Khi Tôn Lập Côn còn rất nhỏ, trong làng đã có lời đồn rằng anh không phải con ruột của ba mẹ mình, mà là con trai của bác ruột – Tôn Chính Tề. Còn bác ấy ở đâu thì chỉ có thể ra nghĩa trang mà tìm.
Mỗi lần anh đến nhà hàng xóm hay nhà bạn chơi, người lớn luôn nghiêm túc dặn dò: “Lập Côn à, con phải ngoan, mẹ sắp sinh em trai cho con rồi, nếu con không nghe lời, ba mẹ sẽ không thương con nữa đâu.”
Lúc đó anh mới hơn chín tuổi, tính cách cố chấp, dễ nổi giận, tính khí thì tệ, chỉ cần nghe mấy lời đó là mắt đỏ ngầu xông vào đánh nhau mắng chửi.
Cho đến khi thời gian trôi qua, bụng mẹ ngày một to lên, lời đồn bên ngoài cũng không dứt, Tôn Lập Côn tức quá chạy đi hỏi ba mình, nhưng chỉ nhận được một sự im lặng kéo dài.
Từ sau những ngày tháng đó, dần dần anh học được cách quan sát sắc mặt người khác, học cách nói lời dễ nghe để làm người ta vui.
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vậy.
Cho đến khi Tôn Lập Sơn ngày càng lớn, mẹ anh cảm thấy thằng bé không bình thường, liền kêu ba đưa đi khám ở bệnh viện huyện. Cuối cùng được chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ bẩm sinh.
Đối với Tôn Lập Côn mà nói, ba mẹ đối xử với anh và Lập Sơn không khác biệt quá nhiều, chỉ là trong việc nuôi dạy thì quan tâm đến đứa nhỏ hơn. Thực tế, cũng chẳng thể trách được, bởi anh thật sự không có năng lực học hành.
Nhưng ở nông thôn khi đó, không ai quan tâm bệnh gì, lâu dần hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán, nói rằng đứa con thứ hai nhà họ Tôn là thằng ngốc, chi bằng thương đứa lớn còn biết chăm lo cho cha mẹ sau này.
Anh vốn quen với việc lông bông bên ngoài, nên khi Lý Duy Đông nhắc đến mấy chuyện này, anh chỉ thấy hơi nhói lòng, nhưng vẫn biết ơn vì bao năm được nuôi dưỡng.
…
Hà Viện tựa lưng vào tường, cách một bức tường lắng nghe. Giọng người đàn ông trầm thấp, nhẫn nhịn, lại đầy bất lực.
Cổ và mặt Tôn Lập Côn đỏ bừng, anh đứng dậy dập điếu thuốc, rồi lại châm một điếu khác.
“Yên tâm đi, tiền tôi bỏ vào đầu tư hết rồi, không rút ra được ngần ấy đâu.”
Lý Duy Đông vẫn ngồi yên, lặng lẽ hút thuốc: “Cậu cứ gánh hết trách nhiệm vào người, tự mình hiểu lấy. Tôi chẳng muốn thấy cậu đem hết tiền mồ hôi nước mắt vất vả tích cóp bao năm ném cho người khác.”
Tôn Lập Côn phả một vòng khói: “Biết, nhưng Lập Sơn cưới vợ, là anh thì tôi cũng phải giúp một chút.”
Lý Duy Đông không nói thêm, uống một ngụm rượu, chỉ hỏi: “Cậu có đủ tiền không? Tôi còn chút đây.”
Tôn Lập Côn cười nhẹ, ngực rung rung: “Sao ai cũng như cậu hết vậy, làm gì đến mức đó.”
“Tôi chỉ sợ cậu cứ cắn răng chịu đựng.”
Tôn Lập Côn nhìn anh ấy, thành thật: “Bao năm nay chỉ có tôi với Hà Viện, ngoài chút tiền gửi về cho nhà thì cũng chẳng tiêu gì nhiều. Tôi có gửi tiết kiệm kỳ hạn, phần còn lại bỏ vào đầu tư, chưa rút được. Làm thêm chỉ là để tạm thời xoay sở thôi.”
Lý Duy Đông bật cười, ngước lên: “Nghe cậu nói chắc cũng để dành kha khá rồi nhỉ? Định làm cú lớn hả?”
Tôn Lập Côn đá anh ấy một cái: “Biến, biết nói chuyện không vậy hả?”
“Vậy cậu tính làm gì?” Anh ấy nghiêm túc hỏi.
Tôn Lập Côn đáp ngắn gọn: “Mở tiệm.”
Lý Duy Đông tò mò, ngồi thẳng người hỏi: “Mở tiệm gì? Vẫn sửa xe sao?”
Tôn Lập Côn lắc đầu, mỉm cười, không nói.
Cơn mưa dường như đã ngừng, thỉnh thoảng dưới cầu thang có tiếng cười nói của người đi ngang qua.
Phòng khách vàng vọt ánh đèn, khói thuốc mù mịt.
Rượu ngấm dần, hai người đàn ông bắt đầu lim dim ngủ.
Hà Viện đưa tay lên cổ, nhẹ nhàng xoay một vòng, giữ một tư thế quá lâu nên thấy mỏi nhừ.
Cô do dự một lúc, rồi vẫn nhấc chân bước ra khỏi phòng.
Hai người đàn ông nằm sóng soài trên ghế sofa, một ở đầu, một ở đuôi.
Gần đến tháng mười hai, không khí mùa đông đã bắt đầu len lỏi khắp nơi.
Nhà ở miền Nam hiếm nơi có hệ thống sưởi ấm, Hà Viện sợ anh bị lạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh: “Anh… dậy đi?”
Gọi liền hai tiếng mà không thấy phản ứng gì, anh dường như đã ngủ say.
Hà Viện cụp mắt, nhìn anh trống rỗng, bàn tay bất giác chạm vào sống mũi anh, dọc theo sống mũi vuốt nhẹ xuống.
Cô nghĩ rất nhiều, nhưng dường như cũng chẳng nghĩ ra điều gì rõ ràng. Giờ cô đã hiểu vì sao Tôn Lập Côn hay gửi tiền về nhà, thì ra là vì lý do này.
Vậy, phải chăng anh cũng giống cô.
Giữa muôn trùng người, dường như chỉ còn lại hai người họ, là điểm tựa của nhau.
Đường nét gương mặt anh rất rõ ràng, sống mũi cao, lúc ngủ trông ôn hòa hơn lúc tỉnh rất nhiều.
Cô duỗi ngón tay, lơ lửng giữa không trung, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, đầu ngón tay lướt qua cằm anh, râu hơi tua tủa, đâm đâm vào tay.
Trong tầm mắt, Lý Duy Đông trở mình trong giấc ngủ.
Hà Viện vội thu tay lại, đứng dậy.
Cô vào phòng lấy hai chiếc mền mỏng, lại quay ra phòng khách, trước tiên đắp cho Lý Duy Đông.
Sau đó, cô bước đến phía đầu ghế sofa, nhẹ nhàng kéo mền đắp cho Tôn Lập Côn, sợ bị rơi, cô còn cẩn thận nhét mép mền vào khe ghế.
Bất ngờ, Tôn Lập Côn nắm lấy tay cô.
Hà Viện giật mình, người khựng lại, đứng yên không nhúc nhích.
Tôn Lập Côn còn vẻ ngái ngủ, mở mắt hé hé, giọng khàn khàn: “Bọn anh làm ồn đánh thức em hả?”
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Hà Viện nghe hiểu.
Cô thả lỏng người, cười nhẹ: “Không có đâu, em dậy đi vệ sinh thôi.”
Tôn Lập Côn buông tay cô ra, chống tay ngồi dậy, nhìn về phía cuối ghế.
Hà Viện ngập ngừng, vẫn nhẹ giọng hỏi: “Anh… vừa mới ngủ hả?”
Tôn Lập Côn ngẩn ra một chút, rồi khẽ gật đầu.
Cô mỉm cười, nhìn anh: “Hay là vào giường ngủ đi, hai người nằm đây chật lắm.”
“Ừ, em vào trước đi.”
Hà Viện suy nghĩ vài giây rồi mới đáp: “Dạ.”
Tiếng cửa phòng mở ra rồi lại khép lại.
Tôn Lập Côn lật mền, nhìn xuống dưới, mới xỏ dép vào.
“Ngủ rồi hả? Dậy đi, vào phòng tôi ngủ.”
Ban đầu không thấy động tĩnh, Tôn Lập Côn mới với tay lay lay Lý Duy Đông đang ngủ như chết.
Người đàn ông dụi mặt, ngồi bật dậy: “Ngủ gật chút thôi.”
“Vào giường tôi mà ngủ, nằm đây chật lắm.”
Lý Duy Đông cúi đầu tìm dép, không thấy, liền đứng thẳng dậy mặc áo khoác: “Thôi, tôi về luôn, mai còn có việc.”
Tôn Lập Côn đá chiếc dép từ dưới ghế ra, đưa cho anh ấy: “Cậu không lái xe, khuya rồi mà.”
“Bắt taxi, có phải con gái đâu, mới mấy giờ chứ.”
Tôn Lập Côn đầu hơi choáng do bia rượu, nhưng tối nay Lý Duy Đông uống ít hơn anh, có vẻ còn khá tỉnh táo, nên anh cũng không cố giữ.
“Đi đây, không cần tiễn, bên ngoài lạnh lắm.”
Tôn Lập Côn nhìn anh ấy: “Lắm lời như đàn bà, đi nhanh đi.”
Lý Duy Đông lườm anh một cái: “Đệt.”
Sau khi đóng cửa, cả căn phòng khách ám đầy mùi rượu, thuốc lá, mùi đồ nướng và xào, thật sự rất khó chịu.
Tôn Lập Côn chỉ muốn ngủ một giấc, ngày mai thức dậy rồi dọn dẹp sau.
Anh quay vào bếp rót ly nước, ánh mắt bất giác dừng lại trên mặt bàn.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, anh chạm vào chiếc ly, vẫn còn ấm.
Anh bưng lên, uống cạn trong một hơi.
⸻
Nắng sớm từ từ lên cao, nhẹ nhàng phủ xuống đỉnh đầu.
Dù mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, nhưng cái nắng trưa vẫn mang lại chút ấm áp.
Cận kề Tết Nguyên đán, không khí rộn ràng năm mới dường như đang lơ lửng trong không gian, yên bình, tĩnh lặng.
Ánh nắng chiếu xuống vai, dâng lên một chút ấm lòng.
Hà Viện hà lên một hơi, hai tay xoa xoa, sáng nay ra ngoài cô quên mang găng tay.
Cô quay sang nhìn hai người bên phải, rồi lại nhìn cái bóng phía trước, bất giác rùng mình.
Mạnh Hội vốn đã cao, lại có khí chất lạnh lùng, lúc này mặt lạnh như tiền, đi trước kéo giãn khoảng cách, trông càng khó gần hơn.
Người đi cạnh cô ấy, mặt mày cũng đen sì, không nói một câu, đang âm thầm đấu khí.
Trần Tiểu Như nháy mắt với Hà Viện, ra hiệu cô tìm cách hòa giải.
Hà Viện mặt đơ như gỗ, cô thật sự không muốn, cũng chẳng thể xử lý mấy tình huống kiểu này.
Trần Tiểu Như thở dài, kéo tay áo Ngũ Nhi, nháy mắt ra hiệu hai lần.
Ngũ Nhi không muốn trút giận lên người khác, hơi cúi người, nghiêng tai lắng nghe Trần Tiểu Như thì thầm.
“Tiểu Ngũ, cậu có muốn làm hòa với Hội Hội không?”
Triệu Chí Ngũ mặt không vui, giọng trầm xuống: “Cậu cảm thấy chuyện này là do mình sai sao?”
Trần Tiểu Như buông tay, khẽ lắc đầu, rõ ràng chuyện này không phải lỗi của cậu ấy.
Hà Viện nhìn ba người phía trước như đang diễn vở kịch câm trên sân khấu, bầu không khí lạnh đến mức đóng băng.
Chuyện Triệu Chí Ngũ thích Mạnh Hội thì ai cũng nhìn ra, chỉ có Mạnh Hội là cứ ngơ ngác như chẳng hay biết gì.
Tuần trước, một người bạn của Mạnh Hội nhìn thấy Triệu Chí Ngũ chơi bóng rổ ở sân trường, có những mối quan hệ nam nữ đúng là kỳ lạ như thế, một cú nhảy qua xà thôi cũng đủ khiến cô bạn ấy say như điếu đổ.
Dù Hà Viện không hiểu được điều đó, nhưng quả thật, chuyện cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Hôm đó, cô và Mạnh Hội vừa rời khỏi văn phòng giáo viên thì bị chặn lại ở cầu thang.
Bạn của Mạnh Hội tìm đến, ngữ khí đặc biệt chân thành, nói muốn nhờ cô ấy chuyển giúp một lá thư mà ai cũng biết nội dung là gì, vì ngại không dám đưa trực tiếp, hy vọng Mạnh Hội có thể giúp.
Hà Viện cũng quay sang nhìn Mạnh Hội, gọi là tò mò cũng được, khoảnh khắc đó, cô thật sự muốn biết Mạnh Hội nghĩ gì về Triệu Chí Ngũ, cũng không uổng công Trần Tiểu Như thầm thương trộm nhớ.
Đáng tiếc là, Hà Viện chẳng hề thấy một chút luyến tiếc hay do dự nào trên mặt Mạnh Hội, cô ấy dứt khoát nhận lấy lá thư, còn hứa sẽ đưa tận tay cho cậu ấy.
Hà Viện trong khoảnh khắc ấy thấy tiếc cho Trần Tiểu Như, người chưa từng dám bước vào giữa họ, chỉ lặng lẽ đứng nhìn Triệu Chí Ngũ đối xử tốt với Mạnh Hội.
Lúc lên cầu thang, Hà Viện dè dặt hỏi: “Hội Hội, cậu thật sự định đưa thư cho Tiểu Ngũ hả?”
Mạnh Hội gật đầu: “Sao vậy?”
“Cậu… không biết Tiểu Ngũ nghĩ gì sao?”
Mạnh Hội quay đầu nhìn cô, cười nhạt: “Cậu ấy còn có thể nghĩ gì chứ, chỉ là một tên ngốc chỉ biết học hành.”
Hà Viện khựng lại một lúc, thực ra, đây chỉ là một mũi tên một chiều, là vở kịch độc diễn của ba người họ.
Còn cô, chỉ là khán giả chứng kiến tất cả, có thể cảm thán nhưng không thể bình luận.
Sắp đến trạm xe buýt rồi mà bầu không khí vẫn cứ căng thẳng như vậy.
Trần Tiểu Như thấy gương mặt Tiểu Ngũ ủ rũ, liền thúc cùi chỏ vào eo Hà Viện, thấy cô không phản ứng gì, lại bĩu môi.
Hà Viện không nỡ, bước nhanh lên mấy bước, khoác tay Mạnh Hội, cười cười điều hòa không khí: “Hội Hội, còn giận sao?”
Mạnh Hội hỏi lại: “Mình giận gì chứ?”
“Thôi mà, thực ra Tiểu Ngũ cũng đâu sai gì, cậu ấy đâu có đồng ý sẽ đi gặp cô bạn kia đúng không?”
Sau khi đưa thư cho Mạnh Hội, cô bạn nữ ấy muốn Tiểu Ngũ đến gặp mình theo thời gian ghi trong thư. Khi Tiểu Ngũ nhận thư, Mạnh Hội còn cố ý nhắc lại, nhưng cậu ấy chỉ nhìn cô ấy, mặt lạnh như tiền, không hề trả lời.
Kết quả là đến thứ sáu, cô gái ấy đợi suốt hơn hai tiếng mà không thấy bóng dáng ai, tức tối chạy đến hỏi Mạnh Hội có phải giấu thư đi không. Điều này khiến Mạnh Hội nổi giận, với tính cách thẳng thắn của mình, cô ấy thấy Tiểu Ngũ làm cô ấy mất mặt trước bạn bè. Vậy là chỉ vì chuyện nhỏ đó mà hai người đã hai ngày không nói chuyện với nhau.
“Mình còn nhắc cậu ấy nữa kìa, làm vậy mình bị kẹt ở giữa khó xử lắm.”
Hà Viện lên tiếng: “Nhưng cậu đâu có hỏi ý Tiểu Ngũ, chuyện này cậu ấy đúng là có lỗi.”
Cô ấy cười: “Cậu là bạn ai vậy hả, toàn bênh cậu ấy thôi.”
Mạnh Hội không phải là người vô lý, chỉ là quá để tâm đến thể diện. Cô ấy hiểu những gì Hà Viện nói đều đúng, nhưng lại không chịu cúi đầu nhận thua.
“Thôi được rồi, lát nữa lúc lên xe, nếu Tiểu Ngũ bắt chuyện thì cậu cứ nhẹ nhàng một chút đi.”
Mạnh Hội dừng bước, quay đầu nhìn lại, theo thường lệ, chỉ cần cô ấy giận, Tiểu Ngũ chắc chắn sẽ là người dỗ trước, nhưng lần này thì không.
“Này, hai cậu đi chậm thế làm gì vậy!” Giọng tuy cứng, nhưng chân đã dừng lại, đợi họ.
Trần Tiểu Như thấy Tiểu Ngũ ngây người một chút, liền thúc thúc tay cậu ấy, hất cằm về phía Mạnh Hội.
Triệu Chí Ngũ bật cười, kéo dây đeo balô lên vai, bước nhanh về phía trước.
Tình cảm tuổi trẻ vốn đơn giản như vậy, chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không do dự mà chọn lấy cậu.
Hà Viện lùi về mấy bước, đi song song cùng Trần Tiểu Như, thấy cô ấy cười mà như sắp khóc.
Cô khe khẽ nói: “Cậu không nỡ để cậu ấy buồn, nhưng có ai quan tâm xem cậu có buồn không? Cậu làm bao nhiêu điều, cậu ấy cũng chẳng biết.”
Trần Tiểu Như im lặng một lát.
Cô ấy ngắm nhìn bóng dáng hai người phía trước, giống như một đôi – cậu con trai khẽ vỗ đầu cô gái, động tác vừa quen thuộc vừa cẩn trọng.
Cô ấy hỏi lại Hà Viện: “Cậu thấy mình có thể thay thế vị trí của Hội Hội trong lòng Tiểu Ngũ không? Không thể đâu. Họ biết nhau hơn chục năm rồi, từ mẫu giáo lận… còn mình… chẳng có cơ hội.”
Đây là lần đầu tiên Hà Viện thấy Trần Tiểu Như như vậy, thất vọng, hoang mang, lại thêm chút tự ti.
Cô bất giác nghĩ tới Tôn Lập Côn, nếu thời gian là một vấn đề, thì đối với cô, thời gian không thành vấn đề. Cô vẫn sẽ tiếp tục đồng hành cùng anh qua từng cái Tết trong tương lai.
Cô tự hỏi, vậy, những điều này… có còn là vấn đề nữa không?
Hà Viện thu lại suy nghĩ, hé môi thở ra một làn hơi trắng, xoa tay rồi nhét lại vào túi áo.
⸻
“Xin chào, tôi đang ở cầu thang số 3 rồi, có ai ở nhà không?”
Tôn Lập Côn vừa rời cửa tiệm thì gió lạnh tạt thẳng vào mặt, rát cả da.
Ban đầu anh định tối nay không nhận việc nữa, nhưng nhận được cuộc gọi của khách ở khu Bắc Uyển nên anh phải đổi ý, tiền đã mang tới cửa thì không thể từ chối. Anh kéo khóa áo lên đến tận cổ, tăng tốc.
Người phụ nữ đang sấy tóc, tắt công tắc, trả lời: “Chào anh, tôi có ở nhà, căn 204.”
“Được, tôi lên ngay.”
Tôn Lập Côn dập thuốc, dùng chân nghiền lên.
Từ vị trí này không thể nhìn thấy tòa nhà số 6, cũng không biết đèn nhà mình đã bật chưa, nhưng anh vẫn theo phản xạ, quay đầu nhìn qua một cái.
Bất ngờ, có người vỗ vào lưng anh.
“Anh, anh nhìn gì vậy?”
Hà Viện nhìn quanh, tối đen như mực, mùa đông trời tối rất nhanh, cô không biết Tôn Lập Côn đứng đây làm gì.
Tôn Lập Côn khựng lại một chút, rồi mới phản ứng: “Vừa tan học hả? Anh có chút việc, em về trước đi.”
“Là nhận việc gì sao?”
Anh nhìn đồng hồ: “Ừ, đừng đợi anh, ăn cơm trước đi.”
Hà Viện lí nhí: “Vậy… em về trước nhé.”
Tôn Lập Côn đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô bị gió thổi rối, rồi bất giác khẽ cười, cô ngoan ngoãn, nghe lời quá đỗi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng mờ nhòe kia trong bóng tối, anh mới quay người bước lên lầu.
…
Cộc cộc cộc!
Cánh cửa nhanh chóng bật mở từ bên trong.
Người phụ nữ đứng sững lại.
Một nam một nữ đối diện nhau, đều khựng lại bất động.