Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 1

Mưa vẫn rơi tí tách suốt cả ngày, chưa từng ngừng lại.

Gió thổi qua, mang theo cái lạnh khiến người ta rùng mình.

Hà Viện nghiêng đầu nhìn vào lối cầu thang, lắng nghe tiếng giày cao gót “cạch cạch” vọng xuống từ hành lang, cúi đầu cười nhẹ.

Cô nhích vài bước, đứng vào giữa mái hiên để tránh những hạt mưa bị gió hất vào.

Cô có thể hiểu được việc ăn lẩu vào mùa này, nhưng trời mưa như vậy mà Tiết Ngưng vẫn cứ nhất quyết đi bất chấp mọi ngăn cản, quả thật khiến cô có chút khó hiểu.

Tiếng “cạch cạch” càng lúc càng gần hơn.

Hà Viện quay đầu lại, một bóng dáng hiện ra trước mắt. Tiết Ngưng mặc một chiếc áo khoác kaki, đi đôi giày cao gót ước chừng bảy tám phân.

“Đến rồi đến rồi! Vừa mới sấy tóc xong.”

Cô vội vươn tay đỡ lấy Tiết Ngưng, “Chạy nhanh vậy làm gì, còn sớm mà.”

Tiết Ngưng đưa tay vuốt tóc mái, thở hổn hển nói: “Không sớm đâu, mình hẹn thầy Đinh với thầy Từ sáu giờ đó.”

Hà Viện bung dù, nhìn Tiết Ngưng từ trên xuống dưới, cười khẽ: “Quán đó khiến cậu mê mẩn đến vậy sao?”

Tiết Ngưng nhét dù vào túi, chen dưới dù của Hà Viện, “Dùng chung đi, mình lười bung dù.” Rồi cúi đầu nhìn chính mình theo ánh mắt của Hà Viện, cười cong mắt: “Tất nhiên rồi, hương vị ở đó ngon lắm.”

Hà Viện gật đầu mỉm cười.

“Thật đó!” Tiết Ngưng tưởng cô không tin, chớp mắt nói tiếp: “Hơn nữa… ông chủ cũng có khí chất riêng…”

Hai người rời khỏi cổng khu chung cư, rẽ một cái là đến trạm xe buýt.

Trên phố người không nhiều, vắng lặng từng tốp nhỏ.

Hà Viện không nhịn được, bật cười: “Cái gì mà ông chủ có khí chất riêng?”

Tiết Ngưng nhếch môi: “Đàn ông lớn tuổi… cao to, chân dài, không thích nói chuyện, hơi trầm mặc.”

“Vậy mà cậu gọi là có khí chất hả?”

“Cứ cảm thấy trên người anh ta có câu chuyện, toàn thân toát ra vẻ u buồn.”

Một lúc sau, xe buýt chầm chậm dừng lại.

Hai người lần lượt lên xe, chọn đại chỗ ngồi gần nhau trò chuyện.

Hà Viện khẽ nói: “Ý cậu là nhìn anh ta có vẻ sa sút?”

Tiết Ngưng lập tức cao giọng quay sang: “Đúng là dân văn có khác, biết dùng từ, ý mình là vậy đó.”

Hà Viện cười lắc đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Trời mưa nên tài xế chạy rất chậm. Khi xuống xe, bầu trời đã xám đen, tiếng ồn ào náo nhiệt từ phố đêm phía trước vẫn không giảm.

Từ xa, một giọng nam vang dội gọi tới.

“Cô Hà, cô Tiết, bên này!” Đinh Luỹ giơ tay vẫy.

Tiết Ngưng kéo Hà Viện nhanh chân bước tới, “Chính là quán sau lưng hai người họ đó.”

Đứng trước cửa quán, Hà Viện thu dù lại.

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn bảng hiệu. Bình thường, không có chút trang trí cầu kỳ nào, chỉ đơn giản hai chữ — Quán lẩu.

So với những quán ven đường khác luôn tìm cách đặt tên để thu hút khách, quán này thật sự quá mộc mạc.

Không biết có phải do trời mưa hay không, bên trong khách không nhiều, hai người theo thầy Từ vào tận bàn trong cùng.

“Cô Hà, cô Tiết, chọn nước lẩu đi.”

Tiết Ngưng vừa ngồi xuống vừa cởi áo khoác treo lên ghế, nhìn Hà Viện: “Tôi sao cũng được, thầy dẫn cô Hà chọn đi, cô ấy chưa đến lần nào.”

Từ Hạ Bân quay sang Hà Viện, cười ôn hoà: “Vậy tôi dẫn cô ấy đi, hai người chờ chút nhé.”

Thầy Từ khá hoạt bát, vừa đi đến quầy vừa liên tục giới thiệu về những món đặc trưng của quán.

Đúng lúc đó, người đàn ông ngồi sau quầy thấy khách đến cũng chậm rãi đứng dậy.

……

Không biết đã qua bao lâu.

Cho đến khi bên tai vang lên tiếng gọi.

“Cô Hà?” Từ Hạ Bân vỗ nhẹ vai cô, “Cô Hà, chọn nước lẩu đi.”

Tim Hà Viên đập chậm nửa nhịp, thu lại ánh mắt, khẽ “ừ” một tiếng.

Ngoài cửa kính, mái hiên thỉnh thoảng nhỏ xuống vài giọt mưa, lặng lẽ rơi xuống bậc thềm.

Lần đầu tiên Hà Viện gặp người đàn ông trước mắt này, cô mới chỉ mười tuổi. Còn giờ đây, cô sắp hai mươi tư tuổi rồi.

Những ký ức xưa cũ dường như đồng loạt ùa về trong khoảnh khắc này.

Bình Luận (0)
Comment