Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 10

Tôn Lập Côn không coi cái gọi là “đại sự” trong miệng thím Trương là chuyện gì to tát, anh kéo một cái ghế đặt bên chân bà ấy: “Thím ngồi trước đi, bánh kếp thì thôi, con ăn không nổi.”

“Cầm lấy, cầm lấy, đây là người thân của chú Trương mang từ quê lên, vợ chồng già nhà thím ăn không hết.”

Vợ chồng chú Trương là người Sơn Đông, trước giờ có nhờ sửa đồ thì thỉnh thoảng cũng mang chút đặc sản quê nhà sang cho, phải nói thật là loại bánh này anh ăn không quen, cứng, mỏi răng.

Thím Trương cũng không vòng vo, hỏi thẳng một câu: “Tiểu Tôn à, con đang quen ai hả? Thím nghe em gái con nói, tối qua con không về nhà phải không?”

Lời của thím Trương mang chút dò xét, không hỏi rõ thì trong lòng không yên, dù gì cũng không thể làm chuyện phá hoại nhân duyên người khác.

Tôn Lập Côn tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn giữ giọng thản nhiên đáp lại: “Con còn lo bữa nay chưa xong đã tới bữa mai, lấy đâu ra thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Thím Trương cười toét miệng: “Không có thì tốt, không có thì tốt, thím còn đang tính giới thiệu cho con một người đấy, nên mới hỏi trước.”

“Thôi khỏi đi thím.” Tôn Lập Côn nhướn mày, cuối cùng cũng hiểu, thì ra là tới làm mai.

Thím Trương không hài lòng, đập tay xuống đùi: “Tiểu Tôn, đừng khách sáo với thím, đàn ông hai mươi tám hai mươi chín, ai mà không cần tìm vợ.”

Tôn Lập Côn không phải khách sáo với bà ấy, chỉ là thật sự không nghĩ đến chuyện hôm nay bà ấy đến lại là để giới thiệu đối tượng.

“Thím xem, con bây giờ điều kiện cũng chẳng tốt gì, tháng nào làm ra cũng không đủ tiêu, người ta theo con thì cũng chẳng được lợi gì.”

Dù thật hay không, trước cứ nói nhẹ nhàng để lảng tránh đã.

“Con nói gì vậy, thím thấy con không tệ chút nào, vừa đẹp trai lại biết làm lụng.” Thím Trương đâu dễ bị anh lừa, lại nói tiếp: “Tiểu Tôn à, con sợ người ta để ý chuyện trước đây của con hả? Mấy cái đó không quan trọng, thím cũng đã nói rõ với cô gái kia rồi, cả chuyện của Hà Viện nữa, thím cũng nói qua. Người ta còn thấy con là người tốt, sẵn sàng chăm sóc em gái, hoàn toàn không để tâm, con cứ yên tâm.”

Những lời thím Trương nói khiến Tôn Lập Côn có phần ấm lòng, nhưng điều anh lo không phải là chuyện đó, mà là bây giờ anh thật sự chưa muốn nghĩ đến chuyện này.

Người đàn ông lơ đễnh nói: “Hai người chưa quen, chẳng hiểu gì về nhau, sao mà sống cùng được? Đúng không thím? Con thật sự cảm ơn thím đã nghĩ cho con, nhưng chuyện này phải từ từ, đâu thể nói có là có ngay được.”

Tôn Lập Côn nói mà khô cả họng, cảm thấy cần uống nước. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ bước vào con đường xem mắt kiểu này, dù rằng cũng đến tuổi rồi, nhưng ít nhất phải là yêu đương tự nguyện, đâu thể sắp đặt kiểu này.

Mấy năm nay anh sống một mình đã quen, bạn bè cũ cũng không còn liên lạc, chuyện cưới xin vốn chưa từng nghĩ đến.

“Tiểu Tôn, nghe thím không?” Thím Trương không để anh có cơ hội thoái thác, trực tiếp sắp xếp luôn.

“Dạ?”

“Đừng có ‘dạ’ với thím, thím nói là đã nói với cô gái kia rồi, đợi thím hỏi rõ lịch bên đó xong, tuần sau hai đứa gặp mặt nhé.”

Tôn Lập Côn vừa lơ đễnh một chút, chưa kịp phản ứng thì thím Trương đã quyết định giùm anh xong xuôi. Anh còn đang định nói gì đó thì Hà Viện bước vào.

Thím Trương nhìn ra cửa, cười gọi cô.

“Tiểu Viện về rồi hả? Nghỉ hè rồi mà vẫn chăm học vậy!”

Hà Viện thấy bà ấy nhìn chằm chằm vào sách trong tay mình, dịu giọng mỉm cười: “Con vừa đi thư viện với bạn mượn mấy cuốn.”

Thím Trương đứng dậy, việc đã nói xong, cũng chuẩn bị về.

“Thôi, chuyện thím cũng nói rồi, thím đi trước nhé.” Bà ấy đi được hai bước lại quay đầu, trừng mắt với Tôn Lập Côn: “Tiểu Tôn, đừng quên tuần sau đấy nhé, thím sẽ nói thời gian cho con sau.”

Tôn Lập Côn nhìn đống bánh kếp trên bàn, lập tức thấy đau đầu.

Anh quay người lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hà Viện, cô chỉ mỉm cười, rõ ràng là nghe hết rồi.

Tôn Lập Côn ngẩng đầu: “Về lúc nào vậy?”

Hà Viện đặt sách lên bàn, nhìn anh trả lời: “Cũng được một lúc rồi.”

Tôn Lập Côn thấy trán cô rịn mồ hôi, giọng có phần trầm lại.

“Đứng ngoài cửa không nóng hả?”

Hà Viện nhếch môi cười, hiếm khi đùa lại: “Nếu em vào lúc đó thì chắc chắn anh sẽ bắt em vào phòng, đâu còn được nghe chuyện hay ho này.”

Tôn Lập Côn nhíu mày: “Em nên quan tâm…”

“Em nên quan tâm việc học của mình.” Hà Viện ngẩng đầu cười: “Vẫn chưa có điểm thi mà.”

Tôn Lập Côn hắng giọng, nhìn cô một cái: “Ừ.”

Hà Viện khẽ cong môi, hỏi anh: “Tuần sau anh thực sự sẽ đi xem mắt hả?”

“Em nghĩ sao?” Tôn Lập Côn thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.

Hà Viện nói: “Nếu anh không đi, thím Trương chắc ngày nào cũng tới thuyết phục anh.”

“Đã biết còn hỏi.”

Hà Viện gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Anh, mẫu người lý tưởng của anh là như thế nào?”

Tôn Lập Côn híp mắt, một tay chống hông, không trả lời.

Anh luôn biết Hà Viện là đứa bé ngoan, hiểu chuyện, tinh ý.

Dù vậy, anh cũng không thể thoải mái nói những chuyện như thế này với một cô bé đang tuổi dậy thì, một là khó mở lời, hai là cảm thấy nó hơi sớm với cô.

“Anh chưa từng nghĩ đến sao?”

Tôn Lập Côn đáp: “Chưa từng nghĩ đến.”

Hà Viện mỉm cười, chỉ nói: “Em mong người đó sẽ dịu dàng, lương thiện, và sẽ đối xử tốt với anh.”

Tôn Lập Côn ngẩn ra, lúc phản ứng lại thì Hà Viện đã quay người đi mất.

Thấy cô đã vào phòng, anh cũng chuẩn bị dọn dẹp. Khi cửa tiệm khép lại, cả sân dường như yên tĩnh hẳn.

Sân nhỏ, xe để dồn lại càng chật, anh quay lại đẩy mấy chiếc chưa sửa xong sang hai bên, nhường lại chút không gian.

Những linh kiện, dụng cụ rơi vãi trên đất cũng được anh gom vào một góc, sau một hồi bận rộn, mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Tôn Lập Côn rút một điếu thuốc từ hộp, lặng lẽ rít một hơi. Nghĩ đến chuyện hôm nay, đầu anh như muốn nổ tung. Bỗng nhớ đến tiêu chuẩn mà Hà Viện nói lúc nãy, anh cúi đầu bật cười.

Nếu là ngày trước, chắc chắn anh sẽ làm ngược lại—ngoại hình là trên hết, tính cách là phụ. Khi còn trẻ máu nóng, lúc nào cũng muốn “chinh phục” điều gì đó, mà phụ nữ chính là một trong số đó. Nhưng hiện tại, mỗi ngày sống yên ổn đã thấy hài lòng, chuyện đàn bà con gái anh cũng lâu rồi không màng tới. Tuy nhiên, đàn ông mà, lúc nào cũng sẽ có cách thỏa mãn h*m m**n của mình, không nhất thiết phải là phụ nữ.

Nhưng nếu là chuyện kết hôn, thì những lời Hà Viện nói lại đúng với suy nghĩ trong lòng anh. Chỉ là hiện tại anh chưa từng, hoặc nói đúng hơn là không dám nghĩ đến. Ai mà lại muốn bỏ qua cuộc sống tốt đẹp, để ở bên một thằng sửa xe đầy mùi mồ hôi như anh?

Cuối cùng, anh nhả ra một vòng khói, nghĩ đến lời Lý Duy Đông nói về mấy ông kiểu khổ tu, thấy mình cũng chẳng khác là bao.

“Này, Tiểu Tôn, điện thoại nhà reo suốt đấy.”

“Điện thoại bàn thôi, không sao đâu.”

Tay anh vẫn không ngừng làm việc.

Người phụ nữ hơi áy náy: “Hay là cậu nghe đi đã, sửa sau cũng được, không gấp lắm đâu.”

Chuông vẫn reo không ngừng, anh đành nghiêng đầu hô: “Hà Viện, nghe điện thoại.”

Người phụ nữ cười: “Em gái cậu cũng ở nhà sao?”

“Ừ, nghỉ hè rồi.” Anh đứng dậy, vỗ vỗ vào ghế: “Lần sau đừng để mấy hôm liền không sạc, hết pin thì phải sạc ngay.”

“Được được, tôi chuẩn bị đi đón con rồi, cảm ơn cậu nhiều.”

Chị ấy khách sáo, gật đầu cảm ơn. Vì chị ấy vội đến trung tâm học thêm, thấy mấy chiếc xe kia không gấp nên Tôn Lập Côn sửa xe cho chị ấy trước.

“Vậy tôi thử xem sao, tiền tôi gửi cậu trước, lát nữa đi luôn.”

“Được.”

Tôn Lập Côn vào nhà lấy tiền thối, lúc này điện thoại bàn lại reo.

Anh đưa tiền thừa cho người phụ nữ xong liền quay lại nghe máy.

Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã gấp gáp nói:

“Alo, Tiểu Viện, sao cậu không nghe máy vậy, mình gọi biết bao nhiêu cuộc rồi, trễ tí là không mua được nữa đâu!”

“Ai vậy?”

Đầu dây bên kia khựng lại, không ngờ là giọng đàn ông: “Chào anh, em là Trần Tiểu Như, em tìm Hà Viện, bạn ấy có ở nhà không ạ?”

“Anh gọi con bé nhé, lát nữa bảo con bé gọi lại cho em được không?”

“Dạ, cảm ơn anh.”

Không có tiếng đáp, vì Tôn Lập Côn đã đi gõ cửa phòng Hà Viện rồi.

Anh đoán là gọi tìm Hà Viện, bởi nếu là tìm anh thì đã gọi thẳng di động rồi.

Phòng ngủ không có ai, anh quay ra nhà vệ sinh.

Hà Viện đang đứng cúi người lấy đồ trong máy giặt, vừa nghiêng người thì thấy bóng đen sừng sững ngoài cửa, hoảng quá hét toáng lên.

Cô lắp bắp: “Anh đi đứng không có tiếng gì hết vậy! Hù em giật cả mình.”

Tôn Lập Côn dụi mũi, thấy buồn cười: “La lớn nữa đi, ông cụ điếc hàng xóm chắc cũng bị gọi sang đó.”

Hà Viện cười ngượng: “Chắc là do tiếng máy giặt lớn, em không nghe thấy.”

Tôn Lập Côn không trêu cô nữa, nhớ tới cuộc gọi ban nãy: “Bạn em gọi điện thoại bàn cả chục cuộc đấy, tìm em.”

Cô chớp mắt hỏi: “Là Tiểu Như hả anh?”

Tôn Lập Côn gật đầu, đưa tay ra nhận thau đồ: “Em đi gọi lại cho bạn đi, chắc đang chờ đó.”

Hà Viện cúi đầu: “Vậy để em phơi nốt đống đồ này, nhanh thôi.”

“Thôi để anh làm cho.”

Tôn Lập Côn giơ tay đón lấy thau đồ từ tay cô.

Hà Viện nhớ đến lời hứa với Trần Tiểu Như, liền đưa: “Vậy em đi gọi điện trước.”

Tôn Lập Côn thấy phía trước áo cô ướt một mảng, ánh mắt chuyển sang mặt cô.

“Đi thay đồ đã.”

Hà Viện cúi đầu nhìn, “Dạ.” Chắc là lúc cúi xuống bị nước ở mép máy giặt dính vào.

Nhà vệ sinh nhỏ, có cái bồn cầu ngồi xổm, máy giặt và bồn rửa chiếm hết chỗ, Tôn Lập Côn đành lui ra ngoài nhường đường.

Hà Viện lau khô tay, gọi điện lại, bên kia lập tức bắt máy.

Cô nhẹ giọng xin lỗi: “Mình xin lỗi, vừa nãy đang giặt đồ, không nghe thấy.”

Vài hôm trước, khi hai người cùng đi thư viện, Trần Tiểu Như rủ Hà Viện đi mua tạp chí với mình, Hà Viện thấy ở nhà cũng rảnh nên đồng ý.

Trần Tiểu Như hừ nhẹ: “Vậy cậu nhanh lên nhé, mình vẫn đang đợi ở bến xe buýt đấy.”

Hà Viện cười nhẹ: “Được rồi, yên tâm, để mình thay đồ cái đã.”

“Thay gì mà thay, có phải đi họp mặt đâu.”

Hà Viện giải thích: “Quần áo ướt một chút, không thể ra đường như vậy được.”

Trần Tiểu Như đập trán: “Vậy thì phải thay rồi, đi đi, mình ra ngoài đây, cúp máy nhé.”

Cúp điện thoại xong, Hà Viện không chần chừ, chạy về phòng thay quần áo. Cô chỉ mong hôm nay ở quầy báo đừng đông người quá, để Trần Tiểu Như mua được tạp chí. Không thì mấy ngày tới, không, cả tuần tới, Trần Tiểu Như sẽ lải nhải không ngừng.

 
Bình Luận (0)
Comment