Đêm xuống, một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo những cành cây khô khốc đằng sau lay động.
Tôn Lập Côn đứng ở ngã tư đường, một tay vẫy taxi, tay kia gọi lại cho Quan Tư Mẫn.
“Alo?” Giọng người phụ nữ bắt máy.
Tôn Lập Côn có chút ngại ngùng, dù sao cũng là chuyện đã hứa, trước tiên anh nói lời xin lỗi, rồi thành khẩn giải thích lý do với cô ấy.
Lên xe, tài xế phía trước thấy người đàn ông cứ nói chuyện điện thoại mãi, lại quay đầu nhìn Hà Viện.
“Đi khu dân cư Bắc Uyển ạ.”
Tài xế cười: “Rồi!”
Khóe môi Tôn Lập Côn khẽ cong, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, trong xe vang lên nhạc từ đài phát thanh, Hà Viện có chút không nghe rõ giọng đối phương trong điện thoại.
Quan Tư Mẫn nằm trên giường, nhìn trần nhà, giọng nhẹ nhàng: “Vậy… ngày mai anh đến nhé? Hôm nay trễ rồi.”
“Ừ, vòi sen tôi sẽ mang cái mới, em không cần mua.”
Người phụ nữ trở mình, nhìn chằm chằm móng tay: “Được, vậy em đợi anh.”
Trong xe dần ấm lên, hơi ngột ngạt, Hà Viện giơ tay hạ kính xe xuống một chút.
Gió lùa bên hông, Tôn Lập Côn nheo mắt nhìn cô.
“Không lạnh hả?”
“Dạ, không cảm thấy gì.”
Tôn Lập Côn nhìn mái tóc rối bời của cô: “Sao vậy?”
Hà Viện cũng không rõ bản thân mình sao nữa, trong lòng có cảm giác không ổn, nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào, chỉ đành hỏi vu vơ.
“Tối nay anh còn ra ngoài hả?”
Tôn Lập Côn nhẹ giọng: “Không đi nữa, muộn rồi.”
“Chị ấy đợi được sao?”
“Gì mà đợi được hay không được?”
Hà Viện cười, đổi giọng: “Không có gì, sợ làm lỡ việc gấp của người ta thôi.”
Tôn Lập Côn nhìn cô một lúc, rồi quay đầu lại.
Anh có chút không rõ, không biết là cảm giác của bản thân sai hay gì đó, luôn thấy tối nay Hà Viện có gì đó khác lạ.
Cụ thể là gì, anh không nói ra được.
Tôn Lập Côn nhích người, tìm tư thế thoải mái dựa vào, mắt khép hờ.
Khách bình thường sao lại gọi thân mật vậy? Anh Côn… Hà Viện lắc đầu, không muốn nghĩ thêm, cũng không muốn để Tôn Lập Côn nhận ra tâm trạng mình, vẻ mặt cô lại trở nên bình thường.
Về đến nhà, như thể quay về lớp vỏ bảo vệ.
Hà Viện vừa đi vừa cởi áo khoác: “Anh đi tắm trước nhé?”
Tôn Lập Côn nhìn cô.
Hà Viện giả vờ phe phẩy mũi, cười: “Người anh toàn mùi rượu, hôi quá.”
Ánh mắt Tôn Lập Côn trầm xuống: “Ừ.”
Vào phòng tắm, anh cởi áo len vứt vào máy giặt, đứng ngẩn ra một lát, rồi lại cúi xuống lấy ra, đưa lên mũi ngửi.
Anh cúi đầu, lẩm bẩm: “Không có mùi mà…”
…
Chiều thứ năm, kết thúc môn thi cuối cùng, nam nữ trong trường như tên rời cung lao ra ngoài.
Trần Tiểu Nhu và Tiểu Ngũ thi cùng phòng, ở tầng một nên ra sớm nhất, cũng không cần phải chen chúc ở hành lang.
Bốn người hẹn gặp nhau ở cuối hành lang, Mạnh Hội và Hà Viện ở tầng bốn, nhưng một người đầu dãy, một người cuối dãy, đều ở lớp trong cùng góc.
Tiểu Ngũ vẫn đeo túi một bên vai, tựa vào tường, thấy Trần Tiểu Như đi qua đi lại không ngừng, cười hỏi: “Sao vậy? Nôn nóng lắm hả?”
Trần Tiểu Như không phải vì nôn nóng, chỉ là cô ấy không thể đứng yên được, cô ấy không thể chịu được việc người mình thích ở ngay trước mặt mà mình chỉ đứng đó im lặng không nói gì, đành tự tìm việc làm.
“Không, mình lạnh… đi lại cho ấm…”
Một câu nói ra mà ngay cả bản thân cũng không tin nổi, nhưng cũng là lời thật lòng, khi chỉ còn hai người, cô ấy không thể thoải mái như lúc bình thường.
Tiểu Ngũ bật cười: “Cậu đứng ngay luồng gió sao mà không lạnh? Lại đây một chút đi.”
Thấy Trần Tiểu Như không nhúc nhích, cậu ấy vươn tay định kéo cô ấy.
Trần Tiểu Như chỉ nhìn chằm chằm cậu ấy.
Tiểu Ngũ vẫy tay trước mặt cô ấy: “Ngơ rồi hả? Lạnh còn đứng đó, mình qua kia đợi đi.”
Trần Tiểu Như lấy lại tinh thần, ánh mắt cong cong, khóe môi cũng không giấu nổi nụ cười.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngũ: “Thôi, đã hẹn đợi ở đây, lỡ hai người kia đến không thấy thì sao.”
Thấy cô ấy còn lưỡng lự, cậu ấy bước lên kéo ống tay áo gió của cô ấy về phía cửa văn phòng giữa dãy, sau bức tường chắn, quả nhiên ấm hơn nhiều.
“Không sao đâu, cứ đứng đàng hoàng, mình sẽ trông bên kia.”
Trong mắt Trần Tiểu Như ánh lên tia sáng, cúi đầu nhìn đôi giày vải trắng dưới chân, lí nhí “Ừ” một tiếng.
Tiểu Ngũ khẽ cười, có lúc cậu ấy thấy Trần Tiểu Như thật tinh nghịch, có lúc lại thấy cô ấy ngốc ngốc dễ thương.
Lại mười phút nữa trôi qua, hai bóng dáng mảnh mai cao ráo mới xuất hiện ở đầu cầu thang.
Trần Tiểu Như vẫy tay gọi: “Bên này, bên này nè.”
Mạnh Hội kéo tay Hà Viện chạy tới, giọng hồ hởi: “Sao lại đứng đây, suýt nữa tìm không thấy hai người.”
Trần Tiểu Như không đáp, chỉ cười cười.
“Bên kia gió mạnh, tụi mình đứng thấy lạnh.” Tiểu Ngũ nhìn Mạnh Hội: “Tối nay đi ăn lẩu nhé? Mừng nghỉ lễ.”
Ba người gật đầu đồng ý, cùng nhìn về phía Hà Viện.
Hà Viện mỉm cười, lên tiếng: “Ừ, để mình gọi điện báo một tiếng.”
Trần Tiểu Như ghé sát tai cô, trêu: “Ngoan ghê ha, chuyện gì cũng báo cáo, sau này yêu đương rồi cũng phải báo cáo hả?”
Hà Viện lườm cô ấy, đẩy ra với vẻ ghét bỏ: “Mình đâu có tâm trạng nghĩ mấy chuyện đó, lo chuyện của cậu trước đi!”
Trần Tiểu Như nhéo hông cô một cái, bĩu môi.
“Đừng nghịch nữa, mình đang gọi điện mà.”
Trần Tiểu Như ngoan ngoãn buông tay, nghe Hà Viện gọi điện.
Tôn Lập Côn nhận điện thoại khi đang rửa tay bên bồn nước: “Alo?”
“…Là em.”
Tôn Lập Côn bật cười khẽ: “Biết là em, sao vậy?”
Hà Viện chậm rãi mở lời: “Tối nay em đi ăn với bạn, chắc sẽ về muộn một chút, gọi báo anh một tiếng.”
Tôn Lập Côn nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, rửa sạch bọt xà phòng trên tay.
“Ừ, tùy em thôi.”
Hà Viện khẽ cười, rồi hỏi tiếp: “Vậy… còn anh tối nay ăn gì?”
“Để sau tính, lát nữa anh còn việc.”
Hà Viện sợ làm phiền công việc của anh, nói thêm đôi câu rồi để anh làm việc tiếp.
Trần Tiểu Nhu bĩu môi, cười nhìn cô.
Mỗi lần nghe Hà Viện nói chuyện với Tôn Lập Côn, luôn có cảm giác như em gái nhà bên, Trần Tiểu Như cũng biết rõ mối quan hệ giữa hai người, thường lấy chuyện đó ra trêu Hà Viện.
Nhưng mỗi lần như vậy, Hà Viện chỉ cười mà không nói gì, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Bốn người chọn một quán lẩu bình dân.
Vừa vào cửa, mùi thơm nức mũi, Tiểu Ngũ nhìn vào bên trong, lướt một vòng mà chẳng thấy bàn trống.
Cậu ấy đề nghị đổi quán, Trần Tiểu Như vừa định đồng ý thì Mạnh Hội đã mở lời: “Thôi kệ đi, giờ này ở đâu cũng đông, mình đợi một lát, không muốn đi lòng vòng nữa.”
Hà Viện không ý kiến gì, thế nào cũng được.
Cô đã báo với Tôn Lập Côn là tối nay có thể sẽ về muộn, anh cũng đồng ý rồi, chỉ dặn cô chú ý an toàn là được.
Cô lại nhìn sang Tiểu Ngũ, biểu cảm trên mặt cậu ấy không giấu được, dù không muốn đợi, nhưng Mạnh Hội đã nói vậy, cậu ấy cũng đành nhún nhường, tôn trọng ý cô ấy.
Trần Tiểu Như vòng tay ôm lấy cánh tay mình, cúi đầu, chân vẽ vòng tròn trên nền đất.
Hà Viện bước lên vỗ nhẹ đầu cô ấy, nở một nụ cười.
Đợi hơn hai mươi phút, mới đến lượt có bàn trống.
Khi nhân viên dọn bàn xong, cả nhóm mới ngồi xuống gọi món.
Nồi lẩu sôi sùng sục, đũa gắp đồ ăn, hơi nóng từng làn bốc lên.
Mạnh Hội hỏi: “Sau Tết nộp đơn chọn ban, mọi người chọn gì?”
Hà Viện vừa ăn viên thịt vừa hà một hơi vì nóng: “Chưa biết, mình vẫn chưa nghĩ xong…”
Môn chính của Hà Viện khá ổn, nhưng địa lý thì tệ, cực kỳ tệ, nếu học ban tự nhiên thì vật lý hóa học cũng chẳng khá hơn là bao.
“Chắc mình chọn ban xã hội.” Trần Tiểu Như nói.
Mạnh Hội ngẩng đầu nhìn cô ấy, cong môi cười: “Cậu là cô gái tài hoa, không chọn xã hội thì uổng, sau này mình còn muốn đọc bài viết của cậu nữa đó!”
Mọi người nghe vậy đều phá lên cười.
Mặt Trần Tiểu Như vì hơi nóng mà càng thêm đỏ hơn: “Nói quá rồi, đừng nói mình nữa, các cậu thì sao?”
Ánh mắt cô ấy chuyển sang Tiểu Ngũ, rồi nhìn về phía Mạnh Hội.
“Mình cũng chọn xã hội, ban tự nhiên khó quá, đầu óc theo không kịp.”
Tiểu Ngũ ăn một miếng thịt bò, cười: “Vậy là ba người chúng ta đều chọn ban xã hội? Còn lại xem Hà Viện chọn gì.”
Mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, chủ yếu là mấy chuyện phiếm trong lớp, ai ai đó yêu đương thế nào, mấy bàn xung quanh cũng thay người mới, ồn ào náo nhiệt.
Hà Viện thấy Trần Tiểu Như không vui, bèn đề nghị ăn xong đi dạo một lát.
Không khí Tết ngày một rộn ràng, trong hẻm bên đường, các quầy hàng trưng bày đầy câu đối, pháo hoa, pháo dây.
Trên đường đông nghịt người, băng qua dòng người tấp nập, họ đi đến con hẻm nhỏ đối diện đường cái, không khí yên tĩnh dễ chịu hơn nhiều.
Hà Viện lấy điện thoại xem giờ, cũng không biết giờ này Tôn Lập Côn đã ăn cơm chưa.
Khóe môi cô khẽ cong lên, nhưng lại bị Trần Tiểu Như bắt gặp.
“Cười gì vậy, trông tâm trạng cậu khá ghê, có chuyện vui hả?” Trần Tiểu Như ngước đôi mắt đen láy hỏi.
Hà Viện khoác tay cô ấy, cười: “Mình vẫn vậy mà, có điều cậu thì sao, sao hôm nay mặt buồn vậy?”
Trần Tiểu Như thẫn thờ nhìn phía trước, đầu óc trống rỗng.
Đêm, gió thổi từng đợt, lạnh ẩm len lỏi qua từng lớp áo.
Mạnh Hội rụt cổ lại, cảm thấy gió lùa thẳng vào trong, sáng nay vội vã xuống nhà quên mang khăn quàng.
Hà Viện hỏi: “Hội Hội, lạnh hả?”
Mạnh Hội cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Không sao, cổ hơi lạnh thôi.”
Hà Viện theo phản xạ sờ cổ mình, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ cao màu be, lại nhìn Mạnh Hội đang mặc áo cổ thấp.
“Hay đi nhanh chút đi, phía trước tới ngã rẽ là bắt được xe rồi.”
Mạnh Hội cười cười gật đầu, bước nhanh hơn.
Tiểu Ngũ nhìn bóng lưng cô ấy, vươn tay tháo khăn quàng khỏi cổ, bước vài bước tới bên, đưa khăn cho cô ấy.
Sắc mặt cậu ấy bình thản: “Quàng vào đi, vẫn còn một đoạn.”
Mạnh Hội không để tâm, thản nhiên đẩy lại: “Không cần, cậu giữ lấy đi.”
Tiểu Ngũ thấy cô ấy vẫn như vậy, đôi khi cứng đầu còn hơn cả đá, dù tính tình có tốt đến đâu cũng khó chịu với sự xa cách cố ý này.
Cậu ấy buột miệng hỏi: “Sao vậy? Trước đây còn chịu quàng, giờ lại chê?”
Hà Viện cũng nhận ra, có lẽ đã gần một tuần nay Mạnh Hội vẫn giữ khoảng cách với Tiểu Ngũ, không gần cũng không xa.
Mạnh Hội quay đầu nhìn cậu ấy, ánh mắt mang chút bực bội.
Tay Tiểu Ngũ khựng lại một chút, cắn răng, bất chấp thái độ cô ấy, kéo cô ấy lại quàng khăn lên cổ.
Mạnh Hội nghiêng đầu né tránh, đưa tay gỡ xuống.
Đột nhiên nhận ra phía sau còn người, cô ấy thả lỏng tay, không giằng co nữa.
Tiểu Ngũ cũng thấy hơi quá đà, quàng xong thì quay lại cười gượng với hai người họ.
Hà Viện thì không mấy để tâm, dù sao chuyện này cô đã thấy nhiều, chỉ là trong khóe mắt, mặt Trần Tiểu Như đã chẳng còn chút cười.
Tới ngã rẽ, Tiểu Ngũ giơ tay gọi được một chiếc taxi màu xanh.
Mạnh Hội bước lên xe, thấy Trần Tiểu Như không nhúc nhích, chủ động hỏi: “Tiểu Như, sao không đi cùng? Tụi mình cùng đường mà?”
Trần Tiểu Như khẽ cười: “Mình đi với Hà Viện một đoạn nữa, sắp đến rồi, lát nữa mình tự bắt xe về.”
Mạnh Hội chỉ đành gật đầu, vẫy tay chào họ.
Trời tối mờ mịt, thỉnh thoảng có vài chiếc xe ben chạy ngang, tung lên từng đợt bụi mù.
Hà Viện đưa tay chỉ chỉ khóe môi cô ấy: “Hôm nay sao vậy hả?”
Trần Tiểu Như gạt tay cô ra, mím môi hỏi: “Cậu nói xem, Hội Hội rốt cuộc có hiểu được ý của Tiểu Ngũ không?”
Trần Tiểu Như thật ra là một cô gái rất tinh ý, dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy hiểu, lúc này nên để hai người kia có không gian riêng để giải quyết vấn đề, còn bản thân, không cần chen vào.
Hơn nữa, cô ấy chưa từng nghĩ Mạnh Hội sai điều gì, chỉ là Tiểu Ngũ đơn phương tình nguyện mà thôi.
“Trước kia, mình chắc chắn là Hội Hội không hiểu ý Tiểu Ngũ, nhưng dạo này, mình cũng không đoán ra được.”
Trần Tiểu Như “ừm” một tiếng, rồi bổ sung: “Mình cũng vậy.”
“Vậy cậu nghĩ là Hội Hội từ chối rồi, hay giả vờ không biết?”
Trần Tiểu Như khẽ lắc đầu: “Mình chỉ mong Tiểu Ngũ vui thôi, cậu không thấy mấy hôm nay cậu ấy cứ buồn buồn sao?”
Hà Viện không biết phải mở lời ra sao, chỉ cảm thấy Trần Tiểu Như ngốc nghếch, thở dài một tiếng.
Trần Tiểu Như chợt bật cười: “Thở dài gì chứ, chẳng phải cậu cũng nôn nóng muốn về gặp anh cậu sao?”
Hà Viện sững người một lúc, mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại thôi, cô cũng không biết Tôn Lập Côn đã về nhà chưa nữa.
…
Tòa nhà số 3, phòng 204.
“Được rồi, tối em thử lại xem.”
Tôn Lập Côn từ cửa tiệm đi ra, phóng xe đến chợ sỉ, chọn mua một vòi sen mới ở cửa hàng thiết bị vệ sinh, giá rẻ mà chất lượng tốt.
Dù gì cũng là làm ăn, ít nhất phải giữ chữ tín hàng đầu, mình đã nói ra lời, lại cho người ta leo cây, đi đi lại lại một hai chuyến cũng coi như đền bù.
Tôn Lập Côn lắp vòi sen xong, nói ra một câu nhưng không có ai đáp lại, quay đầu nhìn quanh cũng không thấy bóng người.
Anh đặt đồ nghề vào hộp, rửa tay trên bồn rửa rồi bước ra ngoài.
“Tôi về trước nhé.”
Lời vừa dứt, người phụ nữ bưng hai đĩa thức ăn từ bếp đi ra, trên mặt nở nụ cười nhìn anh.
Quan Tư Mẫn nói: “Anh chắc chưa ăn cơm đâu nhỉ, làm việc lâu vậy rồi, cùng ăn một bữa nhé?”
Tôn Lập Côn bật cười: “Không cần đâu, vốn là việc của tôi mà.”
Người phụ nữ thấy anh định quay người rời đi, liền vội vàng đặt đồ ăn lên bàn, chạy vội vài bước kéo tay anh lại.
“Này… này, vừa đúng giờ ăn, cho dù là người lạ thì tới giờ này cũng phải mời ăn một tiếng chứ, huống hồ chúng ta không phải người lạ.”
Tôn Lập Côn đứng khựng lại, ánh mắt sâu hút nhìn tay cô ấy.
Quan Tư Mẫn khựng lại, chợt nhận ra mình vẫn đang nắm lấy cánh tay Tôn Lập Côn, cách một lớp vải vẫn cảm nhận được sự rắn rỏi, chắc chắn.
Cô ấy vội buông tay, bị ánh nhìn của anh làm cho ngượng ngùng: “Em chỉ muốn cảm ơn anh…”
Lời cảm ơn này chứa đựng rất nhiều ý nghĩa, có thể là vì hôm nay, cũng có thể là vì quá khứ, thậm chí cả những điều mà chính cô ấy cũng chưa hiểu rõ.
Tôn Lập Côn nhớ đến chuyện tối nay Hà Viện ăn ở bên ngoài, về nhà cũng là một mình nấu nướng. Anh cũng không tiện dây dưa thêm với một người phụ nữ nữa, đành gật đầu đồng ý.
“Anh ngồi trước đi, để em bưng canh ra.” Chưa đợi anh đáp, cô ấy đã vội vã quay vào bếp.
Tôn Lập Côn nhìn bóng lưng cô ấy, bất chợt bật cười.
Anh gọi cô ấy: “Đừng bận rộn nữa, ngồi xuống ăn cùng đi.”
Quan Tư Mẫn đưa đũa cho anh, nói anh cứ tự nhiên.
Hai người, ba món một tô canh, thực sự rất có lòng.
Tôn Lập Côn gắp một miếng cà tím kho dầu, nhìn cô ấy: “Không ngờ em biết nấu ăn đó.”
Quan Tư Mẫn cười vui vẻ, đùa: “Mẹ em nói, muốn giữ được trái tim đàn ông thì phải giữ được cái dạ dày của họ.”
Tôn Lập Côn hơi sững lại, sau đó cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ mấy câu này toàn là để dỗ con gái thôi, đàn ông thế nào anh còn lạ gì.
Quan Tư Mẫn ngượng ngùng hỏi: “…Buồn cười lắm sao?”
Tôn Lập Côn giữ nguyên vẻ mặt: “Không, chỉ là không ngờ em cũng hài hước vậy.”
Quan Tư Mẫn nhìn anh, thành thật: “Thật ra hôm qua em cũng nấu một bàn, mà anh không đến.”
Tay gắp thức ăn của Tôn Lập Côn khựng lại, ngẩng lên nhìn cô ấy, trên gương mặt cô ấy là sự chân thành, khiến người ta không thể không tin.
“Xin lỗi, là tôi quên mất.”
Quan Tư Mẫn lắc đầu, chợt hỏi: “Anh Côn, anh kết hôn chưa?”
Tôn Lập Côn uống một ngụm canh, lau miệng: “Chưa, sao vậy?”
“Chỉ hỏi vậy thôi, anh tốt như vậy sao vẫn còn độc thân?”
Tôn Lập Côn không nhịn được, bị cô ấy chọc cười: “Em hiểu tôi chắc? Sao biết tôi là người tốt?”
Quan Tư Mẫn cười cười, chợt nhớ đến dáng vẻ anh năm đó không tiếc thân mình cứu người, không ai mạnh mẽ bằng người đàn ông này.
“Anh từng cứu em, em vẫn luôn nợ anh một lời xin lỗi, nhưng cuối cùng lại bị…” Quan Tư Mẫn không nói tiếp, anh chắc cũng hiểu, cô ấy nhớ lại rồi tiếp tục: “Em biết hôm đó anh không đẩy ông ta xuống, nhưng không ai ra làm chứng cho chúng ta, mà vụ việc lại vì em mà ra, lời em nói hoàn toàn không có giá trị chứng minh. Em cũng biết, chắc chắn là tên khốn đó có anh trai quyền lực mua chuộc người khác, nên anh mới phải ngồi tù lâu như vậy…”
Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, gắp đồ ăn, nhẹ giọng nhắc lại quá khứ, vừa là cảm thán vừa là bất lực.
Tôn Lập Côn nói với cô ấy: “Chuyện qua rồi.”
Hôm nay không hiểu sao Quan Tư Mẫn lại muốn nói ra hết, thật ra cô ấy là người rất cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy Tôn Lập Côn, cô ấy không thể gạt bỏ mọi chuyện.
Miệng cười, nhưng trong mắt ánh lên sự sắc lạnh: “May mà tên khốn đó chết thật rồi.”
Năm đó khi nghe tin Tôn Lập Côn bị tuyên án bốn năm, cô ấy rời khỏi tòa án, ngước nhìn bầu trời, đột nhiên cảm thấy đời người cũng chỉ đến thế, làm điều tốt nhưng không có kết cục tốt. Thế giới này vẫn do người giàu quyết định. Trong khóe mắt, một người đàn ông bước qua, nếu không lầm thì chính là anh trai của tên khốn kia, Quách Quảng Hồng.
Khuôn mặt ông ta đầy nếp nhăn, thân hình béo phệ, ít nhất cũng hơn năm mươi, thái độ khinh thường, nói với cô ấy: “Em trai tao chịu lên giường với mày là coi trọng mày rồi, giờ mày thấy sao, thằng chó đó cũng bị tao tống vào tù rồi đó thôi?”
Ông ta cất giọng khàn khàn cười lớn vài tiếng, đầy vẻ khinh bỉ ngồi lên xe rồi đi mất.
Quan Tư Mẫn mãi mãi không thể quên được cảnh tượng ấy và ánh mắt dơ bẩn đầy khinh miệt của tên đàn ông đó, nên cô ấy đã nỗ lực trở nên xuất sắc, cố gắng trở thành người có tiền. Dù mẹ của Trương Thích Lâm không thích cô ấy, xem thường cô ấy, cô ấy vẫn không từ bỏ, vì những gì Trương Thích Lâm có thể cho cô ấy không chỉ là cuộc sống tốt nhất, mà còn có cả nguồn lực trong công việc. Nhưng hiện thực lại không như ý, họ vốn dĩ sắp kết hôn rồi, thế nhưng mẹ Trương cứ nhất định phải can thiệp, mới khiến cô ấy phải ngậm ngùi quay về cuộc sống trước kia, thu mình lại mà sống.
Sau khi quay về Lư Thành, cô ấy vốn định để mặc Trương Thích Lâm một thời gian, để anh ta tự xử lý chuyện gia đình. Nhưng không ngờ lại gặp được Tôn Lập Côn, cũng như thể, những nguyên tắc mà trước kia cô ấy luôn giữ, giờ đứng trước anh lại hoàn toàn sụp đổ. Dù biết anh chỉ là một người làm điện nước, hình như điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hồi anh còn ở trong tù, thỉnh thoảng cô ấy có làm đơn xin được gặp anh, nhưng đều bị từ chối. Lâu dần, cô ấy cũng buông xuôi.
Cô ấy ngắm nhìn người đàn ông trầm mặc trước mặt, khẽ mỉm cười. Cuộc gặp gỡ năm xưa – khi anh cứu cô ấy – là lần giao nhau đầu tiên của hai người, còn lần trùng phùng này, có lẽ sẽ là một khởi đầu mới.
Tôn Lập Côn cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy: “Tôi thấy bây giờ em sống cũng ổn rồi, quên hết mấy chuyện đó đi, em cũng không cần thấy bất công thay tôi. Dù không có chuyện đó, tôi sớm muộn gì cũng vào tù thôi. Mình quên hết đi, được không?”
Một khoảng lặng bao trùm, chỉ còn tiếng đũa chạm chén và tiếng nhai thức ăn.
Quan Tư Mẫn ngẩng đầu, đối mắt với anh, mỉm cười đáp lại.
“Được, nghe lời anh.”