Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 32



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThừa Hạ tránh khỏi hướng tay anh ta, mặt mày khinh bỉ

"Tôi phỉ nhổ loại người như anh! Tần Gia Phong tốt hơn anh gấp vạn lần!"

"Cô .. cô dám chê tôi? Tôi sẽ làm cho cô không thể rời khỏi tôi, chối bỏ tôi được nữa!!!!!"

Nói xong hắn ta cởi lần lượt các cúc áo, hôn vào tay cô, rồi định hôn vào cổ...

"Ghê tởm.. thằng chó kia đi raaa..aaaaa!!"

Hắn ta bắt lấy tay cô, giữ trên đầu, tư thế mờ ám

Cô từ khi bị bắt càng trở nên sợ hãi, nhất là lúc hắn ta cởi cúc áo, cô rất sợ, bây giờ chính là sợ cô đơn, sẽ không ai đến giúp cô, lần đầu tiên của cô cứ thế bị lấy đi bởi một người cô ghê tởm? Bởi, một thằng khốn? Một người không quen?..

Sợ hãi, tuyệt vọng, chán nản..


Còn gì nữa?

"Tần Gia Phong.. cứu tôi đi.. xin anh! Anh ở đâu.. cứu tôi.. xin lỗi!!... Tần.." - cô ngất đi vì sợ.

"Bộp"..

"Bộp"..

Hắn ta bị một chiếc gậy sắt đập mạnh từ đằng sau, bất tỉnh.

Tần Gia Phong xử nốt mấy thằng đồng bọn, sau đó đến bên Thừa Hạ, lay lay cô, rồi cởi trói cho cô.

"Thừa Hạ.. em tỉnh lại đi.. này.. tôi đến rồi.. cứu em rồi.. xin lỗi.!"

Anh thấy cô không tỉnh lại, không ý thức, liền bế cô đi bệnh viện.

--------------------------------------------------

Bệnh viện đa khoa tỉnh A.

Tối hôm đó, Thừa Trung, Tư Duệ, Cẩn Mai, Hạ Thư biết tin liền có mặt.

"Thừa Hạ sao rồi?"

"Vẫn chưa tỉnh!"

Anh lắc đầu, vẻ mặt khá dằn vặt, rồi anh lại lên tiếng, giọng khàn khàn

"Cảm ơn đã báo cho tôi biết, Hạ Thư, cảm ơn, nhưng tôi chậm rồi!"

"Anh..anh nói sao? Cô ấy làm sao? Hảaa?"


Hạ Thư giật áo anh, mất bình tĩnh

"Mẹ cô ấy nói sau này tôi phải chăm sóc, bảo vệ cô ấy! Tôi thấy anh có chút quan tâm nên mới phó thác cho anh! Vậy anh thì sao? Hả? Anh đã làm gì? Ngoài khiến cô ấy buồn, mang đến phiền toái cho cô ấy anh còn làm được gì nữa? Có trách hãy trách anh ấy, chưa đủ yêu thương cô ấy, tôi mặc kệ là đối với cô ấy muốn quan hệ yêu đương hay bạn bè, thì cũng nên có trách nghiệm hơn với nhau một chút. Anh lảng tránh cô ấy, lúc lạnh nhạt lúc nóng ấm, cô ấy biết anh gặp nguy vẫn quyết định giúp anh, mà những nguy hiểm đó là từ ai? Từ anh, chính anh! Quan hệ với cô ấy thì mập mờ không rõ, khiến người khác hiểu lầm cô ấy bám lấy anh, ai bám ai vẫn chưa biết cơ mà. Tôi nói cho anh biết, người con gái nằm trong phòng bệnh kia còn quan trọng hơn bản thân tôi gấp ngàn lần, gắn liền với da thịt tôi, quan trọng như mạng sống của tôi, gắn bó với tôi từ nhỏ, là người không thể thiếu của tôi. Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sống chết với anh, anh hiểu chưa??"

Không chỉ Thừa Trung, mà Tần Gia Phong, Cẩn Mai, Tư Duệ đều ngạc nhiên về phản ứng của Hạ Thư.

Có thể nói, vị trí của Thừa Hạ trong lòng Hạ Thư là không thể thay thế. Khiến cho một cô gái khá nhút nhát, ít nói, trầm tính lại có thể nói nhiều như vậy, thật không tưởng mà!

"Ai là người nhà bệnh nhân?"

"Là chúng tôi!" 5 người đồng thanh hô lên.

".."

"Chỉ được một người vào thăm thôi! Bệnh nhân chưa tỉnh hẳn, tránh làm ồn!"

Cẩn Mai quay qua Hạ Thư:

"Vậy mày vào à?"

"Để anh ta vào đi! Chúng ta vào sau!"

"Được"

Tần Gia Phong mở cửa phòng bệnh, Thừa Hạ mặc chiếc áo màu xanh của bệnh viện nhưng vẫn toát lên sự nữ tính của con gái.

Anh rất nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh, hai tay nắm lấy tay cô đang truyền nước, nhìn cô. Sắc mặt hơi kém, vì sợ. Anh vén tóc mai xòa xuống mắt làm cô khó chịu mà nhíu mày.

Anh đợi rất lâu, rất lâu, cô không tỉnh lại, chạy đi gọi bác sĩ.

"Tại sao cô ấy lâu vậy rồi chưa tỉnh?"


"Bệnh nhân bị sốc tâm lý, sợ sệt, trong tiềm thức đôi khi cũng có trường hợp trạng thái không muốn tỉnh lại, gia đình cũng phải chuẩn bị tâm lý!"

"Vậy, có thể cô ấy không muốn tỉnh lại hay sao?"

"Đúng! Nhưng trường hợp đó khá ít!"

"..Cảm ơn.!"

Anh lại quay về phòng, giải thích cho bọn họ, một lần nữa phải chịu đựng ánh mắt chim ưng của Hạ Thư, như sắp đòi mạng anh vậy, còn hơn cả thế!

Anh nhớ lại khi anh đến ngã ba đó, thấy một người đàn ông đang chuẩn bị làm gì cô, mà cô lại đang gọi tên anh- van cầu, tha thiết.

Anh như bị thắt lại trong lồng ngực, tim đập nhanh hơn, hành động cũng cảm tính liền đập vào đầu hắn ta, sợ rằng.. nếu như... nếu như chậm vài giây nữa thôi... anh sẽ mất cô mãi mãi.. cô sẽ hận anh.. thù anh.. xa anh..

Anh hận thằng đàn ông kia, chạm vào người cô, anh ghê tởm hắn giống như cô, hận không thể băm hắn làm trăm mảnh, khiến gia đình hắn sụp đổ, tan vỡ như cách hắn đã làm với Thừa Hạ.

Tần Gia Phong lấy trong túi ra chiếc điện thoại, bấm một số, đường dây bên kia bắt máy.

"Alo, tổng giám đốc Tần, anh có gì phân phó?"

"Dọn dẹp, xử lí thằng cha hôm nay cho tôi, bằng mọi cách khiến nhà hắn phá sản, công ty đó không cần phải hợp tác nữa! Bất kì ai có ý muốn hợp tác, thì cho bọn họ cùng chung số phận luôn đi!"

"R.. rõ, thưa tổng giám đốc!"




Bình Luận (0)
Comment