Trong phòng khách chỉ bật đèn vàng mờ nhạt, không đủ sáng để nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt.
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Tôn Lập Côn khựng lại, tàn thuốc đã dài một đoạn, anh búng nhẹ cho rơi rồi mới dời ánh mắt sang mặt cô.
“Nghĩ gì vậy? Đây chẳng phải là nhà của chúng ta sao?”
Hà Viện gật đầu, nhưng không nói gì, chỉ khẽ cong khóe miệng mỉm cười.
Tôn Lập Côn không cảm thấy có gì là bất tiện, anh cũng hiểu rõ điều cô đang lo lắng. Nhưng một khi đã quyết định dẫn cô theo, thì tất cả những điều cô nghĩ tới vốn dĩ sẽ không xảy ra.
Ít nhất là – Tôn Lập Côn sẽ không để nó xảy ra.
Thấy Hà Viện vẫn ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, anh cất giọng nói: “Lần sau nhé, giờ chắc cũng không còn mua được vé rồi.”
Hà Viện khẽ đung đưa chân, mỉm cười nhìn anh: “Sao cũng được, chỉ cần ở bên anh, đi đâu cũng không quan trọng.”
Cho dù đó là lời thật lòng xuất phát từ tận đáy tim, cô vẫn có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để thốt ra.
Tôn Lập Côn từ tốn nhả ra một vòng khói, nghiêng đầu nói: “Ừ.”
Ban đầu anh cũng không có ý định về quê ăn Tết, vốn dự định kỳ nghỉ hè sẽ đưa Hà Viện về Thanh Hải một chuyến, tiện thể làm rõ chuyện của Tôn Lập Sơn, cũng muốn tận mắt xem “con dâu tương lai” mà mẹ anh nhắc tới – người mà đến cái tên còn chưa rõ.
Tôn Lập Sơn mắc chứng tự kỷ nặng, có vấn đề nghiêm trọng trong giao tiếp. Đừng nói đến chuyện cô gái kia có thích cậu ấy hay không, chỉ riêng việc ba mẹ cô ấy mở miệng đòi ngay ba trăm ngàn tiền sính lễ cũng đã là một kiểu “bán con” điển hình, điều đó ở trong làng vốn hiếm thấy, Tôn Lập Côn muốn về điều tra cho rõ ngọn ngành.
Hà Viện dịch lại gần anh, ôm gối vào lòng, do dự.
Cô chạm vào tay anh: “Tháng chín phải chọn ban rồi, học kỳ sau phải quyết định chọn ban xã hội hay tự nhiên…”
Tôn Lập Côn cúi đầu, mơ hồ nghe cô nói, suýt ngủ gật. Anh xoa mặt cho tỉnh: “Ban xã hội hay tự nhiên?”
Thấy anh mơ màng, cô giải thích, càng nói càng hăng. Đến khi anh ngáp, cô mới im lặng, trừng mắt nhìn anh.
Tôn Lập Côn buồn cười lắc đầu, thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, anh nói: “Anh đang nghe mà.”
Cô không nói gì, giả vờ bĩu môi, liếc anh.
Hừ, còn lên giọng nữa.
Tôn Lập Côn sờ sờ mũi, bật cười: “Nghe thật mà, muốn anh lặp lại không?”
Cô thấy anh mệt mỏi, quầng thâm hiện rõ dưới mắt.
“Ừm…”
Không nỡ để anh nghe tiếp, cô đẩy anh về phòng. Anh kéo tay cô, đặt lên sofa. “Chọn ban xã hội đi, em học tốt mấy môn đó mà.”
Cô ngồi khoanh chân: “Nhưng thầy của tụi em nói ban tự nhiên dễ xin việc hơn.”
Anh cười: “Học tốt thì ban nào cũng được.”
“Anh nói nghe rập khuôn quá.”
“Đúng mà, kệ người ta nói gì.”
Thấy anh buồn ngủ, Hà Viện không nói thêm nữa. Cô đứng dậy: “Em sẽ cân nhắc, anh đi ngủ đi.”
Anh ngẩng đầu: “Không vội.”
Cô dừng lại: “Sao vậy?”
Ngày mai là thứ bảy, Mạn Ni không đi làm, mời mọi người đến nhà ăn cơm, còn nói Tần Siêu kêu Tôn Lập Côn dắt theo Hà Viện đến cho vui.
Tôn Lập Côn định từ chối, nhiều người ầm ĩ, cộng thêm Mạn Ni đang mang thai, cũng không tiện.
Tới lúc đóng cửa tiệm, Tần Siêu lại đến nói thêm lần nữa, Tôn Lập Côn thấy từ chối nữa thì làm kiêu quá, mới đồng ý.
“Ôn tập thế nào rồi?”
Hà Viện ngạc nhiên, anh ít hỏi chuyện học của cô lắm: “Cũng ổn.”
“Ừ, mai tối anh đưa em đi ăn.”
“Đi đâu anh?”
Anh đứng dậy, nhặt điều khiển rơi dưới đất: “Nhà anh Tần Siêu.”
Cô đến cửa phòng, cười: “Dạ.” Còn chưa chạm tay vào tay nắm, anh đã gọi lại: “Anh không đến đón được, bận ở tiệm, em đi xe được không?”
Hà Viện cười, không nghĩ anh lại nói đến chuyện này, cắt ngang lời anh: “Anh bận chuyện của anh đi, cứ kệ em.”
Anh thở dài cười: “Ừ.”
Dù nhà cũ giữ ấm tốt, nhưng Hà Viện sợ lạnh, đắp đến hai lớp mền. Lúc đó Tôn Lập Côn còn đứng dựa vào khung cửa, cười cô. Cô lên giường, chui vào mền. Nhắm mắt, mùi nước hoa trên người anh khiến cô thấy quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã ngửi ở đâu. Có thể là do cô nhạy cảm quá.
—
Dưới sân khu chung cư, mấy cụ già mặc áo trắng tập thái cực quyền theo nhạc, rất bài bản.
Tôn Lập Côn lên xe, nhìn họ, cười rồi đạp xe đi.
Cả ngày tiệm không lúc nào rảnh. Hơn bốn giờ, Hà Viện gọi điện, lần đầu tiên đi, đứng ở trạm xe buýt không biết đi tuyến nào. Cô nhìn bảng: “…Em không biết phải đi tuyến nào.”
Anh cầm kìm, bật loa ngoài: “Để anh nghĩ… tuyến 12?”
Thường ngày anh đi xe đạp, không để ý xe buýt.
Cô siết khăn quàng: “Anh chắc chứ? Tuyến 12 còn hai trạm là hết tuyến rồi.”
Anh cắn răng, đổi lại: “Vậy tuyến 2, em xem có trạm Ánh Rạng Đông không, chính là trạm đó.”
Cô tìm thấy trạm anh nói. “Tìm thấy rồi.”
“Ừ, xuống xe nhìn đối diện, tiệm sửa xe ở ngã tư.”
“Vậy lát gặp, bye bye.”
Anh cười, còn lát gặp nữa chứ, con nhóc này màu mè ghê. Chờ cô cúp máy anh mới rời khỏi chỗ.
Lên xe, không nhiều người, cô tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.
Qua cửa sổ, hàng cây trụi lá lướt qua.
Bốn năm giờ, đường phố đông đúc, người đi bộ nhộn nhịp.
Phụ nữ bế con, đàn ông xách đồ Tết. Khắp nơi không khí yên bình.
Xe buýt dần đến trạm, dừng lại. Cô nhanh chóng xuống xe, nhìn quanh tìm tiệm sửa xe nơi Tôn Lập Côn làm. Ở ngã tư không xa, một tiệm nổi bật hiện ra, bảng hiệu chỉ có ba chữ, không có logo.
Trước cửa đỗ một chiếc xe, người đàn ông dựa vào đầu xe, chỉ mặc áo len đen, hút thuốc liên tục. Cô nheo mắt, lo anh bị bệnh phổi.
“Đến nhanh thật.” Anh nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn cô, khăn quàng che cằm, chóp mũi ửng đỏ.
“Anh mặc ít vậy còn đứng ngoài này.” Cô tiến lại, chạm vào áo len của anh, không dày, nhìn đã thấy lạnh.
Anh dập thuốc, quay đầu nhả ra làn khói cuối cùng, đứng thẳng nhìn cô: “Không đứng lâu, sợ em không tìm thấy.”
Hà Viện mỉm cười, nhìn vào bên trong: “Giờ anh không bận nữa sao?”
Tôn Lập Côn nhìn theo ánh mắt cô: “Không sao, anh vừa xong việc, nghỉ một lát.”
Hà Viện “ừ” một tiếng, gật đầu.
Vài chủ xe kiểm tra xe xong chuẩn bị lái đi, Tôn Lập Côn kéo tay cô, dắt cô đứng sang một bên.
Thấy cô rụt cổ lại, anh đưa mắt nhìn khuôn mặt cô: “Lạnh hả? Vào trong một lát đi.”
Hà Viện theo anh đi đến bên tường, nhét tay vào túi áo khoác dạ, không thấy quá lạnh.
“Không sao đâu anh, đừng làm lỡ công việc người khác.”
Từ đằng xa, một cơn gió thổi tới, làm rối mái tóc lòa xòa trước trán cô.
Tôn Lập Côn giơ tay lên, giúp cô quấn lại khăn quàng cổ, vòng này qua vòng khác, ngón tay còn vướng vào tóc cô.
Hà Viện không thể hiện cảm xúc gì trên mặt, nhưng trong lòng thì lăn tăn sôi sục, ánh mắt rơi trên bàn tay anh.
Tôn Lập Côn thấy cô cúi đầu, khẽ hắng giọng.
“Nhìn gì vậy, anh rửa tay rồi, làm xong là rửa sạch sẽ.”
Hà Viện không hiểu: “Hả?”
Người đàn ông không đáp.
Một lúc sau Hà Viện mới phản ứng lại, cười khúc khích: “Gì chứ, tay anh vừa rồi kéo tóc em đó.”
Cô không nói lý do mình nhìn chằm chằm anh, Hà Viện nghĩ, dẫu sao thì cũng chưa phải lúc.
Tôn Lập Côn khựng tay lại, sau đó dịu dàng hơn, khẽ “ừ” một tiếng, buộc cho cô một nút.
Buổi chiều anh sửa liền hai chiếc xe, không nghỉ chút nào, giờ còn lại chiếc của Đại Bằng, anh ngẩng đầu nhìn vào trong xem tiến độ.
Chẳng bao lâu, Tần Siêu thu dọn đồ xong, khoác vai Đại Bằng cùng đi ra.
Bốn người cùng lên chiếc Santana.
Hà Viện ngồi ghế sau với Tôn Lập Côn, trong xe dần ấm lên, cổ bắt đầu rịn mồ hôi, cô mới từ từ tháo khăn quàng.
Từ lúc lên xe, khóe miệng Tần Siêu chưa lúc nào hạ xuống.
Đại Bằng trêu: “Vui đến vậy hả? Tiền sữa cho con kiếm đủ chưa?”
Tần Siêu lẩm nhẩm hát, không thèm đáp.
Đại Bằng cười tiếp: “Anh thế này là vừa đau khổ vừa hạnh phúc đúng không?”
Tần Siêu nhìn anh ấy qua gương chiếu hậu, phản bác: “Ê… anh cậu chẳng thấy khổ chút nào nhé, giờ toàn thân đầy khí thế đây này.”
Tôn Lập Côn cười mắng: “Không giống ai.”
Đại Bằng nhe răng, ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt dừng ở cô gái bên cạnh Tôn Lập Côn, cười trêu: “Em gái, lâu không gặp, lại xinh hơn rồi đấy.”
Hà Viện bất giác ngồi thẳng dậy, cười ngượng ngùng.
“Thằng nhóc, em gái anh Côn mà cũng dám đùa.” Tần Siêu đánh tay lái, nhìn qua gương mà cười.
“Anh nói thật lòng đó, em gái.”
Hà Viện cười gượng, quay đầu nhìn về phía Tôn Lập Côn, mong anh chuyển chủ đề.
Người đàn ông tựa vào ghế, môi khẽ cong, cũng chăm chú nhìn cô, thấy má cô đỏ ửng mới nói cho qua chuyện.
“Con bé còn nhỏ, đừng trêu nó.” Tôn Lập Côn buông một câu.
Sau đó, trong xe lại vang lên một tràng cười.
Vào đến nhà, mấy người đàn ông cao lớn lấp đầy căn phòng, như mấy ông cụ, rửa tay ăn cơm.
Mạn Ni vẫn giữ dáng người thon thả, mới mang bầu nên bụng chưa lộ rõ.
Hà Viện tò mò, mắt láo liên nhìn bụng cô ấy, cũng là khi nãy trên xe nghe mấy người đàn ông nói chuyện phiếm mới ngờ ngợ nhận ra.
Tôn Lập Côn thấy cô đứng đờ người, gõ đầu cô: “Nhìn gì vậy, ngớ ra rồi.”
Hà Viện ngẩng lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt tươi cười của Mạn Ni, bối rối quay đi: “Không có gì, không có gì, ăn cơm thôi.”
Một bữa cơm, ồn ào náo nhiệt.
Ăn xong, Hà Viện ngồi sofa nói chuyện linh tinh với Mạn Ni.
Một lúc sau, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, cô không để ý lắm, tiếp tục câu chuyện dở dang với Mạn Ni.
Sau khi dừng lại một lát, cô lại nghe thấy.
Mạn Ni cúi đầu nhìn quanh, hỏi: “Nghe thấy tiếng không? Hình như điện thoại ai kêu ấy?”
“Hình như vậy.”
Hà Viện lần theo tiếng, tìm được điện thoại trong túi áo khoác của Tôn Lập Côn, trên màn hình hiện một dãy số, không có lưu tên.
Hà Viện nhìn về phía nhà vệ sinh, rồi nói với Mạn Ni: “Điện thoại của anh em, anh ấy đi vệ sinh rồi.”
“Không sao, em nghe đi, nhỡ có việc gấp.”
Hà Viện bấm nghe, còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã vang lên giọng nữ dịu dàng.
“Anh Côn?”
Hà Viện không lên tiếng, đợi đối phương nói tiếp.
Quan Tư Mẫn thấy không ai đáp, hạ máy xuống kiểm tra một lượt, thấy cuộc gọi vẫn kết nối bình thường, mới lại đưa lên tai.
Cô ấy lặp lại: “Alo, là anh Côn phải không?”
Hà Viện ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Chị tìm anh ấy có việc gì không?”
Quan Tư Mẫn khựng tay, không ngờ là một cô gái bắt máy, chính xác hơn, nghe giọng thì khá trẻ, chắc là một cô gái nhỏ.
Cô ấy giữ phép lịch sự, dò hỏi: “Cho hỏi cô là…? Tôi tìm Tôn Lập Côn, anh ấy có ở đó không?”
“Anh ấy không có ở đây, có việc gì chị cứ nói đi ạ?”
Hà Viện không nói mình là ai, điều đó không quan trọng.
Quan Tư Mẫn thấy đối phương đáp khá dè dặt, mới nói thật: “Tôi gọi anh ấy sửa điện nước, hẹn hôm nay mà giờ chưa thấy đến…”
Hà Viện chợt hiểu ra, vô thức xin lỗi: “Xin lỗi chị, hôm nay anh ấy có việc, lát nữa em nói anh ấy gọi lại cho chị được không?”
Quan Tư Mẫn mỉm cười nhẹ: “Được, không sao đâu.”
Cúp máy xong, Hà Viện mới nhận ra mình vừa có chút suy nghĩ lung tung, suýt nữa nghi oan cho người ta, cười tự giễu.
Mạn Ni đang gấp quần áo, dừng lại hỏi cô: “Có việc gấp sao?”
Hà Viện gật đầu: “Dạ, đợi anh em ra rồi nói.”
Vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh mở ra, tối nay Tôn Lập Côn uống không ít, vừa xả nước vừa rửa mặt dưới vòi, giờ mới tỉnh táo hơn.
“Sao vậy?”
Hà Viện đứng dậy, đưa điện thoại cho anh: “Vừa nãy có một chị gọi, nói anh hẹn sửa điện nước, giờ chưa thấy anh đến, anh gọi lại cho người ta đi.”
Tôn Lập Côn khựng lại, một lúc sau mới nhớ ra đúng là có việc đó.
Anh nhíu mày, gãi đầu, quay lại nói với mấy người đàn ông: “Hay là tôi về trước nhé, còn chút việc.”
Đại Bằng thấy anh có vẻ gấp gáp: “Được, vậy anh về kiểu gì?”
Tôn Lập Côn mặc áo khoác, nói gọn lỏn: “Uống rượu rồi, gọi xe vậy.” Vừa nói vừa đi ra cửa.
Chào tạm biệt xong, anh vội vàng đưa Hà Viện xuống lầu.