Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 213







"Vâng, tông chủ." Tiểu Lan không đổi sắc, cung kính nói với ta: "Tông chủ, có cần ước thúc môn nhân, để bọn họ không tiếp xúc nhiều với nam tử thế tục?"



Ta lắc đầu, nói: "Nam nữ hoan ái, là thiên tính con người, ta không thể vì những nguy hại tiềm ẩn mà cướp đoạt quyền đi tìm hạnh phúc của các nàng, sau này đệ tử trong Lâm Phượng các có người yêu, cứ giao cho cô xử lý đi! Ta truyền cho cô phương pháp đọc ký ức, cô dùng phương pháp này đọc suy nghĩ những nam tử kia, nếu đối phương là thật tâm, liền thành toàn cho họ, nếu như có dị tâm khác, ..."



Trong mắt ta xẹt tia hàn quang.



Tiểu Lan gật đầu: "Tiểu Lan biết nên làm thế nào!"



Ta gật đầu, liền đem phương pháp kia dạy cho nàng.



"Được rồi, trong Tàng kinh các, hẳn cũng có Thái Cực quyền pháp chứ?" Ta hỏi Tiểu Lan.



Tiểu Lan gật đầu: "Đúng vậy, tông chủ, Thái Cực quyền ở thời Đại diệt tuyệt cũng là pháp môn đỉnh cấp, sau do tổ sư gia cất giữ trong Lâm Phượng các, mới không bị thất truyền."



"Như vậy trong các có người luyện bộ quyền pháp này không?"




Tiểu Lan nói: "Bởi bộ quyền pháp này có hiệu quả đặc biệt, không chỉ có thể làm tĩnh tâm an thần, hơn nữa có thể làm người ta thể ngộ đạo tự nhiên, đối với tăng trưởng tu vi rất có lợi, cho nên phần lớn đệ tử đều luyện qua."



Trong lòng ta mừng rỡ, như vậy ta sẽ không cần phải nhọc sức dạy riêng Thái Cực quyền cho các đệ tử trong các nữa, gật đầu nói: "Tốt lắm, nói vậy tu vi các đệ tử trên phương diện Thái Cực cũng không tệ, sau này bình xét tinh cấp trong Thái Cực võ quán, cứ do cô phân công một ít đệ tử chủ trì tiến hành đi."



"Tông chủ yên tâm!"



Sự tình bàn giao xong, ta liền rời khỏi Lâm Phượng các, thông qua không gian liệt phùng, trở về phòng làm việc chỗ Thái Cực võ quán.



Vừa bước ra, ta liền đón nhận ánh mắt bình tĩnh của Triệu Thu Hàn, chỉ là ta lại nhìn ra được, trong ánh mắt Triệu Thu Hàn đã có một tia tức giận.



Ta cười khổ một tiếng, nói: "Là ta sai, vừa rồi có chuyện khẩn cấp đi ra ngoài một chút, lần sau sẽ không bỏ cô lại một mình nữa."



Ánh mắt Triệu Thu Hàn lúc này mới thật sự bình tĩnh trở lại, hòa hoãn nói: "Đây là lần thứ hai ngươi nói như vậy rồi."



Đối với nữ hài tính cách cổ quái này, ta ngoại trừ thầm cười khổ cũng không có cách khác.



Trầm mặc chốc lát, ta hỏi: "Thu Hàn, chuyện phụ thân cô, hẳn cô đã biết rồi chứ?"



Con ngươi Triệu Thu Hàn co rút lại một chút, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, nói: "Biết!"



Thấy dáng dấp nàng bình tĩnh như vậy, trong lòng ta lại có điểm bất an, nói: "Lẽ nào cô không trách ta?"



Trong đôi mắt Triệu Thu Hàn chợt gợn sóng, nàng nhìn ta chăm chú, nói: "Ngươi muốn ta trách ngươi sao?"



Ta nhất thời nghẹn họng, không biết nói gì cho đúng.



Triệu Thu Hàn nói tiếp: "Tuy rằng ngươi có dùng thủ xảo, nhưng ngươi thật sự không giết hắn, cho nên từ căn bản mà nói, ngươi cũng không vi phạm lời hứa. Hơn nữa..." Sắc mặt của nàng trở nên có chút cổ quái, "Với ta mà nói, hắn chỉ là một người ta phải gọi là "phụ thân" mà thôi, hắn để cho ta tới thế giới này, coi như ta thiếu hắn một mạng. Hiện giờ ta lấy thân trả giá đổi cho hắn một mạng, liền coi như trả dứt. Cho nên, hiện giờ hắn ra sao, hoàn toàn không phải việc ta phải quan tâm nữa."



Ý tứ trong lời nói của Triệu Thu Hàn rất đơn giản, sắp xếp rõ ràng, nhưng đối với ngươi nghe như ta, lại có cảm giác quái dị không nói nên lời, thậm chỉ có chút rợn tóc gáy. Tình phụ tử, trong mắt nàng lại dễ dàng tính toán trao đổi đồng giá như vậy sao? Còn về ân tình, nàng coi như đối với Triệu Vô Cực thật sự không hề có chút lưu luyến nào? Chỉ là, ta cũng có thể miễn cưỡng lý giải tình cảm của nàng, bởi vì Triệu Vô Cực thật sự không phải là một người cha hợp cách, so với việc Triệu Thu Hàn thiếu hắn, Triệu Vô Cực thiếu Triệu Thu Hàn thực sự nhiều lắm.



Trong lòng ta thở dài, lúc này phi phi vang lên, là Hoàng Phủ Phi Long.




Phi phi vừa thông, Hoàng Phủ Phi Long liền cực kỳ hưng phấn hét lên: "Lão đại, ngươi có xem thiên tấn không? Dựa vào, không ngờ rằng tên tiểu tử kia bình thường trầm mặc ít nói, lại là một tồn tại cường hãn như vậy chứ!"



"Cái gì mà lộn xộn như vậy chứ? Ngươi nói là ai?" Ta đầu đầy nghi hoặc.



Hoàng Phủ Phi Long trừng to mắt, nói: "Lão đại ngươi còn khôngươi biết sao? Chỉ một lát nữa thôi, cả thế giới sắp điên lên rồi! Trên TT trên thiên tấn hiện giờ đều đưa tin chuyện này mà?"



Ta lắc đầu, rất thẳng thắn thừa nhận: "Không biết!"



Hoàng Phủ Phi Long thiếu chút ngã lăn ra, trừng mắt nói: "Lão đại ngươi rốt cuộc có phải người Địa cầu không, chuyện tình huyên náo lớn như vậy không ngờ ngươi lại không biết? Được rồi, ta nói cho ngươi một chút vậy! Máy tính trung tâm Liên bang Phi Thiên, ngươi cũng phải biết chứ, đó chính là máy tính cường đại nhất Liên bang, từ khi được tạo ra, nghề nghiệp hacker trên thế giới coi như tuyệt chủng rồi, toàn bộ mạng lưới TT đều phải dựa vào bộ máy Phi Thiên duy trì, hệ thống phòng ngự mạng nghiêm mật tới nỗi có thể dùng hai chứ biến thái để hình dung, đã có vô số hacker muốn xâm nhập mạng, vậy đầu tiên phải xâm nhập được Phi Thiên. Nhưng Phi Thiên kia vận hành hơn 500 năm rồi, vẫn chưa từng có người xâm nhập thành công, theo thời gian trôi qua, tự bản thân hệ thống phòng ngự lại ngày càng hoàn thiện, muốn qua mặt nó càng ngày càng khó, trải qua trăm năm, đã không có người nào đột nhập được. Nhưng mà nửa tháng trước, Phi Thiên đột nhiên bị tấn công, hơn nữa nơi bị đột kích lại là mạng lưới giao dịch ngân hàng phòng thủ nghiêm mật nhất, từ trong đó trộm đi mấy ngàn vạn Liên bang tệ! Mà phía Phi Thiên cùng tổ chức phản hacker phía Chính phủ Liên bang lại hoàn toàn không tìm được vết tích người nọ, ngươi nói hacker kia có lợi hại hay không?"



Ta sờ sờ cằm, nói: "Nói như vậy, cái tên hacker này thật sự là rất lợi hại!"



"Cái gì rất lợi hại? Quả thật chính là phi thường kinh khủng cực kỳ lợi hại tới biến thái!" Hoàng Phủ Phi Long càng hét to lên, "Có thể trở thành hacker duy nhất xâm nhập thành công Phi Thiên trong mấy trăm năm qua, trình độ **** của tiểu tử này, không phải lợi hại nhất thì cũng là lợi hại đỉnh cấp, nếu không phải bởi vì ở thế giới thật có một chút sơ sót nhỏ, dẫn tới hắn bị phát hiện rồi bị bắt, ai cũng không ngờ rằng hắn chính là kẻ đã xâm nhập Phi Thiên được! Khi ta nhìn thấy thiên tấn đăng tin tức này, ta còn tưởng ta nhìn lầm rồi chứ, không ngờ quả thật là tiểu tử kia!"



Ta khẽ nhíu mày, nói: "Nghe ý của ngươi, người này chúng ta cũng quen biết?"



"Quen! Quen chứ!" Hoàng Phủ Phi Long cười hắc hắc, liếm môi một cái, nói: "Ngươi đoán xem hắn là ai đây?"



Ta và Hoàng Phủ Phi Long đều quen biết, cũng chỉ có Ngũ Đạo học viện và một ít người trong Ngũ đại thế gia, những cái tên quen thuộc thoáng hiện trong đầu ta, nhưng ta lại không nghĩ ra người nào lại có bổn sự tới vậy. Lắc đầu, ta nói: "Ta đoán không ra, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu nữa, người này rốt cuộc là ai? Ngươi không nói ta cũng có thể qua đó huấn luyện ngươi mà!"



Nghe tới hai chữ huấn luyện, thân hình Hoàng Phủ Phi Long khẽ run lên, cúc hoa rút lại, không dám làm ra vẻ thần bí nữa, vội vàng nói: "Được, được rồi! Hạng nhất Khánh tân hội chính là hắn!"



Ta sửng sốt, nói: "Ngươi nói là ... Cao Mặc?"



"Không sai!" Hoàng Phủ Phi Long cười hắc hắc nói: "Nghĩ không ra phải không! Tiểu tử này lúc trên lớp luôn cúi thấp người, sau một màn biến sắc mặt xong, danh tiếng đại chấn lại đột nhiên thất tung, không ngờ rằng sau khi mất tích một đoạn thời gian lại có thể lên thiên tấn, còn là lấy thân phận hacker siêu cấp nữa chứ! Dựa vào, nói như thế nào nhỉ, tiểu tử này thật đúng là đầy màu sắc truyền kỳ mà!" Lập tức thở dài, nói: "Chẳng qua tiểu tử này coi như là một người đàn ông, nghe nói bởi vì mẹ hắn bị bệnh nặng, đã tới mức không thể kéo dài được nữa, hắn bởi vì mẹ mới xâm nhập Phi Thiên, đáng tiếc cho một hiếu tử như thế."



Thân thể ta hơi chấn động, mắt mở to ra.



Hắn bởi vì mẹ bệnh mà xâm nhập mạng lưới giao dịch ngân hàng?



Ta hiện vẻ cười khổ, trong lòng sinh ra áy náy rất nhiều. Lúc ở Ngũ Đạo học viện, ta đã biết chuyện mẹ hắn có bệnh, lúc đó còn hứa hẹn qua, sẽ trợ giúp hắn. Chỉ là bởi đủ loại nguyên nhân, vẫn cứ trì hoãn lại, sau khi nhớ đến tới học viện tìm hắn, thì hắn đã không còn ở Ngũ Đạo học viện nữa. Lúc đó vốn còn muốn mượn lực Thủy gia tìm hắn, sau vì đủ mọi chuyện mà dần lãng quên, ta không ngờ rằng, lần thứ hai biết được tin hắn, lại bằng phương thức như vậy.



Thu thập tâm tình, ta hỏi: "Sau khi bị bắt, hắn sẽ thế nào?"




Hoàng Phủ Phi Long nhún vai béo phì, nói: "Thế nào cũng phải giam trăm năm, hiện giờ tội xâm nhập mạng xử rất nặng, hơn nữa hắn trộm đi một lượng lớn tài chính, tội danh này lại càng nghiêm trọng thêm! Nhưng mà ta phỏng đoán hắn cũng sẽ không thực sự bị giam lại, bởi có thể xâm nhập Phi Thiên, đã nói lên hắn là nhân tài hiếm thấy, Liên bang tuyệt đối sẽ không vứt bỏ lãng phí nửa đời còn lại của hắn trong ngục giam được. Đương nhiên, nếu như Cao Mặc thật sự không chịu hợp tác, giam lỏng vẫn có khả năng, nhưng ta nghĩ cơ hội này không lớn, bởi tiểu tử kia quá hiếu thuận, Liên bang khẳng định sẽ lấy mẹ hắn làm mồi, dụ hắn mắc câu."



Ta khẽ nhíu mày, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Ngươi vội vã nói cho ta biết chuyện này, khẳng định không phải đơn giản chỉ để ta biết náo nhiệt như vậy?"



Hoàng Phủ Phi Long cười hắc hắc, nịnh nọt: "Lão đại anh minh, chút tâm tư của tiểu đệ quả nhiên không trốn khỏi pháp nhãn lão đại được. Ta chỉ nghĩ, tiểu tử Cao Mặc này bản lãnh không tệ, lại là một hiếu tử, nếu chỉ vì vài ngàn vạn lại biến thành công cụ cho Liên bang sử dụng, thật là quá lãng phí, mà Hoàng Phủ gia chúng ta lại không dễ nhúng tay vào chuyện này được, dù là xen vào chỉ sợ cũng không có kết quả gì. Cho nên, người đầu tiên ta nghĩ tới là lão đại ngài đây, hiện nay trên đời chỉ sợ cũng chỉ có lão đại ngài có thể buộc Chính phủ Liên bang bán nhân tình giao Cao Mặc ra, lão đại, ngài sẽ không thấy chết không cứu chứ?"



"Tiểu tử ngươi!" Ta lắc đầu cười, nói: "Yên tâm, ta sẽ mang hắn ra!"



"Ha ha! Có lão đại ở đây, liền tuyệt không thể có chuyện nữa!" Hoàng Phủ Phi Long cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.



Tắt phi phi, ta suy tư trở lại, vừa khi nghe tới Cao Mặc là hacker siêu cấp, linh quang chợt lóe, giống như nghĩ tới cái gì, rồi lại không nắm được. Tĩnh tâm lại, suy nghĩ kỹ một chút, mắt ta chớp động tinh quang, cuối cùng cũng để ta bắt được tia linh quang kia!



Hacker! Mạng!



" Ha ha ha ha! Ta nghĩ ra rồi! Nghĩ ra rồi!" Ta cất tiếng cười to, nội tâm vui vẻ không thôi, hưng phấn bắt lấy vai Triệu Thu Hàn, trên mặt nàng hôn mạnh một cái.



Box truyện kiếm hiệp có được khu vực riêng cho mình hay không?? Hi vọng các bạn vào ủng hộ bằng cách nhấn thank và vote 5 sao:



http://truongton/forum/showthread.php?t=1107339



Hãy đóng góp 1 tí công sức của các bạn vì box truyện kiếm hiệp nhé :panda39:



Chỉ mất 30 giây thôi..... Thank các bạn :) (http://truongton/forum/showthread.php?t=1107339)



19-06-2010, 09:04 PM



Cực Phẩm Chiến Thần


Bình Luận (0)
Comment