Trở lại trường học lần nữa, tâm trạng cũng có chút khác xưa.
Xuân đi thu đến, ngày tháng cứ thế trôi qua từng chút một.
Chớp mắt, Hà Viện đã sống cùng Tôn Lập Côn gần hai năm.
Âm thanh ồn ào ngoài phố, tiếng ve kêu râm ran dưới gốc cây ngoài cổng đều khiến sân nhỏ trở nên yên ắng lạ thường.
Hà Viện ngồi trên ghế, gặm quả táo, mắt dõi theo Tôn Lập Côn đang nói chuyện với khách.
Mồ hôi thấm đẫm lưng áo anh, từ phía sau có thể thấy rõ vóc dáng săn chắc, bắp tay căng lên nhẹ nhàng khi anh giơ tay chỉ vào xe.
Tôn Lập Côn lau mồ hôi trên trán, cười cười: “Chỉ là vấn đề ở chỗ ống xả và khớp nối động cơ thôi, giờ ổn rồi, cậu lái thử đi.”
Người đàn ông đẩy xe ra ngoài, Tôn Lập Côn đi theo.
Chờ người kia chạy thử xong quay lại, vỗ nhẹ vai anh, cười hề hề nói: “Được đấy, lần trước sửa hoài không xong, ồn muốn điếc tai.”
Anh ấy xuống xe, lấy ra hai điếu thuốc từ hộp đưa cho Tôn Lập Côn một điếu.
Tôn Lập Côn không khách sáo, châm lửa hút, cười nói: “Ai bảo lần trước không tìm tôi.”
“Đừng nhắc nữa, mới từ Quảng Châu về, xe toàn để chỗ thằng em họ, nó phá thành ra vậy đó.”
Tôn Lập Côn khẽ nhếch môi cười, không rõ ràng lắm.
Bùi Dương chậm rãi nhả khói, ánh mắt lướt vào sân, khẽ nhướng cằm hỏi: “Không định đổi chỗ hả? Đường hẹp thế này, xe bốn bánh còn chẳng vào nổi.”
Tôn Lập Côn nhìn theo hướng anh ấy, lắc đầu cười: “Cứ vậy đi, giờ đâu có tiền mà đổi.”
Bùi Dương kẹp điếu thuốc, khựng lại một chút, chỉ về phía Hà Viện trong sân: “Cứ thế này hoài sao? Nuôi con bé hả?”
Tôn Lập Côn quay đầu nhìn vào sân, giọng thản nhiên: “Còn biết làm sao, nhà chẳng còn ai.”
Bùi Dương không nói gì, lặng lẽ nhìn anh.
Thấy anh ấy mặt mày nghiêm túc, Tôn Lập Côn bật cười, vỗ vai anh ấy: “Cậu lo cái gì chứ.”
Người đàn ông lắc đầu, tiếp tục nói: “Dù sao cũng không phải cách hay. Con bé cũng lớn rồi, sau này anh cũng phải có cuộc sống của riêng mình, không tiện đâu.”
Tôn Lập Côn chưa nghĩ xa đến vậy, cũng không muốn nói chuyện quá nặng nề, khẽ huých Bùi Dương.
“Con bé gọi tôi là anh, chứ có phải ba đâu. Với lại nó ngoan, chẳng phiền hà gì.”
Thấy anh đã quyết, Bùi Dương cũng không nói thêm.
Sau đó, như chợt nhớ ra gì đó, anh ấy chuyển chủ đề: “Anh Triệu ở đường Thuận Phủ mới mở tiệm sửa xe đó, qua đó làm lương cao hơn nhiều. Anh ấy còn nhắc anh đó.”
Tôn Lập Côn cũng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn thấy không hợp.
Thuận Phủ nằm trong nội thành, tiền thuê đắt đỏ. Hiện tại anh chẳng có dư dả gì, Hà Viện sắp vào cấp hai, chi phí sinh hoạt và tiền gửi về quê cho Lập Sơn đều là gánh nặng.
Tính tới tính lui, chẳng dư được bao nhiêu.
“Nơi này tiền thuê rẻ, làm ăn cũng tạm, cứ tích cóp từ từ đã.”
Hơn nữa, tiệm sửa xe này là kỷ niệm duy nhất còn lại của Hà Kiến Bình.
Bùi Dương cười cười, nhả khói: “Không sao, cứ nghĩ kỹ đi, anh Triệu lúc nào cũng chờ anh.”
Tôn Lập Côn cũng không từ chối: “Biết rồi.”
Điếu thuốc trong tay Bùi Dương sắp hết, anh ấy vẫy tay chào rồi leo lên xe chuẩn bị về: “Lúc khác lại tới, đi trước đây.”
Tôn Lập Côn gật đầu, vào lại sân.
Vừa bước qua cửa, anh bỗng chậm lại.
Nhìn thấy cô gái đang gặm táo cười với mình, anh gần như đoán ra hành động tiếp theo của Hà Viện.
Quả nhiên, cô bé đứng dậy vào bếp, lát sau bưng ra ly nước lớn đưa cho anh.
“Anh Côn, uống nước đi.”
Anh cười, cố ý giả vờ bực: “Muốn làm anh no nước chết hay gì, tưởng anh là trâu chắc.”
Hà Viện đã quen với kiểu nói đùa này của anh, chỉ cười ngây ngô.
Tôn Lập Côn kéo ghế ngồi xuống, uống một hơi hết ly nước, đặt ly lên bàn rồi đi bật quạt.
Anh hắng giọng, có chút không hài lòng: “Anh đã nói rồi, nóng thì bật quạt lên.”
Hà Viện ngơ ngác, định nói không nóng lắm thì bị anh chặn ngay.
Tôn Lập Côn trầm giọng: “Đừng nói không nóng.” Anh giơ tay lau mồ hôi trên trán và chóp mũi cô bé.
Cô bé cười xấu hổ: “Cũng tàm tạm thôi mà, đâu có nóng lắm…” rồi tiếp tục ăn táo.
“Không cần tiết kiệm vậy đâu, tiền điện có bao nhiêu.”
Biết anh sắp bắt đầu cằn nhằn, Hà Viện vội lên tiếng trước.
“Em biết rồi, anh Côn, tối nay ăn gì vậy?” Cô bé nhanh chóng chuyển chủ đề.
Sống cùng nhau lâu như vậy, Hà Viện đã sớm hiểu rõ tính cách của anh, sự xa cách ban đầu giữa hai người giờ đã hoàn toàn biến mất.
“Đói rồi hả?”
Tôn Lập Côn duỗi chân, tựa vào ghế hóng gió từ quạt, thấy cô gái nhỏ hai má phồng lên nhai liên tục.
“Một chút thôi.”
“Được, em đi rửa rau đi, anh nấu cơm.”
Tôn Lập Côn đã bắt đầu học nấu ăn từ năm ngoái. Trước kia chỉ có một mình, anh chẳng quan tâm, chỉ cần ăn no là được. Nhưng giờ có thêm một cô bé, anh không còn tuỳ tiện như trước nữa.
Phải nói thật, tay nghề của anh không tệ. Ngoại trừ mấy ngày đầu vụng về, sau đó món ăn dần ngon hơn, màu sắc và hương vị cũng coi như ra dáng.
Hà Viện ngày ấy thật sự không ngờ, người đàn ông này lại là người khá tỉ mỉ.
Tôn Lập Côn chưa từng chăm sóc con gái, yêu thương thì có, nhưng cưng chiều thì không.
Chỉ cần là kỳ nghỉ, cô bé sẽ rửa rau, anh nấu cơm. Quần áo mỏng cô bé tự giặt, đồ dày thì cho vào máy, anh giúp giặt.
Dù bận rộn hay mệt mỏi, anh cũng không bao giờ qua loa. Vừa nghe thấy tiếng nước trong bếp ngừng chảy, anh lại đứng dậy đi vào bếp.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu không ngớt.
Dưới ánh nắng gay gắt, hơi nóng cuộn lên từng đợt.
Tôn Lập Côn cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn, liền thấy Hà Viện đang dựa vào khung cửa ngó vào.
Anh không nói gì, nghĩ chắc cô bé có chuyện muốn nói, đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô bé mở miệng.
“Làm gì vậy?”
Hà Viện cười toe toét: “Không có gì.”
Nếu Tôn Lập Côn không nhận ra thì đúng là uổng công nuôi cô bé hai năm rồi.
Tay vẫn đảo chảo, anh hỏi: “Muốn xem TV hả?”
Đôi mắt Hà Viện lập tức sáng lên, cười ngại ngùng.
Tôn Lập Côn hừ nhẹ một tiếng, đã đoán ra từ lâu: “Đi đi.”
Anh vừa dứt lời, Hà Viện đã cười khúc khích rồi chạy mất dạng.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Lập Côn mang ra hai dĩa thức ăn, một dĩa khoai tây xào và một đĩa đậu que xào thịt.
Thấy cũng đến giờ ăn, anh quay vào gọi người. Hà Viện nằm bò trên giường anh, mắt dán chặt vào TV.
“Đừng xem nữa, rửa tay ăn cơm đi.”
Từ khi nghỉ hè, cô bé chẳng có việc gì làm. Tôn Lập Côn bèn cho cô bé mượn TV trong phòng mình — thứ mà chủ nhà cũ để lại. Mấy năm nay phim thần tượng Đài Loan rất nổi, kéo theo đại lục cũng rộ lên.
Cô bé dính chặt lấy nó, ngày nào cũng xem. Đôi khi ồn ào quá, ngay cả anh cũng ngẩng đầu lên nhìn thử. Điều khiến anh khó hiểu nhất là nam nữ chính mới cãi nhau một giây trước, giây sau đã hôn hít thắm thiết.
Lúc nhìn lại Hà Viện, cô bé cứ dán mắt vào màn hình, cười tít mắt.
Anh thật sự thấy sốc, thầm mắng: Đây là thứ trẻ con nên xem sao? Đến khi đi ngủ, Hà Viện mới chịu quay về phòng mình.
Cô bé rửa tay, ngồi xuống ăn, vừa gắp một miếng khoai tây xào vừa nói: “Anh Côn, anh nấu ăn ngày càng ngon đó.”
Tôn Lập Côn không thèm ngẩng đầu, múc cho cô bé chén cơm: “Mới ăn miếng đầu mà đã nịnh rồi.”
Hà Viện: “…”
“Ở nhà suốt không chán hả? Không đi chơi với bạn gì gì đó sao?”
Hà Viện bất đắc dĩ: “Cậu ấy tên là Trần Tiểu Như.” Rồi cô bé gắp thêm thức ăn: “Sắp khai giảng rồi, lúc đó gặp nhau cũng được. Ngoài trời nóng quá, em không muốn ra ngoài.”
Thấy cô bé nói cũng có lý, Tôn Lập Côn không cằn nhằn nữa: “Tuỳ em.”
Bữa cơm diễn ra nhẹ nhàng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng bật cười.
Ăn xong, Hà Viện dọn dẹp bàn ăn, rụt rè hỏi: “Anh Côn, ngày kia khai giảng, anh có thể đưa em đến trường không?”
Tôn Lập Côn nhíu mày: “Ngày kia hả?”
Là ngày mấy vậy? Anh nhớ mình đã hẹn giúp Đông Tử chuyển nhà.
“Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng.” Hà Viện lí nhí, thở dài.
Anh gãi mũi, hơi ngượng ngùng: “Ừ, vậy anh đưa em đi trước.”
Thực ra Hà Viện không quá để tâm chuyện anh có đưa mình đi hay không. Cô bé chỉ nghĩ ngày khai giảng đầu tiên vào cấp hai rất quan trọng, nhiều phụ huynh sẽ đi cùng con mình.
Cô bé cũng muốn Tôn Lập Côn đi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong những điều giản đơn như vậy.
…
Hôm khai giảng, Tôn Lập Côn gọi điện cho Đông Tử từ sáng sớm, nói mình phải đưa Hà Viện đến trường, sẽ đến muộn chút.
Bên kia, Lý Duy Đông còn ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài: “Không sao, không sao, tôi còn chưa dậy nữa.”
“Chẳng phải cậu bảo tôi đến lúc 7 giờ sao? Tôi còn sợ trễ đấy.”
“Tôi chỉ sợ cậu quên thôi, đến sớm còn tiện mua bữa sáng cho tôi nữa.”
Tôn Lập Côn hết nói nổi, nhắm mắt: “Chín giờ tôi đến, đừng có mà giả chết.”
Anh thầm nhủ, lần sau mà còn tin cậu thì đúng là đồ ngốc.
Lý Duy Đông vẫn chưa chịu buông tha, cười cợt: “Mau đi đưa em gái đi học đi, anh trai mẫu mực.”
Tôn Lập Côn dứt khoát cúp máy.
Thấy Hà Viện đã chuẩn bị xong, anh nói: “Hôm nay ra ngoài ăn sáng, không vội.”
Hà Viện gật đầu, lại chạy vào phòng.
Khi cô bé ra ngoài lần nữa, anh đã đợi hơn nửa tiếng rồi.
Anh nghĩ mình đã rất kiên nhẫn với vấn đề thời gian.
Tôn Lập Côn nghiến răng, đứng dậy cầm chìa khóa đưa cô bé ra ngoài.
Hà Viện hiếm khi ăn nhanh hơn anh, lau miệng xong liền ngồi im, mắt không rời khỏi anh.
“Nhìn gì vậy? Ăn thêm đi.” Anh giả vờ không hiểu.
Hà Viện ngại ngùng: “Anh Côn, em nghĩ sắp muộn rồi, anh ăn nhanh chút được không?”
Tôn Lập Côn cố ý: “Ừ, không vội.”
Hà Viện càng sốt ruột, không hiểu anh có ý gì.
Cô bé nôn nóng: “Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, trễ sẽ không hay đâu…”
Nghe vậy, Tôn Lập Côn bỗng cười lạnh.
Anh lau miệng, giọng thản nhiên mà mỉa mai: “Giờ mới biết quý thời gian hả? Anh chờ em trong phòng hơn nửa tiếng đó, em làm gì mà lâu vậy?”
Mặt Hà Viện nóng bừng lên, không trả lời.
Sáng nay lúc tỉnh dậy, cô bé cảm thấy bên dưới hơi nhớp nháp. Cúi xuống nhìn thì phát hiện trên ga giường có một vết máu loang lớn. Cô bé sững người vài giây, mãi mới phản ứng lại — có lẽ là lần đầu tiên cô bé đến kỳ kinh nguyệt.
Cô bé nghĩ kỹ lại, trong lớp bạn bè, ngay cả Tiểu Như cũng đã trải qua rồi, nên cũng không quá hoảng hốt, chỉ lặng lẽ đứng dậy thay quần và thay ga giường. Chỉ là còn chưa kịp giặt.
Cô bé tính đợi Tôn Lập Côn đưa mình đến trường xong sẽ đi mua băng vệ sinh, ai ngờ anh lại vừa ăn vừa uống chậm rãi thế này.
Tôn Lập Côn thấy cô bé ấp a ấp úng mãi không nói rõ, mất kiên nhẫn, trực tiếp cầm lấy cặp sách của cô bé, giục: “Lên xe đi.”
Hai năm qua Hà Viện cũng đã lớn hơn nhiều, xe máy của anh lại cao, nên giờ cô bé cũng không cần phải ôm chặt như trước nữa.
Chín giờ mười phút.
Lý Duy Đông nghe tiếng còi xe máy dưới lầu, mở cửa sổ ra hét xuống: “Lên đây đi ông bạn, tôi còn phải thu dọn chút nữa.”
Tôn Lập Côn rút chìa khóa xe, chậm rãi đi lên lầu.
Vừa bước vào phòng, anh đã thấy hành lý bày la liệt khắp nơi, liền cười: “Căn phòng nhỏ này bị cậu nhét chật khít rồi, định ở đây luôn hả?”
Lý Duy Đông cười hề hề: “Nếu tôi có tiền, đảm bảo sẽ định cư luôn.”
Tôn Lập Côn đứng cạnh bàn, rót nước uống một hơi cạn sạch rồi ngồi xổm xuống giúp anh ấy thu dọn hành lý.
“Sao đột nhiên lại chuyển nhà vậy?”
Lý Duy Đông nửa ngồi nửa quỳ, kéo khóa túi kiểm tra, thấy ổn mới đứng dậy.
“Đừng nhắc nữa, chủ nhà nói con trai họ sắp cưới vợ, nên đã bán căn nhà cũ này để gom tiền mua cái lớn hơn.”
“Gấp vậy sao, không báo trước hả?”
Lý Duy Đông nhún vai bất lực: “Cũng hết cách, người ta nói chuyện khách sáo lắm, mình cũng không thể cản đường người khác cưới vợ.”
Tôn Lập Côn khẽ gật đầu, không nói gì.
Anh đoán chắc chủ nhà tìm được người thuê trả giá cao hơn nên viện cớ, chẳng muốn nói thẳng. Loại chuyện này ở đây vốn chẳng lạ gì.
Anh nhìn quanh căn phòng chật chội, nhiều đồ đến mức khó mà xoay xở, đổi chỗ cũng tốt.
Tôn Lập Côn ngồi xuống giường, châm điếu thuốc: “Tìm được chỗ ở mới chưa, hay qua chỗ tôi ở tạm vài hôm?”
Lý Duy Đông xua tay: “Thôi khỏi, chỗ c** nh* quá, bất tiện lắm. Bên công ty điện nước có ký túc xá mà.” Nói rồi giơ hai tay tạo thành số mười: “Năm cái giường tầng, đủ cho mười người.”
Tôn Lập Côn cười nhếch mép, đứng dậy giúp anh ấy chuyển hành lý. Khóa cửa lại, hai người xuống lầu.
“Cậu tưởng tượng đi, mười thằng đàn ông ở chung, chắc thúi ngất.” Lý Duy Đông nhăn mặt.
Tôn Lập Côn quay đầu cười: “Chắc là kinh lắm.”
“Để tôi tích cóp ít tiền, rồi thuê phòng riêng sau.”
Tôn Lập Côn thấy anh ấy đi thẳng tới chiếc xe tải đỗ gần đó, cười hỏi: “Có xe mà còn bắt tôi tới đón?”
Lý Duy Đông cười ngượng: “Mượn của tổ trưởng, lâu rồi không gặp cậu nên mới vậy thôi. Giúp tôi dọn xong, trưa đi uống vài ly.”
Anh ấy thấp hơn Tôn Lập Côn chút ít, vừa nói vừa khoác vai anh cười cợt.
Tôn Lập Côn không để tâm: “Để lần sau đi, trưa nay tôi phải về nấu cơm cho Hà Viện.” Anh ra hiệu mở cửa sau xe.
“Vậy gọi con bé đi cùng luôn đi.”
Tôn Lập Côn lắc đầu: “Chiều còn phải đi học, với lại đi uống chắc chắn sẽ quá chén. Tôi còn phải mở cửa làm ăn.”
Lý Duy Đông lái xe ra khỏi ngõ, khi lên đường lớn mới tăng tốc.
“Thôi được, lần sau tôi rảnh sẽ kéo cậu đi.” Anh ấy nhìn sang Tôn Lập Côn: “Dù sao sáng nay cậu cũng rảnh, theo tôi một lát đi, tiện thể tôi đưa cậu về sau.”
Tôn Lập Côn nhếch môi cười: “Cũng muốn xem ký túc xá mười người của cậu ra sao.” Trong lúc nói còn cố ý nhấn mạnh.
Lý Duy Đông bật cười mắng chửi, chiếc xe tải phóng nhanh trên đường.
…
Hà Viện và Trần Tiểu Như may mắn vào cùng một trường trung học, nhưng không may lại bị phân vào hai lớp khác nhau.
Chuyện nhỏ nhặt ấy khiến Trần Tiểu Như than vãn từ lúc tan học đến khi lên xe buýt.
Hà Viện bị cô bạn làm phiền đến phát mệt, chỉ cười bất lực: “Chỉ cần đi lên đi xuống cầu thang thôi mà, lúc nhớ cậu, mình sẽ xuống tìm.”
Trần Tiểu Như giả vờ lườm: “Đợi cậu nhớ tới mình, chắc tốt nghiệp mất.”
Hà Viện cười rạng rỡ: “Đừng nói quá vậy chứ.”
Trần Tiểu Như hừ nhẹ, không thèm đáp.
Hai người vừa nói vừa cười suốt chặng đường.
Trần Tiểu Như xuống xe trước hai trạm, hai người hẹn nhau sau này cùng đi học về bằng xe buýt. Thế là cuộc sống cấp hai chính thức bắt đầu.
Ở tiệm sửa xe.
Hà Viện bước vào không thấy bóng dáng Tôn Lập Côn đâu, chỉ có vài chiếc xe điện bị đẩy vào sát tường.
Cô bé gọi hai tiếng nhưng chẳng ai trả lời.
Tưởng anh còn chưa về sau khi giúp Lý Duy Đông, cô bé đi về phía nhà vệ sinh thì bắt gặp anh đang ngồi xổm giặt quần áo.
Hà Viện vừa định nói gì thì phát hiện thau nước xanh bên cạnh có ga giường và quần ngủ.
Cô bé bỗng đỏ bừng mặt — cô bé quên mất chuyện này rồi!
Sáng đi vội, chưa kịp giặt, chỉ để tạm trong nhà vệ sinh.
Cô bé bước tới một bước, may mà đồ vẫn còn khô, chắc chưa kịp giặt, hy vọng anh chưa thấy gì.
Tôn Lập Côn ngẩng đầu nhìn cô bé: “Ra bếp mang đồ ăn ra, anh giặt xong chỗ này rồi ra ngay.”
Hà Viện đứng yên, lại tiến thêm một bước, cầm thau nước lên: “Cái này… quần áo của em để em tự giặt.”
Tôn Lập Côn khựng lại một chút rồi nói: “Không sao, để anh giặt, nước lạnh lắm.”
Gương mặt anh bình thản, không thể đoán ra nghĩ gì.
Hà Viện đỏ bừng tai, cố gắng giằng co: “Thôi để em tự làm.”
Tôn Lập Côn suy nghĩ chốc lát, nhìn cô bé rồi nói: “Trong nhà có máy giặt, lát anh bỏ vào giặt luôn. Giờ em đi dọn cơm ra đi.”
Chức năng vắt của máy giặt mấy hôm trước bị hỏng, lại trúng ngay mùa hè quần áo mỏng nhẹ, Tôn Lập Côn cũng không vội sửa.
Hà Viện có chút ngượng ngùng, gương mặt không tự nhiên, khẽ gật đầu.
Thấy cô bé còn đứng đó chưa đi, anh bỗng nổi cáu, giọng trầm xuống: “Vào bếp mang đồ ăn ra.”
Tôn Lập Côn đứng dậy, gom ga giường và quần dài trong thau, một mạch quẳng hết vào máy giặt.
Thực ra anh vốn chẳng định giặt tay. Lúc chạy xe về, cả người đầm đìa mồ hôi, anh liền c** tr*n vào nhà tắm dội nước.
Thay bộ đồ khác xong, nhìn thấy thau đồ còn đó, thuận tay tính giặt luôn.
Không ngờ, vừa nhấc lên đã thấy trên ga giường loang lổ một vết nâu đỏ. Anh cau mày, ban đầu còn chưa hiểu, nhưng khi thấy chiếc quần trong thau, liền lập tức hiểu ra.
Anh ngẩn người vài giây, rồi hơi lúng túng.
Ban đầu định làm ngơ, nhưng nghĩ lại sợ cô bé chẳng biết gì, lại đem ngâm nước lạnh thì khổ, thế là đành mang lên.
Bữa cơm hôm đó diễn ra yên ắng lạ thường, yên lặng đến mức có chút gượng gạo.
Bình thường, đến giờ ăn, bên ngoài sân lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói của hai người.
Tôn Lập Côn nghiến răng, lên tiếng phá vỡ sự im lặng, dùng chút kiến thức sinh lý ít ỏi hồi trẻ mà giải thích cho cô bé.
Anh ho khan một tiếng, ánh mắt cố tình tránh đi nơi khác: “Chén đũa cứ để đó, để anh rửa.”
Không chỉ vì sợ Hà Viện ngại, mà bản thân anh cũng thấy không tự nhiên, nhưng chuyện này dù sao cũng cần có người nói ra. Trong hoàn cảnh hiện tại, ngoài hai người bọn họ, chẳng còn ai thích hợp hơn.
Hà Viện cúi gằm mặt, chỉ chăm chú ăn cơm, lí nhí: “Em biết rồi…”
Tôn Lập Côn nhìn cô bé: “Nếu khó chịu thì nói, đừng đụng vào nước lạnh, nghe chưa?”
Hà Viện đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu: “Em nghe rồi…”
Thật ra cô bé cũng không có cảm giác khó chịu gì, chỉ hơi lạ khi lần đầu dùng cái đó thôi.
Tôn Lập Côn cũng không dễ chịu gì hơn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Anh nghĩ một lúc rồi chủ động đổi đề tài: “Hôm nay đi học sao rồi?”
Hà Viện còn đang chìm trong cảm giác xấu hổ vì sự quan tâm vừa rồi của anh, nên ngẩn người: “Hả?”
“Anh hỏi ngày đầu khai giảng thế nào?”
Hà Viện khẽ cười, trả lời: “Thầy cô cũng tốt lắm, nhưng muốn học giỏi vẫn phải dựa vào bản thân.”
Tôn Lập Côn bật cười: “Ừ, chuyện học hành em tự lo liệu đi.”
Đôi khi, anh cảm thấy cô bé này nói chuyện rất chín chắn, thậm chí không chỉ lời nói mà cả suy nghĩ cũng vậy.
Hà Viện ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
Tôn Lập Côn thấy cô bé chỉ ăn cơm trắng, liền gõ gõ đũa vào dĩa đồ ăn.
“Đừng chỉ ăn cơm, ăn cả đồ ăn nữa.”
Hà Viện vội vàng đưa đũa gắp cà rốt.
Bên ngoài, người đi bộ trên con đường rợp bóng cây vẫn tấp nập qua lại, không khí nóng bức hầm hập.
Nắng trưa dịu nhẹ nghiêng nghiêng chiếu lên gốc cây hòe già trước cổng sân, yên bình và tĩnh lặng.