Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 202



Liếc nhìn Triệu Vô Cực đang hôn mê trên mặt đất, hiện một tia cười lạnh, chân khí lưu lại trong cơ thể hắn chợt phát tác.



Thân người Triệu Vô Cực run mạnh, cảm giác vừa lạnh lại vừa nóng, vừa ngứa vừa rát bên trong kinh mạch khiến hắn lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch nhìn ta, nói: "Dương Đào!" trong giọng nói tràn ngập sợ hãi và oán hận không che giấu nổi, "Hiện giờ ngươi đã thỏa mãn rồi chứ? Ngươi cuối cùng đã báo thù rồi! Hiện tại ta chỉ là một phế nhân, chúng bạn xa lánh, chịu vạn người phỉ nhổ! Ngươi thật ác độc, phá hủy ta sạch sẽ! Lúc đầu ta không nên tin tưởng ngươi! Lúc đó thà chết đi, cũng còn tốt hơn bây giờ!"



Mặt ta không chút biểu tình nói: "Chuyện này có thể trách ai? Nêu không phải ngươi trăm phương ngàn kế tính mưu ta, ta tại sao lại là phiền tới ngươi chứ?"



"Đừng nhiều lời, hiện giờ ngươi muốn tự tay giết ta phải không? Muốn giết thì thống khoái một chút! Nhưng Dương Đào ngươi nhớ cho rõ, dù là thành quỷ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Triệu Vô Cực cắn răng cực kỳ oán độc nói.



"Ha ha ha ha!" Ta cất tiếng cười to, càng cười sắc mặt Triệu Vô Cực càng khó coi, trong lòng càng lúc bất an.



Tiếng cười dừng lại, ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực: "Ngươi muốn chết sao? Ta sẽ không cho ngươi chết! Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi! Ta đã đáp ứng Triệu Thu Hàn, nếu nàng trước mặt mọi người tố cáo ngươi, liền lưu lại cho ngươi một mạng! Tuy ta cũng không phải người tốt gì, chuyện nói rồi đổi ý cũng làm không ít, nhưng chuyện này ta sẽ không đổi ý!"



"Ngươi không giết ta?" Triệu Vô Cực cảm thấy khó hiểu, trong giọng nói đầy hoài nghi. Hiện giờ hắn hoàn toàn coi ta cũng là hạng người độc ác như hắn, đổi lại vị trí, nếu hắn là ta, nhất định phải giết không tha được, nhưng hiện giờ ta lại không giết hắn, không khỏi hoài nghi trong chuyện này lại có âm mưu gì nữa.



Ai, lão cáo già này, chẳng qua bị ta ngầm một cú thôi, nhưng lại không dám tin lời ta nói. Giống như "Một cái màn thầu dẫn tới huyết án" vậy, bởi một cái màn thầu nho nhỏ, trong lòng liền lưu lại một bóng ma không thể xóa nhòa. Hài tử thật đáng thương mà...



Rất bất hạnh, dự cảm của Triệu Vô Cực rất chính xác.



Ta cười âm lãnh: "Ta thật sự sẽ không giết ngươi. Ta sẽ biến ngươi thành ngu ngốc! Cho ngươi mỗi ngày chảy nước miếng tản bộ trên đường phố Khai Long, cho thiên tấn TT trực tiếp, để cho thế nhân nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của tiền nhiệm Minh thủ Liên bang ngươi!"




"Ngươi!" Sắc mặt Triệu Vô Cực thảm biến, ánh mắt lộ vẻ kinh khủng cực độ, hắn vạn lần không ngờ, ngày đó ta dùng phương pháp này đe dọa hắn cung khai, hôm nay liền sắp biến thành sự thật rồi! Nghĩ tới mình một đời anh minh, cuối cùng lại rơi xuống hạ tràng như vậy. Triệu Vô Cực ngay cả ý muốn tự sát cũng có, đối với ý định ác độc của ta càng oán hận cực điểm, quả nhiên thành quỷ cũng sẽ không quên ta được, nếu như có luân hồi nhất định phải là tam thế tình duyên dây dưa không ngớt.



Thà chết chứ không chịu khuất phục! Chân khí không còn, hiện giờ Triệu Vô Cực làm được chỉ có thể cắn lưỡi tự sát.



Chỉ tiếc, ta đã sớm đề phòng chuyện này, thân thể Triệu Vô Cực lập tức tê cứng, miệng vừa mở ra, nhưng làm sao cũng không khép lại được, trong mắt chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng.



Mà ở một bên Ngao Bái Ngao Thông cùng nhau rùng mình một cái, nghĩ thầm chủ nhân quả nhiên là hạng người âm hiểm hung ác. Tiền nhiệm Minh thủ nhân loại nếu thật sự biến thành như vậy, đảm bảo sẽ trở thành trò cười lớn nhất Liên bang, thậm chí cả nhân loại từ trước tới nay!



Chỉ là, bọn họ lại không rõ một nguyên nhân khác ta làm như vậy. Bởi vì Minh thủ Liên bang, trên một mức độ nhất định, đã trở thành một loại biểu tượng tinh thần của dân chúng Liên bang, có địa vị cao vời, được vô số người ngưỡng mộ. Nguyên nhân ta làm vậy, một là muốn tàn nhẫn trả thù Triệu Vô Cực, hai là muốn bắn rơi bốn chữ "Minh thủ Liên bang" xuống khỏi bàn thờ! Mặc dù tương lai dân chúng Liên bang đối với Minh thủ luôn có sự kính nể, thế nhưng trải qua một lần này, tư thế Minh thủ cao cao tại thượng không thể xâm phạm, liền theo bước Triệu Vô Cực điên loạn đầu đường cháy sạch. Đây là hiệu quả ta muốn!



Lão gian hoạt Triệu Vô Cực, tự nhiên biết rõ hậu quả trong đó, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, hiện giờ hắn rất hối hận, hối hận chọc tới tên sát tinh Dương Đào này!



Thế nhưng thế giới này lại không có thuốc hối hận cho hắn ăn, cho nên sau khi ta đặt tay lên đầu hắn, một vòng sáng màu đen chuyển qua toàn thân xong, hắn liền rất thành thật trở thành tên ngu ngốc.



Trước khi Triệu Vô Cực ngu dại, lời ta nói truyền vào trong đầu hắn: "Yên tâm đi, nhi tử Triệu Cương của ngươi, ta sẽ chiêu đãi hắn thật tốt... Cuối cùng, nói cho ngươi một bí mật, kỳ thật, ta là ca ca của Lan Vọng Ca, từ 7000 năm trước xuyên qua tới nơi này..."



Con ngươi Triệu Vô Cực bỗng nhiên co rút lại, thế nhưng, dù hắn đã biết bí mật kinh thiên động địa, nhưng vĩnh viễn không nói ra bí mật kia nữa. Thậm chí, đầu óc hắn bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ giây tiếp theo, liền mang bí mật kia quên đi vĩnh viễn.



Nhìn trên mặt đất Triệu Vô Cực đang cười hề hề, khóe miệng chảy một tia nước miếng trong suốt, trong lòng ta một mảnh bình lặng, đồng thời có một loại giải thoát khó hiểu.



Đây là từ khi ta tới thế giới này đến nay, lần đầu tiên chủ động nhắc tới lai lịch thật sự của mình, việc này đã gây áp lực trong lòng ta từ lâu, không thể nói chuyện với ai. Mà hiện giờ khi nói ra, trong lòng có một loại cảm giác buông lỏng.



Ngao Bái Ngao Thông thấy ta nhìn Triệu Vô Cực đến đờ ra, đều lùi ra xa không dám quấy rầy.



Ta phục hồi tinh thần lại, nói: "Hai người các ngươi, tiếp tục bí mật giám thị Triệu Cương, nếu có người muốn giết hắn, cứ đem kẻ kia giết trước!"



"Vâng! Chủ nhân!" Hắc vụ nhoáng lên, Ngao Bái cùng Ngao Thông trong nháy mắt biến mất.



Dùng phi phi liên hệ với Tình Không, Tình Không thấy ta, mỉm cười ôn nhu nói: "Tông chủ, có gì sai bảo?"



"Hiện giờ ngươi ở chỗ nào?"



"Tổng bộ Phương gia ở Khai Long, hiện giờ ta đang cố sức vì tông chủ ngài chọn người huấn luyện Thái Cực võ quán!" Giọng Tình Không mang theo một tia làm nũng mềm mại, làm cho lòng ta ngứa ngáy không thôi. Chỉ là ta lại hoàn toàn không chịu được bộ dáng của nàng, ta đối với nữ nhân này cũng không có hảo cảm gì, nàng càng như vậy, ta lại càng thêm chán ghét nàng.



"Địa chỉ chỗ nào?" Ta nhíu mày hỏi.




Tình Không tuy kỳ quái sao ta lại hỏi cặn kẽ như vậy, nhưng cũng không hỏi nhiều, đem địa chỉ nói cho ta.



"Mẹ ui, mẹ ui, con muốn uống sữa!" Vừa tắt phi phi, liền thấy Triệu Vô Cực biểu tình si ngốc, ngón cái ngậm trong miệng, tay kia kéo ống quần ta kêu réo.



Ta vừa bực mình vừa buồn cười, một cước đá hắn ra, lăng không nắm lấy hắn, vẽ một không gian liệt phùng, chui vào trong.



Xuất hiện ở một nơi không người tại ngoại ô Khai Long, thần niệm bao phủ khắp thành phố, lập tức tìm được địa chỉ như lời Tình Không, đồng thời cũng cảm ứng được chân khí dao động của nàng ta.



Trong thành phố tại một khu nhà cao cấp.



"Tiểu thư, 100 người cô muốn đã chọn đủ!" Một lão giả cung kinh báo với Tình Không.



Tình Không thích ý dựa trên ghế hơi nhếch miệng, nói: "Đều là tinh anh hậu bối trong gia tộc chứ?"



"Đúng vậy, tiểu thư."



Khóe miệng Tình Không mỉm cười biên độ lớn thêm một chút, ngọc thủ mảnh khảnh khẽ phất: "Lui xuống đi."



"Vâng!" Lão nhân cẩn thận rời khỏi phòng.



"Hừ!" Tình Không cười khẽ một tiếng, trong mắt hiện một ánh sáng kỳ dị, lẩm bẩm: "Dương Đào, tông chủ? Khách khách... ngươi nếu muốn giúp Phương gia ta tăng thêm thực lực, làm sao ta cự tuyệt được chứ..."



Đúng lúc này, vẻ mỉm cười trên mặt nàng chợt cứng lại.



Bởi vì nàng cảm giác được, một cánh tay mang theo cảm giác lành lạnh, từ phía sau, nhẹ nhàng đặt trên cổ nàng.



Trong lòng Tình Không chợt lạnh lẽo, chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân chợt dựng thẳng. Có thể im hơi lặng tiếng bước vào gian phòng này, có thể im ắng tiếp cận nàng, tu vi kẻ này tuyệt đối cực cao! Nếu đối phương muốn giết nàng, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.



"Ngươi là ai?" Giọng Tình Không rất bình tĩnh, nhưng mang theo một khí thế chỉ thượng vị giả mới có.



Tình Không vạn lần không ngờ rằng, đối phương lại trả lời rằng: "Uống sữa! Mụ mụ, con muốn uống sữa!"



Mà giọng nói này, sao lại quen thuộc quá vậy? Hình như nghe ở đâu rồi?



Không kịp suy nghĩ chủ nhân giọng nói này là ai, một giọng nói kế cạnh cũng vang lên bên tai nàng: "Ngươi hình như rất cao hứng?"



Giọng nói nay rất nhu hòa, lời cũng bình thường, nhưng Tình Không lại cảm giác một cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Bởi vì giọng nói này quá mức quen thuộc, cũng quá mức khó quên!




"Tông, tông chủ?" Tình Không khó khăn nói hai chữ này.



Ta cười hì hì, thu hồi cánh tay, thong thả bước cạnh bàn làm việc của nàng, chân khí vừa xuất, cầm một món trang trí trên bàn đùa nghịch.



Tình Không vội vã đứng dậy, quỳ trên mặt đất, nói: "Tình Không tham kiến tông chủ! Không biết tông chủ giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin tông chủ thứ tội!"



Ta không lên tiếng, chỉ chuyên chú đùa nghịch món đồ, chỉ có Triệu Vô Cực vẫn chảy nước miếng ròng ròng hô: "Sữa! Con muốn uống sữa!"



Ta nhướng mày, Triệu Vô Cực đang nháo loạn thân thể liền chấn động, mắt trợn trắng, ngã xuống đất hôn mê.



Tình Không quỳ trên mặt đất liếc mắt nhìn sang kẻ ngã xuống, con ngươi liền co rút, cuối cùng nàng cũng biết vì sao giọng nói này lại quen tai như vậy, trước đây trên thiên tấn TT nàng vẫn thường nghe hắn nói chuyện mà! Trong lòng nàng kinh hãi không hiểu được, Triệu Vô Cực bị hai gã Hải tộc bắt đi tại sao lại ở trong tay Dương Đào, lại còn ở đó điên điên khùng khùng như vậy?



Trầm mặc.



Trầm mặc như chết rồi.



Tình Không chỉ cảm thấy trên lưng mình đầy mồ hôi lạnh, hiện giờ nàng đã khẳng định, lời nàng lẩm bẩm vừa rồi đã để ta nghe được!



"Không tiếp đón từ xa? Ha ha, ngươi thật hoan nghênh ta sao?" Một lúc lâu sau, ta cuối cùng đánh vỡ trầm mặc, cười lạnh một tiếng.



Tình Không run lên, vội vàng nói: "Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ-"



Vừa nói đến đây, Tình Không liền cảm giác có một thứ gì đó quái lạ nhập vào cơ thể nàng, trực tiếp chui vào trong kinh mạch, nháy mắt phân tán xung quanh, trải khắp kinh mạch toàn thân!



Mắt ta xẹt một tia lệ mang, Tình Không này mặt ngoài ra vẻ ứng phó, trong lòng hoàn toàn không để ta vào mắt, đến lúc này còn muốn lợi dụng ta, không giáo huấn nàng một chút, nàng thật còn không biết trời cao bao nhiêu!



Thống khổ không thể dùng lời nào để nói nháy mắt tràn khắp từng ngõ ngách cơ thể Tình Không, mỗi một sợi kinh mạch bùng nổ, sắc mặt Tình Không liền trắng bệch, gương mặt vặn vẹo lăn lộn trên đất không ngừng kêu gào thảm thiết, cả người run rẩy như kẻ vừa đến đỉnh phong!



25-05-2010, 10:21 PM



Cực Phẩm Chiến Thần


Bình Luận (0)
Comment