Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 124



Nghĩ đến đó, trong lòng ta bắt đầu kích động, nếu thật là thế, chẳng phải huynh muội ta cả nhà có thể đoàn viên sao?



Song, lập tức ta phát hiện ra chỗ không ổn. Cẩn thận đánh giá lại hình ảnh cô gái Tiểu Lan kia, ta rốt cuộc phát hiện, nàng lớn lên cùng muội muội chỉ là hơi giống nhau mà thôi, nhưng cũng có đến chín phần hòa hợp.



Vừa rồi phải trách ta nhìn không kỹ, hơn nữa tâm tình kích động, không nhận rõ ràng, liền cảm giác như muội muội đứng trước mặt ta. Nhưng mà, vẫn làm cho ta thật lâu không thể bình tĩnh lại, trong lòng chỉ có ý niệm nhanh đi gặp cô gái giống như muội muội này.



Tiếp theo, liền toát ra một ý nghĩ: chẳng lẽ, Tiểu Lan này, là hậu nhân của muội muội?



Nghĩ như vậy, trong lòng ta đột nhiên có một cảm giác hết sức quái dị, nếu thật sự là thế, ta mang cái thân phận gì mà tới gặp mặt hậu nhân muội muội đây? Nghiêm khắc mà nói, ta chắc phải là lão tổ tông của nàng ta...



“Đào? Sắc mặt anh rất khó coi, anh đừng làm em sợ?” Thủy Hương Vân thấy ta không nói một lời, trong giọng nói nhiều phần lo lắng.



Ta phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, lộ ra vẻ tươi cười cứng ngắc, nói: “Anh không có việc gì... Được rồi, vòng đào thải đã bắt đầu chưa?”



Thủy Hổ nói: “Còn chưa tới giờ mà! Chu lão gia tử còn đang phát biểu – nga, nói xong rồi!”



Giữa không trung Văn nghệ quán, Chu Phóng nói: “... Được rồi, lão già ta không lộn xộn nữa, ta tuyên bố, vòng dự tuyển nội bộ Cực đạo võ hội chính thức bắt đầu!”



Nói xong, liền lui xuống. Tiếp theo, phía trên hiện ra một loạt hình ảnh tên các người tham dự, vài giây sau, do máy tính chọn ngẫu nhiên ra mười tổ chiến đấu đã xuất hiện.




“A! Có tên ta rồi!” Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn kêu.



Vừa xem, quả nhiên, “Ban Lãnh đạo Hoàng Phủ Phi Long VS Ban Lực lượng Mông Hạo!”



“Xem ra vòng thứ nhất không tới lượt chúng ta rồi.” Thấy Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn bay bổng, Thủy Hổ có vẻ buồn bực nói.



Hắn đã chuẩn bị đại triển thân thủ một phen xuất ra danh tiếng thật lớn, nhưng lại không ngờ Hoàng Phủ Phi Long lại đoạt trước.



“Lão Đại, ta đi trước! Lát nữa quay lại!” Hoàng Phủ Phi Long tung người bay lên, vẻ mặt hưng phấn phóng tới lôi đài số tám đã được chỉ định.



“Coi chừng trúng dép té dập mặt đấy, mập mạp đáng chết!” Thủy Hổ nhìn Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn điên điên, trong lòng thầm mắng.



Mông Hạo là cao thủ của ban Lực lượng . Trước kia trong học viện cũng bài danh trong hàng hai mươi, thân hình cao lớn, cơ bắp trên người săn chắc, vừa nhìn là biết có thể biết tràn ngập lực bộc phát.



Đổi lại Hoàng Phủ Phi Long trước kia, chống lại Mông Hạo này, muốn thủ thắng, cơ hồ là không có khả năng.



Nhưng mà, tình huống bây giờ đã không còn như trước nữa. Trải qua trợ giúp của ta, dù không thể so được với Kim Phi Tích, nhưng cũng là cao thủ địa giai trung phẩm, cái này thì người trong Ngũ Đạo học viện đều biết. Cho nên, thực lực của Mông Hạo mặc dù không tồi, nhưng mà đối mặt với lực lượng cao hơn cả một giai tầng của Hoàng Phủ Phi Long, chỉ qua hai hiệp, liền bị Hoàng Phủ Phi Long một cước đá bay khỏi lôi đài.



Dựa theo quy định đào thải, đem đối thủ đánh ngất hoặc đánh khỏi lôi đài hay làm cho đối phương chủ động nhận thua. Người còn lại là kẻ thắng cuộc.



Mặc dù có không ít đệ tử đã nghe nói đến thực lực của Hoàng Phủ Phi Long tăng mạnh, nhưng phần lớn chỉ là nghe đồn mà thôi, bởi vì Hoàng Phủ Phi Long bình thường rất ít hoạt động trong Ngũ Đạo học viện, cho dù thực lực tăng lên, cũng chưa từng ra tay. Cho nên ấn tượng của mọi người đối với hắn chỉ dừng lại ở giai đoạn tên mập phế vật.



Mà sau này Lục Tử Khiêm quyết đấu với Hoàng Phủ Phi Long bị giết, mặc dù tạo thành hiệu quả oanh động, nhưng cuối cùng tai nghe không bằng mắt thấy. Lúc này thấy tận mắt Hoàng Phủ Phi Long làm thế nào dễ dàng đem Mông Hạo nguyên bổn bài danh hai mươi học viện đánh bay ra ngoài, nhất thời giật mình không thôi, đến lúc này, cũng không còn hoài nghi nữa.



“Hoàng Phủ Phi Long! Làm tốt lắm!” Người ban Lãnh đạo lớn tiếng hô tốt, bình thường người của ban Lãnh đạo bởi võ kỹ yếu nhược, thường bị nhiều người thầm khinh thường là bọn yếu đuối, bây giờ có Hoàng Phủ Phi Long hai chiêu đánh bại Mông Hạo ban Lực lượng thường điên cuồng, làm sao bọn họ không nhân cơ hội mà la hét trợ uy chứ?



Hoàng Phủ Phi Long trong lòng đắc ý, làm phế vật nhiều năm như vậy, được hoan nghênh nhất là hôm nay, chưa hết, còn có không ít mỹ nữ đá lông nheo với hắn nữa chứ! Nếu không phải biêt bên trên khán đài còn có Dương Lệ đang nhìn, hắn dám bắn mấy phát hôn gió lại lắm.



“Lão Đại, ngươi xem ta vừa rồi làm tốt chứ?” Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn trùng trùng chạy tới chỗ ta, khua khoắng kể công.



Hắn vừa từ lôi đài bước xuống, máy tính tự động tiến hành lựa chọn cặp chiến đấu mới.



Ta mỉm cười: “Xin lỗi, vừa rồi ta không để ý.”



Hoàng Phủ Phi Long muốn đập mặt xuống đất, Thủy Hổ ha ha cười lớn. Thủy Hương Vân cũng cười khẽ không thôi, nhưng ánh mắt nhìn ta vẫn mang theo một tia sầu lo.



Nàng vẫn chú ý từ lúc bắt đầu, trên mặt thiếu niên kia có một chút không yên, bởi cô gái kia sao...




Hoàng Phủ Phi Long kêu lên: “Di! Lão Đại, ngươi lên đài rồi! Ha ha, còn là lôi đài thứ tám của ta!”



Ta ngẩng đầu nhìn lại, không phải chứ, trên lôi đài số tám mấy chữ “Ban Lãnh đạo Dương Đào VS Ban Tốc độ Lâm Dương” đang phiêu phù chuyển động.



“Dương Đào, bây giờ phải nhìn ngươi biểu diễn nha!” Không biết lúc nào Tiêu Mi chủ giáo Ban Lãnh đạo đã đi tới bên này, mỉm cười liếc ta, chớp đôi mắt câu hồn đoạt phách, khóe mắt lộ ra ý: “Để chúng ta xem, phong thái của thiên giai cao thủ và Kim Phi Tích đi!”



Ta cười cười, nói: “Sẽ không để sư phụ thất vọng.” Nói rồi liền quay đầu cười với Thủy Hương Vân, nhẹ nhàng nhấc người bay về phía lôi đài.



Ta vừa xuất tràng, liền giống như châm lửa một đống thuốc nổ, trong nháy mắt dẫn bạo cả Văn nghệ quán, mấy vạn đệ tử Ngũ Đạo học viện lớn tiếng hét: “Dương Đào! Dương Đào!....”



“Để chúng ta xem tuyệt chiêu của Kim Phi Tích đi!”



“Quá mong mỏi, ta còn chưa thấy thiên giai ra tay!”



“Ta cũng vậy! Ta cũng vậy!”



.....



Cũng đồng thời, chúng ký giả đang nhàm chán, lập tức đẩy lên 120% tinh thần, tất cả mục tiêu đều là lôi đài số tám.



“Các vị khán giả, đây là trận chiến đầu tiên tại Cực đạo võ hội của Kim Phi Tích, cũng là Dương Đào, không biết tràng cảnh sẽ như thế nào đây! Nghe nói đối thủ Lâm Dương, tốc độ cực nhanh, ở ban tốc độ chính là đứng đầu, đợi xem lát nữa chúng ta có thể mở rộng nhãn giới!” Nói đến đây phóng viên đang tường thuật hiện trường náo nhiệt chợt cười khẽ, “Nhưng mà, tôi đoán mọi người cũng nghĩ tới kết cục giống nhau rồi.”



Trên lôi đài, ta cùng Lâm Dương đứng cách nhau mười thước. Sau năm phút, Lâm Dương không ra tay, ta cũng không ra tay, nhưng trên trán Lâm Dương đã xuất mồ hôi lạnh.



Lại qua năm phút, Lâm Dương khó khăn nói một câu làm toàn trường khiếp sợ: “Ta... nhận thua!”



“Hoa!”



Tất cả fan của Kim Phi Tích đều điên cuồng gào thét, Kim Phi Tích chính là Kim Phi Tích, ngay cả nổi danh trong Ban lãnh đạo Lâm Dương đó, một chiêu còn chưa ra đã tự nhận thua, thật quá lợi hại rồi!



Phóng viên lúc trước tường thuật hiện trường nhún vai với khán giả, hài hước khoát tay, sầu mi khổ kiểm nói: “Thật đáng tiếc, chúng ta đã đoán được bắt đầu, nhưng không đoán được kết thúc, không nghĩ tới đối phương còn chưa động thủ đã nhận thua rồi.”



Mặc kệ người xem la hét thế nào, vẻ mặt ta vẫn bình thường ly khai lôi đài, trở lại khu tuyển thủ.



Vừa thấy ta trở về, Hoàng Phủ Phi Long lập tức phách một cú vỗ mông ngựa, vẻ mặt sùng bái nói: “Kháo! Lão Đại chính là lão Đại, một chiêu chưa xuất, đã khiến đối phương nhận thua rồi, so với lão Đại, tiểu đệ ta quả nhiên còn xa xa cũng chưa tới được!”



“Ân! Ân!” Thủy Hổ bên cạnh dùng sức gật đầu, một đôi mắt lòe lòe sáng nhìn ta: “Tỷ phu chính là tỷ phu, không phải người bình thường có thể so được!”



Không tới hai phút, các tổ còn lại đã phân thắng bại, đầu tiên là Thủy Hương Vân đánh với một người ban lực lượng, sau là Thủy Hương Vân với người của ban tham mưu. Ban Tham mưu chú trọng lý luận nguyên lý cũng rèn luyện trí não, là loại bồi dưỡng nhân tài tinh anh, bình thường mà nói, ban tham mưu trên phương diện dụng võ cũng như ban lãnh đạo, tương đối bạc nhược, nhưng lần này người đấu với Thủy Hổ, lại cường hãn ngoài ý muốn, Thủy Hổ mất nhiều khí lực, mới miễn cười đánh bại được hắn.




“Ai! Quả nhiên là phải luyện tập nhiều hơn nữa!” Thủy Hổ đầu đầy mồ hôi thở dài, đối phó một đệ tử nhân gian đã cố sức như vậy, làm cho Thủy Hổ chịu đả kích không nhỏ.



Ta cười cười, không nói gì, có đôi khi, chịu một chút ủy khuất cùng đả kích cũng tốt, có thể làm cho hắn dễ dàng thăng tiến.



Qua một lát, Thủy Hương Vân cũng xuống tới, nàng vận khí không tốt, đối phương trước kia là cao thủ bài danh thứ tám trong học viện, lại lấy sức mạnh làm chủ, công lực Thủy Hương Vân thâm hậu hơn, nhưng đối phương sức lớn, lại da thịt dày, thật lâu cũng không thể khống chế đối phương, cuối cùng dùng phương pháp tiêu hao thể lực đối phương mới hiểm thắng được.



Ta thầm lắc đầu, nếu để Thủy Thanh Hoa biết Thủy Hương Vân đánh nhau như vậy, chắc tức tới râu tóc dựng đứng.



“Hô! Thật mệt quá! Xem ra những đệ tử lần này tựa hồ so với lần trước lợi hại hơn rất nhiều!” Thủy Hương Vân thở gấp, không để ý le lưỡi nói.



Ta lấy tay sờ lên mặt nàng, dùng chân khí lau đi chút mồ hôi (@ thế gian ai như anh í, dùng chân khí lau mồ hôi @$%!# sao không truyền cho ta một ít chứ). Ta cũng biết nàng không thích tập võ hay đánh đánh giết giết, cho nên cũng không miễn cưỡng nàng luyện công. Dù sao thì... chỉ cần ta đủ mạnh mẽ, có thể bảo vệ nàng là đủ rồi.



Nhìn lướt qua dòng thông báo tình trạng của các lôi đài còn lại, ta thấy được cái tên ta muốn tìm.



“Ban Y hộ Tiểu Lan VS Ban Kiếm thuật Tần Thiên!”



Sau “Cuộc chiến đại diệt tuyệt”, các loại lưu phái võ học tràn ngập, mà kiếm, tượng trưng cho quân tử, cho tới giờ vẫn được vô số võ giả ưa thích, phát triển tới lúc này, đã hình thành một lưu phái không thể xem nhẹ - “Kiếm lưu”.



(@ sao làm ta nhớ tới Nhạc mất Quần thế )



Kẻ dùng kiếm, đều là người trong kiếm lưu, người trong kiếm lưu, phần lớn lấy kiếm là bạn, yêu kiếm như chính mình. Cuối cùng mấy ngàn năm trước, các đại học viện xúc tiến hình thành một khoa học, đó là “Ban kiếm thuật”, bồi dưỡng anh tài dùng kiếm trong thiên hạ.



Từ nguyên tắc mà nói, trong vòng đấu đào thải, không cho phép dùng binh khí. Nhưng ban kiếm thuật bất đồng, kiếm của bọn họ, đã giống như một phần thân thể, công kích của bọn họ chính là dùng kiếm, nếu không có kiếm, thực lực của họ coi như không.



Cho nên, học viện cũng phải cho phép ngoại lệ người của ban kiếm thuật sử dụng kiếm, nhưng vì bảo hiểm an toàn, trong trận đấu phải có ba trọng tài giám sát, đề phòng bất trắc.



Lúc này, hai người đối chiến, đã đứng trên lôi đài số năm.



30-11-2009, 01:25 PM



Cực Phẩm Chiến Thần


Bình Luận (0)
Comment