Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 42

“Trời ơi, ba người các cậu đúng là chậm thật đó! Chậm thêm chút nữa là mình ăn no  luôn rồi.”

Tiểu Ngũ đứng dậy, vẫy tay về phía cửa.

Mấy người đứng ở cửa nhìn nhau, Mạnh Hội nhướn mày rồi khoác tay Hà Viện bước vào trong.

Hà Viện thấy lông mày Tiểu Ngũ nhíu chặt mấy tầng, cười nói: “Giờ này đường đông nên hơi kẹt.”

“Cậu là người rảnh rỗi, đợi thêm chút thì sao hả?”

Mạnh Hội cười từ phía sau đi lên, cởi áo khoác ngoài vắt lên lưng ghế, trên người mặc áo hai dây trắng, bên dưới là quần short đen cực ngắn, phối với một đôi bốt Martin, trông đầy sức sống.

Tiểu Ngũ lắc đầu cười, kêu hai người mau ngồi xuống.

Trong nồi lẩu uyên ương, hai ngăn nước dùng đỏ trắng sôi sùng sục, còn chưa thả đồ ăn vào, đang nói có nên đợi Tiểu Như tới không thì từ xa một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vội đến.

“Đến rồi đây, các cậu còn chưa ăn hả?”

Tiểu Ngũ nheo mắt, buông lời trêu chọc: “Này em gái, cậu đi bằng rùa à?”

Ánh mắt Trần Tiểu Như lóe lên, cười ngượng: “Mình về nhà thay đồ nên mới chậm chút.”

Hà Viện dịch vào trong một chút, nhường chỗ: “Bọn mình cũng mới đến thôi.”

Tầm bảy tám giờ, là lúc quán đông nhất, bên trong chật ních người.

Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, Mạnh Hội mở lời: “Hay gọi mấy chai bia đi? Giờ ai cũng là người lớn cả rồi, xem như tiễn biệt thời cấp ba.”

Trần Tiểu Như chẳng có vấn đề gì, ba mẹ cô ấy khá thoải mái, lúc ăn cơm ở nhà cũng từng cho cô ấy uống nửa ly.

Tiểu Ngũ hướng về phía Hà Viện, nhướng cằm cười: “Cậu cũng làm vài ngụm nhé? Bia nhé?”

Hà Viện cũng không khách sáo, dù sao cũng là ngày vui, bèn gật đầu đồng ý theo họ.

Người ta nói bia rượu có thể giải sầu.

Mấy người vừa ăn vừa uống, cũng khá vui vẻ.

Mạnh Hội chợt nhớ ra gì đó, đột ngột hỏi: “Hai người thi đậu trường nào rồi?”

Mạnh Hội rất ít khi nói chuyện riêng với họ, quan hệ có thân cũng không phải lúc nào cũng liên lạc. Cô ấy ở gần nhà Tiểu Ngũ, nên biết tin của cậu ấy sớm.

Hà Viện cong môi, đáp: “Hai đứa mình đều ở Trùng Khánh.”

Mạnh Hội tỏ ra bất ngờ: “Mình còn tưởng hai người đều ở Quảng Châu chứ.”

Tiểu Ngũ uống một ngụm bia, không lên tiếng.

Hà Viện rũ mắt, khẽ cười: “Mình thi trượt, hai nguyện vọng đầu đều rớt.”

Xác suất vốn là thứ không thể đoán trước.

Mạnh Hội im lặng một lúc, rồi an ủi: “Thật ra Trùng Khánh cũng tốt, đến lúc nghỉ mình qua tìm hai người, dẫn mình đi chơi nhé.”

Khi chủ đề này gần kết thúc, Trần Tiểu Như bỗng ngẩng đầu.

Cô ấy không hiểu được, nhẹ giọng hỏi: “Hội Hội, còn cậu thì sao? Điểm cậu vững thế mà sao không thi vào Đại học Trung Sơn?”

Mạnh Hội hơi khựng lại, quay đầu nhìn Tiểu Ngũ một cái, không tự nhiên.

Mãi sau, cô ấy mới nói: “Mình có một người bạn, anh ấy học ở Đại học Tài chính.”

Trần Tiểu Như nhìn lướt qua chàng trai đối diện, sắc mặt điềm đạm, không thể đoán được gì.

Tiểu Ngũ gật đầu, đã đoán được từ lâu.

Người gọi là “bạn” đó, cậu ấy cũng biết, nói chính xác là ba người họ lớn lên cùng nhau, người kia hơn họ hai tuổi, năm kia cả nhà đã chuyển đến Thượng Hải.

Trần Tiểu Như bật cười: “Thì ra là vậy…”

“Chắc các cậu cũng gặp qua rồi.” Tiểu Ngũ đột nhiên lên tiếng, nghiêng đầu, mỉm cười  nhìn Mạnh Hội, rồi nói tiếp: “Còn nhớ hồi chuẩn bị lên cấp ba, hai người bị chó rượt trong hẻm, bên cạnh các cậu lúc đó chính là anh ấy, ba đứa bọn mình là bạn từ nhỏ.”

Khóe môi Mạnh Hội khẽ mím lại, không rõ là vì nhớ đến chuyện ngượng ngùng lần đầu gặp mặt, hay là nhớ đến cậu con trai năm đó.

Hà Viện ngẩng đầu nhìn Mạnh Hội, trong trí nhớ quả thực có người như vậy, lúc đó là Tiểu Ngũ cõng cô đến trạm y tế, còn hai người đi bên cạnh, một là Mạnh Hội, người còn lại chính là người cô ấy thích.

Ký ức lan tỏa, cô lại nhớ đến người đàn ông đó, khuôn mặt lạnh lùng vội vàng xuất hiện ở trạm y tế năm ấy.

Thì ra, đã nhiều năm trôi qua như thế.

Không biết từ lúc nào bên ngoài đã bắt đầu mưa, từng giọt nước chảy chầm chậm xuống mặt kính bên cạnh bàn.

Người trên hai bên đường lần lượt rút lui, chẳng bao lâu liền trở nên vắng vẻ.

Hơn chín giờ một chút, Hà Viện nhìn ra ngoài một cái.

Đột nhiên khựng lại.

Ngoài cửa sổ, trước cửa một tiệm bên kia đường, có một người đàn ông đang đứng che dù đen.

Người đàn ông không nhìn về phía này, như đang thất thần, lại như đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó.

Hà Viện nhìn theo ánh mắt người đó, ánh mắt dừng lại dưới mái hiên trước một tiệm hoa, cách khá xa, cô không nhìn rõ thứ được bày ở phía trước là gì.

Trần Tiểu Như cũng nhìn thấy, ánh mắt dừng lại một chốc trên mặt cô.

Cô ấy nói: “Hay là, cậu về trước đi?”

Hà Viện mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Anh ấy đã đến được một lúc rồi…”

Mạnh Hội cũng nhìn sang, người đứng ở bên kia đường chắc là anh trai của Hà Viện, cô ấy chuyển ánh mắt về phía Hà Viện, lúc này mới chợt nhận ra sự im lặng bất thường của cô tối nay.

Mạnh Hội không nói gì, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao? Nếu vội thì cứ về trước đi.”

Hà Viện cúi đầu, không lên tiếng, cứ gắp thức ăn trong chén từng miếng từng miếng cho vào miệng.

Cuối cùng.

Trần Tiểu Như thật sự không nhìn nổi nữa, chủ động nói: “Cũng muộn rồi, bên ngoài lại đang mưa, hôm khác lại gặp nhé!”

Hà Viện lập tức đứng dậy, giọng mang theo áy náy, cười nói: “Các cậu cứ tiếp tục đi, mình còn chút việc, hôm nay về trước nhé.”

Mạnh Hội nhìn người đàn ông đứng không xa kia, cao lớn, lại mang theo chút uể oải, “Không sao, cậu mau đi đi, bọn mình xử lý nốt rồi cũng về.”

Hà Viện gật đầu, cầm túi xách chạy ra ngoài.

Mở cửa, gió lạnh thổi vào.

Hà Viện từng bước đi về phía người đàn ông kia, chỉ cách một lối đi bộ, dường như anh đã chờ rất lâu rồi.

Gió nghiêng kèm mưa nhỏ, lất phất rơi ướt mái tóc.

Hà Viện dừng bước phía sau anh, định lên tiếng, lại nhìn chằm chằm vào dáng người anh, nhất thời không nói nên lời.

Dưới ánh đèn trước tiệm nhỏ, mặt đất phản chiếu bóng dáng mảnh mai.

Tôn Lập Côn bất chợt quay lại, sững người vài giây, rồi lập tức nghiêng dù về phía cô.

“Sao lại ra đây?”

Hà Viện xoay người, đứng cạnh anh, đối diện là tiệm lẩu, trên kính đọng nước, lờ mờ có thể thấy bóng dáng ba người bên trong.

Hà Viện không trả lời câu hỏi đó, chỉ hỏi: “Sao anh lại đến?”

Tôn Lập Côn bình thản nói: “Trời mưa, anh ở nhà cũng chẳng có việc gì để làm.”

Hà Viện khẽ “ừ” một tiếng.

Tôn Lập Côn lấy ra một chiếc dù khác từ tay kia, đưa cho cô, “Ở đây còn một cái.”

Hà Viện im lặng một lúc, nói: “Dùng cái này thôi, mưa không lớn lắm.”

Người đàn ông im lặng, lại rút tay về. Anh bước đến gần một chút, nghiêng dù về phía Hà Viện.

Con phố sầm uất đối diện, giờ chỉ còn vài ba người.

Dưới ánh đèn neon lấp lánh, khung cảnh đêm thành phố khiến đôi mắt Hà Viện thêm phần mờ ảo.

“Sao anh biết em ở đây?” Hà Viện quay đầu nhìn anh.

Một người phụ nữ từ tiệm hoa bên cạnh bước ra, đứng dưới mái hiên, mỉm cười giới thiệu ngôn ngữ của loài hoa cho khách, ánh mắt cô gái u buồn, cuối cùng vẫn mua một bó hoa.

Tôn Lập Côn không nhìn chỗ đó nữa, hơi cúi đầu nói: “Hồi trước em nói ở gần trung tâm thương mại Long Hoa, khu này chỉ có duy nhất một tiệm lẩu.”

Hà Viện gật đầu, “Ừm.”

Hai người lại không còn gì để nói.

Không biết từ bao giờ, mối quan hệ giữa hai người trở nên vi diệu và đầy dè dặt.

Tôn Lập Côn nhìn những người trẻ tuổi trong tiệm đối diện, nụ cười rạng rỡ, tự do thoải mái, rồi quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Bỗng cảm thấy mình đã không còn trẻ nữa.

Anh hỏi: “Có muốn quay lại không?”

Hà Viện lắc đầu, nhìn anh: “Không, về nhà thôi.”

“Ừ.”

Mưa nhỏ vẫn rơi mãi.

Lướt qua tiệm hoa bên cạnh, dưới mái hiên có rất nhiều loài hoa đang nở rộ.

Chỉ có một bó khác biệt, cắm riêng trong lọ xanh đậm, bên cạnh là bảng trắng, hiện rõ một dòng chữ, vừa là ngôn ngữ loài hoa, vừa là lời chúc.

Là cúc trắng.

Vào nhà, Hà Viện đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn bóng dáng bận rộn của người đàn ông, nhưng không bước đến.

Cô bỗng cảm thấy nên nói hết ra thôi, nói ra rồi thì tất cả đều được giải thoát.

Tôn Lập Côn giũ nước trên dù, đặt sang bên cho khô, quay người lại, thấy cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Anh bước mấy bước, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Hà Viện ngẩng đầu, đột nhiên bước tới, hai tay ôm lấy eo anh, áp mặt vào ngực anh.

“Anh…”

Phòng khách nửa sáng nửa tối.

Tôn Lập Côn khẽ nhắm mắt, người cứng đờ, tay lơ lửng ở hai bên vai cô.

Chuyện nên đến, cuối cùng cũng đến, chỉ là khoảnh khắc này lại chỉ còn lại sự im lặng vô tận.

“Hà Viện, em nghe…”

“Tối hôm đó, thật ra sau đó anh tỉnh lại rồi đúng không?” Hà Viện cắt lời anh trước, không dám nghe tiếp, vì cô biết kết cục.

Tôn Lập Côn đặt tay lên vai cô, yết hầu chuyển động, hồi lâu, mới nhẫn tâm đẩy ra.

Thấy anh không chịu trả lời, trong lòng Hà Viện đã có đáp án.

Cô lùi lại một bước, “Tại sao… lại từ chối em…”

Tôn Lập Côn nghiêng đầu tránh ánh mắt cô, không nhìn cô nữa, giọng khàn đặc, lại khó khăn cất lời: “Anh không thể như vậy.”

Hà Viện đưa tay kéo lấy tay anh, cố nhịn những giọt nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt.

“Tại sao chứ, chúng ta đâu có quan hệ máu mủ, anh biết mà…”

Tôn Lập Côn hơi nghiêng người, né tránh cô.

“Chúng ta không phải anh em ruột, tại sao lại không thể…”

Tôn Lập Côn nghẹn lời, không nói nổi.

Hà Viện gặng hỏi anh: “Tại sao, chúng ta không phải…”

“Đối với anh, em chính là em gái ruột của anh.”

Hà Viện sai lầm, nhưng anh thì không thể, không thể trì hoãn cô.

Quanh đi quẩn lại chỉ là vài câu như vậy.

“Em chỉ hỏi anh một câu, anh trả lời thật lòng cho em…” Nước mắt lòa nhòa trên mặt Hà Viện, cô đưa tay lau sạch, hỏi: “Nếu em không phải là em gái anh, liệu anh có suy nghĩ đến em, liệu anh có thích em không…”

Tôn Lập Côn tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế sofa, không chịu nghiêng đầu nhìn cô lấy một cái, tê dại, cũng đau lòng.

Hà Viện siết chặt tay anh, “Chừng đó năm rồi, thực ra anh đã sớm biết tâm ý của em, nhưng anh cứ cố nén không nói, anh nghĩ rằng không nói ra là có thể trốn tránh được sao? Không thể nào.” Cô cảm nhận được bàn tay Tôn Lập Côn đang run lên, ép anh: “Anh… anh trả lời em đi.”

Tôn Lập Côn nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn lại, cất tiếng đầy cay đắng: “Nhưng em phải hiểu, trên thế gian này, từ ngữ vô dụng nhất chính là ‘nếu như’. Ngay từ đầu, mối quan hệ của chúng ta đã được định hình như vậy rồi, anh không biết phải cân đo nó thế nào.” Anh có phần lộn xộn, bao lời muốn nói cuối cùng cũng chỉ gom lại được thành một câu.

Anh mở mắt, nhìn về phía Hà Viện.

“Giữa chúng ta, cách biệt quá nhiều…”

Hà Viện không nhúc nhích, lặng lẽ ngồi trên sofa, cô cảm nhận được sự giằng xé trong lòng Tôn Lập Côn, những ngày qua anh cũng chẳng dễ chịu gì, cô không muốn ép anh nữa.

“Em còn trẻ, sau này em sẽ gặp nhiều người hơn, bước qua nhiều con đường hơn, đến lúc đó em sẽ hiểu, anh chỉ là một người rất mờ nhạt trong cuộc đời em, thứ anh có thể cho em, chỉ là một cuộc sống rất bình thường.”

Không chỉ là thân phận, cũng không chỉ là tuổi tác, mà còn là một loại tự ti đã in sâu trong lòng, không cách nào nhổ bỏ được, vì nó đã bén rễ.

Hà Viện nghẹn ngào bật thành tiếng: “Anh luôn nói em còn nhỏ, đó là vì anh chưa bao giờ xem em là gì khác ngoài em gái, vị trí mà anh dành cho em chỉ có thế… Anh chỉ xem em là em gái, sao anh không thể thay đổi suy nghĩ một lần…”

Cổ họng Tôn Lập Côn chuyển động, anh chưa từng thấy Hà Viện như thế này, không đành lòng, nhưng vẫn phải như vậy.

Trái tim Hà Viện đau nhói, gắng gượng cong khóe môi, hỏi anh: “Chúng ta thật sự… chỉ có thể đến đây thôi sao?”

Tôn Lập Côn cúi gập người, úp mặt vào lòng bàn tay.

Anh luôn cảm thấy bản thân đối với Hà Viện là một thứ tình cảm mơ hồ, anh không rõ đó có phải là cái thứ cô luôn truy hỏi gọi là ‘thích’ hay không, bởi cảm giác ấy đã cạn kiệt từ rất lâu rồi, anh chỉ muốn cô được tốt, muốn giữ lại điều tốt đẹp nhất cho cô, dù bản thân anh chẳng còn bao nhiêu.

Trong phòng khách lặng ngắt một lúc.

Hai người ngồi trên sofa, không ai nói gì.

Hà Viện đột nhiên lên tiếng: “Em không đậu vào trường ở Quảng Châu, còn cách nguyện vọng hai chỉ tiêu, em được Đại học Trọng Khánh tuyển.” Cô cảm thấy những lời này thật yếu đuối, nước mắt rơi xuống môi: “Có lẽ đây là ý trời, em chỉ muốn đến gần anh hơn một chút, gần thêm chút nữa, nhưng hiện thực luôn chẳng như ý.”

Tôn Lập Côn cúi đầu, lưng khom xuống.

Hà Viện lau sạch nước mắt đầy mặt, đứng dậy, khẽ nói: “Anh biết không? Điều ngăn cách giữa chúng ta, là sự cố chấp của anh, chứ không phải là thân phận, là anh đã chọn làm kẻ đào ngũ trước…”

Cô chợt nhớ đến câu nói mấy ngày trước ở bệnh viện mà Quan Tư Mẫn đã nói.

Thì ra, là ý này.

Tôn Lập Côn từ từ mở mắt, đôi mắt ẩn ẩn đỏ, nhưng anh phải thừa nhận, những gì Hà Viện nói là sự thật.

Hà Viện nói xong câu đó, không dừng lại, quay người trở về phòng.

Trong phòng khách, chỉ còn lại một mình anh.

Tôn Lập Côn lặng lẽ nhìn dấu lõm còn lại trên sofa.

Hai người tưởng chừng gần đến thế, nhưng thực tế, quỹ đạo cuộc đời đã chệch nhau quá xa.

Anh không đứng dậy, cũng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ trong phòng.

Đêm tối đen kịt.

Bóng lưng cuộn tròn trên sofa, khẽ run rẩy.

Có đôi khi.

Sự tê dại trong tỉnh táo mới là nỗi đau khổ nhất.

Bình Luận (0)
Comment