Đôi giày vải dưới chân Hà Viện chưa đi ngay ngắn, cô lê giày lẹp xẹp dưới chân, thò đầu nhìn người đang ở trong sân.
“Anh, em đi đây.”
Tôn Lập Côn vẩy tay cho ráo nước, ngẩng đầu nhìn cô.
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Hà Viện đáp lại một tiếng “Dạ”, cúi người xuống, giơ tay xỏ giày cho ngay ngắn.
Ánh tà dương dần dần tan ra, mặt trời lặn ở góc xiên phía trên rực rỡ phát sáng.
Hà Viện nhìn về phía xa, nơi chuyến xe buýt tuyến 11 đang tiến vào bến, cô bước lên vài bước, chuẩn bị xếp hàng lên xe.
Chẳng mấy chốc, mây đen tan đi, ánh nắng lại xuyên qua cửa kính chói lòa.
Xe mới chạy được một đoạn, dừng lại ở trạm Từ Gia thì cô đã thấy một bóng người quen thuộc cúi đầu nhìn vào bên trong.
Người kia rõ ràng cũng đã thấy cô, gọi lớn: “Hà Viện, xuống đi, xuống trước đã!”
Cô chưa kịp nghĩ gì, đã kịp nhảy xuống trước khi cửa xe đóng lại.
“Sao cậu lại ở đây? Mình hẹn nhau đâu phải chỗ này?” Hà Viện mơ hồ không hiểu, vừa hỏi vừa nhìn quanh con phố ồn ào hỗn loạn.
Hai người băng qua đường, không xa là một quầy báo nơi đầu ngõ, Trần Tiểu Như kéo Hà Viện đến đó.
Trần Tiểu Như khoác tay cô, giải thích: “Mình vừa từ bên kia về, ở đó hôm nay không mở cửa, nên mình đi theo hướng về phía nhà cậu, may mà gặp được.”
“Nếu mình không nhìn thấy cậu ở trạm này thì chẳng phải chúng ta lỡ mất nhau rồi sao?”
Trần Tiểu Như không do dự: “Mình tính rồi, từ nhà cậu đến trạm mất một đoạn, chắc chắn cậu chưa đến kịp, nên mình chọn chỗ ở giữa. Thông minh chưa.”
Hà Viện: “Cái miệng của cậu đúng là khéo, hay là sau này cân nhắc làm MC đi.”
Trần Tiểu Như cười hì hì, kiên quyết nói: “Không đời nào, mình muốn học luật.”
Hai người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Hà Viện bật cười: “Mình nghe nói học luật phải học đến rụng tóc đó, cậu không sợ chết vì mệt sao?”
“Cậu không thể mong điều gì tốt cho mình hả?”
Hà Viện nhìn cô bạn đang chọn mấy quyển sách đa dạng trên giá quầy báo, trên tay vẫn ôm quyển tạp chí văn học mà ban đầu định mua.
Trần Tiểu Như luôn để lại cho Hà Viện ấn tượng là người phóng khoáng, tự do không gò bó.
Văn chương của Trần Tiểu Như rất tốt, mấy năm liền đều nằm trong top ba cuộc thi viết văn, điểm văn vừa rồi cũng thuộc top đầu thành phố. Ngoài ra, ngoại hình Trần Tiểu Như còn sáng sủa, không ngại sân khấu, phản ứng tình huống cực tốt. Vậy nên Hà Viện thấy bạn mình làm MC cũng hợp chẳng sai.
“Cái này hay đến vậy hả?” Cô nhìn về phía quyển sách Trần Tiểu Như đang cầm.
“Tất nhiên rồi, cậu cũng nên thử đọc đi!” Trần Tiểu Như chỉ một quyển đang kẹp trên giá, “Quyển này đặc biệt hay, có ích trong việc cứu vớt EQ của cậu đó.”
Hà Viện thấy Trần Tiểu Như cười gian, liền hiểu ngay bạn mình đang nghĩ trò gì, lườm một cái: “Ý gì đây?”
Trần Tiểu Như thả một câu nhẹ nhàng: “Ngày tốt nghiệp, có phải cậu được một cậu lớp 9/5 tỏ tình không?”
Hà Viện tròn mắt: “Sao cậu biết?”
“Vì sau khi cậu từ chối, không biết sao cậu ta biết mình thân với cậu, còn nhờ mình làm cầu nối nữa đó!”
Hà Viện liếc Trần Tiểu Như một cái: “Hai người còn liên lạc nữa hả? Đừng nói với mình cậu đến làm thuyết khách.”
Trần Tiểu Như nghiêng đầu nhìn Hà Viện: “Làm gì có, mình phản bội cậu sao?” Sau đó suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Nhưng hôm công bố điểm, cậu ta có gọi cho mình, hỏi cậu định học cấp ba ở đâu.”
Giọng Hà Viện trở nên cảnh giác: “Vậy cậu nói chưa?”
Trần Tiểu Như cười, khoác vai Hà Viện giải thích: “Yên tâm, mình đâu bán đứng cậu? Với lại, theo mình biết, cậu ta cũng chẳng đủ điểm vào Nhất Trung đâu.” Rồi lại nói tiếp: “Cậu không phải vì thành tích của cậu ta mà từ chối đó chứ? Mình gặp rồi, tuy kiểu tóc hơi quê, nhưng mặt mũi cũng được. Nhưng mà mình nghĩ hai người không hợp đâu, cậu nửa ngày cũng không nói được một câu, cậu ta chắc tức chết.”
Hà Viện cúi đầu cười, có phần không hiểu nổi logic của bạn mình: “Mình vào Nhất Trung cũng chỉ vừa khít, không phải vì thành tích đâu.”
“Vậy thì vì sao?”
Hà Viện suy nghĩ rồi đáp: “Mình với cậu ta chỉ quen nhau qua mấy buổi thể dục. Hiện giờ mình không muốn nghĩ đến mấy chuyện này. Quan trọng nhất là… mình không có cảm giác. Nên cậu khỏi lo.”
Lần này điểm thi của Hà Viện bị lệch khá nhiều, tiếng Anh gần như đạt điểm tối đa, nhưng khối tự nhiên lại yếu, đậu được Nhất Trung hoàn toàn là nhờ vận may.
Lúc Tôn Lập Côn biết tin, không kịp che giấu cảm xúc, nhướn mày cười nửa miệng, nói cô “vận may cũng là một loại năng lực”. Hà Viện nghe xong cũng cảm thấy mình đúng là đa cảm quá, thi đậu rồi thì tốt, nghĩ nhiều làm gì.
Trần Tiểu Như thấy Hà Viện thất thần, liền lên tiếng: “Thôi được rồi, không hỏi nữa.”
Hà Viện mím môi, giục: “Nhanh lên, mình đói rồi, mình tìm chỗ ăn đi.”
Trần Tiểu Như nghiêng đầu nhìn cô, bật cười.
Trên những con phố giao nhau rối rắm, các hàng quán chợ đêm bắt đầu mở, dòng người cũng dần đông hơn.
Hai người tìm đại một quán bún gạo ăn tạm, khi ra khỏi quán trời đã ngả tối, chỉ còn ánh trăng lấp ló trên cao.
Đêm dịu nhẹ, mặt đường trong hẻm loang lổ ánh đèn đường trông gồ ghề không đều.
Trần Tiểu Như lẩm bẩm: “Hết xe buýt rồi, mình lười đi bộ quá, bắt taxi cho rồi.” Rồi quay sang nhìn Hà Viện, “Cậu về thế nào, có cần mình đưa một đoạn không?”
“Chỗ này cách nhà mình không xa, mình đi bộ được. Hơn nữa chúng ta cũng không cùng đường.” Hà Viện nhìn Trần Tiểu Như vẫn còn nhai xiên thịt trong tay, cười: “Vì một phiếu tích điểm, cậu mua tận hai mươi xiên, nể cậu ghê.”
“Chủ yếu là miệng mình thèm thôi.” Trần Tiểu Như quay đầu, phát hiện Hà Viện đứng yên, không nhúc nhích.
“Đi chứ? Ngẩn ra làm gì vậy?”
Hà Viện lắc đầu: “Tiểu Như, cậu nhìn phía trước đi.” Cô không dám thở mạnh, “Nếu mình không nhìn nhầm, thì con chó kia đang nhìn chằm chằm tụi mình.”
Cô không bị cận, dù trong ánh sáng lờ mờ như vậy, vẫn có thể thấy rõ cách khoảng năm mươi mét có một con chó đen to lớn, tai cụp xuống, hai mắt phát sáng.
Đúng lúc này trong hẻm chẳng có mấy người qua lại, cô bắt đầu hối hận vì đã chọn đi đường tắt.
Trần Tiểu Như cũng đã thấy, tay siết chặt lại, theo phản xạ nín thở: “Làm sao đây, mình sợ quá, có phải nó nhắm vào xiên thịt của mình không?”
Hà Viện cũng sợ, từ trước cô đã sợ chó, huống hồ con này còn trông như bị đói hai ba ngày, nước dãi chảy đầy miệng.
Cô hạ giọng nói khẽ: “Chắc là chó hoang, nghe mình nói này, cậu để xiên thịt xuống đất, rồi chúng ta từ từ lùi lại, chắc là sẽ không sao.” Cô nắm lấy một tay của Trần Tiểu Như.
Nhưng Trần Tiểu Như không được bình tĩnh như cô, đầu óc trống rỗng, không biết nghĩ gì mà lại ném luôn xiên thịt về phía trước, rồi quay lại nắm lấy tay Hà Viện kéo cô chạy.
“Chạy trước đã rồi tính!”
Bất ngờ một tiếng sủa vang lên, con chó đen lao ra từ bóng tối, sủa điên cuồng về phía hai người.
“Này! Hai người đừng chạy! Ngồi xuống, đừng chạy…”
Một giọng nữ trong trẻo kéo Hà Viện thoát khỏi sự hoảng loạn, cô cố ép bản thân bình tĩnh lại, theo hướng âm thanh nhìn lên ban công tầng hai thấy một bóng người lờ mờ.
“Nó sẽ cắn chết chúng ta mất! Nhìn nước dãi kìa! Phía trước có dốc, đông người hơn.”
Trần Tiểu Như vẫn chưa hoàn hồn, tay ướt đẫm mồ hôi.
Hà Viện quay đầu nhìn lại, con chó đen đôi mắt đỏ ngầu, sủa điên dại, nước miếng văng tung tóe.
Cô không chạy nhanh bằng Trần Tiểu Như, chưa kịp xuống dốc đã bị trượt chân ngã vì không để ý vũng nước trên đường.
Cú ngã không nhẹ, cô trượt vài mét dọc theo con dốc, đầu gối, cánh tay và lòng bàn tay đều trầy xước, đau rát buốt.
Tiểu Như quay lại, “Chết tiệt, Hà Viện, mau…”
Chưa dứt lời, cô ấy đã thấy con chó lao vào cắn chân trái Hà Viện.
“Á! Nhả ra, nhả ra!”
Con chó dựng hết lông, cắn chặt không nhả, Hà Viện mang giày sandal, máu dần thấm ra.
Theo phản xạ, cô giãy loạn lên, con chó như điên, vừa nhả ra lại lao tới định cắn bắp chân.
Trần Tiểu Như định xông tới đuổi, nhưng không có vật gì thuận tay, đành dùng sách đập loạn xạ, con chó bị thu hút rồi chuyển mục tiêu sang cô ấy.
Một ánh đèn pin chói lòa kèm tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau.
Hai ba thiếu niên chạy ra xua đuổi, con chó mới quay đầu bỏ chạy.
“Hai người không sao chứ? Tôi vừa gọi trên lầu, sao lại chạy?” Vẫn là giọng trong trẻo lúc trước.
Hà Viện cắn răng chịu đau, vết thương nhói buốt tê dại.
Nhưng đầu óc lúc này lại cực kỳ tỉnh táo, thậm chí còn sợ Tôn Lập Côn sẽ mắng mình, mắng vì ngu.
Trần Tiểu Như chậm rãi đỡ Hà Viện dậy, một người trong nhóm nhìn cô, thấy dáng vẻ quá thảm nên không tiện hỏi gì, chỉ thở dài quay sang Trần Tiểu Như.
“Cậu buông cậu ấy ra đi, nhìn nặng đấy, phải tới bệnh viện trước đã.”
Rồi quay sang một bạn nam bên cạnh: “Ngũ Tử, cậu cõng cậu ấy đi, chắc cậu ấy không đi nổi đâu.”
Cậu bạn tên Ngũ Tử không do dự, cúi người xuống: “Cậu cẩn thận, để tôi cõng cậu.”
Hà Viện thấy ngại vì làm phiền người khác, nhưng vết thương đau buốt tận đầu, chỉ biết liên tục cảm ơn.
Tám rưỡi tối.
Cả nhóm đến trạm y tế gần nhất.
Vén rèm cửa nhựa, một bác sĩ tóc hoa râm bước ra, nhìn vết thương Hà Viện liền hỏi: “Cô bé này bị chó cắn sao?”
Hà Viện cắn chặt môi dưới, trán vã mồ hôi lạnh, cúi đầu khẽ đáp.
“Lại đây, bác sát trùng cho con.”
Cô định ngồi xuống ghế bên cạnh, nhưng vừa gập gối đã đau như bị xé rách, phải ngồi phịch xuống.
“Con phải tiêm đó, ba chỗ bị thương, không có người lớn đi cùng sao? Nhìn mấy đứa còn nhỏ tuổi.”
Bác sĩ nhìn quanh mấy thiếu niên, bị chó cắn không lạ, nhưng vẫn nên có người lớn.
“Bác sĩ, con gọi điện rồi ạ.”
Lúc đang trên đường đến trạm y tế, Hà Viện đã dùng điện thoại Trần Tiểu Như lắp bắp gọi cho Tôn Lập Côn.
Bác sĩ khá thân thiện, vừa bôi thuốc vừa dặn dò.
Chốc lát sau, một người đàn ông cao lớn hấp tấp vén rèm xông vào.
Nghe tiếng động, Hà Viện ngoảnh lại, người đàn ông đứng ngược sáng như một bức tường, mặt đầy căng thẳng.
Áo thun xám còn loang lổ dầu nhớt, rõ ràng là mới làm xong chưa kịp thay đồ.
Hà Viện chớp mắt, ngồi không yên.
Bác sĩ thấy anh lạnh lùng đứng im không nói gì, đành chủ động hỏi: “Anh là người nhà cô bé sao?” Tay chỉ về phía Hà Viện.
Tôn Lập Côn bước lại, cúi đầu: “Chào bác sĩ, tôi là anh của con bé.” Anh cúi người nhìn vết thương, bổ sung: “Con bé bị sao rồi ạ?”
Bác sĩ đáp: “Tôi vừa rửa sạch sát trùng, nhưng phải tiêm vaccine, cậu biết rồi đấy.” Ông ấy chỉ vào vết thương: “Bị nặng, đặc biệt là chân trái có hai chỗ bị cắn, tôi khuyên nên tiêm huyết thanh.”
“Dạ, theo lời bác sĩ.” Anh không hiểu rõ huyết thanh là gì, nhưng đáp ngay.
Trần Tiểu Như rón rén tiến lại, nhìn Hà Viện đầy áy náy: “Tại mình hết, nếu mình không gọi cậu ra, không kéo cậu chạy thì đâu bị thế này, lúc đó mình hoảng quá…”
Hà Viện quay đầu nhìn, thấy xung quanh có vài người đang nhìn chằm chằm, cô xoa mũi, có chút ngượng.
Tôn Lập Côn cũng chỉ lặng lẽ nhìn, không nói gì.
Hà Viện xua tay, an ủi: “Không sao đâu, chỉ là mấy mũi tiêm thôi.” Cô quay lại nhìn những người xung quanh, ngại ngùng cười: “Cảm ơn các cậu nhiều…”
Lúc này cô mới nhận ra, người gọi trong hẻm là một cô gái trạc tuổi mình, tóc cắt ngắn, ăn mặc trung tính, cùng hai nam sinh tầm tuổi.
Cô gái cười thoải mái, nói: “Không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà.” Rồi nhìn sang phía Tôn Lập Côn: “Anh cậu đến rồi, bọn tôi đi trước nhé, chúc cậu mau khỏe, bye.”
Tôn Lập Côn quay người đi cùng họ ra ngoài, hỏi: “Nhà các em ở đâu, có xa không?”
Cậu con trai hiểu ý anh, quay đầu cười nói: “Bọn em đều sống gần đây, quen đường lắm, không sao đâu, chuyện này ai gặp cũng sẽ giúp thôi.”
Mấy người họ hoàn toàn không coi đây là chuyện to tát, chỉ xem như một việc nhỏ chẳng đáng gì.
“Vậy thì cảm ơn các em nhiều.”
Sau khi nhóm người rời đi, Trần Tiểu Như vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lúng túng không nói một lời, cúi đầu, Tôn Lập Côn thấy cô ấy như vậy cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Hôm nay khách đến sửa đông, anh làm muộn mới xong, vừa định vào nhà tắm rửa thì nhận được cuộc gọi, Hà Viện trong điện thoại nói không rõ ràng, chỉ nói bị chó cắn.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt thì rõ ràng còn có nhiều chỗ trầy xước, cô gái trước mặt cũng bị dọa cho không nhẹ, cụ thể thế nào vẫn phải đợi hỏi Hà Viện.
Tôn Lập Côn bình thản hỏi: “Em có bị thương chỗ nào không?”
Trần Tiểu Như cúi đầu, không dám nhìn anh: “Em không sao, đều là lỗi của em, nếu em không kéo bạn ấy chạy thì con chó cũng không đuổi theo.”
Tôn Lập Côn lúc này mới hiểu, hóa ra là chạy đua với chó. Giờ cũng chẳng thể nói ai đúng ai sai, mấy đứa nhóc con thôi, cũng không cần trách móc làm gì. “Không sao là được rồi, em về đi, có người đón không?”
Trần Tiểu Như ngẩng nhẹ đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Dạ có, em gọi cho ba rồi, em chờ ông ấy ở đầu đường.”
Tôn Lập Côn gật đầu: “Ừ.”
Anh quay người, nhìn ánh sáng hắt ra từ sau tấm rèm cửa, khẽ thở dài, bước nhanh vào bên trong.