171: Xung đột điện giật
Phản ứng chậm chạp, mấy tên binh sĩ Hải tộc nháy mắt dưới điện lưu mạnh mẽ liền hôn mê như cá chết.
Trong nước không ngừng có điện mang màu đen lòe loẹt từ trên lồ ng bảo vệ của chúng ta lan tràn ra ngoài. Quy Hành Liệt cả kinh, điện mang kia mạnh mẽ tới mức, dù bọn họ đã tách nước khỏi thân mình vẫn cảm thấy cả người tê dại!
Mồ hôi lạnh chảy dài, hắn vội vã truyền âm: "Dương tông chủ, mau dừng tay!"
Ta mỉm cười, vẫn không động, truyền âm trả lời: "Quy lão lời này thật kỳ quái, ta nếu dừng lại, vậy những đồng bạn của ta làm sao đây? Trong bọn họ có mấy người không biết bơi, vạn nhất ở trong biển sâu có gì bất ngờ, Dương Đào thật không đảm đương nổi."
Lúc nói chuyện, lại có thêm cả ngàn binh sĩ Hải tộc kêu thảm, bị điện chích tới hôn mê, xung quanh bắt đầu hỗn loạn, liên tục lùi ra sau.
Quy Hành Liệt tức giận đến mắt trợn trắng, không biết bơi? Tu vi tới cảnh giới này, xuống nước được hay không còn cần phải nói sao? Trong lòng đối với đại hán thân lân bên cạnh hận muốn giết người, vừa rồi nếu không phải hắn truyền âm nói muốn cho nhân tộc một cái hạ mã uy, để họ rõ ràng đây là địa bàn của Hải tộc, thì sao lại phát sinh chuyện như vầy chứ? Hiện giờ hắn cũng đã minh bạch, Dương tông chủ này tuyệt đối là người chủ trong mắt tuyệt không có một hạt cát, hắn sao hết lần này tới lần khác đều quên chứ?
(@tuyệt đối là người chủ trong mắt tuyệt không có một hạt cát: ý nói người khó tính, chi li từng chút một.)
Quy Hành Liệt miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt tươi cười, truyền âm nói: "Dương tông chủ hiểu lầm rồi, tộc trưởng của ta từ lâu đã chuẩn bị cho các vị tị thủy châu, mang theo trên người liền có thể tránh được nước, là ta sơ sẩy quên giao cho các vị."
Nói rồi hắn trừng mắt nhìn đại hán thân lân bên cạnh.
Đại hán thân lân sắc mặt khó coi, trong mắt hàm kinh sợ, hắn chưa từng nhìn thấy qua kẻ nào chân khí lại có điện, hơn nữa còn là điện cao thế, rõ ràng khắc chế được Hải tộc. Mắt thấy những binh sĩ của mình từng mảng lớn mất đi lực tác chiến, sinh tử chẳng rõ, hắn càng đau lòng muốn chết, đối với quyết định ra oai phủ đầu trước đó hối hận không thôi. Nghe Quy Hành Liệt nói, mới đột nhiên phản ứng lại, vội vã mở to miệng, từ bên trong phun ra chín viên trân châu lớn bé.
Ta cười cười, chín viên trân châu kia nháy mắt lọt vào tay ta. Thần niệm đảo qua một lần, không thấy trên đó có động tay chân gì, những viên trân châu này mới bay tới tay mọi người, mỗi người một viên.
"Ách, tỷ phu, tên kia cũng quá buồn nôn chứ, lại đem đồ vật đặt ở trong miệng." Thủy Hổ vẻ mặt chán ghét truyền âm, lau chùi viên trân châu, cẩn thận bỏ vào trong túi.
"Tên tướng quân kia trong Hải tộc thuộc ngạc tộc, sau khi Thánh quang chiếu diệu, bọn họ trải qua tiến hóa là chiến sĩ trời sinh, ở trong cơ thể có một chiếc túi cùng khoang miệng liền nhau, chuyên môn dùng chứa đựng thực vật và đồ vật." Kim Thành vẫn rất ít nói lúc này chợt mở lời truyền âm, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Kim Thành không thèm để tâm, cười nho nhã, nói: "Trước đây ta công tác ở chỗ nghiên cứu chủng tộc hải dương."
"Nga!" Bọn người Hoàng Phủ Phi Long chợt hiểu.
Màn chắn chân khí vừa tiêu thất, lấy mỗi người làm trung tâm hiện ra một bong bóng màu lam trong suốt rộng một thước, đem từng người bao phủ bên trong.
Trên người ta cũng xuất hiện bong bóng màu lam, phát hiện trong bong bóng này không chỉ không bị nước biển làm ướt, hơn nữa tị thủy châu này còn có thể chế tạo dưỡng khí, không ngừng mà có bọt khí rất nhỏ từ màng bong bóng thẩm thấu ra vào.
Lúc này đây bọn người Quy Hành Liệt cũng không dám chậm trễ nữa, thành thành thật thật đi trước dẫn đường, mà đáy biển vốn là một bề đen kịt, nhưng đám binh sĩ hộ vệ có mang theo vật sáng lòe lòe như những chiếc bóng đèn hình người, cho nên cũng không u ám lắm, bằng thực lực của mọi người thì phương viên ba trăm thước vẫn có thể thấy rõ.
Tị thủy châu hết sức kỳ diệu, nước biển chạm vào lập tức tránh ra, cho nên mọi người tuy bay trong biển, nhưng không cảm nhận lực cản của nước, xoay chuyển hết sức dễ dàng. Trên đường không ngừng có nhưng quái ngư hình thù kỳ lạ, hoặc đơn độc hoặc tụ lại thành đàn bơi qua, làm cho mọi người hoa mắt sách sách sợ hãi.
Mà nha đầu Hỏa Vân Yến hoàn toàn coi mình đang trong đoàn du lịch, đem Kim Thành trở thành hướng dẫn viên, một bên không ngừng chụp ảnh quay phim, bên kia thì nghe Kim Thành giới thiệu các loại cá và san hô... bên đường, hăng hái càng cao. Bị hấp dẫn, cả Hoàng Phủ Phi Long, Thủy Hổ và Thủy Hương Vân cũng chú ý tụ sang bên này.
Mà ta phát hiện, Kim Thành vẫn dùng phương pháp truyền âm mà giới thiệu, ánh mắt thường thường liếc về phía Triệu Thu Hàn ở bên kia.
Khóe miệng khẽ nhếch, ta nhìn hướng Triệu Thu Hàn, chỉ thấy nàng tựa hồ hoàn toàn không hề để ý, yên lặng đi phía cuối, cùng mọi người duy trì một khoảng cách nhất định.
Hải tộc cũng có phương tiện giao thông, loại công cụ này kỳ thực là một loại sinh vật đáy biển, thân hình như rắn biển, so với nó lớn không dưới trăm lần, thân thể to lớn dài chừng trăm thước, trên lưng hải xà kia có chỗ ngồi cố định. Hải xà ở trong nước tốc độ cực nhanh, tuy rằng còn kém phi năng, nhưng ít ra ở trong nước biển này, hải xà nếu cùng một cự ly, so với phi năng thì mạnh hơn ở tính linh hoạt rất nhiều, tuyệt đối là lợi khí chiến tranh!
Đối với loại sinh vật này, Kim Thành hoàn toàn không biết gì, nhưng tất cả mọi người đều ý thức được chỗ đáng sợ của nó nếu vận dụng trong chiến tranh. Nguyên bản đối với khoa học kỹ thuật lạc hậu của Hải tộc, bọn Hoàng Phủ Phi Long lập tức thu hồi ý coi thường. Phi năng tuy lợi hại, cũng cần tốn hao lượng lớn tiền tài cùng nhân lực, mà phi hành khí của người ta, tự sinh sản bồi dưỡng, thuần túy là thiên nhiên sinh ra, bảo vệ môi trường không nói, lúc đói còn có thể làm thịt ăn, càng thắng ở số lượng lớn, chỉ từ mỗi người là một con hải xà làm tọa kỵ có thể thấy được.
Dưới đáy biển chạy liền ba mươi phút, trong miệng Quy Hành Liệt phát ra một âm hưởng kỳ quái, những hải xà đều ngừng lại.
Mọi người xuống hải xà, liền thấy xa xa có một Thủy tinh cung, quang mang trắng muốt từ bên trong *** sáng, phương viên một dặm đều có thể nhìn rõ mọi vật.
Xuống hải xà, có vài binh sĩ Hải tộc thân hình cường tráng liền tới dẫn hải xà đi.
Quy Hành Liệt dẫn mọi người bay tới Thủy tinh cung, nói: "Phía trước chính là hành cung của tộc trưởng, ở đây không cho phép tốc xà đi vào."
"Quy trưởng lão!" Một gã Hải tộc khôi ngô, thân mặc áo giáp bằng chất liệu không rõ, nửa trên hình người nửa dưới là đuôi cá mang theo mấy người Hải tộc khác trang phục không khác gì hắn ra đón, liếc mắt nhìn chúng ta, nói: "Tộc trưởng chờ các vị đã lâu! Trước khi vào cung, mời đem tất cả vũ khí giao ra cho chúng ta bảo quản."
Ánh mắt của Hoàng Phủ Phi Long đều ở trên người ta, thần niệm đảo qua mọi người, mỉm cười nói với Hải tộc khôi ngô kia nói: "Chúng ta tới vì hòa bình, cho nên không mang theo vũ khí."
Mặt Hải tộc kia không mang biểu cảm nói: "Vậy mời chư vị để chúng ta kiểm tra một lần."
Quy Hành Liệt vội vã chen vào ha ha nói: "Sa thống lĩnh, nếu Dương tông chủ nói bọn họ không mang vũ khí, vậy nhất định là không có, sự tình khẩn cấp, nên để chúng ta đi gặp tộc trưởng trước!" Nói rồi hắn truyền âm sang tên Hải tộc kia.
Cụ thể hắn nói gì, ta cũng lười nghe lén, chỉ thấy Hải tộc kia chợt đổi sắc mặt, cố tình lơ đãng quét mắt phía ta, nói: "Đã như vậy, các vị mời theo ta!"
"Lão Đại, làm sao bọn Hải tộc này đối với chúng ta dường như rất không hữu hảo? Ngay từ đầu chính là dạng thế này." Hoàng Phủ Phi Long truyền âm nghi hoặc.
"Nói thừa, bảo vật trấn tộc của bọn họ bị một kẻ nhân loại trộm đi, tự nhiên đối với nhân loại sinh ra thành kiến rồi." Ta truyền âm sang, chần chờ một chút, đem tình huống thật sự chớp nhoáng truyền sang giải thích một lần cho Hoàng Phủ Phi Long. Trong lòng ta, đã đem Hoàng Phủ Phi Long trở thành huynh đệ, cho nên cũng không muốn giấu hắn. Thế nhưng, không nói chuyện Triệu Vô Cực có khả năng thông đồng với Hải tộc, dù sao chuyện bọn họ cũng chỉ là do ta suy đoán, không có chứng cớ, đừng nói loạn thì tốt hơn.
"Nguyên lai là Hải tộc chí bảo bị trộm! Không trách được Hải tộc hưng sư động chúng như thế! Nhưng mà nhân tộc chúng ta cũng có chí bảo? Trời đất, sao hồ sơ Hoàng Phủ gia chúng ta về chuyện này không có một chút ghi chép nào?" Trong mắt Hoàng Phủ Phi Long hiện vẻ kinh dị, nháy mắt che giấu đi.
Trên đường không ngừng có binh sĩ Hải tộc hình thù khác nhau liên tục tuần tra, đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, mà dưới thần niệm nhận thức, ta phát hiện những binh sĩ Hải tộc này có tu vi cá nhân so với những binh sĩ liên bang không khác mấy, nhưng thể trạng tuyệt đối so với chiến sĩ nhân loại cường tráng hơn, cho nên trên lý luận thường nói chiến sĩ Hải tộc so với nhân loại mạnh hơn. Nhưng trên thực tế, cũng không phân ra ai mạnh ai yếu, cũng vì nhân loại thích hợp tác chiến trên đất liền, Hải tộc lại thích hợp tác chiến trong biển. Những chiến sĩ Hải tộc này nếu lên tới đất liền, hơn phân nửa không phải đối thủ của quân nhân nhân loại, đồng dạng, chiến sĩ nhân loại nhập vào biển rộng, cũng chỉ để mặc cho Hải tộc chà đạp thôi.
Mà số lượng Hải tộc, so với nhân loại còn nhiều hơn mấy lần, may là song phương hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, không có xung đột lợi ích, nên không chân chính đối chọi, nhân loại tuy rằng dựa vào khoa kỹ phát đạt, nhưng nếu Hải tộc phát cuồng, hơn phân nửa là nhân loại khó có thể chống đối, thảo nào trước đó Triệu Vô Cực đối với chuyện Hải tộc coi trọng như vậy.
Tới gần Thủy tinh cung, thần niệm đảo qua, ta phát hiện trong thủy tinh này chứa đựng đều là năng lượng, vô số khối thủy tinh tổ hợp cùng một chỗ, giống như đem năng lượng ẩn chứa bên trong xâu chuỗi lại, ở bên ngoài Thủy tinh cung hình thành một màng năng lượng phòng hộ, chính là tích tiểu thành đại, yếu lâu ngày thành mạnh, Thủy tinh cung sở hữu lượng thủy tinh khổng lồ xâu chuỗi thành năng lượng phòng hộ, có đủ lực chống lại cao thủ thiên giai trung phẩm tập kích, hơn nữa từ trình độ nào đó mà nói, so với năng lượng tráo nhân loại chế tạo càng có tính chịu nén hơn.
Hải tộc đuôi cá kia xuất ra một khối thủy tinh màu tím khác thường, ấn lên màng năng lượng phòng hộ, bên trên màng liền xuất hiện một chỗ hổng, sau khi mọi người đi vào, lật tay thu hồi lại thủy tinh tím, màng năng lượng nháy mắt lấp lại chỗ trống.
Từ cửa chính bước vào trong Thuỷ tinh cung, bên trong bố trí giống như một cung điện, hai bên đều có binh sĩ Hải tộc cầm vũ khí.
Quy Hành Liệt đi vào trước, để chúng ta chờ trước cửa đại điện.
172: Tộc trưởng Hải tộc
"Ha ha! Ta còn chưa từng nhìn thấy tộc trưởng Hải tộc là dạng gì đấy! Lần này tốt rồi!" Hoàng Phủ Phi Long vẻ mặt hưng phấn nói.
"Hứ, còn có thể giống cái gì chứ? Khẳng định là cùng một dạng kỳ quái rồi, không lẽ lớn lên giống như nhân loại chúng ta?" Thủy Hổ khinh thường nói.
Không ngờ rằng, thật sự bị Thủy Hổ nói đúng, không bao lâu liền có Hải tộc truyền lời qua đây, nói tộc trưởng để chúng ta nhập điện tấn kiến. Chúng ta bước vào trong đại điện, những Hải tộc hình dáng khác nhau phân biệt đứng hai bên, làm ta cảm thấy bất ngờ là, bên trong lại có ba tên Hải tộc không khác gì nhân loại, khác nhau duy nhất là con ngươi có màu hồng sắc, tất cả đều bọn họ đều dồn ánh mắt lên người chúng ta.
Ba thanh niên này Hải tộc đều có tướng mạo anh tuấn, cùng Hải tộc khác bất đồng, bọn họ thấy hai nàng Vân Trần Vân Ý, đều không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm si mê. Nhưng trong đó một gã lập tức khôi phục lại, mà hai người khác, một kẻ chỉ dùng ánh mắt tán thưởng như xem một tác phẩm nghệ thuật nhìn hai nàng, còn tên kia, mắt tỏa da^ʍ quang, trong ánh mắt đều là hưng phấn và du͙ vọиɠ chiếm hữu, khi hai nàng Vân Trần Vân Ý chú ý tới nhãn thần của hắn đều khẽ nhíu mày.
Khóe miệng ta lại hơi khẽ động, trong mắt xẹt tia lãnh mang.
Mà ở trên điện phủ, một lão giả hồng đồng (tròng mắt màu hồng) nhìn qua như một nhân loại lục tuần, đầu đội vương miện cổ quái ngồi trên bảo tọa.
Lão giả này nhìn như rất hiền lành, nhưng trong mi mục, lại ẩn chứa một cổ khí thế quân vương không giận mà uy.
Thủy Hổ liền trừng to hai mắt, Hoàng Phủ Phi Long lại đắc ý hướng hắn tề mi lộng nhãn.
Ta chắp tay, cao giọng nói: "Nhân tộc Dương Đào ra mắt tộc trưởng!"
Bọn người Hoàng Phủ Phi Long cũng phản ứng lại, chắp tay chào.
"Lớn mật! Diện kiến tộc trưởng của ta, sao không hành lễ quỳ bái!" Lập tức có một gã Hải tộc lớn tiếng hét lên, kéo theo nhiều lời phụ họa của mấy Hải tộc khác, đẩy vấn đề bé tí thành khıêυ khíh uy nghiêm Hải tộc to bè.
Lão nhân trên bảo tọa phất tay, trong ánh mắt không có một dao động. Liếc nhìn ta, ha ha nói: "Miễn đi, từ xa tới là khách, không cần tính toán quá mức, huống hồ tông chủ Lâm Phượng các ở đây, dù không quỳ cũng là đương nhiên."
" Lâm Phượng các có lợi hại đi nữa, nhưng cũng chỉ có thể làm dữ trước mặt nhân loại, bảy ngàn năm trước Lan Vọng Ca đã tiêu thất vô tung, chẳng biết hiện nay còn có người nào không?" Một gã đại hán mồm siêu rộng, trong miệng đầy răng nhọn kêu to, trong giọng nói lộ vẻ khıêυ khíh và khinh thường.
Quy Hành Liệt tim đập rộn lên, thầm kêu một tiếng không xong. Vừa nãy lúc vào trước, cũng đã miêu tả đơn giản một chút lợi hại của thiếu niên tông chủ Lâm Phượng các Dương Đào này, lại không ngờ tên Cuồng Sa này, ngày thường nổi danh Cuồng tướng quân luôn xung động cuồng ngạo cùng đánh nhau hung mãnh vang xa, vẫn không chịu nghe lời khuyên bảo, cứ muốn trêu chọc cái sát tinh kia, thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Quy Hành Liệt oán hận không thôi, nghĩ tới tên Cuồng Sa ngươi bất quá cũng chỉ vừa mới đột phá tới địa giai thượng phẩm, Dương Đào kia có thể dùng thần niệm bao trùm toàn bộ Đông đại lục, rất có khả năng là thiên giai thượng phẩm, bây giờ ngươi còn đi tìm hắn phiền phức, điều này không phải thắt cổ lão thọ tinh, chán sống rồi mà! Nhưng Cuồng Sa này bình thường cũng ngạo mạn quen rồi, hơn nữa toàn bộ các đại thần trong điện, tu vi cao hơn hắn cũng chỉ có mấy người, cho nên tộc trưởng đối với hắn cũng bao dung nhiều. Nhưng kẻ kia thật chướng mắt, rất đáng ghét, Quy Hành Liệt thấy hắn như vậy, cũng lười mở miệng nữa.
Lão giả bên trên bảo tọa mặt treo nụ cười, vuốt v e ban chỉ ngăm đen trên tay, không biết đang nghĩ gì.
Ta cười cười, nói với Cuồng Sa răng nhọn kia: "Lâm Phượng các có người hay không, không bằng vị tướng quân này tự mình lãnh giáo một chút?"
Cuồng Sa cạc cạc cười to, ngạo nghễ nói: "Sợ ngươi sao! Có dám thì theo ta ra ngoài đại điện."
Ta liếc mắt nhìn tộc trưởng Hải tộc trên bảo tọa, thấy hắn vẫn như trước không hề lên tiếng, liền minh bạch hắn đã ngầm thừa nhận. Liền thầm cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Không cần lãng phí thời gian, cứ ở chỗ này luận bàn một chút là được rồi. Vân Trần, ngươi đi lãnh giáo một chút cao chiêu của vị tướng quân Hải tộc này, nhớ kỹ, đừng đánh chết người đấy."
"Đáng hận! Tiểu tử, ngươi dám gọi một nữ nhân ỏng ẹo tới đánh với ta, xem ta là trò cười sao?" Cuồng Sa bắt đầu nổi giận, trừng mắt nhìn Vân Trần, do khác biệt chủng tộc, ở trong mắt hắn, tuyệt thế mỹ nữ như Vân Trần còn không bằng tiểu thϊếp sa ngư xấu nhất của hắn, hơn nữa trong mắt hắn, giống cái chỉ dùng để sinh con nít, đánh nhau còn chưa tới phiên các nàng.
Cuồng Sa cười lạnh nói: "Lão Sa ta xuất thủ không lưu tình, ngươi ngay cả địa giai cũng không tới, đợi lát nữa bị ta một chưởng đánh chết, muốn oán thì oán cái tông chủ ngu ngốc của ngươi đi!"
"Ngươi dám nhục mạ tông chủ chúng ta? Tiếp một chưởng đi." Vân Trần thản nhiên nói, dứt lời thân hình chợt lóe, đã tới trước mặt Cuồng Sa, một tay nháy mắt đặt trên giáp ngực của hắn.
"Này, đây là-" Trong nháy mắt này, Cuồng Sa đã cảm nhận được khí thế biến hóa của Vân Trần, khí thế kinh khủng, ép tới ngay cả ý niệm vận công chống lại trong đầu cũng không có, con ngươi chợt co rút!
"Phanh!" Áo giáp Cuồng Sa nát bấy, phía sau lưng nổ mạnh, một đạo máu nóng như suối phun bắn nhanh ra ngoài, lẫn vào trong nước biển!
Vân Trần thu hồi thủ chưởng, trong nháy mắt về tới phía sau ta.
Ngực Cuồng Sa đã là một khoảng không rồi, tim gan phèo phổi gì đó, trong chớp mắt vừa rồi đã hoàn toàn bị hủy!
Cuồng Sa mở to miệng, máu loãng không ngừng từ bên trong trào ra, thi thể vô lực trôi nổi trong nước.
"Hoa!" Những Hải tộc hiện điện đều bị một kích mãnh liệt như lôi đình của Vân Trần chấn trụ, Cuồng Sa tuy cuồng ngạo, nhưng thực lực cũng không kém, tu vi đã là địa giai thượng phẩm, không ngờ rằng ngay cả một chưởng của nữ tử kia cũng không tiếp nổi? Hơn nữa, từ trên khí thế nàng phát ra vừa rồi, mọi người ở đây cũng không thể động đậy được, trong đầu cũng không đề nổi ý niệm phản kháng, kẻ có khí thế như vậy, thì tu vi của nàng ta...
Thiên giai!
Mà trong Hải tộc này, Quy Hành Liệt là giật mình nhất, vừa rồi hắn cũng bị áp bách đến khó động nổi, liền lập tức suy đoán, nữ tử này tuyệt đối có tu vi thiên giai trung phẩm.
Bọn người Hoàng Phủ Phi Long cũng giật mình không thôi, bọn họ chưa từng tận mắt thấy hai nàng xuất thủ, cũng muốn tra thực lực chân chính của hai nàng, lại không ngờ rằng chỉ một mình Vân Trần đã mạnh như vậy, tuyệt đối là cao thủ thiên giai!
Trong nhất thời tất cả mọi người đều cảm thán, Lâm Phượng các quả nhiên là Lâm Phượng các, kẻ xem thường họ, tất nhiên không có kết cục tốt.
Bất đồng với những người khác, thần niệm ta tùy thời nắm giữ biến hóa xung quanh chợt chú ý, sắc mặt Kim Thành trở nên khó coi trong chớp mắt, lập tức thay bằng vẻ chấn động cả kinh miễn cưỡng.
Ta khẽ nhíu mày, nói: "Vân Trần, không phải ta đã nói là không nên gϊếŧ hắn sao?"
Vân Trần quỳ trên mặt đất, thưa: "Tông chủ, ngài thân là tông chủ Lâm Phượng các, chính là đại biểu toàn bộ Lâm Phượng các, chính là đại biểu Lâm Phượng các tổ sư gia Lan Vọng Ca. Hắn nhục mạ tông chủ, chính là vũ nhục Lâm Phượng các, vũ nhục tổ sư gia Lan Vọng Ca! Cho nên, kẻ vũ nhục tông chủ, Vân Trần tất sát!"
Vân Ý cũng quỳ trên mặt đất, thưa: "Vân Ý cũng tất sát!"
Lời hai nàng lọt vào trong tai những Hải tộc ở đây, tất cả đều không khỏi hít một hơi lãnh khí, đều dừng bàn tán, nhìn nhau mấy lần, cũng không dám nói thêm gì nữa, miễn chọc tới hai sát thần mỹ nữ này, thiên giai cao thủ, không phải người bọn họ có thể chọc tới, nên để cho tộc trưởng xử lý đi!
Ta khẽ thở dài, nói: "Các người đều đứng lên đi."
Vân Trần Vân Ý đứng lên, ta liền lưu ý thái độ tộc trưởng Hải tộc.
Ngoài dự liệu của ta, đại tướng bị gϊếŧ, lão già kia phải có biểu hiện tức giận mới đúng, không ngờ hắn không có biểu tình gì, chỉ khoát tay, nói: "Người đâu, đem thi thể Cuồng Sa ra ngoài thanh lý đi."
"Rõ!" Lập tức liền có hai gã thị vệ Hải tộc lắc mình tới trước thi thể Cuồng Sa đang trôi trong nước, có một gã đem chân khí bọc quanh thi thể, không cho máu tiếp tục tràn ra. Một người khác thúc động chân khí, đem nước biển nhiễm máu trong điện gom lại, để nước khôi phục trong sạch, sau đó rất nhanh ly khai đại điện. Toàn bộ quá trình lưu loát không thôi, cứ như đã diễn luyện vô số lần, tuyệt không sót một hạt bụi rơi một giọt nước.
Ngữ khí Hoàng Phủ Phi Long cổ quái, truyền âm với mọi người: "Ta thấy đại điện Hải tộc khẳng định thường phát sinh sự kiện đổ máu, hai tên vừa rồi, vừa kêu là tới, tay chân gọn gàng."
Tất cả mọi người đều thầm đồng ý.
Ta chắp tay hướng tộc trưởng Hải tộc, thản nhiên nói: "Dương Đào không biết cách quản giáo thuộc hạ, còn xin tộc trưởng không lấy làm phiền lòng."
Tộc trưởng Hải tộc cười ha ha, không chút động nộ, nói: "Dương tông chủ nói quá lời, hẳn là ta vô phương quản giáo thuộc hạ mới đúng, nếu không phải Cuồng Sa nói năng lỗ m ãng, vị tiên tử Lâm Phượng các kia cũng sẽ không ra tay gϊếŧ hắn. Đối với danh tiếng nhân tộc Lan Vọng Ca, ta cũng ngưỡng mộ đã lâu, Cuồng Sa dám hạ tràng, chính là tự mình chuốc lấy nhục, Dương tông chủ không cần quan tâm."
Ngữ khí hắn chợt ngừng, nói: "Như vậy bây giờ bắt đầu nói chính sự đi! Nói ra thật xấu hổ, Thánh vật Hải tộc bị người ta trộm đi, vốn nên do tộc ta tự mình truy về mới phải, nhưng đành rằng hải lục khác biệt, dù ta trong Hải tộc là cao thủ thiên giai, cũng chỉ có thể ở trên đất liền nửa tháng, mà Đông đại lục chính là thiên hạ nhân tộc, Hải tộc ta ở Đông đại lục hoàn toàn không có căn cơ, bằng vào mấy cao thủ thiên giai lẻn vào Đông đại lục, muốn ở trên Đông đại lục rộng lớn vô biên mà tìm lại Thánh vật bị mất, thật khó như lên trời, dưới đường cùng, chỉ có thể dùng phương pháp hạ tầng, dụng binh uy hϊếp để chính phủ liên bang trợ giúp Hải tộc chúng ta truy hồi Thánh vật. Cái khổ trong đó, mong chư vị có thể lý giải."
Chúng ta đều không nghĩ tới tộc trưởng Hải tộc ngay từ đầu lại đem mọi chuyện nói rõ ràng như vậy, hơn nữa trong lời hắn nói, đã ám chỉ hắn từng phái cao thủ thiên giai lẻn vào Đông đại lục tiến hành tìm kiếm, nhưng cũng không có thu hoạch, mật văn cỡ này vốn nên giữ kín không nói mới đúng, hiện giờ công khai tuyên bố, quả nhiên có hiệu quả thành khẩn hơn.
Mà ta nghe tộc trưởng Hải tộc nói xong, chúng Hải tộc bên dưới lại không lộ bao nhiêu xấu hổ, trong lòng không khỏi thổn thức: "Trên TT giới thiệu nói Hải tộc thuần phác, bộc trực thẳng thắng, xem ra lời này không giả, đừng xem những người này từng tên bộ dạng quái dị, nhưng thực sự đều là người tốt... Bất quá..."
Ta mỉm cười, nói: "Hải tộc khổ sở, Dương Đào tất nhiên là lý giải, nhưng mà ta có một nghi vấn, vì sao tộc trưởng một mực chắc chắn chính là người trong nhân tộc gây nên đây? Có thể là chủng tộc khác hoá trang mà thành?"
Tộc trưởng Hải tộc như sớm có chuẩn bị, từ trong tay áo lấy ra một hạt châu, hạt châu kia bay lên, rơi vào tay ta, hắn mới nói: "Đây là linh châu ký lục đặc hữu của Hải tộc, ngoại trừ có thể dùng thần niệm ghi chép nội dung văn kiện trọng yếu ra, còn có thể dùng ghi hình, tình hình phát sinh ban đầu đều ghi lại ở bên trong, Dương tông chủ vừa xem sẽ biết!"
Ta liếc mắt đã nhìn ra, hạt châu này cùng hạt châu Quy Hành Liệt lấy ra khi cùng ký kết hiệp nghị với Triệu Vô Cực là giống nhau. Dùng thần niệm thẩm thấu vào trong, trước mắt ta liền xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Vừa nhìn, con mắt thiếu chút lồi ra, hình ảnh hiện giờ biểu hiện, chính là hai đoàn thịt trắng bạch, mà hai đoàn thịt này, ngươi công ta thủ, người tiến ta lùi, quả nhiên khí thế ngất trời mồ hôi nhễ nhại, hình ảnh AV xa cách đã lâu làm ta cảm động. Mà trong hai đoàn thịt kia, ta nhận ra một, chính là tộc trưởng Hải tộc vẻ mặt hòa khí hiện tại đang ngồi trên bảo tọa kia. Về phần đoàn kia, ta cũng không nhận ra, nhưng thân hình xinh đẹp, cái nên lớn thì lớn cái nhỏ thì nhỏ, diện mạo tinh khiết động lòng, ngay cả làm chuyện này cũng mang vẻ mặt ngây thơ vô tội, thật làm cho kẻ khác có du͙ vọиɠ phạm tội mà.
Vội ho một tiếng, thần niệm ta rời khỏi hạt châu, chỉ thấy tộc trưởng Hải tộc trên bảo tọa mặt không đổi sắc. Nhìn ta mỉm cười, nhưng hàm ý trong mắt, ta rất rõ ràng: chuyện không thể truyền tai, tiểu tử ngươi biết là được, không nên nói cho người khác!
Thấy vậy ta ngoài bội phục chỉ có bội phục, không ngờ lão già này nhìn già ngắc như vậy, nhưng không hổ là cao thủ thiên, cốt cách thân thể cường tráng. Trên giường uy phong không giảm, hơn nữa khí thế trầm ổn này, người khác không thể mô phỏng được... Ít nhất, ta không dám bảo đảm lúc người khác xem ta *** mà vẫn có thể bảo trì dáng vẻ bình tĩnh như vậy.
Ta tiếp tục dẫn thần niệm chìm vào trong, tiếp tục theo dõi.
Bộ phận ban đầu trực tiếp tua qua, nhanh chóng qua đoạn ***. Khái, phải nói là cố sự *** tới rồi, chỉ thấy đoàn trắng bạch của tộc trưởng Hải tộc vẻ mặt hưng phấn đỏ hồng, nhanh chóng đập mạnh vài cái, phát sinh một tiếng ngâm dài.
Nói tới tộc trưởng Hải tộc hôm nay có tu vị thiên giai thượng phẩm phát ra một tiếng ngâm dài chấn tới hải sàng cũng rung động, quần thần nhao nhao, vô số thị vệ hơi bị nghiêng ngả, ngay nháy mắt nhân sinh tới đỉnh cao, bụng dưới chợt lóe sáng, một quang đoàn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.
Liền theo đó, nàng kia một tay chợt đặt lên quang đoàn, quang đoàn kia liền biến mất vào trong tay. Đồng thời, thân người bay lên, mặc vào một chiếc áo hoa lệ.
Mà lúc này, tộc trưởng Hải tộc không biết sao, ngoại trừ đôi mắt và bộ vị nào đó còn có thể động, những cái khác không thể cử động được, hai mắt phun hỏa nhìn chằm chằm nàng kia, mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Lúc này, chỉ nghe nữ tử đang mặc quần áo kia thản nhiên cười với tộc trưởng Hải tộc, thanh âm thanh thúy nói: "Phu quân, ngươi yên tâm, ngươi không trúng độc, thứ kia chỉ là dược vật làm tê liệt thần kinh trong thời gian ngắn mà thôi, mặc dù ngươi là thiên giai cao thủ, nhưng cũng phải do thần kinh mới chỉ huy được thân thể phải không? Vừa rồi ngươi không phải nói miệng ta rất thơm sao, kỳ thật là do bôi dược vật này mới như vậy. Muốn làm tê liệt thiên giai cao thủ, cũng thật không dễ dàng, thuốc này là tông chủ chúng ta đích thân luyện chế mới có hiệu quả này... Về phần Hải tộc Chí bảo này, trước hết để Lâm Phượng các chúng ta bảo quản đi!"
Nói xong, thân hình nàng kia khẽ động, đã tiêu thất khỏi hình ảnh.
Con ngươi ta chợt co rút lại.
Âm mưu! Hãm hại!
Trong đầu ta lập tức xuất hiện hai từ ngữ này.
Thần niệm rời khỏi hạt châu, ta thở dài một hơi, nhìn về phía tộc trưởng Hải tộc trên bảo tọa.
Tộc trưởng Hải tộc vẫn mỉm cười như trước, bất đồng với khi nãy, lần này ta lại nghĩ, dáng tươi cười này, ít nhiều có điểm giống vẻ tiếu lí tàng đao!
Hạt châu trên tay bị chân khí của ta chấn nát.
"Không biết Dương tông chủ nhìn thứ bên trong, giờ có cảm tưởng gì?" Tộc trưởng Hải tộc mỉm cười nói.
Ta miễn cưỡng đè nén kích động trong lòng xuống, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm tộc trưởng Hải tộc, không nói gì.
Hoàng Phủ Phi Long nghi hoặc, hỏi: "Lão Đại, xác định rồi chứ? Là nhân loại trộm sao?"
Bọn người Thủy Hương Vân cũng đều nhìn ta.
Ta nhìn chằm chằm tộc trưởng Hải tộc một lúc, mỉm cười nói: "Ta cùng đồng bạn hơi mỏi mệt, tộc trưởng không bằng tìm chỗ cho chúng ta nghĩ ngơi trước thế nào?"
Bọn người Hoàng Phủ Phi Long lộ vẻ giật mình, nghĩ vạn lần không ngờ ta đột nhiên nói vậy?
Mà càng làm bọn họ không ngờ được, chính là tộc trưởng Hải tộc dường như có đồng quan điểm, gật đầu nói: "Dương tông chủ nói đúng, là ta sơ sót, vậy ngày mai tiếp tục đi! Ngao Phương, ngươi dẫn các vị khách nhân đi tới Thiên điện nghỉ ngơi, đêm nay ở đại điện thiết yến khoản đãi sứ giả nhân tộc!"
"Vâng, phụ vương."
Trong ba gã nam tử giống nhân loại có một người đứng dậy, là thanh niên vừa nhìn đến hai nàng Vân Trần Vân Ý phục hồi tinh thần trước nhất.
Hắn mỉm cười nói với chúng ta: "Dương tông chủ, xin mời theo ta."
Ta thầm nghĩ xem ra ba tên này đều là hoàng tử Hải tộc, gật đầu mỉm cười nói với Ngao Phương: "Vậy xin làm phiền."
Ta chú ý tới hai người kia, trong đó một người vẻ mặt không hiện thần sắc gì, miễn cưỡng ậm ừ cho qua, còn tên trước đó hiển lộ da^ʍ quan, trong ánh mắt hiện tia đố kỵ.
Dưới sự dẫn đường của Ngao Phương, chúng ta rời khỏi đại điện.
Ngao Phương cười nói: "Ta là đại hoàng tử Hải tộc Ngao Phương, chư vị đường xa mà đến, ứng theo lễ địa chủ Hải tộc, phải đề cao đối đãi, chỉ là hành cung hiện thời đang xây đựng, có vẻ đơn sơ, cho nên nếu có điều chậm chạp xin chư vị thứ lỗi."
"Ngài nói đùa rồi, dùng thủy tinh làm phòng ở, ngoại trừ Hải tộc, ta thật không nghĩ ra chủng tộc nào còn có thể làm như vậy! Nếu chỗ này nói đơn sơ, chỗ trước đây chúng ta ở tính là gì chứ?" Hoàng Phủ Phi Long liền ra dáng rất khoa trương.
Hỏa Vân Yến cũng vội vã gật đầu, ánh mắt phát sáng nói: "Phải a phải a, Hải tộc các ngươi thật là quá có tiền! Chờ ta trở lại, nhất định phải mang theo vài khối! Làm quà cho các cô cô!"
Ngao Phương sửng sốt, liền mỉm cười nói: "Ở trên lục địa nhân tộc, các loại đồ vật như thủy tinh rất thưa thớt, nhưng ở Hải tộc lại không phải là vật hi hữu. Trong Hải tộc, chỉ cần hơi chút giàu có đều dùng loại thủy tinh từ tính này xây phòng ở."
"Thủy tinh từ tính?" Thủy Hổ chợt nói: "Không trách ta cảm giác những thủy tinh này từng khối rời lại có thể liên kết chặt chẽ, nguyên lai thủy tinh này có từ tính! Vậy chẳng phải có thể tùy tiện tổng hợp thành phòng có hình dáng mình muốn sao?"
Ngao Phương gật đầu mỉm cười nói: "Xác thật là vậy. Nhưng thủy tinh này không giống với nam châm, chúng nó có từ tính, nhưng chỉ thu hút giữa thủy tinh từ tính với nhau mà thôi, không sinh ra ảnh hưởng với vật bằng kim loại và thân thể sinh vật."
Hoàng Phủ Phi Long sách sách than thở: "Quả nhiên là thiên hạ to lớn, không gì không thể!"
Đoàn người đi tới Thiên điện, sắp xếp vào mấy gian phòng. Thuỷ tinh cung này rất lớn, phòng ốc rất nhiều, cho nên mỗi người đều là một gian, bố cục tuy rằng khác biệt với nhân loại, nhưng cuối cùng vẫn có thể thích ứng.
"Vân Trần, Vân Ý, hai người các ngươi lập tức tới phòng ta ngay." Ta truyền âm bảo Vân Trần Vân Ý.
Một lát sau, Vân Trần Vân Ý đi tới gian phòng của ta.
"Tông chủ có gì phân phó?"
Ta trước bày một màn chắn chân khí cách ly gian phòng, sau đó một màn ảnh chân khí hiện giữa không trung, bên trên hiện thân ảnh một người, chính là tình cảnh nữ tử đánh cắp Hải tộc chí bảo mặt xong quần áo bỏ chạy.
"Người này, các ngươi có nhận biết không?"
Nữ tử này thật sự là người của Lâm Phượng các, hơn nữa còn là một trong ba người ly khai Lâm Phượng các trước kia trừ bỏ Dương Thu Thủy, còn lại là người duy nhất kết thành thân thuộc! Nữ tử này ba trăm năm trước đã ly khai Lâm Phượng các.
Ta nổi giận, nổi giận không phải vì nữ tử này, mà là Dương Thu Thủy!
Bởi vì trước khi Hải tộc chí bảo bị trộm, vẫn là Dương Thu Thủy đảm nhiệm tông chủ, vậy chẳng phải nói kẻ chủ mưu phía sau chính là Dương Thu Thủy? Hơn nữa nàng còn buộc đệ tử dùng thủ đoạn thấp hèn này trộm bảo?
Ta ép mình tỉnh táo lại, bởi trong ấn tượng của ta, Dương Thu Thủy nhìn không giống kẻ có thể làm ra sự tình như vậy. Hơn nữa lời nữ tử kia lúc rời đi, hàm ý vu oan quá rõ ràng, vì sao nàng đặc biệt phải nhắc tới Lâm Phượng các?
Nhưng nếu như người phía sau không phải Dương Thu Thủy, vậy nên là ai chứ? Không phải Dương Thu Thủy đã nói, ký ức và võ công Lâm Phượng các của nữ tử này đã bị xóa sạch rồi sao, ai lại có năng lực khôi phục võ công ký ức chứ? Có thể làm được điều này, ít nhất cũng phải có tu vi không thấp hơn Dương Thu Thủy được!
Trong đầu ta loạn thành một đoàn, không có đầu mối.
Trong buổi yến, để tiện cho sứ giả nhân tộc chúng ta, Hải tộc đặc biệt rút nước khỏi đại điện, dùng màng phòng hộ năng lượng thủy tinh cách ly ngoại giới, sau đó những món ăn ngon miệng tinh mỹ được dâng lên.
Rượu ngon Hải tộc vang danh trên đời, những người khác chạm cốc liên tục, nhưng ta lại có chút không yên lòng, các đại tướng Hải tộc tới kính rượu ta đều bị ta lãnh đạm từ chối. Mà những người khác, dưới đông đảo quần thần mời rượu, ít nhiều cũng uống một chút.
"Tới đây! Dương tông chủ, Ngao Phương ở đây kính ngài một chén!" Ngao Phương đứng dậy đến trước mặt ta, mỉm cười hướng ta nâng chén.
Ta đối với Ngao Phương có khí chất ôn hòa nhìn có vẻ hiền lành này còn có một chút hảo cảm, cười nhàn nhạt, nâng một chén, hướng Ngao Phương ra vẻ, uống một ngụm. Đây là một chén rượu đầu tiên ta uống trên yến hội, so với rượu trước kia thử qua, rượu này càng mạnh mẽ hơn nhiều.
Mà ở trong nháy mắt này, ta đột nhiên phát hiện trong mắt Ngao Phương hiện lên một tia cổ quái, rồi lại chớp mắt biến mất vô hình, tim chợt đập mạnh một chút.
Thủy Hương Vân ngồi ở bên cạnh ta, nàng nhẹ nhàng kéo tay ta, lo lắng truyền âm: "Đào, anh làm sao vậy? Từ lúc bắt đầu đều có tâm sự nặng nề?"
Ta mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, ta không sao."
Đột nhiên cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, ta quay đầu lại, liền thấy tộc trưởng Hải tộc đang nâng chén hướng ta mỉm cười gật đầu, sau đó hắn đứng lên, tất cả mọi người dừng ăn uống, nhìn về phía tộc trưởng Hải tộc.
Tộc trưởng Hải tộc nhìn quanh một vòng, cao giọng nói: "Vì hòa bình bảy ngàn năm qua của nhân tộc và Hải tộc, cạn ly!"
"Cạn ly!" Tất cả mọi người đem rượu trong ly uống cạn.
"Thật sự là rượu ngon!" Hỏa Vân Yến mặt toàn màu hồng, nhìn không ra nha đầu kia còn là một tửu quỷ.
Hoàng Phủ Phi Long, Kim Thành và Mộc Long đều là người thích rượu, lúc này cũng có chút men say. Duy nhất thanh tĩnh hơn là ta, Thủy Hương Vân cùng với Vân Trần Vân Ý, về phần Thủy Hổ, tiểu tử này thích rượu, tửu lượng lại không tới đâu, đã gục trên bàn ngáy khò khò rồi.
Tộc trưởng Hải tộc thấy ta chưa uống rượu, ánh mắt chuyển sang hướng ta, mỉm cười ra dấu. Mà lúc này, ta chợt phát hiện tất cả Hải tộc khác đều đang nhìn ta.
Ta nâng ly, thần niệm đảo qua ly rượu, nhưng không phát hiện dị trạng nào.
"Thế nào? Chẳng lẽ Dương tông chủ không thích, rượu ngon Hải tộc ta không tốt sao?" Tộc trưởng Hải tộc mỉm cười nói.
"Sao dám." Ta mỉm cười, đem ly rượu một hơi uống cạn.
Tộc trưởng Hải tộc cười to ha ha một tiếng, nói: "Tốt tốt tốt! Không nghĩ Dương tông chủ công phu đã cao, tửu lượng cũng không thấp!"
Nói rồi, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, đập mạnh ly rượu xuống đất, mắt lộ hàn quang, hét lớn: "Bắt cho ta!"
Rầm rập. Từ bên ngoài đại điện nhanh chóng tràn ra rất nhiều binh sĩ Hải tộc nắm chặt trường thương trong tay, bao vây xung quanh chúng ta. Nguyên bản còn có mấy đại tướng Hải tộc và đệ tử thế gia đang cười đùa mời rượu chúng ta, ánh mắt đều hiện hàn mang, đằng đằng sát khí nhìn chúng ta.
"Đào!" Thủy Hương Vân khẩn trương, nắm lấy tay ta.
Mà mấy người Hoàng Phủ Phi Long, Kim Thành, Hỏa Vân Yến, Mộc Long nguyên bổn đang mơ hồ cũng tỉnh rượu hơn nửa. Thân thể khẽ động, tụ lại cạnh người Thủy Hương Vân bên ta, ngay cả Thủy Hổ cũng bị Hoàng Phủ Phi Long nắm trên tay như bắt gà.
Bầu không khí chợt lạnh lẽo cực điểm.
Sắc mặt ta bất biến, nhìn chằm chằm tộc trưởng Hải tộc, thản nhiên hỏi: "Tộc trưởng, ngươi có ý gì đây?"
Tộc trưởng Hải tộc trong mắt hàn quang chớp động, trên mặt lại lộ vẻ cười, hạ giọng nói: "Dương tông chủ, nguyên nhân ngươi không phải đã biết sao?"
Ta trầm giọng nói: "Tộc trưởng cũng cho rằng là do Lâm Phượng các ta gây nên? Chẳng lẽ tộc trưởng tuyệt không hoài nghi có kẻ vu oan giá họa?"
"Cái gì?" Bọn người Hoàng Phủ Phi Long lấy làm kinh hãi, vạn lần không nghĩ tới, vật gì đó của Hải tộc bị trộm, sao lại có liên hệ với Lâm Phượng các được?
Tộc trưởng Hải tộc cười to một tiếng, trên người tản mát ra khí thế lẫm liệt, khiến cho người chung quanh cũng không dám tới gần.
Hắn lạnh giọng nói: "Ngươi dám nói nữ tử kia không phải là người trong Lâm Phượng các?"
"Nàng là người của Lâm Phượng các không giả, nhưng mà, hắn phải thêm hai chữ đã từng, vì người này sớm đã bị trục xuất khỏi Lâm Phượng các! Việc nàng gây ra, cùng Lâm Phượng các không có chút quan hệ nào." Ta thản nhiên nói.
"Hừ! Ngươi Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?" Tộc trưởng Hải tộc hừ lạnh một tiếng.
Ta khẽ thở dài, nói: "Nói vậy, tộc trưởng nhất định phải bắt giữ chúng ta rồi?"
Tộc trưởng Hải tộc cười như một lão hồ ly, nói: "Ngươi không phải muốn cá chết lưới rách chứ? Nhưng rất đáng tiếc, vừa rồi các ngươi uống rượu, đã bị hạ một loại thuốc tên "Tuyệt thiên diệt địa", loại thuốc này, không màu không mùi vị, bề ngoài không khác gì nước, cho dù ngươi có là thiên giai cao thủ, cũng tuyệt không thể phát giác, công hiệu lớn nhất của thuốc này, đó là làm cho người ta trong hai mươi bốn giờ không thể vận khởi một chút chân khí nào, hai mươi bốn giờ mặc dù không dài, nhưng cũng đủ để làm rất nhiều chuyện rồi..."
"A! Lão Đại, là thật đó, ta không vận được chân khí nữa!" Hoàng Phủ Phi Long cả kinh kêu to.
"Ta cũng vậy!"
"Ta cũng vậy!"
Sắc mặt Kim Thành và Mộc Long đều trở nên khó coi.
"Tông chủ, ta cùng Vân Ý đều không thể vận hành được chân khí." Vân Trần sắc mặt như sương, nói khẽ với ta.
Trước đó hai người bọn họ, bị Hoàng Phủ Phi Long uống tới cao hứng khuyên bảo, mới nhấp một ngụm, không ngờ thuốc này bá đạo như vậy, chỉ một ngụm nho nhỏ, lại khiến cho hai cao thủ thiên giai trung phẩm ngã gục.
"Phương nhi, vừa rồi ngươi làm rất tốt!" Tộc trưởng Hải tộc mặt treo nụ cười tán thưởng khích lệ Ngao Phương.
Ngao Phương mỉm cười hướng tộc trưởng Hải tộc chắp tay: "Đây đều là do phụ vương kế sách cao minh, cho dù không có Ngao Phuong, có phụ vương ở đây, Dương tiểu tử kia cũng sẽ uống hết ly rượu đó."
Lần này ta đã rõ vì sao ta uống một ngụm rượu, Ngao Phương lại lộ vẻ cổ quái.
"Phụ vương, nhi thần khẩn cầu phụ vương đem hai nữ tử nhân loại kia ban cho nhi thần!" Nhị hoàng tử Ngao Không mắt lộ da^ʍ quang nhìn chằm chằm tuyệt thế dung nhan của Vân Trần Vân Ý.
Tộc trưởng Hải tộc sắc mặt trầm xuống, cười lạnh với Ngao Không: "Ngươi thường ngày hoang đường thế nào ta mặc kệ, những người này, một người ngươi cũng không được động!"
"Ai, nhị ca thương cảm..." Tam hoàng tử Ngao Tịnh lắc đầu thở dài một tiếng, dáng vẻ vẫn như thường, tinh tế nâng ly nhấm nháp rượu ngon, trong hoàn cảnh giương cung bạt kiếm, hắn là người nhàn nhã thong dong nhất, phảng phất như chuyện xảy ra không hề liên can tới mình.
"Hừ!" Ngao Không hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm trừng Ngao Tịnh một cái, không lên tiếng nữa.
Sắc mặt ta vẫn tĩnh lặng nhìn chằm chằm tộc trưởng Hải tộc, từ từ nói: "Trước đó ngươi cho ta xem hạt châu kia, chính là vì làm loạn lòng ta? Khiến ta thuận lợi uống hết ly rượu đó?"
"Dương tông chủ thật ra cũng không ngốc." Tộc trưởng Hải tộc mỉm cười gật đầu, tiếp theo thở dài một tiếng: "Dương tông chủ tuổi còn trẻ, lão phu cùng ngươi đều là thiên giai thượng phẩm, nhưng ngay cả lão phu cũng nhìn không thấu ngươi, thật sự là kỳ tài ngút trời, chỉ là thật đáng tiếc, ngươi phải chết nơi Hải tộc này, không thể để ngươi về lại Đông đại lục nữa."
"Nga?" Ta cười cười, "Ngươi đã khẳng định mình có thể gϊếŧ được ta?"
Tộc trưởng Hải tộc cười ha ha, nói: "Đối với "Tuyệt thiên diệt địa này", ta đã tự mình thử nghiệm, ta và ngươi đồng dạng là thiên giai thượng phẩm, nhưng trong hai mươi bốn giờ cũng mất hết võ công, ta không tin đối với ngươi lại không có tác dụng!"
Ánh mắt ta chợt lóe, cười lạnh một tiếng: "Không ngờ rằng tộc trưởng vì một Dương mỗ hao hết tâm tư như vậy, lại dám lấy thân mạo hiểm!"
Tộc trưởng Hải tộc ánh mắt biến lạnh, thản nhiên nói: "Không đem thân thử thuốc, ta làm sao có thể khẳng định thuốc kia đối với cao thủ thiên giai thượng phẩm có tác dụng được? Dương Đào, ngươi thúc thủ chịu trói đi, chờ thu được vật ta muốn, sẽ cho ngươi thống khoái."
Ta thần sắc khẽ động, nói: "Ngươi là vì Nhân tộc Chí bảo?"
"Ngươi quả nhiên không ngu ngốc."
Ta lạnh lùng hỏi: "Ngươi không sợ người Lâm Phượng các ta đến tìm Hải tộc các ngươi phiền toái sao?"
Tộc trưởng Hải tộc không chút hoảng hốt, nói: "Điều này không cần ngươi quan tâm! Lên, bắt hết bọn chúng cho ta!"
"Rõ!" Hải tộc trong điện ầm ầm đáp.
Hô!
Bỗng nhiên, từ trong cơ thể ta tràn ra một tảng mây lớn đen kịt như mực, chân khí mang theo điện mang màu đen chi chi chớp động, chỉ là một tầng mỏng manh hơn tờ giấy, lại sắc bén hơn cả lưỡi đao quét ngang một vòng!
Trong phương viên năm thước, những Hải tộc còn đang hò hét lao về phía chúng ta, nửa người trên đều bị chặt ngang, dưới tác dụng của quán tính ngã nhào về trước, thi thể còn chưa chạm đất, đã bị hắc sắc hỏa diễm chớp mắt nuốt trọn!
Chỉ là nháy mắt, phương viên năm thước, đã thành một mảnh chân không.
Hải tộc trong đại điện bị tình huống bất thình lình này chấn động, tất cả mọi người ngừng bước, ánh mắt kinh khủng nhìn ta.
"Sao lại như vậy được!" Tộc trưởng Hải tộc rốt cục biến sắc, trừng mắt nhìn ta nói: "Làm sao ngươi không bị ảnh hưởng! Ly rượu kia, ngươi rõ ràng đã uống cạn mà!"
"Da! Lão Đại, làm tuyệt lắm!" Hoàng Phủ Phi Long hưng phấn kêu to, "Ta chỉ biết lão Đại là lợi hại nhất, chút thuốc này, đối với lão Đại căn bản không có hiệu quả mà!"
Mấy người vây quanh ta đều lộ ra vẻ mừng rỡ, bọn họ đều biết thực lực của ta, nếu võ công ta không mất, như vậy dẫn mọi người rời khỏi Hải tộc có hy vọng rất cao.
Ta mỉm cười nói: "Ta xác thực đã uống ly rượu kia, nhưng mà, thật đáng tiếc, Dương Đào ta bách độc bất xâm, để tộc trưởng thất vọng rồi, lần tới ta nhất định sẽ cải tiến."
Sau đó, ta thu liễm dáng cười, mặt dần lạnh đi, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm tộc trưởng Hải tộc: "Hiện tại, tộc trưởng đại nhân, ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân để ta vĩnh viễn lưu ở Hải tộc rồi chứ?"
Tộc trưởng Hải tộc sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lập tức liền thu liễm lại, bình tĩnh nói: "Ta không biết ngươi nói có ý gì?"
"Là không biết, hay là không muốn nói?" Ta cười cười, nói: "Mà thôi, bắt ngươi trước đã, từ từ mà hỏi!"
Tộc trưởng Hải tộc giận quá hóa cười, bị khí thế chấn động, thủy tinh mặt đất xung quanh mười thước đều nát vụn văng tung tóe, hắn nhìn ta lạnh lẽo nói: "Dương Đào tiểu tử, lúc lão phu tiến nhập cảnh giới thiên giai thượng phẩm, ngươi còn không biết ở chỗ nào, chân khí ngươi tuy cổ quái, hoàn toàn không chút dao động, nhưng ngươi cho rằng bằng thứ này đủ để thắng được lão phu, vậy ngươi sai rồi! Hơn nữa, ngươi cho là Hải tộc chỉ có một mình lão phu là cao thủ thượng phẩm thiên giai sao?"