Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 16

Người đàn ông cất tiếng: “Tôi là Tần Siêu.”

Tôn Lập Côn khựng lại một lúc, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Người đàn ông đưa điện thoại ra xem, thấy tín hiệu bình thường, lại gọi thêm một tiếng: “Côn Tử, nghe thấy không?”

“Tôi đây, anh Tần.” Một tiếng “Côn Tử” kéo suy nghĩ anh trở về.

Cả hai đều im lặng vài giây, nhiều năm không liên lạc, một tiếng gọi như vậy quả thực khơi dậy không ít hồi ức.

Nhưng nếu chẳng ai lên tiếng, cuộc điện thoại này cũng trở nên vô nghĩa.

Vẫn là người đàn ông mở lời trước: “Dạo trước Bùi Dương đến chỗ tôi sửa xe cho ba cậu ấy, buổi tối ăn cơm còn nhắc đến cậu, nếu không thì tôi còn tưởng cậu bốc hơi khỏi thế giới này rồi!”

Tôn Lập Côn ngồi dậy, với tay lấy hộp thuốc lá trên đầu giường: “Tôi thì có gì đáng để nhắc đến chứ, cứ sống bình thường thôi.”

Anh nói thật lòng, từ tận đáy lòng cảm thấy cuộc sống bình dị còn quý giá hơn bất cứ điều gì.

Người đàn ông bật cười, tán gẫu đôi câu: “Tôi nghe Bùi Dương nói cậu mở tiệm sửa xe, dạo này sống sao rồi?”

Tôn Lập Côn châm điếu thuốc, đầu ngón tay lóe lên ánh lửa nhỏ: “Là chú Hà mở, sau này tôi tiếp quản, mấy năm nay vẫn làm việc đó.”

Tần Siêu hỏi: “Chú Hà?”

Tôn Lập Côn chợt nhớ đến khuôn mặt đó, nhớ đến người đàn ông chất phác mộc mạc ấy, nhớ đến mỗi lần gặp con gái, ông đều nhẹ nhàng dịu dàng dỗ dành cô bé.

Có lẽ nếu không có vụ tai nạn đó, ông cũng có thể nhìn thấy con gái mình từng chút một lớn lên.

“Chú Hà là người tôi gặp khi vừa mới ra tù, lúc đó gặp chút chuyện, ông ấy từng cứu tôi, sau này cũng chẳng có nơi nào để đi, bèn theo ông ấy học lấy một cái nghề.”

Tôn Lập Côn thuận miệng giải thích đôi chút, nhưng thực ra có những chuyện chẳng thể nói rõ trong đôi ba câu, cũng có những cảm xúc chẳng thể diễn tả bằng lời.

“Ừ, tôi có nghe Bùi Dương nhắc sơ qua.” Người đàn ông như chợt nhớ ra điều gì, ngập ngừng một lúc: “Năm đó là anh em không có bản lĩnh, không thể giúp được cậu, để cậu chịu khổ như vậy.”

Tôn Lập Côn nhả một làn khói, cổ họng chợt nghèn nghẹn: “Đừng nói vậy, anh Tần, không liên quan đến anh.”

Tôn Lập Côn chưa từng trách ai cả, năm đó Tần Siêu thiếu tiền, mẹ già cần phẫu thuật, anh ấy không thể không thuận theo Quách Quảng Hồng. Khi ấy, đối với những người đó, bọn anh chẳng khác gì con sâu con kiến có thể bị Quách Quảng Hồng g**t ch*t bất cứ lúc nào.

Tần Siêu lắc đầu, thở dài: “Ban đầu cậu không cho tôi đến thăm, tôi còn tưởng cậu trách tôi, sau nghe Dương Tử nói cậu không cho ai đến gần, càng không cho ai đến cầu xin Quách Quảng Hồng, tôi mới hiểu cậu đã quyết tâm rời khỏi bến cảng.”

Tôn Lập Côn bỗng gọi anh ấy: “Anh Tần, chuyện đã làm thì cũng đã làm rồi.” Một lát sau, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài: “Giờ thì ổn rồi, mọi chuyện đều đã qua.”

Từng luồng gió mạnh luồn qua khe cửa sổ thổi vào, lành lạnh.

Tần Siêu vuốt tóc, nét mặt thả lỏng bật cười: “Nghĩ được vậy là tốt rồi. Dạo này tôi rảnh, hay là đến làm vài chầu? Bao nhiêu năm rồi không gặp.”

Tôn Lập Côn còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe anh ấy nói tiếp.

“Đừng có mà nói lần sau nữa đấy!”

Tôn Lập Côn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng đen lặng lẽ đi trong sân, khẽ cười không thành tiếng: “Dạo này thật sự không được, em gái tôi chân không tiện, không đi đâu được.”

Tần Siêu như có cả trăm câu hỏi muốn hỏi cho ra nhẽ: “Em gái cậu? Là con gái của ân nhân ấy hả?”

Tôn Lập Côn nghe cách gọi ấy, bỗng bật cười: “Ừ.” Anh ngập ngừng rồi chủ động hỏi: “Hay là anh qua đây? Nhưng chỗ tôi hơi chật.”

Người đàn ông nói: “Được chứ, tôi chỉ đợi câu này của cậu thôi!”

“Vậy anh đến thì báo trước, để tôi đi chợ mua đồ nấu cho anh ăn.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái: “Cậu còn biết nấu cơm nữa hả? Lúc đó để tôi đưa vợ theo, hai người thi nấu nướng xem sao.”

Tôn Lập Côn thản nhiên hỏi: “Anh lấy vợ rồi? Với Mạn Ni sao?”

“Ừ.” Người đàn ông chưa nói hết thì bị tiếng còi xe cắt ngang, một lát sau mới nói tiếp: “Côn Tử, chờ tôi gọi lại nhé, có khách đến lấy xe, tôi chờ cả tối rồi.”

Tôn Lập Côn không nói thêm, chỉ nói anh ấy cứ lo việc, rồi bên kia vội vàng cúp máy.

Hình như ai cũng đang bận rộn chạy về phía trước, anh xoay cổ, bắt đầu tính toán cho ngày sắp tới.

Hà Viện lượn tới lượn lui ngoài cửa, chẳng chịu ngồi yên.

Cô đưa Trần Tiểu Như ra tận cổng lớn, rồi quay lại dọn dẹp bàn ghế, cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng anh, bên trong im lìm, chắc anh ngủ rồi?

Tò mò thúc giục cô, cô giơ tay gõ cửa: “Anh, xong chưa vậy? Em vào nha?”

Khói thuốc mù mịt, có thể là do phòng nhỏ, cũng có thể do anh hút quá nhiều.

Hà Viện chỉ thấy ngột ngạt, nhăn mày khó chịu, mở miệng nói giọng ồm ồm: “Anh, anh hút gì mà nhiều vậy, sao không mở cửa sổ?”

Tôn Lập Côn không đứng dậy, giơ tay mở cửa sổ, rồi quay đầu tìm cái gạt tàn, nhìn quanh không thấy, đang định ném tàn thuốc qua cửa sổ thì Hà Viện đã chìa tay đưa cho anh.

“Tìm đâu ra vậy, anh tìm mãi không thấy.”

Hà Viện cạn lời, quanh đi quẩn lại có mấy chỗ thôi: “Cạnh ti vi, ở ngay đây này.”

Cô chỉ vào cái tủ thấp bên trái.

Tôn Lập Côn nhìn ánh mắt cô, khóe môi cong lên: “Thấy rồi mà không đưa anh, em cũng ác thật.”

Hà Viện gom đống quần áo thu từ chiều trên giường nhét lại vào tủ, lén nhìn anh một cái.

Tôn Lập Côn ngáp dài, híp mắt hỏi cô: “Chén đũa em dọn rồi?”

“Em rảnh quá nên dọn rồi.”

“Ừ, về ngủ đi, sáng mai dậy sớm anh đưa đi tiêm.”

“Dạ, em về phòng đây, em tắt đèn bên ngoài luôn nha?”

Tôn Lập Côn xoay người, dùng chân kéo mền, đáp lại: “Đi đi.”

Hà Viện cảm thấy không khí quanh anh có gì đó trầm xuống, không dám làm phiền.

Có lẽ là vì cuộc điện thoại kia, nhưng cô không dám hỏi, đành lui ra trước.

Cô vẫn nhớ không được để chân dính nước, từ từ bước vào phòng tắm, tắm qua loa rồi quay lại phòng ngủ.

Đêm buông xuống, đen đặc, tĩnh lặng đến lạ thường.

Hà Viện mơ màng mơ một giấc mơ, thời gian trong mơ dường như là rất lâu trước đây. Cô lờ mờ thấy Hà Kiến Bình, cô rất hiếm khi mơ, ký ức về Hà Kiến Bình cũng đã lác đác vụn vặt.

Trong mơ là ở ga tàu, Hà Kiến Bình nắm tay cô, dịu dàng dỗ dành: “Ba đưa con đến Lư Thành, từ nay chỉ còn hai cha con mình, nếu con muốn tìm mẹ, đến đó rồi tìm.”

Khi ấy bà nội Hà Viện vừa mất, Hà Kiến Bình nhận được điện thoại từ cán bộ thôn mới vội vàng về, lo xong hậu sự, chuẩn bị đưa cô đi.

Hà Viện chỉ ngoan ngoãn gật đầu, thực ra cô chẳng có khả năng quyết định gì, khi đó cô mới mười tuổi, nếu có thể lựa chọn, cô mong mình cũng như bao đứa trẻ khác, có ba mẹ kề bên.

Nhưng, đó chỉ là nếu thôi.

“Con muốn nói gì, muốn gì thì cứ nói với ba. À đúng rồi, nhà mình còn sống với một chú nữa… hay con gọi là anh đi, anh ấy tên là Tôn Lập Côn…”

Ngồi trên toa tàu đầy mùi mì ăn liền, có lẽ để cô dễ dàng chấp nhận môi trường mới, Hà Kiến Bình luôn miệng kể về Lư Thành.

Và, đó cũng là lần đầu tiên cô nghe cái tên Tôn Lập Côn — người đàn ông có ảnh hưởng sâu sắc đến cả cuộc đời cô.

Cốc cốc cốc!

“Hà Viện!” Tôn Lập Côn gọi liền hai tiếng.

Hà Viện giật mình mở mắt, tiếng gõ cửa đánh thức cô, kéo cô ra khỏi giấc mơ chưa có hồi kết.

Cô vội vàng ra mở cửa, không chú ý chân bị thương bị dép cọ vào, “hừ” một tiếng đau rên.

“Ra ngay đây, anh.” Hà Viện gãi đầu, mở cửa cho anh.

Bên ngoài nắng đẹp, nhưng lại bất ngờ đối diện với một gương mặt không biểu cảm.

“Làm gì lâu vậy, giờ mới dậy hả?”

“Em vừa rồi mới mơ một giấc mơ, bị anh gọi tỉnh.” Hà Viện mắt lờ đờ, bình thản nói.

Tôn Lập Côn thấy cô ngáp dài, tóc mái lòa xòa, chắc là ngủ ngon lắm.

“Mấy giờ rồi mà còn mơ mộng, đi rửa mặt đi.”

Tôn Lập Côn đứng bên bàn, đổ đồ ăn sáng trong túi ra tô, sờ tay thấy không còn nóng.

“Sao vậy? Đứng ngẩn ra đó làm gì, đi đánh răng rửa mặt đi chứ?” Tôn Lập Côn thấy bộ dạng cô còn chưa tỉnh ngủ, đoán chừng là quên mất hôm nay là ngày gì.

Hà Viện mím môi cười: “À, em quên sáng nay phải đi tiêm, đi ngay đây.”

Tôn Lập Côn hít một hơi, cảm thấy như đấm vào bông.

Anh đã tính kỹ thời gian, buổi sáng trạm y tế đông, không muốn phải xếp hàng nên mới quyết định đi sớm một chút.

Trước khi ra ngoài mua đồ ăn, thấy cửa phòng cô đóng, tính theo giờ thì chắc sắp dậy rồi, nên anh cũng không gõ cửa gọi.

Không biết có phải dân cư khu này lại đông lên không mà hôm nay phải chờ đến nửa tiếng mới mua được món bánh gạo mật nâu mà Hà Viện hay ăn, lúc quay lại từ phố, thấy cửa vẫn đóng kín, anh mới sa sầm mặt đi gõ cửa, vừa nghe thấy cô nói vẫn còn  nằm trên giường rồi mơ này mộng nọ, sắc mặt lại tối thêm một bậc.

Đợi hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, Hà Viện vô tình nhìn đồng hồ, lúc này mới hiểu vì sao lúc ngồi ăn sáng anh lại không nói năng gì.

Cô theo sau anh, chủ động xáp lại bắt chuyện, cười gượng: “Anh, hôm nay nóng ghê, anh đổi sang áo trắng ngắn tay đi!”

Tôn Lập Côn quay đầu liếc cô một cái, rồi lại thản nhiên quay đi: “Ngày nào chẳng nóng.”

Hà Viện xấu hổ, bĩu môi sau lưng anh. Lúc đến gần xe máy, mới nhớ ra là mình không tự trèo lên được.

Tôn Lập Côn đứng dịch sang bên, cười mà như không cười, nhướng cằm ra hiệu cô lên xe.

Hà Viện nghiêng đầu, quyết định đổi cách để anh nguôi giận.

Cô mỉm cười, nhích lại gần anh, giơ tay chọc chọc vào tay anh, làm bộ đáng thương: “Anh… giận rồi hả? Em không cố ý đâu, thật sự là quên mất lời anh dặn tối qua rồi, nhưng mà trong mơ em cũng mơ thấy anh đó.”

Vừa nói, cô vừa chăm chú nhìn Tôn Lập Côn. Điều này không phải bịa, cô đúng là mơ thấy anh, chỉ là mới bắt đầu thì đã bị anh đánh thức rồi.

Tôn Lập Côn rõ ràng không đoán được cô còn có chiêu này, nhưng lại thấy khá vừa lòng.

Anh đâu có dễ nổi giận như vậy, chỉ là muốn dùng cách của mình để dạy cô vài điều: “Chuyện đã hứa thì phải nhớ kỹ, ở nhà thì còn đỡ, nhưng ra ngoài thì sao? Nhớ lấy, giữ chữ tín là căn bản làm người.”

Hà Viện gật đầu, thật ra chẳng nhớ được gì, vì chỉ nghe được mỗi chữ “nhà”. Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười thản nhiên, ánh mắt trong veo.

Tôn Lập Côn nhìn vào mặt cô, vốn dĩ chẳng phải chuyện gì to tát, anh cũng không để bụng, “Lại đây.”

Anh đưa tay kéo tay cô, Hà Viện vịnh vào người anh, giơ chân lên ngồi vào xe.

Hà Viện vỗ vỗ lưng Tôn Lập Côn, bám lấy anh: “Rồi, đi thôi anh.”

Lúc này cũng không vội nữa, anh giảm tốc độ xe, dù sao giờ này cũng không tránh khỏi phải xếp hàng.

Xe chạy chậm lại, tay Hà Viện đang nắm lấy vạt áo anh cũng dần thả lỏng.

Cây cối ven đường lùi dần về phía sau, vài chiếc lá rụng rơi rải rác dưới đất.

Cô chẳng có việc gì làm, cứ quay đầu nhìn hai bên đường, thấy bảng quảng bá Olympic dựng trên nóc trung tâm thương mại gần đó, chợt nhận ra đã sang năm 2008 từ lúc nào.

Hà Viện thu ánh mắt lại, lơ đãng nhìn vào tấm lưng rộng của người đàn ông trước mặt, tâm trí trôi về nơi xa xôi.

Năm năm, thật sự trôi qua nhanh quá.

Bình Luận (0)
Comment