơm ở giữa, bên trên cái gì cũng không có.
“Ài…”
Nàng thở dài, đành phải đi hướng phòng ngủ ca ca.
Xuyên qua cầu đá, nàng đi đến một gian xương phòng lớn nhất bên trái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Két két.
Tiếng ma sát chói tai ở bên trong toàn bộ điền trang cực điểm bắt mắt.
Trong phòng âm u khắp chốn, Tống Vân Quyên chỉ có thể miễn cưỡng nhờ ánh trăng nhìn thấy bên trong bài trí.
Bên trái gian phòng là đen sì một mảnh âm u ẻo lánh, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhờ ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật to lớn đặt ở chỗ đó.
Tống Vân Quyên biết, kia là đan lô của ca ca.
Nàng hướng bên phải nhìn lại, dưới ánh trăng, trên một trương bàn ghế loáng thoáng bày mấy cái bát.
“Ca, ngươi còn đang luyện đan sao?”
Yên lặng một hồi.
“Ân, vừa mới luyện một điểm.” Trong bóng tối truyền ra một giọng nam trả lời.
Tống Vân Quyên đi vào gian phòng, lục lọi ngồi vào trước bàn cơm, sờ lấy đũa chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng kẹp lên đồ ăn một nhà về sau, nàng mới phát hiện đồ ăn lại lạnh. Không cho phép đốt đèn trong đêm coi như xong, hiện tại ngay cả đồ ăn cũng không thể nóng lên? Cái gì lạnh luyện pháp, luyện đan nào có không cần lửa?
“Ca, ngươi không có món ăn nóng à?”
“Đúng vậy, còn là buổi sáng làm, còn chưa kịp nóng.” Trong bóng tối truyền ra tiếng trả lời.
Tống Vân Quyên thở dài.
Nhưng nàng không thấy được là, trong bóng tối đằng sau lò luyện đan, căn bản không có một người!
Không có người, âm thanh kia lại từ chỗ nào truyền tới?
Không ai biết.
Ăn hai phần đồ ăn, nàng cảm thấy khó mà nuốt xuống, thịt vụn bên trong dường như có chút thiu, không giống như buổi sáng mới làm.
“Hôm nay trong học đường ta và Trần Mai Khâm nói, qua mấy ngày nàng sẽ đến trong nhà của ta chơi, ca…”
“Ân, ta nghe đây.” Âm thanh kia trả lời.
“Ban ngày ngươi có thể ở nhà bồi ta chơi không?” Vân Quyên nhỏ giọng nói.
“Ta muốn luyện đan.” Âm thanh kia ngắn gọn trả lời.
“Không thể theo giúp ta một ngày sao?” Ánh mắt Vân Quyên tràn đầy thất vọng.
“Ta muốn luyện đan.” Âm thanh kia lặp lại.
Vân Quyên trầm mặc, cúi đầu yên lặng ăn uống.
Nàng không phát giác chút nào, một bóng người cao lớn, im ắng từ một góc gian phòng đi tới, chậm rãi đứng ở sau lưng của nàng.
Bóng người có khuôn mặt trắng bệch, là mặt nam nhân, mặt không biểu tình.
Hắn cúi đầu nhìn xem Vân Quyên, chậm rãi vươn tay, trong tay đang cầm mọt cái kéo, bên trên tất cả đều là máu…
Bành bành bành!
Bỗng nhiên đại môn trạch viện bỗng chốc bị kịch liệt gõ vang.
Tống Vân Quyên thoáng cái đứng lên.
“Ai vậy?” Nàng cấp tốc đi ra ngoài, đi vào cửa chính.
“Có người ở đây không?”
“Chúng ta đạp thanh đi ngang qua nơi đây, trong đêm bị núi đá cản đường tạm thời không thể quay về, muốn tới đây tá túc một đêm.” Một giọng nam trong sáng truyền vào, mang theo một tia ôn hòa.
Tống Vân Quyên do dự một chút, hiện giờ trong điền trang chỉ có nàng và đại ca ở, vạn nhất gặp được kẻ xấu…
“Tiểu cô nương, đại nhân nhà ngươi có ở đây không? Chúng ta có thể ứng trước tiền bạc, chỉ cần ở nhờ một đêm thôi.” Người kia lại nói: “Chúng ta không phải người xấu, đây là phí tổn tá túc.”
Soạt.
Một tiếng vang giòn, một chuỗi đồng tiền lớn bỗng chốc bị cách tường vây ném vào.
Tống Vân Quyên chạy tới nhìn một cái, nhặt lên.
Tám mai so với đồng tiền bình thường còn lớn một vòng, ở dưới ánh trăng ẩn hiện ra đồng tiền màu đen, đồng thời dùng sợi tơ màu đen xuyên vào một khối.
Nàng cẩn thận khẽ đếm, lại có tám đồng tiền lớn, mười đồng tiền lớn chính là một lượng bạc, người này vừa ra tay thế mà là tám đồng tiền lớn, xem ra là người không thiếu tiền.
Tống Vân Quyên do dự một chút, nghĩ đến trong nhà còn có đại ca ở, bèn đem then cửa giơ lên. Phí sức mở ra đại môn.
Kẹt kẹt.
Đại môn mở rộng, ngoài cổng ba người nam tử trẻ tuổi dáng người khỏe mạnh đang đứng, xem xét chính là người tập võ.
Dẫn đầu một người mặc y phục nho sinh, quần áo xám trắng, dường như là cái thư sinh, nhưng dù thư sinh bào rộng rãi cũng không che dấu đucợ dáng người cường tráng và cơ bắp của người này.
Tống Vân Quyên xem xét ba người, ánh mắt rơi trên vỏ đao bọn hắn mang theo, lập tức trong lòng xốc lên.
“Tiểu cô nương, chỉ một mình ngươi ở nhà sao? Tiểu sinh Lộ Thắng, đi ngang qua nơi đây, không nghĩ tới ngoài ý muốn gặp phải đường núi sụp đổ, tạm thời không về được. Kề bên này cũng chỉ có điền trang nơi này an toàn nhất, có tường cao ngăn cản dã thú nên muốn tới đây ở nhờ một đêm.” Thư sinh này cố gắng muốn làm ra ôn hòa hòa ái chi ý, nhưng trên thân hắn một cỗ hung hãn khí chất cùng hình dáng cơ bắp cường tráng, còn có trường đao nằm ngang trên lưng, đều rõ ràng cho thấy, người này không phải người lương thiện.
“Đại ca ta cũng trong nhà, nhưng mà hắn đang luyện đan, nếu không có chuyện gì, đừng đi quấy rầy hắn.” Tống Văn Quyên chăm chú nhắc nhỏ: “Còn có, các ngươi ở được rồi, còn xin không nên đốt đèn, đại ca ta không thích có ánh sáng.”
“Không đốt đèn sao có thể thấy gì?” Đoạn Mông An sau lưng Lộ Thắng nhịn không được lầu bầu câu.
Tống Vân Quyên cắn cắn miệng môi, cảm giác ba người trước mắt không giống hạng người thiện lương, nàng có chút sợ hãi, thân thể rụt rụt về sau.
“Đốt… Đốt đèn, các ngươi đốt ngay chỗ mình, không nên lấy ra, bằng không đại ca ta sẽ tức giận. Hắn tức giận, rất đáng sợ…”
Lộ Thắng híp híp mắt, nhìn về phía nội bộ trong trang, quả nhiên khắp nơi đều đen kịt một mảnh, rõ ràng treo không ít đèn lồng nhưng không có một điểm ánh sáng.
“Được, chúng ta đốt đèn ngay ở gian phòng mình, như vậy được không?” Hắn ôn hòa hướng Tống Vân Quyên cười nói.
Tống Vân Quyên nắm lấy chuỗi đồng tiền lớn, trong nhà thực sự không có tiền dư, tiền này đối với nàng mà nói, thật sự rất trọng yếu. Bỏ bớt dùng, về sau học phía nửa năm cũng có thể có chỗ dựa rồi.
“Vào đi.”
Nàng tránh ra thân thể để ba người Lộ Thắng vào cửa.
Bành.
Đại môn đóng kín, một lần nữa lên then cửa.
Tống Vân Quyên dẫn ba người Lộ Thắng đi đến phòng khách.
Đầy đất lá rụng cành khô làm Tống Vân Quyên có chút ngượng ngùng, loại gia cảnh rách nát này bất kì người nào nhìn vào, đều có thể nhìn ra gia đình này gia đạo sa sút.
Phân biệt đưa ba người đến ba gian khách phòng xong, Tống Vân Quyên bèn muốn xoay người lại nghỉ ngơi.
Đông đông đông.
Bỗng nhiên lại có người gõ cửa.
“Ta đi xem một chút.” Tống Vân Quyên tranh thủ thời gian chạy tới đại môn, về phần ba người Lộ Thắng có phải tiểu thâu hay không, nàng không lo lắng, tất cả thứ đáng giá trong nhà sớm đã bị đại ca bán sạch sành sanh. Còn lại đều là cũ nát không chịu nổi, ngay cả người thu hàng đều ghét bỏ.
Nhìn qua tiểu nữ hài đi ra ngoài, Lộ Thắng nhìn thoáng qua đình viện rách nát, âm trầm hoàn cảnh.
“Làm khó tiểu gia hỏa này.”
“Không nghĩ tới nơi đây thực sự có người ở.” Đoạn Mông An cảm thấy có chút khẩn trương.
“Điền trang này có người ở rất kỳ quái sao?” Một người khác gọi Ninh Tam, là hảo thủ Lộ Thắng chuyên môn lựa chọn đi chuyến này.
Bọn hắn mượn thân phận người qua đường, chính là dự định cẩn thận điều tra tình huống trong điền trang này.