Cúc Họa Mi Và Mùa Hạ

Chương 39



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Anh không biết đi hỏi thăm à? Hai người là bạn kiểu gì vậy? Hỏi đi rồi nhớ nói cho em biết nha nha?" - "Em nói anh phải đi bán đứng bạn thân của mình? Em lừa anh à?"

"Anh là bạn thân anh ấy hay là người yêu anh ấy? Bạn thân thôi mà có gì đâu? Anh ấy không là bạn anh thì em làm bạn anh! Bọn em giống nhau mà không thấy sao?" - " Thôi, anh đi, em cứ để anh ấy làm bạn anh được rồi! Em an phận làm tốt vị trí của em là được!"

Tần Gia Phong quay người, đuổi theo "tình yêu đời mình", anh đi một bước, vệ sĩ theo một bước, anh chạy , cả đám vệ sĩ cũng chạy theo, nhìn thật tức cười!

Thừa Trung bước ra khỏi bệnh viện, anh lúng túng che đi chút phiếm hồng trên gương mặt anh .

Từ nhỏ , anh đã chú ý về thể lực rất nhiều, cũng dành được đai đen karate , taewondo , học các loại võ Trung Quốc , đi quân đội nhiều năm . Bằng số tiền cha mẹ chia cho anh , anh đã biến mình trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết , một phần để bảo vệ em gái từ xa , một phần… vì muốn gây dựng vị thế của mình .


“ Sắp đến thời kì chuyển giao rồi không thể lơ là được”.

Thời kì truyền ngôi của hắc bang , sư phụ dạy anh luyện võ, bắn súng , chơi thể thao chính là lão đại hắc bang Mạc Khiêm , đồ đệ duy nhất là anh . Tần Gia Phong theo sau anh, vỗ vai “ Này, hôm nay tâm trạng mày hơi bị thất thường đấy”

“Sao , có gì lạ”

“Mày không cần thiết phải ra mặt đúng không, cô ấy đi với thằng cha kia cũng được không phải sao ? Thấy cũng hợp”.

“Tao chả thấy hợp gì , ngoài đầu óc ra thì thể lực không có .”

“Mày thích Hạ Thư” ?

“Không có”

“Mày quan tâm nó cơ mà , giấu làm gì”?

Thừa Trung gạt khuỷu tay anh đang đặt trên người mình .

“Tao đã nói không là không , loại con gái không có điểm nổi bật gì như cô ấy, tao sao có thể thích?. Ra mặt cũng chỉ không thích tên học trưởng kia thôi, đừng nói lung tung !.”

Từng câu từng chữ dường như in sâu vào trong tâm trí cô


“CÔ TA KHÔNG CÓ ĐIỂM GÌ NỔI BẬT SAO TAO CÓ THỂ THÍCH”

Hạ Thư chủ đích muốn chờ anh về cùng, cố ý nán lại một chút, biết đâu có thể lay động được tính tình lạnh như băng của anh . Thế nhưng, anh lại dội cho cô gáo nước lạnh , trái tim của cô như vỡ vụn làm trăm mảnh. Hạ Thư lau những giọt nước mắt đang chảy xuống gò má của mình , nóng bỏng như thiêu như đốt con người cô .

Lần tiên , kể từ khi sinh ra, cô biết nỗi đau trong lòng là đau thế nào, thực sự cô đã được trải nghiệm rồi ! Đau thấu xương, đau dường như không thở nổi , đau đến mức bật khóc, không kìm được. Lần đâu tiên cô biết hai chữ “ THẤT TÌNH ” viết như thế nào , cô tưởng rằng lần đầu tiên gặp cô , anh cũng có chút tình cảm, lần thứ hai gặp lại anh, là lần vừa rồi anh nói rằng : ” Tôi muốn đi với em ”. Lúc ấy, cô cảm thấy mình phải có một vị trí nào đó nhưng không , anh đạp đổ tất cả , anh nói anh không thích cô . Cho dù gặp nhau biết bao nhiêu lần anh vẫn nói tôi không thích em , nhưng mới gặp anh ba lần , cô đã yêu anh bằng cả xương tủy . Có hiểu được cái gọi là “ YÊU ĐƠN PHƯƠNG” đau khổ đế nhường nào , một mình tương tư , một mình mình đa tình , một mình ghen tuông , một mình sợ mất , một mình chống chọi với tình yêu của bản thân…. Và một mình chống chọi với sự vô tình của anh .

Người ta nói “ Đúng người sai thời điểm ” gọi là thanh xuân nhưng đối với cô, gặp được anh - sai người sai thời điểm phải gọi là “ vô duyên ”.

------------------------------------------------------------------------

Trong lớp học 11-2

Hạ Thư hai hốc mắt sưng đỏ , thâm quầng vì khóc , thân thể mệt nhoài , thất thần .

“Em Hạ Thư , em cho tôi biết đáp án câu 247 ” .

“Cô giật mình , lúng túng , sự chú ý mọi người dồn về phía cô , cô ấp úng “Dạ …. em không biết làm câu này’’.

“Em Hạ Thư này , năm nay lớp 11 rồi , phải tập trung vào , không thể cứ nhởn nhơ như vậy được , em hiểu chứ ” ?

“Dạ hiểu , thưa cô ”


"Rengggg”

“Rồi , các em nghỉ đi”, cô giáo vừa mới đi khỏi .

Hạ Thư liền gục mặt xuống , cô không dám khóc rống lên lên vì sợ anh nhìn thấy , vì sợ mọi người sẽ biết , chỉ khẽ lặng lẽ rơi nước mắt .

Cảm giác kiểu như cả thế giới quay lưng lại với mình , cho dù là những thứ nhớ nhất như học tập , hay yêu đương , thậm chí là , cô chưa có cơ hội tỏ tình , đã biết tỉ lệ thất bại của cô là 100% rồi .

Thừa Hạ thấy vậy , đến bên cô , vỗ vỗ lưng an ủi “ Mày làm sao lại buồn bã rồi ? Mày cứ nói ra , tao xử cho! Ai ? Ai bắt nạt mày” ?

Hạ Thư ngẩng mặt , nước mũi nước mắt lẫn lộn , lem nhem . Cẩn Mai , Tư Duệ tiến đến “ Đúng đó , mày cứ bảo tao tao xử hết , dù có “ sống chết’’ cũng phải xử , không thể tha thứ !”

Thừa Hạ thầm thì vào tai cô “Ông anh của tao lại làm gì mày à?”




Bình Luận (0)
Comment