Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 45

Năm 2015, bốn năm vội vã trôi qua trong chớp mắt.

Đầu tháng năm, Hà Viện mặc một chiếc áo khoác gió màu lam sẫm, dưới chân là đôi bốt da màu nâu, sau lưng đeo một chiếc ba lô đen siêu to, đẩy cửa bước vào phòng, lách người vào trong.

“Mình về rồi đây!”

Trong phòng có hai cô gái, một người đang dọn giường, một người sắp xếp bàn học.

Nghe tiếng, cả hai quay đầu lại nhìn cô.

Chu Ngọc trợn tròn mắt, như thấy ma: “Trời ơi! Cậu đi đào than về hả?”

Hà Viện đặt ba lô xuống, quay ra soi gương, đã lâu lắm rồi không nhìn kỹ gương mặt mình, nhìn một cái, quả thực không nỡ nhìn lần hai.

Tưởng Uyển Nghi cười khúc khích, tiến đến sờ má cô: “Cũng tạm thôi, chỉ là đen đi một chút, so với kiểu khô nứt tróc da còn đỡ!”

Hà Viện cười đẩy cô ấy một cái: “Gì chứ, đâu được như mấy cậu làm công việc giáo dục trong phòng điều hoà.”

Chu Ngọc nhếch miệng, kéo cô ngồi xuống nói chuyện.

“Nào kể nghe xem, đi theo đội khảo cổ cảm giác thế nào?”

Hà Viện thấy hai người như khỉ con sốt ruột, khẽ than một tiếng, bĩu môi nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của họ.

Tưởng Uyển Nghi khựng lại một chút: “Sao vậy, không vui hả?”

Hà Viện cười hì hì: “Thật ra là rất thú vị, còn vui hơn nhiều so với ngồi trong phòng đối mặt với đám trẻ con!”

“Giỏi nha, học hư rồi, còn dám chọc mình!” Chu Ngọc đưa tay ra cù cô.

Hà Viện nhột, liên tục lùi lại tránh né.

Trong ký túc xá, tiếng cười đùa vang lên rộn rã.

Cả bốn cô gái đều học chuyên ngành Lịch sử, Tưởng Uyển Nghi và Chu Ngọc chọn thực tập tốt nghiệp làm giáo viên trung học, Hà Viện chọn tham gia đội khảo cổ, đã rong ruổi ở Ninh Hạ mấy tháng trời, còn lại Hà Lệ Na thì gia nhập đội ngũ thi nghiên cứu sinh bất biến suốt bao năm qua.

“Lệ Na đâu? Lên thư viện rồi hả?”

Chu Ngọc đang trải giường ở giường trên, đáp lại: “Ừ, đi học bài rồi.”

Hà Viện gật gù, cầm quần áo để thay rồi quay người bước vào phòng vệ sinh.

Người trong gương trông thật thảm hại, gió cát ở Ninh Hạ dữ dội, công việc lại vất vả, nhưng theo các tiền bối cô đã học được rất nhiều điều. Có những ngày mệt mỏi rã rời, đến tối không buồn rửa mặt, cứ thế ngã xuống lều ngủ.

Hà Viện vốn không phải người yếu đuối, lại chịu khó, sống trong hoàn cảnh như vậy lâu dần cũng thành quen, thậm chí còn thấy thỏa mãn.

Khi cô bước ra, trong phòng đã có thêm một người.

Hà Lệ Na nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh, quay đầu nhìn một cái, vẻ mặt chẳng khác gì Chu Ngọc trước đó.

“Trời đất ơi, sao da cậu lại thành thế kia?” Hà Lệ Na vừa đi tới vừa làm bộ ngạc nhiên: “Cậu có phải Hà Viện mà mình quen không đấy?”

Hà Viện vỗ nhẹ tay cô ấy, cười đáp: “Các cậu đủ rồi đó, chưa hết trò à?”

“Nếu mấy anh khóa trên khóa dưới thấy mỹ nhân dịu dàng của chúng ta giờ ra nông nỗi này, liệu còn xếp hàng nhiệt tình không nhỉ?”

Lại thêm một tràng đùa giỡn rôm rả.

“Được rồi được rồi, bọn mình đã thay phiên tra khảo cậu ấy một trận rồi.” Chu Ngọc cười toe toét, “Cho cậu ấy thời gian thở chút đi.”

Hà Viện khẽ lắc đầu cười, đi đến bàn thoa chút kem dưỡng ẩm.

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát.

Người thì lo viết luận văn, người thì ôn thi.

Một lúc sau, Hà Lệ Na quay sang hỏi: “Mấy cậu có định ở lại Trùng Khánh không?”

Chu Ngọc cười trước: “Mình thì chẳng phải ở lại hay không, quê nhà mình ở đây rồi.”

“Cậu lo viết luận văn đi, hỏi hai người kia kìa!”

Tưởng Uyển Nghi bĩu môi, giọng mang chút bực bội: “Ba mẹ bắt mình về Bắc Kinh, nói là tìm sẵn việc rồi, không cho ở lại đây.”

Tưởng Uyển Nghi là con một, ba mẹ không nỡ để con gái đi xa, lại đều là công chức, đương nhiên muốn cô ấy về thi công chức.

Hà Lệ Na nghiêng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười: “Mình giống cậu, nhưng là tự nguyện.”

Tưởng Uyển Nghi liếc cô ấy một cái: “Cậu không ở lại trường để học cao học, nhất quyết về quê, thật không hiểu nổi cậu nghĩ gì.”

Hà Lệ Na có phần ngại ngùng: “Bạn trai mình ở Nam Xương mà.”

Hà Viện nhìn gương mặt rạng rỡ hạnh phúc của cô ấy, khó nói thành lời.

Chu Ngọc đang phủ phấn lên mặt, quay đầu lại, bất ngờ hỏi: “Hai người yêu nhau bao lâu rồi ấy nhỉ?”

Hà Lệ Na nghĩ một chút, tính thời gian, vành tai đỏ lên.

“Hơn sáu năm rồi…”

Tưởng Uyển Nghi tròn mắt, kinh ngạc: “Hai người yêu sớm vậy?”

Chu Ngọc chen vào: “Chuyện đó hỏi làm gì, nhìn là biết rồi!”

Hà Viện quay đầu lại, mỉm cười.

Cô từng nghe Hà Lệ Na kể, hai người là bạn cùng lớp cấp ba, một người là lớp phó môn tiếng Anh, người kia là lớp phó môn Toán. Hồi còn học thường cạnh tranh thành tích, sau một lần làm bài nhóm bị phân cùng tổ, tình cảm nảy sinh từ đó. Sau khi thi đại học, cậu bạn đỗ vào Đại học Nam Xương, rồi bắt đầu mối tình yêu xa kéo dài bốn năm.

“Mình nói thật nhé, trong phòng mình, người sống thanh tịnh nhất chính là Hà Viện, cứ như Bồ Tát vậy đó.”

Tưởng Uyển Nghi cười quay đầu, đánh giá cô gái luôn điềm đạm, lặng lẽ ngồi trước bàn.

Hà Lệ Na mỉm cười: “Chứ không như cậu, bốn năm mà đổi đến ba người.”

Chu Ngọc kéo ghế, nhích tới, giọng pha trò nhưng cũng có phần dò hỏi: “Nói thật đi, có phải trong lòng cậu có ai rồi không? Không thì bao nhiêu người theo đuổi, sao chẳng để tâm đến ai?”

Hà Viện khẽ cong môi cười.

Cô lắc đầu, không nói gì.

Bốn năm.

Cô chưa từng liên lạc lại với người đàn ông ấy, đã đổi số điện thoại mới, mỗi kỳ nghỉ đông, nghỉ hè đều xin ở lại ký túc xá, ăn uống, đi làm, đều một mình.

Cô cũng chưa từng trở lại Lư Thành, chẳng biết Tôn Lập Côn giờ ra sao, sống tốt không, đã lấy vợ chưa…

Hay vẫn là một mình.

Tin tức… dường như thật sự dừng lại ở năm 2011.

Hà Lệ Na thấy cô ngẩn người ngồi trên ghế, bèn gọi: “Tiểu Viện, còn cậu thì sao, ở lại Trùng Khánh hay về quê?”

Hà Viện quay sang nhìn.

Ngoài trời, ánh hoàng hôn ấm áp.

Ngoài cửa sổ lưới tầng ba, tán cây lớn xào xạc trong gió.

Một lúc sau, cô nói: “Về nhà.”

Tám giờ tối.

Quán lẩu đông nghẹt khách, người xếp hàng chờ bên ngoài càng lúc càng nhiều.

Bàn số hai vừa đứng dậy lấy túi ra về, quầy lễ tân liền gọi nhân viên đến dọn bàn, rồi gọi khách tiếp theo.

Khi Lý Duy Đông bước vào, đã thấy người đàn ông đứng bên trong cửa, dáng người cao lớn thẳng tắp.

Tôn Lập Côn vừa quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lý Duy Đông.

Lý Duy Đông không biểu cảm gì, khẽ hất cằm, ra hiệu về phía tầng hai.

Tôn Lập Côn chỉ cười nhẹ, tay vịn vào quầy, bước chậm rãi về phía trước.

Lý Duy Đông nhàn nhạt nói: “Còn cần chân không vậy hả?”

Tôn Lập Côn khom người xuống, với lấy cây nạng: “Không sao.”

Người đến rồi lại đi, tám giờ hơn, trong quán vẫn còn đông nghịt.

Lý Duy Đông nhìn một cái: “Hôm nay đông khách ghê?”

Anh nhìn quanh, trả lời: “Tạm ổn, cuối tuần thì lúc nào chẳng đông hơn.”

Lý Duy Đông gật đầu, hạ mắt xuống: “Chân sao rồi? Có tái khám không?”

Cách vài mét, khách bàn số sáu ngó nghiêng tìm gì đó, định đứng dậy thì trông thấy Tôn Lập Côn đang đứng bên cạnh cửa.

Anh ta gọi: “Ông chủ, gọi phục vụ cho bọn tôi thêm ít nước lẩu, bọn tôi gọi thêm món nữa.”

“Chờ chút, tôi đến ngay.”

Tôn Lập Côn hơi đứng thẳng, quay đầu tìm phục vụ, nhưng không may ai cũng đang bận, anh không gọi, kẹp nạng vào tay, cố gắng bước đi.

Lý Duy Đông kéo anh lại, thản nhiên nói: “Để tôi đi, trong bếp có ai không?”

Tôn Lập Côn ngập ngừng, cúi đầu nhìn xuống chân.

Sau đó đáp lại: “Có, bảo cậu ấy khách gọi thêm nước lẩu, cậu ấy sẽ múc cho, lát nữa cậu mang ra là được.”

Lý Duy Đông không nói gì, buông tay anh ra, phẩy phẩy tay rồi đi thẳng vào bếp.

Tôn Lập Côn lục trong túi áo, không thấy thuốc, liền với tay lục tìm ở quầy.

Anh nhìn vào trong quán, rồi chống nạng chậm rãi bước ra ngoài, tựa lưng nhẹ vào tường, châm một điếu thuốc.

Một lúc sau.

Lý Duy Đông từ trong đi ra, tiện tay cầm hai cái ghế, đặt ra phía sau lưng rồi ngồi xuống, hất cằm một cái.

Tôn Lập Côn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy, bỗng thấy buồn cười.

Mình cũng không đến nỗi bảy tám chục tuổi, chỉ là gặp tai nạn rồi thành người đi khập khiễng, chưa đến mức tàn phế.

“Cũng chưa đến nỗi nào.”

Lý Duy Đông nhìn thấu tâm tư anh, thẳng thắn nói: “Đừng có làm bộ, tái khám không đi, phục hồi cũng không, còn muốn giữ cái chân này nữa không?”

Đường phố ồn ào náo nhiệt.

Người lớn dắt trẻ con, con trai nắm tay bạn gái.

Gió đêm thổi qua, mang theo sự yên bình nhẹ nhàng.

Tôn Lập Côn rít một hơi thuốc, nhìn xuống dưới chân, đáp lại: “Chữa hay không cũng vậy, dù gì cũng không lành lại được.”

“Mẹ kiếp cậu…”

Tôn Lập Côn bật cười: “So với mấy người bị cắt cụt thì vẫn còn nguyên vẹn, rốt cuộc vẫn là may mắn.”

Lý Duy Đông nhíu mày, không biết nên nói gì.

“Thôi đi, chuyện cũng qua rồi, không lẽ không mong tôi khá hơn à?”

Lý Duy Đông hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn anh: “Mong cậu khá thì có ích gì? Nói cũng không nghe, sau này còn lại cái xác rỗng thì ai nuôi cậu? Trước kia còn có Hà…”

Lý Duy Đông nói lỡ miệng, đột nhiên dừng lại, không nói tiếp nữa.

Ánh mắt anh ấy dừng lại trên mặt Tôn Lập Côn.

Anh chỉ rũ mắt, ánh nhìn ảm đạm không thể tả, lặng lẽ nhả khói.

Lý Duy Đông nhìn những chiếc xe chạy vun vút ngoài đường, như than thở, lại như khuyên nhủ.

“Năm 2015 rồi, thời gian trôi nhanh thật…”

Tôn Lập Côn không rõ anh ấy muốn nói gì, chỉ trả lời: “Ừ.”

Lý Duy Đông nghiêng đầu nhìn anh: “Cứ thế này mà sống tiếp à?”

Giữa ngón tay là tàn thuốc đang cháy, tro rơi xuống quần một đoạn.

Tôn Lập Côn đáp: “Đã đến nước này rồi.”

Cũng chẳng còn cách nào nữa.

Lý Duy Đông hút một hơi thuốc, hỏi: “Hà Viện năm nay tốt nghiệp, đúng không?”

Tôn Lập Côn cúi đầu.

Một lúc sau, mới đáp: “Chắc sắp rồi.” Cũng tầm dạo này.

“Giờ còn liên lạc được với con bé không?”

Tôn Lập Côn cúi người, dí đầu thuốc xuống đất, rồi dùng chân còn lại dập tắt.

Không biết nữa.

Anh từng gọi vào số điện thoại đó.

Đó là năm đầu cô đến Trùng Khánh, dịp Tết anh gọi một lần, nhưng đầu dây bên kia chỉ là giọng nữ lạnh lùng báo “số máy không tồn tại”.

Từ đó về sau, mỗi năm Hà Viện đều không trở về nữa.

Lý Duy Đông khẽ thở dài, anh ấy sớm đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người, mấy năm nay Tôn Lập Côn sống ra sao anh ấy đều thấy rõ.

Nhưng có những chuyện, không phải khuyên là được, mà còn phải xem bản thân có thông suốt được hay không.

Lý Duy Đông dụi thuốc: “Tôi đi đây, hôm khác lại đến.”

Tôn Lập Côn quay đầu cười nhẹ: “Ăn uống ngon lành nhé, yên tâm đi.”

“Đồ ông nội nhà cậu.” Cuối cùng, Lý Duy Đông nghiêm mặt: “Ban ngày rảnh thì đến trung tâm vật lý trị liệu đi, đừng suốt ngày ru rú trong cái quán lẩu nát này.”

Tôn Lập Côn gật đầu, “Ừ.”

Lý Duy Đông liếc mắt nhìn anh, biết câu này chắc chỉ được nửa thật nửa giả, nhưng cũng không vạch trần.

“Tự chăm sóc bản thân cho tốt, không vì ai cả thì cũng phải sống cho ra hồn.”

Nói xong, Lý Duy Đông mở cửa xe, bước lên.

Trời đêm bao phủ, đèn đường mờ ảo.

Có thể mơ hồ thấy người đàn ông trong gương chiếu hậu vẫn ngồi yên bất động, lặng lẽ ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn theo những người qua lại trên đường.

Như cách một thế giới.

Như một phiến đá mục nát.

Bình Luận (0)
Comment