Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 5

Trong sân, Hà Viện ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế.

Thời gian qua, hầu hết mọi việc hậu sự của Hà Kiến Bình đều do Tôn Lập Côn lo liệu. Đôi khi cô bé thật sự có cảm giác anh như người anh trai thất lạc bấy lâu của mình.

Dù giữa hai người vẫn còn xa lạ, nhưng lại luôn dựa vào nhau không rời.

Thế nhưng, suy cho cùng đó chỉ là ảo giác. Họ vốn dĩ chỉ là hai người xa lạ từ hai phương trời khác biệt, vì một hành động tốt bụng tình cờ của Hà Kiến Bình mà bắt đầu mở ra chương mới trong cuộc đời lẫn nhau.

Sáng nay, Hà Viện bị đánh thức bởi những tiếng động ầm ĩ.

Lắng tai nghe kỹ, dường như phát ra từ phòng bên. Trong đầu cô bé bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Tôn Lập Côn sắp đi rồi.

Suốt mấy ngày nay, cô bé luôn suy nghĩ, liệu anh có rời đi hay không? Nếu đi, có mang cô bé theo không?

Quê nhà thì không thể về nữa, nếu không đã chẳng được Hà Kiến Bình đón đến đây.

Hà Viện ngồi dậy, nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định phải hỏi thẳng. Cô bé mở cửa, trước mắt là mấy thùng giấy cũ kỹ.

Cô bé lập tức quay người chạy vào căn phòng bên trong, đứng chôn chân trước khung cửa, không dám cất lời.

Tôn Lập Côn đang cúi người thu dọn, thấy cô bé đứng ở cửa thì quay đầu nhìn, nhưng không nói gì.

Anh tiếp tục cúi xuống dọn dẹp.

Hà Viện có chút lo lắng, bước thêm mấy bước nhỏ rồi lí nhí hỏi: “Anh sắp đi sao?”

Anh đang bận rộn, bị hỏi bất ngờ nên chưa kịp phản ứng, quay đầu lại: “Hả?”

“Anh sắp đi sao? Định rời khỏi đây sao?”

Anh sững người vài giây, rồi vỗ vỗ bụi trên tay đứng thẳng dậy: “Tại sao lại phải đi?”

Hà Viện ngỡ ngàng: “Anh vẫn sẽ ở lại sao?”

Nghe kỹ thì câu này có chút giống đuổi khách, nhưng Tôn Lập Côn lại hiểu được ý cô bé.

“Ừ, chẳng lẽ em không muốn anh ở lại?”

Chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt Hà Viện thay đổi đủ kiểu cảm xúc. Cô bé vội vàng lắc đầu: “Không, không phải, em không có ý đó, chỉ là em tưởng…”

Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu nhìn cô bé.

Thật ra, chính anh cũng đã nghĩ về điều này suốt mấy ngày nay.

Nếu ở lại, điều đó có nghĩa gì? Anh hiểu.

Anh đã nghĩ, bản thân còn chưa lo nổi cho chính mình, sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa trẻ?

Còn nếu rời đi, vậy chẳng khác nào vô tình vô nghĩa. Anh vốn không phải người tốt đẹp gì, nhưng giờ đã khác. Những ngày tháng sống cùng Hà Kiến Bình khiến anh gần như quên mất mình từng là kẻ sống giữa lằn ranh đen tối. Anh sợ một khi rời khỏi đây, bản thân sẽ lại bị d*c v*ng nuốt chửng, lạc lối giữa chốn phồn hoa.

Vậy nên anh bắt đầu cân nhắc lại. Hơn nữa, Hà Kiến Bình từng cứu mạng anh, Hà Viện lại là con gái duy nhất của ông. Nếu cứ vậy rời đi, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?

Anh nhìn cô bé vẫn đứng rụt rè trước cửa, sợ cô bé không tin, liền khẳng định lại lần nữa.

“Anh không đi đâu, yên tâm đi.”

Trong lòng Hà Viện dâng lên một dòng ấm áp, khóe môi cong cong. Không hiểu sao lúc này cô bé lại tin tưởng anh đến vậy.

“Vậy… em vẫn có thể ở lại đây chứ?”

Tôn Lập Côn thấy cô bé dựa vào khung cửa cười ngốc nghếch, cũng cười theo: “Đây vốn là nhà em mà.”

Nơi có người thân mới gọi là nhà, còn bây giờ, chỗ này nhiều lắm chỉ được xem là một nơi để ở.

Hà Viện không nói ra, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau, cả lớn lẫn nhỏ đều bật cười.

Mọi điều đều đã rõ ràng. Hà Viện biết dù Tôn Lập Côn nói đùa, nhưng ý anh là sẽ không bỏ rơi cô. Còn anh thì hiểu, cô bé lo sợ mình sẽ rời đi.

“Còn gì muốn hỏi nữa không?” Anh cười hỏi.

Hà Viện lắc đầu.

“Vậy đã yên tâm rồi chứ?”

Cô gái nhỏ ngại ngùng cúi đầu: “Rồi…”

Tôn Lập Côn cười khẽ, nói: “Vậy để anh dọn tiếp.”

Cô bé lập tức nói: “Để em giúp anh!”

Tôn Lập Côn giữ tay cô bé lại, nhếch miệng cười: “Em khiêng nổi không?”

Trước mắt là hai thùng giấy, một đựng quần áo, một đựng đồ nghề.

Hà Viện nhìn sang chỗ khác, lí nhí: “Vậy em làm việc khác…”

Tôn Lập Côn kéo cô bé ra cửa, “Đi chơi đi, chỗ này không cần em giúp.” Anh ra hiệu bằng cằm rồi không nói gì nữa.

Hà Viện ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em vào phòng làm bài tập nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Một lát sau, một người đàn ông bước vào sân.

Lý Duy Đông nhìn xung quanh rồi hỏi: “Dọn nhà hả?”

Tôn Lập Côn không đùa, chỉ đáp: “Dọn chút đồ thôi.”

Lý Duy Đông kéo ghế ngồi xuống, rút điếu thuốc đưa anh. Tôn Lập Côn chưa vội nhận, rửa tay xong mới cầm lấy.

“Dọn dẹp cả một buổi sáng, ghét làm mấy việc nhà này ghê.” Anh kéo ghế ngồi cạnh Đông Tử.

Lý Duy Đông chỉ vào mấy thùng giấy trong sân: “Toàn đồ của thầy cậu sao?”

“Không, đồ cũ đã đốt rồi. Đây là mấy thứ linh tinh, dọn bớt cho thoáng thôi.”

Lý Duy Đông lúc này mới nhận ra: “Cậu nghiêm túc đó hả? Định ở lại đây thật sao?”

Tôn Lập Côn ngả người ra sau, ngước nhìn trời, phả khói thuốc.

Lý Duy Đông cười khẽ, lắc đầu.

Một lúc lâu sau, Tôn Lập Côn trầm giọng nói: “Ơn cứu mạng lớn hơn trời.”

Lý Duy Đông hiểu, chuyện anh quyết định thì sẽ không thay đổi.

Anh ấy đổi chủ đề: “Mấy hôm trước tôi đi karaoke, gái ở đó nhiều thật, nói chuyện còn ngọt xớt.”

Tôn Lập Côn lườm anh ấy: “Cậu cũng chỉ đến thế thôi.”

Trong lòng anh vẫn còn vướng bận chuyện khác.

“Đùa hả, giờ cậu không còn hứng với gái đẹp nữa sao?” Đông Tử cười nham nhở, huých tay anh, “Chẳng lẽ cậu nhịn lâu quá rồi?”

Tôn Lập Côn đang bực trong người, chẳng buồn đùa lại, lạnh lùng nghiêng đầu nói: “Đang bận, không có chuyện gì thì biến đi.”

Lý Duy Đông vốn chẳng có chuyện gì, thấy anh không vui liền biết điều rút lui.

“Được rồi, tôi đi trước đây, mấy hôm nữa rảnh rỗi thì đi chơi chút.” Anh ấy còn định nói thêm là anh suốt ngày ru rú trong nhà chẳng khác gì ông già.

Đông Tử đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa còn quay lại đùa một câu.

“Đúng là có chút… mùi khổ tu thật.”

Tôn Lập Côn chẳng buồn ngẩng đầu, trong lòng đã quyết định xong.

Anh ngồi yên lặng trong sân, đợi điếu thuốc trong tay cháy hết, móc điện thoại ra gọi một cuộc.

Đợi rất lâu mới có người bắt máy, anh vừa định cúp thì đầu bên kia vang lên tiếng nói.

“A lô, ai vậy?” Một giọng nói có chút già nua.

“Mẹ, là con đây.”

Tôn Lập Côn cảm thấy có chút cay đắng, đã rất lâu rồi anh không được nghe giọng người thân.

“Trời ơi, là Lập Côn sao? Con ra tù từ bao giờ vậy, giờ đang ở đâu?” Mẹ anh có vẻ rất kích động.

Anh không nói rõ thời gian cụ thể, chỉ trả lời: “Con không sao, vẫn đang ở Lư Thành.”

Dù sao chuyện ra tù cũng chẳng vinh dự gì, lúc mới ra, cuộc sống cũng bấp bênh nên anh chỉ nói qua loa đôi chút.

“Mẹ, nhà mình dạo này sao rồi?”

Qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng ba anh chửi mắng khó nghe ở phía sau.

“Vẫn ổn, vẫn ổn, em con cũng tốt, thỉnh thoảng còn chủ động nói chuyện với ba mẹ.” Mẹ anh lại hỏi: “Con có muốn nói chuyện với ba không?”

Anh gật đầu, nhưng chợt nghĩ bà đâu nhìn thấy, liền đáp: “Dạ có.”

Chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng ba anh vọng tới: “Ai thèm nói chuyện với cái thằng bất hiếu đó, nhà này làm gì có thằng con từng ngồi tù!”

Chỉ lặp đi lặp lại mấy câu như vậy.

Sau đó lại nghe thấy giọng mẹ anh, tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để nghe rõ: “Lập Côn mới ra, chưa có công việc ổn định, về đây cũng chẳng kiếm ra tiền. Anh muốn để Lập Sơn cứ vậy mãi sao?”

Không biết bà nói với anh hay nói với ba anh nữa.

Tôn Lập Côn im lặng chờ, đợi cho đầu bên kia yên tĩnh lại.

Lúc sau, mẹ anh mới dịu giọng hỏi: “Lập Côn à, con định làm gì ở đó?”

Anh cúi đầu, dùng mũi giày đá đá vào viên đá nhỏ trên đất, lười nhác đáp: “Con đang làm ở tiệm sửa xe, đợi một thời gian nữa ổn định rồi con sẽ chuyển tiền về như trước. Thuốc của Lập Sơn vẫn phải tiếp tục uống, nghe lời bác sĩ.”

Giọng mẹ anh chùng xuống: “Ba con cũng già rồi, làm điện nước mệt lắm, không chịu nổi nữa. Tiền trong nhà không nhiều, mà Lập Sơn cũng chẳng được chữa chạy đến nơi đến chốn.”

Nói đến vậy, có muốn không hiểu cũng không được.

Tôn Lập Côn trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “Mẹ, nếu có thời gian thì dẫn Lập Sơn ra ngoài đi dạo chút, đừng để nó suốt ngày ru rú trong nhà, chỉ uống thuốc thì chẳng khá lên đâu.”

Mẹ anh có vẻ không vui, vội nói: “Mẹ nói sao nó cũng không chịu, suốt ngày chỉ ở nhà chơi, không thích ra ngoài.”

Tôn Lập Côn ngồi yên, cuối cùng chỉ nói: “Con biết rồi mẹ, để sau vậy.”

Hiện tại anh cũng chẳng có đồng nào dư dả.

Mẹ anh còn dặn dò thêm vài câu rồi vội vàng cúp máy.

Thực ra, anh định kể chuyện Hà Viện cho gia đình nghe, nhưng qua cuộc điện thoại này, rõ ràng thời điểm chưa thích hợp, nên anh đành thôi.

Sáng thứ hai, Hà Viện dậy sớm hơn nửa tiếng. Không thấy ai ngoài sân nên định đi mua bữa sáng.

Cô bé đi dọc theo phố, vừa đi vừa ngó nghiêng. Nhớ Tôn Lập Côn thích ăn bánh bao, cô bé tìm mãi chẳng thấy, mãi đến gần ngã tư mới phát hiện ra tiệm bánh bao Trương Ký.

Ông chủ thấy cô bé đứng ngẩn ra nhìn lồng hấp, liền cất tiếng gọi: “Cô bé, ăn sáng gì đây?”

Lần đầu tới đây, sợ tiền không đủ, cô bé rụt rè hỏi: “Chú ơi, bánh bao bao nhiêu tiền vậy?”

“Lần đầu ăn bánh nhà chú hả?”

Ông chủ cười, hỏi vậy chắc cũng đoán ra là người lạ.

Hà Viện gật đầu.

“Xem đi, muốn bánh hấp hay bánh chiên?” Ông ấy lần lượt chỉ cho cô bé.

Hà Viện chọn loại quen mắt: “Cho con ba cái bánh thịt, ba cái bánh chay.” Rồi lại hỏi: “Có sữa đậu không chú?”

“Có chứ, sữa đậu hay đậu hũ non đều có.”

“Vậy cho con thêm hai phần sữa đậu.”

Ông chủ đồng ý, làm xong thì báo giá: “Tổng tám tệ thôi.” Thấy cô bé chưa đưa tiền liền nói thêm, “Yên tâm đi cô bé, bánh bao chính gốc Thiên Tân đấy, ngon lắm.”

Hà Viện không nghĩ gì nhiều, chỉ đang tính tiền. Cô bé trả tiền, xách đồ rồi vội vã quay về.

Đẩy cửa bước vào, Tôn Lập Côn đang đánh răng ngoài sân.

Nghe tiếng động, anh quay lại, nhổ bọt kem đánh răng, hỏi nhàn nhạt: “Sáng sớm em đi đâu vậy?”

Hà Viện cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, bước lên vài bước, đưa túi bánh ra trước.

“Em đi mua bữa sáng. Anh thích ăn bánh bao mà.”

Tôn Lập Côn hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại nhanh chóng bình thường trở lại: “Để lên bàn đi. Lần sau ra ngoài nhớ nói với anh một tiếng.”

Hà Viện gật đầu lia lịa.

Hai người ngồi xuống ăn sáng, Tôn Lập Côn tiện miệng hỏi: “Mua ở đâu vậy?”

Hà Viện rót sữa đậu vào chén, đáp: “Hình như tên là Trương Ký, gần ngã tư.”

“Ừ, phía bắc cũng có một tiệm.” Anh gắp cho Hà Viện một cái bánh bao, hỏi tiếp: “Họ tính bao nhiêu?”

Cô bé cắn một miếng, má phồng lên: “Tám tệ, bánh một tệ một cái, sữa đậu cũng một tệ một phần.” Cô bé chợt nhớ ra, nói thêm: “À, ông chủ nói là bánh bao chính hiệu Thiên Tân đó.”

Tôn Lập Côn bật cười khẽ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé: “Chỉ có em mới tin thôi.” Anh uống một ngụm sữa đậu rồi nói tiếp: “Phía bắc bán rẻ hơn, một tệ được hai cái, lại còn lớn hơn. Lần sau đi mua ở đó.”

Hà Viện: “…”

Tôn Lập Côn nhét nốt chiếc bánh bao cuối cùng vào miệng, uống cạn chén sữa đậu rồi ngẩng đầu nhìn cô bé: “Nhanh lên, phải đưa em đến trường.”

Hà Viện lập tức tăng tốc, muốn chủ động dọn bàn. Nhưng khi tay cô bé vừa chạm đến chén bên kia thì đã bị anh giữ lại.

“Để lát nữa anh làm, em đi đeo cặp trước đi.”

Hà Viện hơi ngại ngùng thu tay về, cười nói: “Dạ.”

Cổng trường đông nghịt người.

Sau khi xuống xe, Tôn Lập Côn thấy cô bé cứ đứng yên tại chỗ, dáng vẻ như có điều muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô bé nhìn chiếc xe máy một lát, rồi ngẩng đầu lên, rụt rè nói: “Anh Côn, tan học em có thể đi xe buýt về không? Em muốn về cùng Tiểu Như.”

Anh suy nghĩ một chút, dù sao ở tiệm cũng chỉ có mình anh, nhiều lúc chắc chắn sẽ bận rộn, để cô bé tự về cũng là cách rèn luyện.

Tôn Lập Côn gật đầu: “Tan học về thẳng nhà, không được la cà dọc đường.”

Hà Viện lí nhí: “Em biết rồi.”

Tôn Lập Côn không tỏ vẻ gì, phất tay một cái rồi lên xe máy chạy về.

Cơn gió thốc thẳng vào mặt, lạnh buốt da thịt.

Sắp vào đông rồi, ngồi xe máy rõ ràng lạnh hơn hẳn ngày thường. Anh chợt nghĩ, không biết sáng nay cô nhóc có lạnh không.

Tôn Lập Côn cúi đầu cười khẽ, bỗng cảm thấy mình đã nhập vai hơi quá nhanh, bất giác có cảm giác như lần đầu làm cha.

Bình Luận (0)
Comment