Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 26

Tôn Lập Côn hơi nheo mắt lại, cảm thấy gương mặt này quen quen.

Người phụ nữ đứng bất động, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ sững sờ.

Tôn Lập Côn cất tiếng: “Là cô gọi điện sao?”

Quan Tư Mẫn nghe thấy giọng của anh, lúc này mới xác định người đàn ông trước mặt này chính là người đó.

Cô ấy khẽ mỉm cười, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa có chút thảng thốt, chậm rãi lên tiếng: “Anh Côn, anh còn nhớ em không?”

Tôn Lập Côn đứng thẳng người, trong đầu chợt ùa về một loạt ký ức.

Cảng biển, quán karaoke, em trai Quách Quảng Hồng, quấy rối, nhà giam.

Quan Tư Mẫn thấy anh như thể đang nhớ ra điều gì, lại nhẹ nhàng hỏi: “Anh Côn, thật sự không nhớ em sao?”

Tôn Lập Côn nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi bất chợt mỉm cười: “Nhớ chứ, là em.”

Quan Tư Mẫn thấy anh cười rồi, bản thân lại trở nên có chút ngượng ngùng, vội vàng mời anh vào nhà.

Tôn Lập Côn bước vào, cúi đầu nhìn tủ giày.

“Không cần, không cần đâu, cứ mang giày của anh vào, em còn chưa kịp dọn nhà!”

Quan Tư Mẫn mời anh ngồi xuống ghế sô pha, nhưng Tôn Lập Côn vẫn đứng yên không nhúc nhích, lúc này cô ấy mới chợt nhớ ra điều gì.

Tôn Lập Côn thấy cô ấy đứng đơ mặt ra, không khỏi bật cười: “Em gọi tôi tới làm gì? Không nhớ sao?”

Quan Tư Mẫn vốn là người rất nhanh nhạy, hiếm khi lúng túng, nhưng cuộc gặp bất ngờ thế này thực sự khiến cô ấy không kịp trở tay.

Cô ấy mấp máy môi, nhíu mày nói: “À đúng rồi, vòi sen trong nhà vệ sinh không ra nước nữa, em đang gội đầu thì đột nhiên ngừng hẳn, phải chạy ra bếp đun nước nóng.”

Ánh mắt Tôn Lập Côn lướt qua mái tóc cô ấy, còn ướt, vài giọt nước rơi xuống ngực áo, in thành những vệt thẫm màu.

Anh quay đầu tránh đi, nghiêm giọng hỏi: “Chỉ vòi sen không có nước thôi sao? Còn bồn rửa tay thì sao?”

Quan Tư Mẫn chớp mắt: “Lúc đó vội đun nước nên chưa kiểm tra, để em xem ngay.”

Tôn Lập Côn thấy bóng cô ấy vội vàng chạy đi, mới cảm thấy dáng vẻ ấy hơi giống với cô gái trong phòng karaoke năm xưa.

Quan Tư Mẫn quay lại gọi anh: “Anh Côn, bồn rửa vẫn dùng được, hình như chỉ vòi sen bị hỏng thôi.”

Tôn Lập Côn đứng đó, mặt không đổi sắc, cảm thấy cô nàng này đúng là ngốc, rõ ràng vòi sen hỏng mà lại nghĩ là hư ống nước.

“Sao vậy?” Cô ấy thấy anh đứng yên không động đậy.

Anh khẽ cười, bước tới vài bước: “Không sao, để tôi xem, em ra ghế ngồi đi.”

Nhà vệ sinh không lớn, hai người đứng cộng thêm hộp đồ nghề khiến không gian chật chội, anh ngồi xuống, tháo đầu vòi sen kiểm tra.

Quan Tư Mẫn lặng lẽ quan sát cánh tay anh, rắn chắc, có lực. Ngắm một lúc lại cảm thấy vô vị, cô ấy quay người đi ra ngoài.

Tôn Lập Côn nhìn bóng cô ấy, khẽ mỉm cười, tiếp tục sửa.

Mười phút sau.

Quan Tư Mẫn vừa rửa rau trong bếp xong, nghe thấy tiếng động, liền rót một ly nước đặt lên bàn: “Anh Côn, xong rồi sao?”

Tôn Lập Côn rửa tay, nhìn xuống đất, giẫm giày lên tấm thảm rồi mới bước ra.

Quan Tư Mẫn chỉ ly nước trên bàn, mời anh ngồi nghỉ.

Thấy anh không động đậy, cô ấy định đưa tay kéo anh.

Tôn Lập Côn ngại phiền, nhưng không cưỡng lại được sự nhiệt tình của cô ấy, đành ngồi xuống: “Vòi sen hỏng rồi, tôi không có cái mới, chưa thay được.”

“Vậy em cần mua cái mới sao?”

“Ừ, cái này cũ lắm rồi, đến giờ vẫn còn dùng được coi như giỏi rồi.”

Quan Tư Mẫn mỉm cười, cũng ngồi xuống: “Em mới chuyển tới đây chưa được bao lâu, cũng không rành.”

Tôn Lập Côn không nghĩ nhiều, đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

Anh tiện miệng hỏi: “Sao lại chuyển đến khu nhà cũ này?”

“Sau khi tốt nghiệp em làm việc ở thành phố khác, mới quay về được hai tháng, muốn tiết kiệm chút.”

“Em cũng biết tính toán chi tiêu đấy.”

Quan Tư Mẫn để tóc ngắn ngang vai, mặc áo thun mỏng màu trắng, quần short xám, dù ở trong nhà mà Tôn Lập Côn cũng cảm thấy lạnh.

Cô ấy hơi ngượng, giọng vẫn niềm nở: “Anh Côn, nếu chưa ăn thì ở lại dùng chút cơm với em nha?”

“Thôi, tôi còn có việc.”

Tôn Lập Côn dừng vài giây, đứng lên, từ chối.

“Tối rồi còn việc gì sao?”

Nói ra xong, Quan Tư Mẫn cũng cảm thấy mình hơi quá đà, ngượng ngùng cúi đầu.

Tôn Lập Côn mặt không cảm xúc, đáp nhẹ: “Không, nhà tôi nấu cơm rồi.”

Quan Tư Mẫn không níu kéo, cô ấy cũng không rõ “nhà” trong miệng anh là gì, nên cũng không tiện hỏi.

Cô ấy đổi đề tài, cười nói: “Vậy khi nào anh rảnh, giúp em thay vòi sen nhé? Em không biết mua loại nào.”

Tôn Lập Côn hỏi: “Khi nào em rảnh?”

“Ừ thì… mai nhé?”

Thấy anh nhìn chằm chằm mình, cô ấy hơi mất tự nhiên, liền nói thêm: “Hay theo lịch của anh cũng được, em không gấp.”

Tôn Lập Côn gật đầu, suy nghĩ một lát: “Được, chắc cũng tầm giờ này.”

Quan Tư Mẫn mỉm cười: “Dạ.”

Anh vừa nói vừa bước ra cửa, mở cửa, sải bước xuống cầu thang.

Quan Tư Mẫn đứng lặng, không ngờ lại gặp lại Tôn Lập Côn ở đây. Năm đó, sau khi cứu cô ấy, anh lại bất ngờ phải vào tù.

Cô ấy vẫn luôn nhớ đến, biết ơn, và còn muốn nói một lời xin lỗi.

Luồng gió lạnh phả thẳng vào cổ áo.

Trên nền trời đêm lấp lánh vài ánh sao sáng rõ.

Rẽ qua mấy chục mét là tới tòa nhà số 6.

Lên cầu thang, gần đến cửa, Tôn Lập Côn thấy cửa khép hờ, khẽ mỉm cười rồi kéo ra.

Hà Viện ôm sách, co chân ngồi trên sô pha, trên bàn còn hai dĩa đồ ăn được đậy nắp cẩn thận.

Tôn Lập Côn cởi giày, lên tiếng: “Chẳng phải nói em đừng chờ sao?”

Hà Viện nghe tiếng, quay đầu nhìn anh, gập sách lại, xỏ dép bước xuống.

“Em mới nấu xong thôi.” Cô vừa rửa tay vừa nói: “Tối nay anh tới tòa nhà số 3 đúng không?”

“Ừ, sao vậy?”

Hà Viện quay lại, tay cầm hai chén cháo, mỉm cười: “Không có gì, hỏi đại thôi mà.”

Tôn Lập Côn bật cười, “Ừ” một tiếng.

Anh lấy nắp dĩa ra, một dĩa thịt xào ớt, một dĩa rau xào cay.

“Ồ, màu sắc ngon lành đó, gần bằng anh rồi.”

Hà Viện thấy anh có lúc cũng trẻ con ghê, mấy chuyện này mà cũng đem khoe…

Cô không đáp lại, đưa chén cho anh: “Ăn đi, trời lạnh rồi, ăn cháo cho ấm.”

Tôn Lập Côn nhận lấy, nhìn chén cháo gạo lứt vẫn còn bốc khói.

“Khi nào thi?”

Hà Viện hơi ngẩn ra, vài giây sau mới đáp: “Tuần sau, thi xong là nghỉ Tết.”

“Ừ.”

Hai người lặng lẽ ăn cháo, chỉ nói vài chuyện lặt vặt.

Hà Viện nhìn anh, giữa họ có quá ít chuyện để cùng nói, đây không phải điều cô mong muốn, nhưng chỉ có thể âm thầm che giấu.

Và cô cũng không thể làm gì để thay đổi.

Tôn Lập Côn hỏi cô một vài chuyện về trường học, rồi cũng không nghĩ ra nên nói gì thêm. Anh luôn cảm thấy Hà Viện đã trưởng thành, nhưng ở độ tuổi này, lẽ ra cô nên tràn đầy sức sống.

Thế nhưng, trong ánh mắt cô lại mang theo sự trưởng thành vượt quá tuổi tác, khiến anh không thể đoán được.

Cánh tay đặt trên bàn của Hà Viện rung lên, cô nhìn về phía đối diện.

Cô không bị cận, nên nhìn rõ tên người gọi trên màn hình điện thoại để trên bàn, là mẹ Tôn gọi đến.

Hà Viện hỏi: “Anh không nghe điện thoại sao?”

Tôn Lập Côn ăn một ngụm cháo lớn, dạ dày ấm lên.

“Ừ.”

Anh lau miệng, chuông điện thoại reo một lúc lâu mới nhấn nghe máy.

Hà Viện định đứng dậy rời đi, nhưng bị anh gọi lại: “Em cứ ăn đi, ăn xong rồi hãy đi.”

Từ sau lần vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Lý Duy Đông, mỗi lần thấy anh gọi điện với mẹ, Hà Viện luôn cảm thấy không tự nhiên. Nhưng cô lại sợ mình biểu hiện khác thường, khiến anh nghi ngờ, đành cố gắng giữ bình tĩnh ngồi xuống.

“Lập Khôn à, ăn cơm chưa con?”

Mỗi lần gọi điện, mẹ Tôn đều bắt đầu bằng vài câu hỏi thăm.

“Con đang ăn, ba con thì sao mẹ?”

Mẹ Tôn kéo dây điện thoại bàn ra phía trước, ngồi trên ghế sofa nói chuyện với anh.

“Ông ấy đi nhà chú Lý chơi bài rồi, chắc chưa về đâu. Lập Sơn thì… đang chơi đồ chơi trong phòng.”

Tôn Lập Côn cười nhẹ, nói: “Dạ, cũng nhàn rỗi ghê.”

Hà Viện vừa gắp đồ ăn, vừa lắng nghe.

Không khí rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia.

Một lúc sau, mẹ Tôn hỏi anh: “Lập Côn à, năm nay con có về ăn Tết không?”

Tôn Lập Côn đã nhiều năm không về Thanh Hải. Trước đây là vì không có tiền, về cũng mất mặt. Mấy năm gần đây thì không phải vì lý do đó, mà là càng ngày càng cảm thấy không cần thiết phải về.

“Nhà” – từ này đôi khi rất vi diệu.

Anh ngẩng đầu, nhìn cô gái ngồi đối diện đang ăn từng ngụm cháo nhỏ, cười nhẹ.

“Con chưa biết nữa, thời điểm này vé tàu khó mua.”

Mẹ Tôn đáp: “Ồ.”

Cả đời bà ấy chưa từng đi xa, xa nhất cũng chỉ đến huyện thành, nhưng chuyện vé tàu khó mua vào dịp Tết thì bà ấy cũng từng nghe nói.

Tôn Lập Côn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Hà Viện, cô chớp mắt rồi cúi đầu.

Anh nói: “Để con xem vé tàu thế nào, rồi nói sau.”

Mẹ Tôn vui mừng, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “Được, nếu không mua được vé, con có thể nhờ người ta chia lại một tấm mà đúng không?”

Tôn Lập Côn nhìn đối diện.

Một tấm vé, mẹ Tôn rõ ràng không nghĩ đến Hà Viện, anh cúi đầu cười nhẹ.

Anh đáp: “Cũng chưa chắc đâu mẹ.”

Mẹ Tôn ngẩn ra, rồi lại nói chuyện với anh một lúc.

Sau khi Hà Viện dọn dẹp bàn ăn, cô mở tivi. Đợi Tôn Lập Côn cúp máy, cô mới tăng âm lượng.

Trên màn hình là một bộ phim tình cảm, người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, người đàn ông thì quay lưng đi không chút do dự.

Tôn Lập Côn co chân, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, lông mày hơi nhíu lại.

Rồi lại nhìn vào tivi, anh cảm thấy những tình tiết này quá giả tạo, xem thêm hai phút nữa cũng không thể nhập tâm.

Anh nhẹ giọng gọi: “Hà Viện.”

Cô động đậy, sờ thấy điều khiển từ xa sau lưng, giảm âm lượng xuống hai mức.

“Dạ? Sao vậy anh?”

Tôn Lập Côn châm một điếu thuốc, hỏi: “Năm nay, em có muốn về Thanh Hải ăn Tết không?”

“Về Thanh Hải?”

Hà Viện nhớ anh là người Thanh Hải, nhưng mấy năm nay chưa từng thấy anh về, cô đoán chắc là do cuộc gọi vừa rồi mẹ anh đề cập đến.

“Ừ, hơi xa, em có muốn không?”

“Em… cũng có thể về sao?”

Tôn Lập Côn nhìn cô: “Tại sao không thể?”

Nếu Hà Viện muốn về, lần này anh định đưa cô về cùng. Nếu không muốn, thì anh sẽ ở lại cùng cô.

“Không có gì, em chỉ nghĩ có thể không tiện lắm.”

Hà Viện hơi do dự, chưa nói đến việc chưa từng gặp mặt, dù có thật sự đến đó, cô cũng không chắc ba mẹ anh có thể chấp nhận việc anh nuôi một “em gái” trên danh nghĩa không. Dù sau này không sống cùng nhau, cô cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử, càng không muốn thấy anh khó xử.

“Tùy em, sao cũng được.”

Hà Viện nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng thật ra không biết nó đang chiếu gì.

Một lúc sau.

Cô mới nhẹ giọng hỏi: “…Anh nhớ nhà sao?”

Bình Luận (0)
Comment