Trực giác của phụ nữ luôn phi thường.
Hà Viện bình thản lắng nghe người phụ nữ kể, mắt dõi theo dòng người qua lại trong hành lang, cô không chắc Quan Tư Mẫn đã nhìn ra điều gì, hay đúng hơn là đang cố dùng chuyện quá khứ giữa cô ấy và Tôn Lập Côn để ám chỉ điều gì đó.
Quan Tư Mẫn quay đầu lại: “Vậy nên, chị rất biết ơn anh Côn. Nếu không có anh ấy, có lẽ chị đã sớm…”
Hà Viện có chút mơ hồ: “Chuyện cũng đã qua rồi.”
Quan Tư Mẫn bật cười, giọng có phần lạnh lẽo: “Quả không hổ là anh em, lời nói ra cứ như đúc từ một khuôn.”
“Ý chị là gì?”
Quan Tư Mẫn lắc đầu, chậm rãi nhìn vào mắt cô: “Nhưng chị không hiểu tại sao anh ấy luôn từ chối chị, em biết tại sao không?”
Hà Viện nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn lại: “Làm sao em biết được?”
Ánh mắt người phụ nữ khẽ dao động: “Chị cứ nghĩ em biết…”
Hà Viện bỗng thấy vô vị, không hiểu cô ấy nói những điều khó hiểu đó để làm gì.
“Em không muốn vòng vo với chị, cũng chẳng muốn chơi trò đoán ý.” Hà Viện đứng dậy, cúi xuống nhìn cô ấy, “Đúng, là như chị nghĩ đó. Với em, anh ấy không chỉ là anh trai, và tình cảm của em dành cho anh ấy trước đây cũng không hề trong sáng như vậy, nhưng đó là chuyện giữa tụi em, chị không cần phải dò xét.”
Đây là lần đầu tiên Hà Viện nói chuyện một cách cứng rắn như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục nghe người phụ nữ này lôi quá khứ ra nói nữa.
Quan Tư Mẫn hơi ngạc nhiên, mắt nheo lại, nhìn cô từ đầu đến chân: “Em không phải là con cừu non ngoan ngoãn như chị tưởng.”
Hà Viện điềm nhiên đáp: “Thật ra chúng ta cũng không quen thân, em cũng không biết chị nhìn ra điều gì, sau này mấy chuyện thế này tốt nhất chị nên nói thẳng với anh Côn, em không giúp chị được, cũng sẽ không giúp.”
Quan Tư Mẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Ban đầu cô ấy chỉ định thử dò xét, nhưng không ngờ là thật.
“Anh ấy vẫn như xưa, bất kể là ai, chỉ cần gặp khó khăn là sẽ ra tay giúp đỡ.”
Quan Tư Mẫn thấy cô không phản ứng gì, nói câu cuối cùng: “…Em nghĩ xem, một người cổ hủ như Tôn Lập Côn, liệu có thể chấp nhận chính em gái mà mình xem như ruột thịt không?”
Hà Viện bỗng khựng lại, người cứng đờ, cuối cùng không trả lời, dứt khoát quay người bỏ đi.
Cô không cần ai nhắc cũng biết người phụ nữ kia đang cố tình ly gián.
Nhưng cô cũng phải thừa nhận, nếu không vì Hà Kiến Bình, anh đã sớm bỏ lại cô, bỏ lại tiệm sửa xe mà rời đi rồi.
Tôn Lập Côn chính là kiểu người như vậy, anh từng chịu nhiều khổ sở, cũng từng nhận nhiều ân tình, với anh, ân nghĩa luôn nặng hơn trời.
Tại lối cầu thang tầng hai.
Trần Tiểu Như xoay xoay chân, cửa thang máy vừa mở liền ngẩng đầu: “Không giấu gì cậu, mình thật sự tưởng cậu bị bắt cóc rồi đấy, còn có thể chậm hơn nữa không?”
Hà Viện không nghĩ nhiều đến những lời người phụ nữ khi nãy nói, chỉ cười nhẹ: “Đi thôi, bà cậu sao rồi?”
Trần Tiểu Như gật đầu, thấy sắc mặt cô không tốt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy vòng tay khoác lấy tay Hà Viện: “Sao vậy?”
Cô nhìn người bà đang nằm trên giường bệnh, mắt băng kín băng gạc, rồi hỏi: “Không sao đâu, tối nay cậu cũng trông ở đây sao?”
Trần Tiểu Như bĩu môi: “Ừ, mẹ mình về quê rồi, ba thì có việc gấp ở công ty, phải đi công tác.”
Hà Viện khẽ gật đầu.
Một lát sau, bà cụ trên giường cất tiếng, giọng đầy hiền hậu: “Tiểu Như à, bạn con đến rồi hả?”
“Dạ, chính là người con vừa kể với bà đó.”
Hà Viện vội bước đến: “Con chào bà, con là Hà Viện, mắt bà thấy đỡ chưa ạ?”
Người già vốn thích không khí vui vẻ, giọng cô lại dịu dàng, bà mỉm cười mời cô ngồi xuống.
“Tiểu Như, con lấy trái cây trong tủ dưới ra rửa cho bạn ăn đi.”
Trần Tiểu Như cười làm theo.
Hà Viện không thắng nổi sự nhiệt tình, cũng đành để mặc cô ấy.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, bà cụ nằm phòng đơn, cả buổi chiều đều ngủ.
Trần Tiểu Như ngồi đầu giường đọc tạp chí, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ có Hà Viện ngồi lặng lẽ một bên ghế sofa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ chiều tà cho đến lúc hoàng hôn buông xuống.
Hơn tám giờ, điện thoại Hà Viện bất ngờ rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, ánh mắt không chút cảm xúc.
Ghế sofa lõm xuống một khoảng.
“Cậu không về nhà sao?”
Trần Tiểu Như cứ cảm thấy cô có gì đó không ổn, bình thường Hà Viện vốn là người trầm tính, nhưng chưa bao giờ như hôm nay.
Hà Viện khẽ cười: “Chính cậu gọi mình đến, giờ lại đuổi mình à?”
Trần Tiểu Như nghiêm mặt, không tiếp lời đùa: “Hôm nay cậu sao vậy?”
Hà Viện không trả lời.
“Cãi nhau với anh cậu hả?”
Cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.
Rất lâu sau, mới nói: “Giá mà anh ấy thật sự chịu cãi nhau với mình thì tốt rồi.”
Tôn Lập Côn chưa bao giờ lớn tiếng với cô, dù chỉ một lần. Khi còn nhỏ, cô từng sợ khuôn mặt nghiêm nghị im lặng đó, nhưng về sau lại dần quen.
“Về đi thôi, đã là cuộc gọi thứ ba rồi.” Trần Tiểu Như nhìn điện thoại.
Hà Viện đứng dậy, khẽ mở cửa bước ra ngoài.
Điện thoại vẫn không ngừng rung, hành lang chỉ lác đác vài người, đến cuộc gọi thứ tư, cô mới bắt máy.
“Anh…”
Tôn Lập Côn mở lời gấp gáp, giọng lạnh lùng: “Em đang ở đâu? Anh gọi biết bao lần mà sao không bắt máy?”
Hà Viện đứng ở cuối hành lang, gió lùa qua cửa sổ, thổi khiến nước mắt cô muốn trào ra.
Cô nhắm mắt lại.
Tại sao chỉ có thể làm em gái, tại sao lý do quan tâm lại chỉ được gói gọn như vậy.
Tôn Lập Côn lại hỏi, giọng đã dịu đi nhiều: “Trễ thế này rồi, em còn ở ngoài sao?”
Hà Viện đáp: “Dạ, em đang ở chỗ Tiểu Như.”
Tôn Lập Côn đứng tựa ban công, giọng trầm xuống: “Vậy để anh đến đón em.”
“Đừng, bạn ấy chỉ có một mình, em ở lại với bạn ấy.”
Tôn Lập Côn im lặng một lúc, ngước nhìn chiếc váy đen treo trên cao, hít mạnh một hơi thuốc, từ cổ họng bật ra một tiếng trầm đục.
“Được.”
Vài câu ngắn gọn, kết thúc cuộc gọi.
Hà Viện quay người quay về phòng, rời khỏi luồng gió lạnh, lòng ấm lên đôi chút.
Cô sợ nếu về nhà sẽ không kiềm được mà nói hết ra với anh, giả vờ làm người hiểu chuyện thật không dễ chịu gì. Cô hối hận vì sự bốc đồng đêm hôm đó.
Có những lúc, một khi đã bước ra bước đầu tiên, thì sẽ muốn tiến xa hơn, lòng người vốn luôn tham lam.
Về lại phòng bệnh, Trần Tiểu Như đã kéo ghế gấp ra.
Cứ như thể biết trước cô sẽ không rời đi.
“Cậu ngủ ghế sofa, mình ngủ ghế gấp.” Trần Tiểu Như nói chắc nịch.
Hà Viện mỉm cười: “Tiểu Như, cảm ơn cậu.”
Trần Tiểu Như “hừ” một tiếng: “Giữa tụi mình đừng có mấy lời khách sáo này, ngọt đến phát ớn, đi rửa mặt đi, trên giá nhà vệ sinh có bàn chải dùng một lần đó.”
“Ừ.”
Đêm về, gió nhẹ lùa qua khe cửa sổ.
Trăng thanh, gió mát.
Trong tĩnh lặng của đêm khuya, có một giọng nói vang lên: “Ngũ nói ngày kia ăn một bữa, cậu có rảnh không?”
Hà Viện gật đầu, nghĩ đến việc cô ấy không nhìn thấy, liền hạ thấp giọng: “Mình sao cũng được, tùy cậu.”
“Ba mình trưa ngày kia về, chắc là rảnh.”
“Ừ.”
Trần Tiểu Như trở mình, chợt hỏi: “Tiểu Viện, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?”
“Sao cơ?”
Trần Tiểu Như dò dẫm trong bóng tối tìm tay cô: “Cậu đừng vậy nữa, mình thấy cậu mấy ngày nay không vui.”
Hà Viện mở mắt, nhìn lên trần nhà mờ tối.
“Không sao đâu, ngủ đi, đừng làm bà thức.”
Trần Tiểu Như thấy cô không muốn nói thì cũng không hỏi thêm, cô ấy hiểu có những chuyện không thể chia sẻ được.
Đêm sâu đặc, không khí lạnh khiến người ta nghẹt thở.
Trong căn nhà cũ ở đầu kia thành phố, người đàn ông lặng lẽ co một chân, ánh mắt trống rỗng.
⸻
Sáng hôm sau, Hà Viện vẫn chưa về nhà.
Cô ở lại phòng bệnh nói chuyện với bà, lặng lẽ thả trôi suy nghĩ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chiều hôm sau, Trần Tiểu Như nhận được điện thoại của Mạnh Hội, Hà Viện cũng ở bên cạnh, nghe cô ấy sắp xếp lịch tối nay, cúi đầu nhìn bộ đồ hai ngày chưa thay của mình, đành thu dọn đồ đạc về nhà.
Đẩy cửa ra, Hà Viện bỗng sững người.
Cô không ngờ giờ này anh vẫn còn ở nhà, trên bàn còn hai dĩa đồ ăn, trông như chưa động đến.
Tôn Lập Côn ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng liền đứng dậy nhìn cô: “Về rồi à?”
Hà Viện thay giày, đứng thẳng dậy, “Dạ” một tiếng.
Tôn Lập Côn đứng yên bên sofa, nhìn cô thay giày, rửa tay, rồi chuẩn bị vào phòng ngủ. Anh bước mấy bước về phía trước, chủ động hỏi: “Em muốn ăn gì? Tối nay để anh nấu.”
Anh không hỏi hai ngày nay cô đi đâu, làm gì, mà chỉ hỏi cô muốn ăn gì, giống như cách một người lớn quan tâm một đứa trẻ.
Hà Viện nhìn anh, chỉ nhìn anh.
Người đàn ông lại nói: “Lẩu được không, em thích món đó nhất mà.”
Hà Viện mím môi, không mang theo cảm xúc gì, nói: “Tối nay em ra ngoài ăn, để hôm khác đi.”
Tôn Lập Côn khựng lại một chút, không nói gì.
Hà Viện cũng không nói thêm, xoay người trở về phòng.
Khi cô đi ra, người đàn ông vẫn đứng yên ở vị trí cũ, nhìn cô một cái, vẫn im lặng.
Chẳng bao lâu, tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên.
Tôn Lập Côn đứng trên ban công hút một điếu thuốc, Hà Viện đã không về nhà suốt hai ngày, hôm nay anh cố ý không tới tiệm, tính thời gian thì chắc cũng đến lúc cô về.
Buổi trưa, anh nấu hai món, toàn là món Hà Viện thích, nhưng đến lúc đồ ăn nguội ngắt rồi vẫn không thấy người đâu.
Hà Viện từ nhà vệ sinh đi ra, trong phòng khách đã không còn bóng dáng anh nữa.
“Thay đồ rồi hãy ra ngoài, buổi tối trời lạnh.”
Nghe tiếng, Hà Viện quay đầu lại, nhìn về phía ban công, “Dạ.”
Tôn Lập Côn gật gật đầu, nghiêng đầu nhả làn khói cuối cùng, để mặc cho tàn thuốc cháy trên đầu ngón tay.
Hà Viện vừa định quay vào phòng thì nghe anh hỏi tiếp.
“Tối nay đi đâu?”
Hà Viện thành thật trả lời: “Đến đường gần trung tâm thương mại Long Hoa.”
Tôn Lập Côn lại gật đầu: “Mấy giờ xong? Anh tới đón em, khuya rồi bắt xe không an toàn.”
“Không cần đâu, gần lắm, anh cứ làm việc của mình đi.”
Thuốc đã cháy tới tận cùng, bỏng nhẹ đầu ngón tay, Tôn Lập Côn đưa tay dập tắt trên mặt bàn.
Hà Viện đứng nơi nối giữa ban công và phòng khách, không nói gì, không khí im lặng đến ngột ngạt.
Tôn Lập Côn chuyển đề tài: “Sao gọi điện không được?”
Hà Viện sờ túi áo, mới nhớ ra điện thoại để trên giường, đã hai ngày không sạc, từ lâu đã tắt nguồn, vì vậy tối qua mới không liên lạc được với anh.
“Hết pin rồi…”
Dưới ban công, một đôi nam nữ nắm tay nhau, sau lưng dắt theo một con chó, ánh nắng chiếu lên gương mặt rạng rỡ của cặp tình nhân khiến người ta không khỏi ghen tị.
Tôn Lập Côn quay đầu nhìn đi chỗ khác, giọng thản nhiên: “Sạc một lúc đi, sạc xong rồi hãy ra ngoài.”
Hà Viện mím môi, khẽ cười: “Dạ.”
Tôn Lập Côn nhìn bóng lưng cô gái bị cánh cửa dần dần che khuất, mới thu lại ánh mắt, cúi đầu quay về phòng.
Trở lại phòng mình, anh lặng lẽ ngồi bên mép giường.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang.