Nét mặt Tiết Ninh mang theo chút sửng sốt, từ trước đến nay cô ấy chưa từng nghe Hà Viện kể về chuyện gia đình mình, hôm nay đúng là lần đầu tiên.
Cô ấy nhớ lại những lời vừa nói khi nãy, không khỏi thấy ngượng ngùng, cười cười: “À… tại mình, tại mình, nói linh tinh, chưa hiểu rõ tình hình.”
Hà Viện không để tâm, vẻ mặt không gợn sóng, “Ông chủ tiệm lẩu tối qua, chính là anh trai mình.”
Cô thấy trên mặt Tiết Ninh là vẻ không thể tin nổi, miệng há hốc, mắt trợn to hơn cả viên bi, không nhịn được khẽ cười, biểu cảm này hôm nay cô ít nhất đã nhìn thấy hai ba lần rồi.
“Vậy… nhưng tối qua mình đâu thấy hai người chào hỏi nhau?”
Ban đầu cô ấy định nói là hai người trông còn xa lạ hơn cả người lạ, nhưng nghĩ lại dù sao họ cũng là anh em, nói vậy có vẻ không lịch sự lắm, nên lời đến miệng lại đổi cách nói.
Hà Viện cong môi: “Tối qua thấy anh ấy bận, mình không muốn làm phiền.”
Lời nói dối và lý do đầy sơ hở.
Tiết Ninh chỉ gật gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, kéo cô đi về khu vực thực phẩm bổ dưỡng.
⸻
Sát Tết, học sinh trong lớp như ngồi trên đống lửa, đếm từng ngày mong được nghỉ, trong lòng ai nấy đều như mọc cỏ.
Hà Viện lạnh mặt, trầm giọng quát: “Sắp thi rồi, không thể chịu đựng thêm chút sao?”
Bên dưới có đứa xoay bút, đứa gục xuống ngủ, thậm chí còn có đứa cúi đầu trò chuyện ngang nhiên, bị quát như vậy, dù là cô giáo dịu dàng đến đâu cũng khiến người ta sợ.
Lớp học lập tức yên tĩnh hẳn, Hà Viện thấy vừa phải, lại nói thêm hai câu rồi mới cầm bài thi tiếp tục giảng.
Một tiết học mệt mỏi trôi qua, trở về văn phòng, mấy thầy cô khác cũng cùng biểu cảm, nhíu mày, giận dữ mắng vài cái tên quen tai.
Tiết Ninh đẩy ghế ra sau một chút, vươn vai rồi mới cầm túi đứng dậy.
“Đi thôi Hà Viện, tối qua nhà mình ăn nhé?”
Hà Viện chồng hồ sơ lên bài kiểm tra, lại sắp xếp một hồi, bận bịu xong mới cầm chìa khóa đứng lên, “Thôi, tủ lạnh nhà mình vẫn còn đầy, không ăn thì sợ hỏng mất.”
Tiết Ninh gật đầu, “Vậy cũng được, tuần này xong, tuần sau thi xong là có thể về nhà rồi, cuối cùng cũng được nghỉ!”
Hà Viện cười dịu dàng: “Cậu còn háo hức nghỉ hơn cả tụi nhỏ, có chuyện gì vui vậy?”
Tiết Ninh nhăn mặt, bĩu môi: “Thật ra cũng chẳng có gì vui, mẹ mình cứ giục lấy chồng mãi, lần này về là đã sắp xếp sẵn cả người để gặp rồi.”
Hà Viện quay đầu: “Cậu cũng đâu phải lớn tuổi gì.”
“Năm nay mình 24, qua Tết là coi như 25 rồi, mẹ mình nói nếu còn không cố gắng thì chỉ còn chọn mấy người bị người khác bỏ thôi, còn giới thiệu cho mình một ông ba mươi tuổi, nói là tình sử cực kỳ sạch sẽ.” Cô ấy che miệng, mặt mày khó tin, “Ba mươi tuổi chưa từng yêu ai, chắc chắn không phải tâm lý thì cũng có vấn đề sinh lý.”
Hà Viện nhướng mày, cười nhẹ: “Chuyện này phải xem duyên phận, cũng có thể gặp được anh trai thuần khiết, ưu tú mà.” Chuyện tình cảm, đôi khi không thể chỉ nhìn tuổi tác.
Tiết Ninh lắc đầu, chậc chậc miệng, thở dài thườn thượt.
Vừa ra khỏi văn phòng, phía sau có một người đàn ông theo kịp.
Từ Hạ Bân gọi một tiếng, đợi hai người dừng bước, anh ấy mới đưa hai tờ đơn cho họ.
Người đàn ông cười cười, giọng vui vẻ: “Hôm qua trưởng phòng Lý họp, phát đơn xin tham gia chương trình dạy học cho giáo viên khối mười, hai người có tiết không đi, giờ tôi đưa lại.”
Hà Viện hơi sững người, nhìn tờ giấy trong tay, đơn đăng ký chương trình dạy học hỗ trợ.
Trước đó từng nghe nói trường trung học Bình Hồ mỗi năm đều có giáo viên tự nguyện đăng ký tham gia dạy học ở vùng khó khăn, cô tính toán thời gian, nếu đi thì sau Tết là phải lên đường.
Từ Hạ Bân nói: “Hai người cứ suy nghĩ đi, có ý kiến gì thì nói với tôi.”
Tiết Ninh lướt mắt qua tờ đơn, không do dự: “Thôi khỏi, tôi không tham gia đâu, vẫn nên cống hiến cho trường Bình Hồ thì hơn.”
Từ Hạ Bân cười cười, đây là hoạt động tự nguyện nên đi hay không hoàn toàn do mỗi người quyết định, anh ấy gật đầu, rồi nghiêng mắt nhìn Hà Viện.
Người đàn ông mỉm cười, lễ độ và chân thành hỏi: “Cô Hà, cô thấy thế nào?”
Hà Viện không nói rõ suy nghĩ, chỉ hỏi anh ấy: “Năm nay đi đâu vậy thầy?”
Từ Hạ Bân lật đến trang cuối cùng, chỉ cho cô xem, “Đi Xuyên Tây, ghi rõ ở đây, cô về xem kỹ lại nhé.”
Xuyên Tây…
Xa quá…
Hà Viện gật đầu, cười nói: “Được, tôi suy nghĩ kỹ rồi sẽ nói với thầy.”
Từ Hạ Bân mỉm cười, đưa tay gãi sau đầu, đáp lại: “Được thôi, tôi cũng sẽ đi, nếu cùng nhau thì cũng có người để ý đến, cô yên tâm.”
Hà Viện chỉ cười, không trả lời, đến khi xuống cầu thang, người bên cạnh mới kiễng chân khoác lấy vai cô.
Tiết Ninh cười gian: “Vừa nãy cậu nói sẽ suy nghĩ thôi mà tai thầy Từ đã đỏ lên rồi.”
Hà Viện gạt tay cô ấy xuống, quay đầu liếc một cái: “Cái gì chứ, đừng nói linh tinh.”
Tiết Ninh cười khúc khích, rồi nghiêm túc lại: “Nói thật đấy, cậu suy nghĩ kỹ đi, tuy có lợi cho việc xét chức danh, nhưng hoàn cảnh thì đúng là gian khổ. Hồi đại học mình từng đi một lần, lúc đó suýt nữa không chịu nổi mà bỏ về.”
Hà Viện yên lặng nghe, không lên tiếng, đây không phải điều cô lo lắng. Nếu không gặp lại Tôn Lập Côn lần này, có lẽ cô đã chẳng ngần ngại mà đi.
Bởi vì nơi nào không có anh, thì nơi đó đều như nhau cả.
“Ừ, mình biết rồi.”
Lên đến tầng năm, Hà Viện đụng phải một người đàn ông đeo túi đồ nghề, động tĩnh không lớn, chỉ là hai người ở khúc cua cầu thang không để ý.
Hà Viện theo phản xạ ngẩng đầu, bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
“Anh Duy Đông?”
Lý Duy Đông cũng ngạc nhiên, chớp chớp mắt, một lúc mới phản ứng lại, “Hà Viện?”
Tiết Ninh thấy phản ứng của hai người có chút thú vị, hiểu ý chào một câu rồi đi trước.
Không khí có phần đông cứng lại trong chốc lát.
Lý Duy Đông cũng đã nhiều năm không gặp cô, một lần biệt ly bốn, năm năm, cô gái nhỏ năm nào giờ đã trở thành một người phụ nữ dịu dàng có khí chất.
Cuối cùng vẫn là anh ấy mở lời trước, cười nói: “Suýt nữa không nhận ra…”
Hà Viện mỉm cười, quay đầu nhìn dọc hành lang, hỏi anh ấy: “Anh Duy Đông, anh làm việc gần đây sao?”
“Vừa xong việc, chuẩn bị về rồi.”
Hà Viện khẽ xoay chân trên nền đất, ngày xưa bị ảnh hưởng bởi Tôn Lập Côn, Lý Duy Đông cũng đối xử với cô như em gái, đã bao năm không liên lạc, giờ gặp lại không khỏi có chút ngại ngùng trong lòng.
“Em gặp anh trai em chưa?”
Lý Duy Đông nhìn cô, chuyện giữa cô và Tôn Lập Côn anh ấy ít nhiều cũng biết chút ít, đột ngột gặp lại, lại chẳng biết nên hỏi gì.
Im lặng một lúc.
Hà Viện gượng cười, gật đầu.
“Vậy thì tốt.”
Người đàn ông quan sát khuôn mặt cô một hồi, vẫn không nói gì thêm, đang định xoay người tạm biệt thì người đối diện lại cất tiếng.
Hà Viện nói: “Anh Duy Đông, anh vội không?”
Cô gọi anh ấy lại, vẫn muốn hỏi ra.
Nếu không thể tìm thấy câu trả lời từ Tôn Lập Côn, có lẽ vẫn còn cách khác.
Lý Duy Đông nhìn cô một cái, cười đáp: “Không sao, có chuyện gì vậy?”
Hà Viện đắn đo: “Em muốn hỏi anh chút chuyện…”
Lý Duy Đông đặt túi xuống, dựa vào khung cửa sổ ở lối cầu thang, im lặng một hồi, hiểu cô muốn hỏi gì.
“Chừng ấy năm, anh trai em vẫn một mình.”
Hà Viện cúi đầu cười khẽ, ngay cả người trước mặt cũng nhìn ra, vậy thì cô cũng chẳng cần phải lo ngại gì nữa.
“Có phải anh trách em, trách em đi lâu như vậy, nhẫn tâm đến mức không chào hỏi một tiếng?”
Lý Duy Đông lắc đầu, chậm rãi nói: “Không đâu, em gái, chuyện giữa hai người, anh không tiện xen vào.”
Tôn Lập Côn chưa bao giờ chủ động nhắc đến những chuyện đó với Lý Duy Đông, bởi vì trong lòng anh, đó là sai lầm, anh không thể chấp nhận, cũng không dám thừa nhận.
“Em cứ nghĩ em đi ngần ấy năm rồi, anh ấy sẽ nghĩ thông suốt, nhưng tuần trước gặp lại.” Hà Viên xoay người, có phần không hiểu nổi tại sao lại như vậy: “Anh ấy vẫn như xưa, vẫn cứng nhắc, vẫn chịu đựng, vẫn sống trong những quan niệm của chính mình.”
Lý Duy Đông không biết phải khuyên sao, cuộc đời anh ấy cũng rối bời không kém, hình như ai sống trên đời này cũng không suôn sẻ.
Chạng vạng ngả về một bên, Hà Viện cúi nhẹ đầu, qua cửa sổ nhìn thấy cô bé dưới lầu đang cầm chiếc đèn lồng đỏ, nụ cười rạng rỡ, sáng bừng.
Cô bất chợt hỏi: “Chân anh ấy làm sao vậy ạ?”
Lý Duy Đông khựng lại, nhớ đến vụ tai nạn xe cách đây một năm.
Cuối cùng, anh ấy mới cất tiếng nói với cô.
“Hồi năm ngoái, anh chỉ biết đại khái.” Anh ấy nhíu mày, giọng mang chút không hiểu, “Vì cứu một bé gái, rõ ràng đứa trẻ đó còn cách cả nửa con đường, cũng chẳng hiểu vì sao cậu ấy cứ nhất quyết làm anh hùng, đường đó xe chạy nhanh, đứa bé được đẩy ra, nhưng cậu ấy thì không tránh kịp, bị xe cán qua mắt cá chân.”
“Trẻ con?”
“Ừ, cô bé tám chín tuổi, đang đứng ở ngã tư ăn bánh nếp, chẳng có người lớn trông nom.” Lý Duy Đông khẽ lắc đầu cười, nói: “Sau đó lúc ở trong bệnh viện anh có hỏi cậu ấy là có quan hệ gì với đứa trẻ đó không, nhưng cậu ấy nói không quen biết.”
Cho đến bây giờ.
Anh ấy vẫn không hiểu vì sao Tôn Lập Côn lại cứ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đó.
Lòng Hà Viện đắng chát, cô không thể hiểu nổi vì sao Tôn Lập Côn lại làm vậy, rốt cuộc là vì người, hay vì lý do nào khác.
Cô không dám nghĩ.
Hà Viện nói nhỏ: “… Anh ấy trước giờ vẫn như vậy.”
Luôn hành động hơn là mở lời.
“Bao năm nay, cậu ấy tự lo liệu mọi thứ, mở một quán lẩu, sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hà Viện rũ mắt, không nói gì.
Lý Duy Đông móc ra một điếu thuốc, ngậm trên môi, lục túi áo nhưng không tìm thấy gì.
Một hồi chuông vang lên, là điện thoại của Lý Duy Đông.
Anh ấy nhìn phần ghi chú, sắc mặt nhàn nhạt, nhanh tay tắt máy, lát sau chuông lại vang lên lần nữa, lần này anh ấy không thèm nhìn mà tắt luôn.
Hà Viện tưởng có việc gấp, không muốn làm phiền thêm, cười nói: “Anh Duy Đông, anh cứ bận việc đi, em không còn gì để hỏi nữa rồi.”
Lý Duy Đông gật đầu, nhìn theo bóng dáng cô gái trước mắt quay lưng rời đi.
Bất chợt, anh ấy cất tiếng gọi: “Hà Viện, anh trai em… cậu ấy cứng đầu, nhưng lòng lại như gương sáng, có những chuyện nghĩ không thông, em giúp cậu ấy một chút.”
Hà Viện dừng bước, nhắm mắt lại, cố gắng hiểu ý của câu nói ấy.
“Cậu ấy cũng chỉ còn mỗi em thôi.”
Hà Viện mở mắt, cổ họng nghẹn lại, khẽ đáp lời Lý Duy Đông: “Dạ.”