Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 9

Cô hiểu rồi, là tìm Tôn Lập Côn, chắc lại nhờ sửa mấy thứ lặt vặt gì đó.

Chuyện như thế thường xuyên xảy ra, nói thật thì cũng chẳng có gì lạ cả.

Hà Viện khẽ cười: “Anh con tối qua có ra ngoài, không biết đã về chưa, lúc con đi mua đồ ăn sáng thì thấy cửa phòng anh ấy vẫn đóng. Hay là chiều thím qua nhé, chiều anh con chắc chắn sẽ ở nhà.”

“À, tối qua không về sao?”

Hà Viện khựng lại, không hiểu ý bà ấy là gì.

Thấy cô không trả lời, bà ấy tự nói tiếp: “Anh con chắc cũng hai mươi tám rồi nhỉ, có người yêu cũng là chuyện bình thường.”

Cô không hiểu sao thím Trương lại chuyển đề tài nhanh đến vậy, thấy bà ấy hiểu nhầm nên cô vội vàng giải thích.

“Không phải đâu thím, tối qua anh ấy đi gặp bạn, là bạn nam.”

Thím Trương gật gù, tỏ vẻ đã rõ.

“Vậy chiều thím qua nhé?”

Thím Trương ngập ngừng một chút rồi cũng đồng ý, dù sao bà ấy cũng có chuyện cần xác nhận, tốt nhất vẫn nên hỏi trực tiếp.

Sau đó, ánh mắt bà ấy chuyển xuống tay Hà Viện, bắt đầu chuyện trò.

“Tiểu Viện à, con ăn khỏe thật đấy, nhìn ốm vậy mà ăn nổi chừng đó đồ hả?”

Cô có phần ngượng ngùng, mỉm cười: “Con mua cho cả anh con nữa mà.”

Thím Trương cười đùa: “Hai anh em tình cảm ghê, anh con không có ở nhà mà con vẫn nghĩ đến. Anh con cưng con đúng là không uổng.”

Hà Viện không biết nên đáp thế nào, chỉ cười nhẹ một cái.

Chẳng mấy chốc, chú Trương bước ra.

“Thôi thôi, mới sáng sớm đã tám chuyện rồi, để con bé về nhà đi.”

Thím Trương lúc này mới nhận ra, cười cười nói cô cứ về trước.

Vừa rẽ qua góc, cô đã nghe lỏm được mấy câu sau lưng.

“Thấy chưa, nuôi đứa em gái như Tiểu Viện này, đáng giá đấy.”

“Đáng hay không thì liên quan gì đến bà? Bớt lo chuyện bao đồng đi.”

“Hơ, ông đừng thấy Tiểu Tôn từng ngồi tù mà vội đánh giá, tôi nói cho mà biết, có khi đằng sau còn nhiều ẩn tình. Tôi thấy cậu ấy không phải loại người như vậy, nên tôi mới muốn chiều nay tới nói chuyện với cậu ấy, quan tâm một chút chuyện đại sự.”

“Bà thì có chuyện đại sự gì chứ?”

Hà Viện không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, không nghe hết đoạn sau.

Cô không thích người khác đánh giá Tôn Lập Côn. Hễ nhắc đến anh, ai cũng sẽ khen vài câu, rồi lại lật ra quá khứ.

Toàn là mấy lời quen thuộc: “Người cũng tốt đó, nhưng từng ngồi tù.”

Dù quá khứ không thể thay đổi, nhưng dù thế nào đi nữa, người đã làm lại từ đầu thì không thể mãi bị gắn mác.

Không xa, tiệm sửa xe đã mở cửa.

Tôn Lập Côn đang nửa ngồi nửa quỳ, loay hoay với mấy chiếc xe điện trong sân.

Hà Viện dừng lại, tưởng anh chưa về, hỏi: “Anh về rồi sao?”

Tôn Lập Côn thờ ơ đáp: “Ừ, vẫn ở trong phòng đấy. Lúc em mở cửa anh có nghe thấy.”

Hà Viện đặt bữa sáng lên bàn, tiện miệng hỏi: “Tối qua thế nào, anh Đông không sao chứ?”

Cô thấy anh có vẻ mệt mỏi, mặt đầy vẻ uể oải, râu cũng lún phún hiện ra, không biết anh về lúc mấy giờ.

“Không sao, chỉ là uống nhiều quá.”

Hà Viện gật đầu, không hỏi thêm, đưa bánh bao cho anh: “Có khi nguội rồi, anh ăn đi.”

Người đàn ông đưa tay nhận lấy, ăn từng miếng lớn.

“Sáng nay đông người hả? Sao mua lâu vậy?”

Tối qua Tôn Lập Côn về tới nhà cũng đã hơn ba giờ sáng, rửa mặt xong là nằm vật ra giường, nhưng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, đến khi trời vừa hửng sáng mới thiếp đi.

“Cũng tạm, lúc nãy em gặp chú Trương hàng xóm, chào hỏi một câu.”

“Ừm.” Tôn Lập Côn vừa ăn bánh bao vừa đáp qua loa.

Hà Viện lại nhớ đến chuyện thím Trương, liền nói: “Anh, thím Trương có việc tìm anh, nói muốn nói chuyện với anh.”

Tôn Lập Côn ngẩng đầu: “Chuyện gì?” Rồi lại quay sang nhìn về phía cửa, “Vậy sao không thấy đến?”

Hà Viện nói: “Em không biết anh có về không, nên dặn thím ấy chiều rồi qua.” Cô khẽ thở dài, “Cũng may sáng không tới, anh nhìn xem anh mệt đến mức này, chắc đến cờ lê cũng không nhấc nổi rồi.”

Tôn Lập Côn bật cười: “Em là lo cho anh, hay đang móc mỉa anh vậy hả?”

Không phải mệt, mà là buồn ngủ, ngủ chưa được bốn tiếng, dù sao anh cũng gần ba mươi tuổi rồi, đâu còn như xưa.

Hà Viện không cười, nghiêm túc: “Anh, ăn xong vào ngủ một lát đi, anh xem mắt anh thâm kìa.” Cô chỉ vào mấy chiếc xe bên cạnh, “Mấy cái xe đó chiều hẵng sửa được không?”

Anh dừng tay: “Không được, có hai chiếc khách cần trưa tan ca đến lấy.”

“Thôi được, tùy anh vậy.”

Anh hiểu ý của Hà Viện, nhưng công việc này mà không làm thì không kiếm được tiền, còn mất cả uy tín.

“Buổi trưa anh ngủ một lát, lúc thím Trương đến thì gọi anh.”

Nói rồi lại cúi xuống loay hoay với đám xe ngoài sân, lúc thì đặt xe xuống, lúc thì gác đầu xe lên ghế, bận rộn đến mồ hôi nhễ nhại.

“Nhìn gì vậy?”

Anh đang cầm lấy bình ắc quy thì thấy Hà Viện ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn trời, tư thế ngốc nghếch đến buồn cười.

Hà Viện rảnh rỗi, nghỉ hè xong chẳng có việc gì làm.

“Vào nhà đi, đứng không sợ nắng hả?”

Hà Viện gật đầu bước vào: “Vậy trưa nay để em đi mua đồ ăn nhé?”

Tôn Lập Côn nói: “Ừ.”

Cô suy nghĩ: “Hay lại ăn lẩu đi?”

Tôn Lập Côn nhíu mày: “Lại nữa, ngày nào cũng ăn mà không ngán hả?”

Hà Viện không kén ăn, có gì ăn nấy, nhưng nếu nói món yêu thích thì chắc là lẩu, không rõ do anh tự nghiên cứu hay nghe ai chỉ, mà nấu ra lại rất ngon.

Cô gãi mũi, ngượng ngùng nói: “Vậy đổi món vậy.”

Nếu nhớ không nhầm thì đã ăn lẩu suốt hai ngày, trừ bữa sáng, bốn bữa còn lại đều là lẩu. Trưa ăn thừa thì tối lại hâm, Tôn Lập Côn bắt đầu không chịu nổi.

“Xào vài món đi.”

“Dạ.” Hà Viện gật đầu.

Trời nắng chang chang, mấy người đàn ông to cao miệng nói cười rôm rả, tay xách túi đồ nghề, lần lượt kéo vào, chẳng bao lâu khiến không gian ký túc chật kín.

“Mẹ nó, nói nhỏ được không.” Lý Duy Đông tóc tai bù xù, xoa mặt ngồi dậy.

“Á! Anh Lý, sáng nay anh không ra ngoài làm sao?”

Một cậu trai đi đầu hơi ngạc nhiên, bình thường Lý Duy Đông là người hăng hái nhất trong việc nhận việc ngoài, hiếm khi thấy anh ấy ngủ lười.

Lý Duy Đông lim dim mở mắt: “Tiểu Triệu, mấy giờ rồi?”

“Hơn mười hai giờ rồi, tối qua mấy giờ anh về?” Một người khác hỏi.

Lý Duy Đông kéo mền ngồi dậy, cúi đầu tìm kiếm mà không thấy chiếc giày còn lại: “Khoảng ba giờ.”

Triệu Lực Cần đá chiếc giày sang: “Ở đây này, anh Lý.”

Đám đàn ông đứng bên cạnh bắt đầu trêu chọc, cười gian: “Duy Đông, tối qua đi chơi ở đâu mà sáng không dậy nổi vậy?”

“Chứ còn gì nữa, ngày thường thì hăng như lửa, hôm nay bỏ cả tiền công, thật là hiếm.”

Càng nói càng vô nghĩa: “Đông Tử, bớt lại đi, ham vui quá là không được đâu.”

Lý Duy Đông đầu đau như búa bổ, chẳng buồn đáp, thay đồ xong mới nói: “Tránh ra, đừng lảm nhảm nữa.”

Mấy người cũng thu lại nụ cười, dọn tô đũa chuẩn bị ra căn tin ăn cơm: “Đi thôi, đến căn tin nhé?”

Trong đầu anh ấy vẫn nghĩ đến tám ngàn tệ Tôn Lập Côn đưa, tuy là anh em nhưng tốt nhất không để lâu, tiện lúc hôm nay không có việc, muốn giải quyết cho xong.

“Mọi người đi trước đi, tôi đi tắm.” Rồi gọi với theo: “Anh Trần, chiều nay còn việc không?”

“Chiều không nhận, không ra ngoài, cậu có chuyện gì?”

Lý Duy Đông cười: “Cho em mượn xe nhé, cái chỗ quỷ quái này chẳng có xe buýt.”

“Được được, đổ đầy bình đấy.”

Anh Trần là người Đông Bắc, làm ở đây cũng bảy tám năm rồi, để tiện công việc đã mua một chiếc xe van cũ, nói năng sảng khoái, không chút do dự liền đồng ý.

Ra khỏi căn tin, Lý Duy Đông quay về phòng, lôi vali từ gầm giường, lấy thẻ ngân hàng, cầm luôn chùm chìa khóa treo sau cửa, rồi đi về phía ngân hàng gần đó.

Vừa mở cửa xe, nhiệt độ bên trong khiến người ta muốn chửi thề, còn nóng hơn ngoài trời, đúng là như hấp người. Lý Duy Đông bật điều hòa ngay.

Đúng vào giờ cao điểm buổi chiều, người đi đường hai bên vẫn đông đúc, không giảm vì thời tiết.

Anh ấy nắm chặt vô lăng, rẽ vào nhánh đường Hán Dương Trung, từ từ hòa vào làn xe.

Khi nhiệt độ dịu xuống, tâm trạng anh ấy cũng bình ổn hơn.

Thực ra không phải vì tiền mà anh thấy bức bối, mà vì gần đây anh ấy cứ như con khỉ bị đem ra làm trò, đặc biệt là bởi một cô gái trông như thỏ con.

Anh ấy đang tự trấn an bản thân, cũng may, suýt chút nữa thì rơi vào bẫy, cũng may mà dừng đúng lúc.

Anh ấy nhớ mình quen cô ta trong một phòng riêng vì mua một chai rượu, lúc ấy cô ta nói hoàn cảnh gia đình khó khăn nên phải nghỉ học đi làm thêm, nói ngon nói ngọt, còn anh ấy thì ấm đầu, mua luôn chai rượu hơn tám trăm. Về còn bị bọn anh Trần trêu chọc một trận, nhưng anh ấy cũng chẳng để tâm. Hai người trao đổi số, dần dà liên lạc. Anh ấy tự coi mình là “người giải cứu”, nhưng chưa từng hỏi người ta có muốn được cứu hay không.

Anh ấy lắc đầu, cười cay đắng, đúng là vận đen thật.

Quay vòng vòng mới tìm được chỗ đậu xe, tắt máy, anh ấy rút điện thoại định gọi cho Tôn Lập Côn xin số tài khoản, định chuyển tiền thẳng cho anh.

Lướt lướt xuống, anh ấy chợt nhìn thấy một số điện thoại quen thuộc, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhấn nút xác nhận xóa luôn.

Mãi đến chạng vạng tối, giọng của thím Trương mới vang lên ngoài sân.

Thím Trương tươi cười bước vào, tay còn xách theo một túi bánh kếp, hàng xóm sống mấy năm trời rồi nên cũng chẳng cần khách sáo.

Tôn Lập Côn bước chậm về phía trước hai bước, cười nói: “Thím Trương? Lần này lại có gì hỏng nữa sao?”

Thím Trương che miệng cười, đưa túi bánh trong tay lên, giọng điệu không thể nào khoa trương hơn: “Con xem con nói kìa, chẳng lẽ không thể đến ngồi chơi một lúc sao? Lần này thím không đến vì thứ gì hỏng hóc đâu, là đặc biệt tới vì đại sự đời người của con đó!”

Bình Luận (0)
Comment