Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 49

Khoảnh khắc này, nếu có ai hỏi cô có hối hận không?

Cô sẽ không do dự mà trả lời: Hối hận rồi.

Tính cả năm nay, Tôn Lập Côn đã xuất hiện trong cuộc đời cô suốt mười bốn năm, sau khi lên đại học, Hà Viện chưa từng quay về, nhưng hằng năm anh vẫn đều đặn chuyển tiền vào tài khoản cho cô.

Dù rằng số tiền trong chiếc thẻ ấy Hà Viện chưa từng đụng đến, nhưng vẫn không thể xóa nhòa những gì Tôn Lập Côn từng làm cho cô.

Vào lúc anh cô độc một mình, lúc cần cô chăm sóc nhất, cô lại không có mặt bên cạnh, mà chọn cách trốn chạy, đến một nơi thật xa.

Nước mắt Hà Viện rơi như chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống, trái tim thắt lại đau đớn.

Tôn Lập Côn vốn dĩ không muốn nói cho Hà Viện những điều này, chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều, nhưng chính vì cô đã hỏi, nên anh mới nói thật với cô.

Nhưng lúc này đây, anh lại có chút hối hận.

Tôn Lập Côn kéo cô xoay người lại, hai tay nâng lấy má cô, dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước mắt, trong lòng trào lên từng đợt đắng chát.

“Không sao, nghe anh nói, không sao đâu…”

Hà Viện run rẩy thân thể, nắm chặt lấy tay anh, luôn miệng lặp đi lặp lại trong tiếng nấc: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Vào lúc anh cần người thân nhất, cô lại không thể ở bên cạnh anh.

Tôn Lập Côn từng chút từng chút lau đi những giọt lệ trên mặt cô, nhưng mãi vẫn không lau hết, anh khẽ thở dài: “Hà Viện, mọi chuyện đã qua rồi, đều là chuyện quá khứ, chúng ta đừng nhớ nữa được không?”

Hà Viện tránh tay anh, quay mặt đi không chịu nhìn, làm sao mà không nhớ, hai người đã tránh né nhau bốn năm năm, quay đầu nhìn lại, vẫn đau đớn như vậy.

Nói quên, sao có thể dễ dàng?

Cô khẽ nói, giọng nghẹn ngào: “Anh quên thật sao? Anh thật sự có thể quên được những chuyện đó sao?”

Nếu có thể, sao còn mở tiệm lẩu, nếu có thể, sao còn đội mưa đi mua tiết vịt mà cô thích nhất.

Nếu có thể, sao vẫn giữ lại tất cả những món đồ lớn nhỏ của cô.

Trong lòng Tôn Lập Côn vô cùng giằng xé, anh chưa nghĩ ra phải giải thích với Hà Viện thế nào, cũng không biết mâu thuẫn trong lòng lúc này nên nghiêng về bên nào.

“Anh không quên được, chúng ta đều không quên được.”

Tôn Lập Côn cắn răng, không nói thêm lời nào nữa, anh sợ sẽ để lộ điều gì.

Hà Viện cứ thế nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói: “Về phòng đi, cổ chân anh nhớ chườm khăn nóng, trời mưa sẽ đỡ đau hơn.”

Bên ngoài mưa vẫn rơi rào rào, khe cửa sổ hở chút gió lùa, hơi lạnh ẩm ướt len vào.

Giọng Tôn Lập Côn trầm thấp, đáp lại cô: “Ngủ sớm đi.”

Hà Viện gật đầu, đứng dậy, rồi lại nghe thấy tiếng anh khàn khàn vang lên.

“Ngày mai ở lại ăn sáng nhé, đừng vội đi.”

Hà Viện quay đầu nhìn anh một cái, anh rũ mắt xuống, chẳng thể nhìn ra cảm xúc gì.

Trở về phòng, hơi ấm từ máy điều hòa len lỏi vào từng tấc xương.

Hà Viện cuộn mình lại, vùi đầu vào mền, hít lấy mùi thơm của chăn nệm, hoàn toàn không có chút ẩm mốc nào, cứ thế thiếp đi.

Trong phòng khách, Tôn Lập Côn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, cho đến khi trời dần hửng sáng.

……

Buổi sáng sớm, một tia nắng xuyên qua mây nhô ra nhẹ nhàng.

Ánh sáng lờ mờ xuyên qua màn cửa trắng mỏng, căn phòng trở nên sáng hơn chút.

Hà Viện bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, mắt còn mơ màng, tay đã với lấy và ấn nút nghe.

“Alo?” Giọng nói mềm mại, dịu dàng.

Tiết Ninh mở miệng, nhìn điện thoại xác nhận một chút, rồi cười tươi: “Cô Hà à, cô đang ở đâu thế?”

Hà Viện nghe giọng quen thuộc, nhìn tên trong danh bạ, lập tức tỉnh táo hơn nhiều.

Cô đáp: “Mình đang ở nhà mà.”

Thật sự không phải cô cố ý nói dối, chủ yếu là do Tiết Ninh tính tình hay hóng chuyện, hai người lại thân nhau, nếu cô ấy biết cô không về nhà ngủ, chắc chắn sẽ tra hỏi không buông.

Tiết Ninh “hừ” một tiếng: “Cậu đang ở nhà nào vậy hả?”

Nghe giọng điệu này là biết chắc đã bị lộ, Hà Viện ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cười gượng hai tiếng.

“Được đấy Hà Viện, giấu mình kỹ thật, bao giờ thì về?”

Hà Viện dụi mắt mơ màng, đáp: “Một lát nữa, sao vậy? Hôm nay là chủ nhật, không có tiết học mà.”

“Tối qua mình đã nói với cậu rồi mà, đi siêu thị mua ít đồ bồi bổ cho mình, đợi học sinh nghỉ hè là mình về quê luôn.”

Vì quên mất lời hẹn, Hà Viện hơi ngại ngùng: “Vậy cậu đợi mình chút, mình về tìm cậu ngay.”

Tiết Ninh cũng không để bụng, giọng vui vẻ: “Vậy hẹn gặp ở trung tâm thương mại Long Hoa nhé, mình định mang bữa sáng xuống cho cậu, nhưng có vẻ không cần nữa rồi!”

Hà Viện bị cô ấy chọc cười, ánh mắt cong lên, “Được, đến nơi mình gọi cậu.”

Cúp máy, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.

Vén rèm nhìn ra ngoài, mặt trời đã lên cao giữa bầu trời.

Hà Viện vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay lại quần áo của mình, xếp mền gối ngay ngắn rồi xách túi rời đi.

Trong phòng khách không thấy bóng dáng người đàn ông, chắc giờ này anh đã xuống lầu rồi.

Từ tầng một của tiệm, vọng lại tiếng cười đùa của mấy cô gái.

Hà Viện bước thêm vài bước, vẫn chưa thấy Tôn Lập Côn, quay đầu lại, bất ngờ một cô gái xuất hiện trước mặt cô, tròn mắt ngạc nhiên.

Lâm Bình nhìn ra cửa rồi lại nhìn Hà Viện, vẻ mặt đầy khó tin. Giờ này tiệm chưa mở cửa, chỉ có vài nhân viên có chìa khóa ra vào, không biết người phụ nữ trông chỉ lớn hơn mình mấy tuổi này làm sao từ tầng trên đi xuống?

Tầng trên là nơi ở của Tôn Lập Côn, mấy người họ đều biết rõ.

Lâm Bình nghiêng đầu hỏi: “Chị là ai vậy?”

Hà Viện cũng sững người, vừa định lên tiếng thì thấy Tôn Lập Côn vén rèm từ trong bếp bước ra.

Tôn Lập Côn gọi: “A Bình, em với A Quyên dọn dẹp phía trong nhé.”

Lâm Bình còn định hỏi gì nữa thì một gương mặt quen thuộc xuất hiện bên cạnh, cô gái đó còn có biểu cảm khoa trương hơn.

A Quyên nói: “Ơ, không phải chị là… là người mà tối qua khiến ông chủ chúng tôi phải ra ngoài mua thêm đồ à?”

Tôn Lập Côn quát: “A Quyên!”

“Không không, là khách bàn đó, không phải chị bắt ông chủ đi.”

A Quyên càng nói càng lộn xộn, Lâm Bình nghe mà cũng rối theo.

Bình thường Tôn Lập Côn đối xử với họ không có kiểu uy nghiêm của sếp, việc ai nấy làm, chưa từng nổi giận nên hai người cũng không sợ anh.

Lâm Bình cầm khăn lau, tò mò hỏi: “Ông chủ, chị ấy là ai vậy, sao lại từ trên lầu đi xuống?”

Có lẽ trước đây, Tôn Lập Côn có thể thản nhiên nói là em gái mình, nhưng bây giờ, lời đến bên miệng lại chẳng biết nói sao.

Hà Viện nhìn anh một cái, im lặng một lúc rồi nhàn nhạt nói: “Chị là em gái anh ấy.”

Câu trả lời này có lẽ không phải điều cô mong muốn, nhưng hiện tại, e rằng chỉ có vậy mới là thích hợp nhất.

Lâm Bình “à” lên một tiếng, vẻ mặt như bừng tỉnh, “Thì ra là vậy, em còn tưởng chị là…”

“Tập trung vào khách đi, Lâm Bình.” Tôn Lập Côn lạnh mặt nhắc nhở.

Lâm Bình rụt cổ lại, cười gượng hai tiếng, kéo A Quyên vào bếp làm việc.

Tôn Lập Côn vén tấm chắn ở quầy lên, giọng hơi trầm: “Ăn đi đã, anh sợ nguội nên để trong bình giữ nhiệt.”

Hà Viện từ từ bước tới, thấy anh đang vặn nắp chiếc bình giữ nhiệt màu đen, một làn hương thơm tỏa ra, anh rót một chén sữa đậu nành, rồi gắp thêm một chiếc quẩy và bánh nếp đường đỏ.

Hà Viện im lặng một lúc, cho đến khi Tôn Lập Côn đưa đôi đũa vào tay cô.

Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Còn anh sao không ăn?”

Tôn Lập Côn đứng bên cạnh bàn, thấy cô hỏi mới ngồi xuống phía đối diện, “Anh ăn rồi, mấy thứ này đều là phần của em.”

Hà Viện nhếch môi cười nhẹ, tiện miệng hỏi: “Sớm vậy đã mở cửa rồi sao?”

Trong bếp vọng ra những tràng cười.

“Đợi đến mười giờ rưỡi mới mở, hai người họ đến sớm để dọn dẹp, lát nữa đầu bếp cũng tới.”

Hà Viện “ừm” một tiếng, lại nói: “Người anh có mùi thơm lắm.”

Không phải mùi bữa sáng, chắc là mùi của lẩu.

Tôn Lập Côn bật cười, ngẩng đầu thấy khóe miệng cô dính chút sữa đậu nành, nói: “Anh vừa hầm nước dùng ở trong bếp.”

Hà Viện ngẩng lên, mỉm cười với anh.

Khác hẳn sự u ám ngày hôm qua, lúc này ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ.

Tôn Lập Côn cứ thế ngồi yên không đứng dậy, mắt không rời cô gái trước mặt đang chậm rãi nhấp từng ngụm sữa đậu nành bên miệng chén, ý nghĩ chợt quay về nhiều năm trước, khi đó cô cũng vậy, còn nhỏ, ăn uống luôn chậm rãi, có lúc Tôn Lập Côn sốt ruột đưa cô đi học, mặt vừa sầm lại là cô lập tức bưng chén lên uống một hơi.

Hà Viện uống hết ngụm cuối cùng, lau miệng, đặt chén chồng lên nhau, đang định đứng dậy thì Tôn Lập Côn gọi cô lại.

“Để anh, em đừng động tay.”

“Không sao, em dọn xong rồi đi luôn.”

Tôn Lập Côn khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Một lát sau, anh mới gật đầu.

Hà Viện đứng ở cửa tìm quanh, không thấy chiếc dù trên giá, cô quay đầu lại nhìn Tôn Lập Côn, thấy anh đang khom lưng lau bàn.

Khi Tôn Lập Côn quay lại với chiếc bình giữ nhiệt trên tay, thấy Hà Viện đang ngó nghiêng, đoán được cô đang tìm gì.

Anh lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc dù gấp màu trắng, chậm rãi bước tới đưa cho cô, “Anh sợ làm bẩn nên cất vào ngăn kéo.”

“Cảm ơn anh.”

Hà Viện xách túi, mở cửa bước ra ngoài.

Xuống đến bậc cuối cùng.

Bất chợt, phía sau vang lên một tiếng gọi trầm ấm, đầy kìm nén: “Hà Viện! Rảnh thì ghé chơi!”

Hà Viện nhìn những chiếc xe qua lại bên kia đường, không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu. Dừng lại vài giây, rồi nhanh chóng sải bước đi về phía đại lộ.

Mãi đến khi Tôn Lập Côn nhìn bóng dáng màu vàng nhạt ấy biến mất trong biển người, anh mới rút tay về, khép cửa kính lại.

Trong trung tâm thương mại Long Hoa.

Hà Viện đang ngồi trong một tiệm trà sữa có tiếng đợi Tiết Ninh, thấy cô bạn vội vã chạy tới, cô mới giơ tay vẫy.

“Ở đây này!”

Tiết Ninh kéo chiếc khăn trên cổ lỏng ra một chút, nhìn cô: “Sao cậu đến sớm vậy, mình tưởng cậu còn lâu mới tới chứ!”

Vừa nói, vừa nháy mắt mấy cái với Hà Viện.

Hà Viện rùng mình như bị điện giật, giả vờ ngơ ngác: “Cậu nháy cái gì đấy.”

Buổi sáng trung tâm thương mại chưa đông, tầng một chỉ có lác đác vài người, hai người rẽ qua một góc, đi thẳng tới siêu thị dưới tầng hầm.

“Còn định giả ngốc với mình à, chị đây là ai chứ, mấy trò mèo này của cậu mình nhìn là biết liền.”

Hà Viện khẽ cong môi cười cười.

Tiết Ninh khoác lấy tay cô, “Mau khai ra, tối qua ngủ ở nhà tên nào.”

Hà Viện sững người một chút, không ngờ cô ấy nói thẳng như vậy, vội giơ tay bịt miệng cô ấy.

“Không có không có, nói nhỏ thôi.”

Cô đảo mắt nhìn quanh, may là không có ai gần đó.

Tiết Ninh cười khoái chí, không chịu buông tha: “Còn bảo không, quần áo vẫn là bộ hôm qua.” Rồi chợt nghĩ ra điều gì, hỏi tiếp: “Ơ? Mình nhớ tối qua hai đứa mình còn về đến cửa khu chung cư mà!”

Hà Viện thật muốn bịt chặt cái miệng nhiều chuyện của cô ấy, quên mất là sáng nào cô ấy cũng gõ cửa gọi mình.

Cô ấy “ồ” lên một tiếng dài, cười híp mắt: “Thì ra là về rồi lại đi à, sao phải phiền vậy, lần sau cứ đi luôn, khỏi ngại mấy chuyện đó, đều là người lớn cả, hiểu mà…” Rồi lại thở dài: “Chỉ tội cho thầy Từ nhà mình thôi!”

Hà Viện thấy cô ấy càng nói càng quá, đến cả Từ Hạ Bân cũng bị lôi vào, vội ngăn lại: “Cái này không nói bậy được đâu, để đồng nghiệp khác nghe thấy thì ảnh hưởng không hay.”

Tiết Ninh nhìn cô, hạ thấp giọng, hơi nghi ngờ: “Cậu không biết thầy Từ thích cậu hả?”

Hà Viện nhíu mày, lắc đầu.

“Tối qua thầy Từ còn nhắn tin cho mình, nói thấy cậu thất thần, hỏi mình có phải cậu gặp chuyện gì không.”

Hà Viện hoàn toàn không biết chuyện này, may mà thầy Từ chưa nói rõ, nếu không đều làm cùng một văn phòng, ngày nào cũng chạm mặt, khó mà không ngượng.

Tiết Ninh thấy cô có vẻ buồn buồn, vỗ vai an ủi, “Thôi không sao đâu, dù sao cậu cũng có bạn trai rồi, thầy Từ chắc cũng không dám nghĩ nữa.”

Hà Viện không còn nghĩ tới lời Tiết Ninh nữa, bởi giờ cô còn chuyện khó buông bỏ hơn, phía trước ở khu vực thiết bị y tế, mấy chiếc xe lăn và gậy chống dựa trên giá khiến cô đột nhiên nhớ tới người đàn ông đó.

Cô cười nhạt, không giấu diếm, “Mình không có bạn trai, tối qua mình tới nhà anh trai mình.”

Bình Luận (0)
Comment