Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 192







Cả người chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, ta hỏi: "Vì sao ngươi lại làm như vậy?"



"Võ học cực chí! Để truy tìm võ học cực chí, ta có thể buông tha tất cả!" giọng "Hoàng" dần cao lên, "Sinh mệnh của con người quá ngắn ngủi, mà cả cuộc đời ta cũng không thể đột phá thần giai, lúc tuổi thọ đến tận cùng, ta chỉ còn tìm một lối tắt, nghĩ ra một biện pháp để chính mình tồn tại dưới trạng thái nguyên thần! Trở thành tồn tại còn vĩ đại hơn cả thần giai, có được trạng thái vĩnh sinh bất diệt! Tuy rằng mất đi thân thể, nhưng ta lại phát hiện chính mình có thêm rất nhiều năng lực! Ta có thể trên thế giới mạng du hành không bị ngăn trở, bất cứ tư liệu bất cứ tin tức gì đều có thể nắm giữ trong chớp mắt! Hơn nữa ngươi cũng thấy, ta còn có thể phục chế mình, thân ngoại hóa thân, đồng thời tiến hành 5 trận đấu cũng không bị quấy nhiễu! Để đạt được võ học cực chí, ta tồn tại ở Cực đạo chiến võng đóng vai Hoàng, số liệu Cực đạo chiến võng lưu trữ đều do ta sử dụng, chiêu thức mỗi người dùng khi chiến đấu trong Cực đạo chiến võng, cũng đều bị ta lọc lấy tinh hoa, bỏ phần cặn bã! Hơn 7000 năm qua, lý giải võ học của ta có thể nói đã đạt tới đỉnh phong, giới hạn cao nhất mà nhân loại có thể đạt được! Lần đầu tiên ta ký sinh trong Cực đạo chiến võng, đến khi mạng lưới ảo Tân văn minh phát triển hoàn thiện, toàn bộ hệ thống mạng đều trở thành thiên hạ của ta! Ta là Hoàng chân chính của mạng lưới ảo!"



Nghe giọng "Hoàng" dần trở nên cao vọt kích động, ta đã có một cảm giác không ổn: "Đây là bí mật của ngươi sao, vì sao ngươi lại nói cho ta những điều này?"



"Không hổ là người ta lựa chọn, phản ứng lại nhanh như vậy..." Giọng "Hoàng" trở nên bình tĩnh như trước, "Bắt đầu từ khi ngươi lần đầu bước vào Cực đạo chiến võng, ta liền phát hiện ngươi không bình thường, ngươi lại có thể sử dụng ra chiêu thức Thái Cực quyền đã thất truyền hơn 7000 năm, mà trong ấn tượng của ta, Thái Cực quyền lẽ ra đã thất truyền hoàn toàn mới đúng. Cho nên, mỗi một lần ngươi vào Cực đạo chiến võng, ta đều âm thầm quan sát ngươi! Kinh hỉ ngươi cho ta cũng ngày càng nhiều, bởi vì ta chưa bao giờ phát hiện ra một người nào tu vi võ kỹ lại có tiến bộ nhanh như ngươi vậy! Thế là, ta lại đối với thân thể ngươi sinh ra hứng thú... Ta thông qua đủ mọi ngõ ngách Cực đạo chiến võng, tra xét được số liệu thân thể ngươi, sau khi tiến hành so sánh, ta phát hiện chân khí ẩn hàm trong cơ thể ngươi chỉ trong thời gian ngắn ngủi 1 năm tăng vọt không biết bao nhiêu lần. Mà tới hiện giờ ngay cả Cực đạo đầu khôi cũng đã không thể điều tra ngươi có bao nhiêu chân khí nữa, có lẽ nói năng lượng trong cơ thể ngươi đã hoàn toàn thoát ly phạm trù chân khí có khả năng bao hàm rồi..."



"Cuối cùng ngươi muốn nói gì?" Giọng nói ta dần trở nên lạnh lẽo, hiện tại ta đã nhận ra "Hoàng" tựa như đối với ta không có ý tốt gì.



"Hoàng" dừng một lúc, sau đó nói: "Ta sai rồi, ngay từ bắt đầu ta đã sai! Ta cho rằng chỉ cần chính mình có được sinh mệnh vô hạn, là có thể đủ để đạt được võ học cực chí, nhưng mà ta đã sai thành một đống hỗn loạn! Võ học sinh ra và phát triển do người làm căn bản, lấy thân thể làm cơ sở, nếu đã không có thân thể, dù là lý luận võ học cao tới đâu cũng không thể đổi thành thực tế, ở trong thực chiến tiến hành đột phá đề thăng, thì vĩnh viễn không thể đạt được võ học cực chí! Cho nên, ta cần một thân thể người! Một thân thể của thiên tài võ học! Mà ngươi, Kim Phi Tích, có lẽ nên gọi là Dương Đào, chính là người mà ta lựa chọn!" Giọng nói của "Hoàng" đã dần mang theo một ít kích động điên loạn.



"Ngươi muốn đoạt cơ thể của ta?" Trong lòng ta vừa sợ lại lạnh lẽo.



"Đúng vậy." "Hoàng" thẳng thắn thừa nhận. "Cứ yên tâm đi, mặc dù ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ngươi cũng sẽ không biến mất triệt để, đúng ra là trí nhớ cùng tư tưởng của ngươi, đều sẽ do ta nắm giữ, nói cách khác, giống như ký ức của hai người chúng ta hợp thành ký ức của một người mà thôi! Thân nhân của ngươi, bằng hữu của ngươi, ta đều sẽ chiếu cố thật tốt, so với ngươi trước kia sẽ không có gì khác biệt cả!"




"Thế nhưng, ta cũng sẽ không có được ý thức của chính mình nữa, đúng hay không?" Ta hờ hững nói.



"Ngươi rất thông mình! Không trách thời gian ngắn ngủi như vậy có thể đạt được cảnh giới tu vi này!" Trong giọng "Hoàng" có một tia đắc ý, "Mà ngươi cũng không cần phản kháng, bởi vì ta đã nói qua, ở trong mạng, ta chính là Hoàng, ta chính là vô địch! Ngươi muốn đánh bại ta, căn bản không có khả năng, trừ phi ngươi muốn phá hủy toàn bộ hệ thống mạng! Hơn nữa nếu ngươi muốn rời mạng cũng không được, bởi ta đã khống chế tất cả Cực đạo chiến võng, có thể vào không thể ra, cho dù là phá hủy đầu khôi, ngươi cũng không có khả năng thu hồi ý thức về bản thể! Đổi một cách nói khác, chỉ cần ta muốn, người ở trong Cực đạo chiến võng này, toàn bộ ý thức sẽ biến mất, toàn bộ sẽ biến thành những kẻ sống đời thực vật không có tư tưởng nữa!"



Bên dưới mặt nạ, sắc mặt ta khẽ biến, ta không biết những lời này của "Hoàng" có phải là sự thật hay cố ý làm ta hoảng sợ, nhưng nếu là thật, vậy "Hoàng" quá mức đáng sợ!



Hiện tại số người trong Cực đạo chiến võng tuyệt đối quá con số ức, mà một chuyện trọng đại như vậy, chỉ cần những người có thời gian sẽ không bỏ qua. Nhất là đối với võ giả mà nói, càng phải có mặt! Phỏng đoán thận trọng nhất, hiện giờ trong Cực đạo chiến võng tuyệt đối có hơn 60% thành phần tinh anh của nhân loại đang quan sát trận đấu này! Nếu như "Hoàng" thật sự có năng lực khiến ý thức những người này nháy mắt tan biến trong Cực đạo chiến võng, vậy đối với cả nhân loại chắc chắn là một đả kích hủy diệt! Mà trực giác nói cho ta biết, "Hoàng" không phải nói chơi, hắn thật sự có thể làm được!



Điên rồi! "Hoàng" đã điên rồi! Vì một bộ thân thể, hắn ngay cả an nguy nhân loại cũng vứt bỏ không hề quan tâm!



Trong lòng ta đối với "Hoàng" cũng không có bất cứ ý đồng tình nào, cũng không thèm nhớ tới tình cũ của hắn cùng muội muội. Trong ký ức của Mạc Sát, cảm tình của người này cùng muội muội khá tốt, làm người cũng không tệ, căn bản là một võ si, trong cuộc chiến Đại diệt tuyệt lập không ít công lao hãn mã. Có lẽ, bởi vì truy cầu võ học cực chí dần như điên cuồng, bước vào mạng lưới ảo trải qua sinh hoạt ngăn cách vô số năm, hơn nữa tiếp thu đủ loại tin tức rối loạn của mạng ảo, đã khiến hắn gần như đánh mất đi ý thức của "người", đã khiến hắn từ một võ si ban đầu đã chuyển thành một tên biến thái và tâm thần!



Nói cách khác, Hoàng Thượng đã từ một người, biến thành quái vật mạng ảo - "Hoàng"!



Mà vào lúc này, những người quan chiến đã bắt đầu phiền muộn, từng thấy qua cao thủ phân tranh, đứng yên nửa ngày bất động cũng được, nhưng lại chưa thấy qua giống như hai vị này đứng yên lâu như vậy, không lẽ hai người này đang đấu sức chịu đựng?



"Tại sao còn chưa đánh chứ? Chờ tới đứa nhỏ cũng ngủ rồi!"



"Đúng vậy đó! Cao thủ bọn họ đánh nhau ta đều không nhìn rõ, chỉ có bọn họ một lớn một nhỏ đứng đó trừng mắt ra, mặt mày truyền tình lẫn nhau sao?"



"Chính phải, vốn tưởng là sẽ có một hồi đại chiến đặc sắc chứ!"



"Trả vé! Trả vé!"



"Chờ ta xuống dưới uống miếng nước trước! .... A, tại sao vậy chứ, sao không xuống mạng được? Mạng có chuyện sao?"



"Thật vậy, ta cũng không xuống được? Xảy ra chuyện gì vậy chứ?"



....



Không thể xuống mạng được mọi người cũng không quá để ý, bởi bọn họ đều nghĩ do mạng có vấn đề, sẽ giải quyết rất nhanh, cho nên cũng sẽ nhẫn nại chờ đợi. Bọn họ lại không biết rằng, sinh mạng của mình đã không còn nằm trong tay của chính mình nữa.




"Như vậy hiện giờ ngươi sao không đoạt cơ thể của ta? Còn phải phí nửa ngày nói nhiều lời như vậy?" Ta lạnh lùng nói.



"Không sai! Ý thức của ngươi hiện giờ bị vây ở nơi này, ta tự nhiên là tùy thời có thể đoạt lấy thân thể ngươi, thế nhưng ta cũng không muốn nhanh như vậy, bởi vì một khi ta đoạt lấy thân thể ngươi thì ý thức của ngươi cũng sẽ tiêu tán, như vậy ta lại mất đi một đối thủ tốt! Ngươi đã từng ở Cực đạo chiến võng thi triển ra một chiêu thức gọi là Hoàn mỹ chiêu, ngươi từng dùng một chiêu kia đánh bại sáu gã Võ Thánh lợi hại nhất trong Cực đạo chiến võng! Phải không? Lúc ban đầu ngươi dùng chiêu đó cũng không hoàn thiện, ta tìm hiểu hồi lâu, cũng hoàn toàn nắm giữ tinh túy chiêu ngươi dùng lúc đó, hơn nữa càng có lĩnh ngộ sâu hơn! Nhưng ta tin tưởng, đã lâu như vậy lý giải của ngươi với Hoàn mỹ chiêu tuyệt đối không thể so với ban đầu nữa, cho nên ta phải tự mình nhận thức một chút chiêu này của ngươi! Sau đó đem một chiêu này lĩnh ngộ triệt để! Chờ ta lĩnh ngộ triệt để một chiêu này rồi, ta tự nhiên sẽ đoạt lấy thân thể của ngươi!"



Ta cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ngươi đã muốn lãnh giáo, ta đây liền thành toàn cho ngươi! Chỉ hy vọng ngươi không phải hối hận là được!"



"Tốt! Tới đây đi!"



Trong mắt khán giả, "Hoàng" đã động, tuy chỉ bày ra tư thế phòng ngự, nhưng cũng đã khiến tinh thần khán giả phấn chấn, biết đại chiến chân chính sắp bắt đầu!



Mà ta vẫn bất động như trước, chỉ lạnh lùng nhìn "Hoàng".



"Cho ngươi kiến thức một chút, Hoàn mỹ chiêu ta lĩnh ngộ được! Giọng "Hoành" bùng nổ bên tai ta.



Thần sắc ta bất động, âm thầm cười lạnh.



Sau đó, dưới chú ý của mọi người, "Hoàng" động lần thứ hai, hắn chỉ làm một động tác, động tác thu quyền! Quyền thu về bên hông!



"A! Là Hoàn mỹ quyền của Kim Phi Tích!" Phía khán giả lập tức có người kinh hô.



"Xem hình dáng, hình như là đồ xịn đấy, không ngờ Hoàng ngay cả chiêu này cũng nắm giữ! Quả nhiên là đủ biến thái mà!"



"Không biết Kim Phi Tích sẽ ứng phó thế nào?"



...



Ta cũng không nghe lời bàn tán của những người khác, bởi ngay khi "Hoàng" thu quyền, tâm thần liền chấn động, ý nghĩ có chút mê muội.



Đột nhiên, ta phát hiện trong lòng mình đang ôm muội muội. Muội muội cả người đầy máu nằm trong vòng tay ta, thương tiếc, ôn nhu nhìn ta, dùng cánh tay mềm mại đã đầy máu vuốt ve mặt ta, nhẹ nhàng hỏi: "Ca ca, anh vì sao lại muốn giết ta?"



Con ngươi ta mãnh liệt thu nhỏ lại!



Ta giết muội muội? Đúng vậy, là ta giết muội muội, một chiêu đánh nát tâm tạng nàng... Thế nhưng vì sao ta muốn giết nàng? Không nhớ được, làm sao cũng không nghĩ ra được...




"Lão đại..."



Ta quay đầu lại, ngực chợt đau xót, một lưỡi đao sắc bén chợt ấn tới, ta không thể tin nổi nhìn về phía Hoàng Phủ Phi Long.



Trên mặt Hoàng Phủ Phi Long mang theo vẻ tươi cười ôn hòa: "Vì sao cho tới nay ngươi luôn là lão đại chứ, vì sao Hoàng Phủ Phi Long ta vẫn phải làm tiểu đệ của ngươi? Ngươi quá ưu tú, ta hoàn toàn sống được ánh sáng của ngươi, cho nên, ngươi an tâm đi đi! Ta sẽ muốn nói với thế nhân, Hoàng Phủ Phi Long ta là một đầu rồng, mà không phải là một con trùng thủ hạ của ngươi!"



"Đào..."



Thủy Hương Vân dần bước tới, trên tay nàng cầm một thanh trường kiếm dính đầy máu tươi, mỉm cười: "Hóa ra, ngươi vẫn thích là nàng sao? Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào cướp ngươi khỏi tay ta! Mộc Y Linh không được, Triệu Thu Hàn cũng không, Kim Tiểu Uyển cũng không, Hỏa Vân Yến cũng vậy... Hiện giờ các nàng đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này rồi, chỉ cần cả nàng ta cũng biến mất, ngươi sẽ hoàn toàn thuộc về ta..."



Thủy Hương Vân nâng kiếm lên, chém mạnh tới đầu muội muội!



Máu tươi bay lên!



Đầu của muội muội xoay tròn ở không trung, trong mắt nàng mang theo nhu tình, mang theo không thể từ bỏ.



"Không phải là thật..." Ta ngẩn ra đó, trong lòng thì thào.



Chết rồi?



Muội muội chết rồi?



Ngay sát na, giống như thời gian cùng không gian đều dừng lại, trong đầu ta, chỉ còn lại ánh mắt cuối cùng của muội muội... Giống như trong lòng ta có gì tan vỡ...



01-05-2010, 02:56 PM



Cực Phẩm Chiến Thần


Bình Luận (0)
Comment