Một lúc lâu sau, Hà Viện tựa đầu lên cánh tay của Tôn Lập Côn, khẽ cử động.
Trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, ga trải giường màu xám ẩm ướt, hai người chỉ đắp một chiếc mền bông.
Tôn Lập Côn vẫn mở mắt, lặng lẽ chờ cô bình tĩnh lại. Thấy cô đã ổn, anh mặc quần áo rồi xuống giường vào nhà vệ sinh.
Hà Viện nằm nghiêng trên giường, nhìn theo bóng lưng anh.
Tôn Lập Côn không vội tắm, chỉ đứng trước bồn rửa tay một lúc, mắt đờ đẫn. Một lát sau, anh cử động chân trái đang tê cứng, mới vừa rồi sau khi xong việc anh định ôm Hà Viện đi tắm, nhưng lúc đứng dậy, chân anh đứng không vững, sau đó thử lại, vẫn vậy.
Anh cười khổ, lấy một chiếc khăn mới từ dưới tủ, nhúng nước nóng, vắt khô rồi mang ra.
Hà Viện cảm thấy bên giường lõm xuống, xoay lại thì thấy Tôn Lập Côn ngồi bên cạnh nhìn mình, cô giơ tay chạm vào tay anh: “Sao vậy anh?”
Tôn Lập Côn vẫn nhìn cô. Hà Viện từ ánh mắt anh nhận ra điều gì đó. Trước đó cô mơ màng, chỉ biết anh muốn bế cô nhưng không thể đứng dậy, lúc đó cô không nói nên lời, cũng không đủ sức đẩy anh ra, chỉ có thể để anh làm theo ý mình.
Hà Viện định nhích vào trong để nhường chỗ: “Anh nằm đi.”
Tôn Lập Côn nắm tay cô: “Để anh.”
Thấy mắt cô vẫn đỏ, anh vắt khăn nóng, gấp lại, nhẹ nhàng mở hai chân cô ra.
Hà Viện kéo tay anh: “Em tự làm được.”
Lúc này, chính Hà Viện lại thấy ngượng, căng người, quay đầu kéo anh lại.
Tôn Lập Côn cười khẽ: “Anh đã thấy hết rồi mà.”
Thực ra anh muốn nói là đã hôn rồi, nhưng sợ cô ngại nên không nói tiếp.
Mặt Hà Viện đỏ bừng, giơ tay che mặt: “Anh đừng nói nữa.”
Tôn Lập Côn bật cười, không trêu cô nữa, cúi đầu, dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch chỗ đó. Hà Viện không kìm được nhíu mày, đau rát.
Anh vội vàng thay mặt khăn, thấy trên khăn có vết máu, cúi đầu, chỉ đắp khăn ấm, dừng một lúc rồi mới tiếp tục lau sạch.
Khi anh từ nhà vệ sinh trở ra, Hà Viện vẫn mở mắt, nằm nghiêng chờ anh.
“Ngủ một lát đi?”
Hà Viện lắc đầu, nhẹ giọng: “Anh lên giường đi, mình nói chuyện một chút.”
Tôn Lập Côn lên giường từ phía bên kia, vòng tay qua eo cô, ngực áp sát lưng trần, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Khi anh nghĩ Hà Viện đã ngủ, cô khẽ gọi: “Anh…”
Tôn Lập Côn phản xạ: “Ừ, sao vậy?”
Hà Viện lắc đầu, chỉ muốn gọi anh một tiếng, không có ý gì khác.
Một lúc lâu, cả hai không nói gì.
Tôn Lập Côn nhìn lên trần nhà xám trắng, cảm thấy như mơ. Trước đây là điều không thể, giờ đã thành hiện thực.
Anh nghĩ đến tờ giấy trên tủ đầu giường, cúi đầu hỏi cô: “Sau Tết, em sẽ đi sao?”
Hà Viện mở mắt, cố hiểu ý anh, một lúc sau mới nhận ra anh nói về việc đi dạy ở vùng sâu.
Cô cười nhẹ: “Anh nói việc đi dạy sao?”
Tôn Lập Côn im lặng, tay đặt trên bụng cô cứng lại.
Cô nói thật: “Trong nhóm có một cô giáo lớn tuổi, hồi nhỏ sống ở Tứ Xuyên, học đại học xong ra ngoài làm việc, muốn nhân dịp này về thăm quê, em nhường suất cho cô ấy rồi.”
Còn một điều nữa, dù có hay không có việc đó, cô cũng sẽ không rời khỏi Lư Thành, rời khỏi anh.
Tôn Lập Côn không nói gì, chỉ hôn lên vai cô.
Nửa đêm, trời lạnh dần.
Hà Viện cúi đầu nhìn chân anh để ngoài mền.
“Sưng rồi…”
Tôn Lập Côn nhìn theo ánh mắt cô, rồi đưa chân vào trong mền. Trước đó khi tắm anh đã thấy sưng, nhưng không nói, vì không quan trọng.
Anh cười bất lực: “Không phải vì chuyện này.”
Hà Viện chưa hiểu ra, hỏi: “Gì cơ?”
Tôn Lập Côn không trả lời, chỉ đưa tay từ bụng dưới xuống thấp hơn một chút, hỏi cô: “Đau không?”
Hà Viện cũng không trả lời.
Cô luồn cánh tay vào trong mền, sờ xuống nắm lấy tay anh, siết chặt hỏi: “Anh, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đó?”
Tôn Lập Côn ngẩn người, cố gắng hiểu ý cô, chắc là Lý Duy Đông nói cho cô biết.
Chỉ cách có chưa đến hai năm, vậy mà anh đã quên đi nhiều chi tiết, chỉ còn nhớ mơ hồ đại khái.
Sáng hôm đó, anh như thường lệ ra chợ mua đồ, trên đường về đi ngang qua một quán ăn sáng quen thuộc, đập vào mắt là một cô bé cột tóc đuôi ngựa, mặc áo bông đỏ, trông chừng mười tuổi, đứng ngơ ngác ở góc đường ăn bánh nếp, đúng lúc quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tôn Lập Côn.
Sau đó cô bé nở nụ cười tươi.
Khoảnh khắc đó, anh bỗng thấy quen thuộc đến lạ, một hình ảnh rất xưa cũ ùa về trong đầu.
Cô bé năm xưa ở đường Kiến Thiết cũng từng có nụ cười như vậy, đuôi ngựa dài lúc nào cũng được cột cao vút, cô bé sẽ đẩy cửa bước vào, đưa bánh bao cho anh trước, rồi mới ngồi xuống ghế ăn bánh nếp, ăn đến mức mép dính đầy bột nếp, rồi ngẩng đầu lên, cười ngu ngơ với anh.
Nghĩ tới đó, liền thấy đứa trẻ chỉ lo cúi đầu ăn bánh đã bước ra giữa đường, anh quăng hết túi rau trong tay, lao tới kéo nó lại.
Tiếp đó là những hồi còi xe chói tai vang dội.
Không kịp nữa rồi, chỉ còn lại thân thể đơn độc nằm trên nền xi măng lạnh ngắt, bóng người huyên náo quanh đó in mờ phía trên, anh dường như chẳng còn nghe thấy gì nữa, ngoài âm thanh nứt vỡ từ chân trái truyền theo dòng máu lan thẳng vào não.
Lờ mờ trong ý thức, anh dường như thấy được bóng hình quen thuộc nhất năm xưa, cô gái từng ngày nào cũng mang nụ cười rực rỡ hiện diện trước mắt anh, trong những ngày cô đơn tăm tối đã ở bên anh, khiến cuộc sống tẻ nhạt khô cằn lại lần nữa hồi sinh.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở phòng chờ, nơi cô gái một mình rời đi trong ga tàu, cô chắc chắn sẽ không ngốc như vậy, cô rất nghe lời, sẽ biết chú ý nhìn đường, sẽ không khiến anh lo lắng, cô là cô gái tốt.
Cho đến khi Hà Viên ôm chặt lấy anh.
Tôn Lập Côn mới đáp lại: “Trẻ con nghịch ngợm, anh không thể đứng nhìn mà không làm gì.”
Hà Viện khẽ cười, đáp án rõ ràng đã tồn tại trong lòng, chẳng cần phải giải thích thêm, bởi cô hiểu.
Hà Viện đẩy đôi tay đang ôm chặt bụng mình ra, muốn xem mắt cá chân anh, lúc hai người mặn nồng cô đã lướt thấy, do đi lại lâu lại còn dầm mưa, chân trái của anh đã sưng to cả lên.
Tôn Lập Côn không để cô động, ôm chặt cô vào lòng, hơi thở phả nhẹ lên vai cô.
Không khí lặng lẽ.
Chỉ còn hơi thở của cả hai vang lên.
Anh nuốt nước bọt, giọng trầm xuống: “Chúng ta kết hôn đi.”
Kết hôn rồi, mới thực sự là một gia đình, sẽ không còn ai gọi họ là anh em nữa, có lẽ còn nhận được nhiều lời chúc phúc hơn.
Hà Viện khẽ run người.
“Kết hôn nhé?”
Cô im lặng một lúc, quay đầu nhìn anh.
Tôn Lập Côn thấy cô không trả lời, không dám hỏi thêm, cảm xúc trong mắt nửa sáng nửa tối.
Hai người ở rất gần.
Gần đến mức Hà Viện có thể nhìn thấy vài sợi tóc bạc lẫn trong mái tóc hai bên thái dương anh trong ánh sáng lờ mờ.
Giây tiếp theo, Hà Viện luồn tay qua eo anh, tựa đầu vào ngực anh, không chịu ngẩng lên.
Lâu thật lâu sau, Tôn Lập Côn cảm thấy người trong lòng mình run rẩy nhẹ, chỗ ngực anh cũng dần trở nên ướt, mới hiểu ra.
“Đừng khóc.” Anh đưa tay chạm lên mặt cô.
Mắt Hà Viện ngấn nước, cười khẽ, cứng miệng nói: “Em không khóc.”
Tôn Lập Côn cũng bật cười, lồng ngực phập phồng, “Ừ.”
Cô dùng tóc dụi lên ngực anh, vừa cười vừa lắng nghe nhịp tim đập thình thịch nơi đó.
“Hà Viện.” Tôn Lập Côn vuốt tóc cô, nói: “Chuyển về đi, vẫn như trước kia.”
Anh không nói là chuyển sang, mà là chuyển về.
Bởi trong tiềm thức, anh vẫn cho rằng Hà Viện chưa từng rời đi, cô chỉ là ra ngoài một thời gian ngắn, rồi sẽ quay về nhà.
“Dạ.” Hà Viện gật đầu.
Một lúc lâu sau, cô lại nghe anh nói: “Tạm thời cứ ở đây một thời gian, chờ nhà mới sửa xong rồi chuyển sang.”
Hà Viện ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh mua khi nào vậy?”
Tôn Lập Côn không nói thời gian, chỉ nói với cô: “Ở gần chỗ em dạy học, có khu nhà mới đang xây.”
Trường Trung học Bình Hồ…
Hà Viện cười khẽ trong lòng anh, vậy là sau khi cô quay về.
Cô đặt tay lên chân anh, chỉ chạm nhẹ, hỏi: “Là chung cư có thang máy sao?”
Tôn Lập Côn bật cười trầm thấp, nhìn thấu tính toán trong lòng cô.
“Ừ.” Anh lại nói thêm: “Lầu không cao, không có thang máy anh cũng lên được.”
Hà Viện kéo dài giọng: “…Ồ.”
“Có nơi nào muốn đi không?”
Hà Viện hỏi: “Đi đâu?”
“Qua năm mới, mình đi du lịch, em muốn đi không?”
Hà Viện cười: “Có phải anh đang muốn nói, kết hôn xong thì đi hưởng tuần trăng mật không?”
Tôn Lập Côn bóp eo cô, không trả lời.
Hà Viện bị anh chọc cho nhột, cười khúc khích.
Không sao cả, điều anh không nói được, để em nói thay, em hiểu cả.
Người trong lòng dần yên hơi thở.
Tay Tôn Lập Côn v**t v* eo cô, khẽ hỏi: “Buồn ngủ chưa?”
“Ừm.”
“Vậy ngủ đi.”
Hà Viện nói: “Dạ.”
Tôn Lập Côn đột nhiên hỏi: “Ngày mai muốn ăn gì?”
Hà Viện bật cười: “Tùy anh.”
Tôn Lập Côn cũng cười: “Được.”
Ngày tháng bình dị như nước, năm tháng an yên đẹp đẽ.
Điều họ có, chỉ là tình yêu mộc mạc chân thành.
⸻
Sau Tết Ông Công Ông Táo, khắp các ngõ ngách không khí năm mới lại càng thêm rộn ràng.
Việc đầu tiên Tôn Lập Côn làm, chính là đến căn hộ đơn thân của Hà Viện chuyển nhà cho cô, chân anh bất tiện, không giúp được gì nhiều, liền thuê công ty chuyển nhà đến hỗ trợ.
Lên lên xuống xuống mấy chuyến mới chuyển hết được đồ đạc.
Ở quán lẩu, hai phòng ngủ tầng hai đều rất nhỏ, Hà Viện không ngủ lại phòng của cô, chỉ để hành lý vào đó, đến tối thì lại chạy sang phòng của Tôn Lập Côn, ngang nhiên chiếm lấy giường của anh.
Ngày trước đêm giao thừa, hai người dậy rất sớm.
Tôn Lập Côn lục trong tủ ra một chiếc áo sơ mi trắng, soi đi soi lại mấy lần mới mặc vào người.
Hà Viện từ phía sau ôm lấy anh: “Anh mua khi nào vậy?”
Anh hiếm khi mặc đồ nghiêm chỉnh thế này, chắc là đã chuẩn bị cho hôm nay.
Tôn Lập Côn quay người: “Mấy hôm trước đi trung tâm thương mại mua.”
Hà Viện cười, đưa tay chỉnh cổ áo cho anh, ăn mặc chỉn chu một chút, trông trẻ ra kha khá.
Tôn Lập Côn đưa tay vén tóc cô ra sau, lộ ra xương quai xanh, hôm nay cô mặc chiếc váy len trắng dài, dáng người mảnh mai thướt tha.
“Bên ngoài lạnh, lát nữa khoác thêm áo khoác nhé?”
Hà Viện lại kiểm tra giấy tờ một lượt, quay đầu cười: “Dạ.”
Gió sớm mang theo hơi lạnh, nhưng lại không cảm thấy rét.
Chỗ đăng ký không đông người, hai người đợi một chút, chẳng bao lâu đã làm xong thủ tục.
Khi quyển sổ đỏ được đóng dấu thép, Hà Viện siết tay Tôn Lập Côn.
Nghiêng đầu cười.
Ra khỏi cục dân chính, hai người thong dong dạo bước trên con đường nhỏ vắng người.
Chỉ có anh và cô.
Cô gái phía trước dù có bước nhanh, rồi cũng sẽ quay đầu lại.
Sau đó, tươi cười vẫy tay với người đàn ông lững thững phía sau.
Nếu không phải là số mệnh.
Có lẽ đã chẳng từng gặp nhau.
Liệu có thể có được cái kết như hôm nay.
Con đường từng đi qua có thể đắng cay, nhưng hãy tin rằng sẽ có điểm kết thúc.
Tôn Lập Côn bước về phía nụ cười dịu dàng đó, khoác tay qua vai cô.
“Hà Viện.”
Anh nghĩ, giữa cõi đời trần tục này, luôn có một người như vậy, nguyện vượt qua mọi rào cản để chạy về phía anh, không giữ lại điều gì mà chọn lấy anh.
“Dạ?”
Biển đời mênh mông.
Mà anh, đã gặp được em.
—–Hết—–