Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 26

Ta bay đến luyện võ trường, từ bên trên rơi xuống đất, sau đó Thái Cực Quyền cứ liên miên không dứt mà thi triển ra.

Hơn mười phút sau, ta cảm giác tâm tính đã bình tĩnh, liền thu tay, thở ra một hơi dài.

Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, ta không thể cứ mãi nhìn về phía sau…. Quả cầu ngũ sắc, nếu đúng là quang cầu mang ta tới tương lai, vậy thì chỉ cần tìm được quả cầu kia thì có thể đem ta trở về rồi? Ta có thể thấy được muội muội nữa….

Trong lòng cứ nghĩ như vậy, thở dài một hơi, thế giới to lớn, muốn tìm được quả cầu ánh sáng nói dễ vậy sao, đó là một thế giới vũ giả vi tôn, không có võ lực cường đại, muốn bằng lực lượng của một người đi tìm quả cầu ánh sáng là chuyện không có khả năng!

Cho nên…. Vì trở về, ta nhất định phải có quyền thế, mà bước đầu tiên chính là thực lực của mình phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa!

Chỉ bằng vào thân thể này, cường chí vô địch, hẳn là chuyện không có khó khăn lắm….. Lấy lực lượng của người để mình sử dụng, so với Bắc Minh Thần công còn tiện hơn nhiều lần, tối thiểu Bắc Minh thần công còn phải vận hành tâm pháp, mà với ta thì cơ bản nó chỉ là một loại bản năng….Đến lúc đó, cường chí vô địch thì kim tiền, quyền lợi, thế lực, hẳn là đều tới tay.

Ta nhìn lòng bàn tay mình, ở trên phát ra vô số tia điện quang, phát ra tiếng xẹt xẹt, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang. Bất tri bất giác, một loại khí thế bá đạo lạnh lẽo từ trên người ta phát ra. Sau khi mưa đã dừng, những giọt nước mưa ở trên sàn kim loại như con người thấy hổ, từ g bốn phương tám hướng mà bắn lại về phía sau, không khí ở xung quanh đang lành lạnh thì trở nên khô nóng.

Năm ngón tay bung ra, năm đạo dòng điện từ đầu ngón tay hội tụ lại lòng bàn tay, cùng với dòng điện ở lòng bàn tay giao tập ở một chỗ, hình thành một quang cầu lớn, tia điện nổ lách cách.

Ánh sáng điện quang lạnh lẽo chiếu vào đôi mắt lạnh giá của ta.

Để cho ta nhìn xem, ta lúc này, đến tột cùng mạnh như thế nào!

Chân khí hệ điện bên trong đan điền không ngừng tụ tập ở lòng bàn tay phải, giao tập! Cái điện quang cầu kia dưới sự bổ sung cuồn cuộn không ngừng của chân khí, càng bổ càng lớn, hơn mười giây sau đã lớn bằng quả bóng rổ.!

Mấy tia hồ quang điện không ngừng đánh xuống mặt đất, sàn nhà kim loại phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ. Lúc này ở trên điện quang cầu, đã tích tụ khoảng năm tầng chân khí của ta.

Thân thể bay lên phía trên, ta khẽ quát một tiếng, thân thể lộn xuống, đem điện quang cầu oanh xuống sàn nhà.

Ngay lúc điện quang cầu cùng mặt kim loại tiếp xúc trong nháy mắt, không khí ở trước mắt trở nên mơ hồ, đồng thời một tiếng sấm ầm ầm chấn động vang lên.

“Oanh”

Lúc này sàn nhà kim loại giống như áo gấm, dễ dàng bị điện quang cầu xé thành mảnh nhỏ, cường đại lực lượng oanh kích đang bắt đầu phát xạ ra, đem sàn nhà kim loại ở bốn phía xoay lên không trung rồi b ắn ra ngoài!

Phía dưới kim loại là một tầng chất dẻo hết sức mềm dẻo. Chất dẻo bị cường đại lực lượng nhào nắn giống như bαo αo sυ cách bởi xử nữ mô, rốt cục không chịu được sức mạnh và sự đấu đá triền miên của điện quang cầu. Tầng mô kia vô hình mà bị sức mạnh bá đạo xé rách.

Tiếp theo, cả luyện võ trường giống như xữ nữ bị đoạt đi trinh tiết, thống khổ thét lên một tiếng rêи ɾỉ.!

Bùn đất màu đỏ đột ngột bị mạnh mẽ bắn tung tóe ra ngoài, giống như máu trân quý nhất của xử nữ, phi tán ra khắp nơi!

Rốt cụ…. hết thảy đã rơi vào yên lặng.

Dưới bầu trời đêm hắc ám, mặt đất bị phá ra một cái lỗ lớn có đường kính dài hơn năm mươi mét, tầng kim loại ở bên trên không biết bị bắ n ra đâu, ở trên giờ chỉ còn đầy bùn đất đỏ, thỉnh thoảng còn sót lại kim loại đang chớp động điện quang.

Mà lúc này, ở trong lỗ u ám kia chợt phun ra một luồng khí nóng rực, sau đó nước ngầm mạnh mẽ phun ra, bay cao hơn mười mét!

Dưới một hồi mãnh công, luyện võ trường….đã chấn nát.

Ta đang trôi lơ lửng ở không trung, nhìn luyện võ trường bị cường bạo, trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này ta như một tên thải hoa tặc đã cưỡиɠ ɠiαи thành công, sau khi phát ti3t hết tinh lực, liền không tự chủ được lo lắng về hậu quả, bắt đầu suy tính hơn thiệt. Phương diện đầu tiên là kinh ngạc về phá hư lực của năm tầng lực lượng của ta, về phương diện khác chính là ta đột nhiên nghĩ tới đây không phải là địa bàn của ta, hơn nữa bây giờ đang là ban đêm.

Động tĩnh lớn như vậy, ngay cả con heo đực đang ngủ say cũng phải kinh hãi mà rống lên?

Từ trong không khí truyền đến tiếng xé gió, trong lòng ta hơi hồi hộp, nghĩ thầm quả không ngoài dự đoán, heo đực, àh không, hẳn là có người tới rồi!

Mà người này, tự nhiên là Thủy Thanh Hoa rồi.

Nhìn tình cảnh của luyện võ trường, con mắt Thủy Thanh Hoa trừng xém nữa rớt ra ngoài, ánh mắt đó giống như thấy một thảm kịch: một hoàng hoa khuê nữ bị một con người vô nhân đạo cưỡиɠ ɠiαи thảm thiết.

“A! Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Âm thanh này là của Thủy Hương Vân phát ra sau khi chạy tới, tràn đầy kinh ngạc.

“A a!” Ta cố tình trấn tĩnh, ho khan vài tiếng, nói:”Mới vừa rồi nhàn rỗi không việc gì, luyện mấy chiêu mà thôi.” Sau đó giả bộ vô tình liếc nhìn qua luyện võ trường, tỏ ra rất hối tiếc, nói với Thủy Thanh Hoa:”Cái này, cái tầng kim loại kia sẽ tự động phục hồi phải không?”

Thủy Thanh Hoa đối với việc phân nửa luyện võ trường bi hư hại không có để ý lắm, tinh quang trong mắt chợt lóe, cười a a:”Không sao, không sao, Dương tiểu huynh đệ không cần lo lắng, luyện võ trường chính là nơi luyện võ, hư thì cho nó hư, nhưng thật ra Dương tiểu huynh đệ đã làm vui mừng lẫn sợ hãi càng ngày càng nhiều à!”

“Ha ha!” Ta cười khan hai tiếng, trong lòng như buông một tảng đá lớn, cái luyện võ trường nhìn qua không phải rẻ, nếu kêu ta bồi thường thì chuyện đùa này lớn rồi, có chút chột dạ vội nói:” Sắc trời không còn sớm lắm, ta cũng nên đi nghỉ ngơi, hẹn gặp lại vào ngày mai!”

Vừa nói, vù một tiếng, ta bay đi không còn cái bóng.

Thủy Thanh Hoa cười cười, nhìn phương hướng ta bay đi rồi nói:”Vân Nhi, tu vi của Dương tiểu huynh đệ này bất phàm, hơn nữa thuộc tính điện của hắn tựa hồ chuyên vì phá hư mà sinh ra, lúc này ở trong những người cùng vai vế mà ta đã gặp thì rất khó có thể so sánh với hắn được.”

“Ngay cả Phi sư huynh cũng không thể sao?” Thủy Hương Vân nói.

Thủy Thanh Hoa lắc đầu nói:”Hoàng Phủ Phi tuy được xưng là thiên tài ngàn năm có một, hơn ba mươi tuổi mà đã luyện “Liệt Địa Chân Khí” tới tầng thứ bảy, chỉ tiếc tính tình hắn quá cao ngạo, vô luận tâm tính hay tu vi vẫn không thể hơn Dương tiểu huynh đệ, vẫn còn kém một đường.”

Lập tức hắn quay lại nhìn vòi nước nóng phun lên còn chưa dứt ở luyện võ trường, cười a a nói:”Nguyên lai còn chưa có chú ý, nhờ có Dương tiểu huynh đệ luyện một hồi mới phát hiện sau này còn có thể tắm nước nóng.”

Hôm sau.

Tàu bay với tốc độ hơn hai ngàn dặm mỗi giờ, ta đang ngồi ở ghế trước, cùng đi với ta tới Thanh Lan chính là Thủy Hương Vân.

Có thể nói cái cỗ máy phi hành này chính là một tàu bay chỉ tồn tại trong thế giới khoa học viễn tưởng, căn cứ vào sự giải thích của Thủy Hương Vân, nguyên lý bên trong của nó tương tự như vật thể bay cỡ lớn có thể phi hành trong vũ trụ. Nhưng khác với loại kia có năng lực chuyên chở cả nghìn người, loại mô hình bay sang trọng này chỉ đủ ngồi được hai người, nhưng tốc độ lại nhanh gấp mấy lần so với xe bay, một loại phương tiện nhanh nhất và sang trọng nhất trong hệ thống phương tiện giao thông của nhân loại.

Sáng sớm hôm nay, tâm tư cứ nghĩ tới sự an nguy của Mộc Y Linh, ta lập tức cáo từ với Thủy Thanh Hoa, hắn cũng không có ý kiến gì, chỉ là lặng lẽ kêu ta đi tới một bên, nói:”Cháu gái của ta không tệ đấy chứ?”

Ta không hiểu ý tứ là gì, trả lời:”Đúng vậy, không tệ.”

Thủy Thanh Hoa cười gian hai tiếng nói:”Ta xem nha đầu kia đối với ngươi cũng có chút tình ý, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội thật tốt à!”

Ta lập tức xấu hổ không thôi, nghĩ thầm Thủy Hương Vân nói không sai, lão nhân này quả nhiên là già mà không có đứng đắn gì cả, bây giờ ta kết giao ngang hàng với ngươi, sao có thể tán cháu gái ngươi được? Vậy không phải là lσạи ɭυâи hay sao? Bất quá trong lòng cũng có chút động tâm.

Hào khí trong tàu bay có chút không tự nhiên, ta cùng Thủy Hương Vân đều không nói lời nào. Ta cũng không phải là người ít nói, chỉ bất quá mỗi lần muốn nói thì lại nhớ tới Thủy Thanh Hoa kêu ta tán cháu gái hắn, cảm giác thật sự không được tự nhiên. Mà ta vạn lần không nghĩ tới, Thủy Hương Vân sở dĩ trầm mặc là cũng vì đồng dạng nguyên nhân. Nếu là Thủy ThanhHoa biết một phen khổ tâm của hắn gây ra hậu quả như vậy, chỉ sợ buồn bực đến chết. Ta cùng Thủy Hương Vân hai người cứ ngồi ngay ngắn một chỗ, làm ta có cảm giác đã trở lại lúc tiểu học còn đang chăm chú nghe giảng bài, người còn chưa trở về mà tinh thần đã xuyên qua không gian.

Trôi qua hơn mười phút mà hào khí lạnh tới cực điểm, tới mức mà ngồi cũng không được tự nhiên, cuối cùng vẫn do Thủy Hương Vân phá tan sự yên lặng:”Cái cái.., ngươi cùng Y Linh tỷ rất quen thuộc hay sao?”

“A? Ừh.” Ta ngạc nhiên một chút rồi lập tức cười:”Ngươi kêu ta là Dương Đào được rồi, chúng ta là đồng lứa. Ta cùng Y Linh tỷ không tính là thân thiết lắm, nói đến thì chúng ta tựa hồ nhận biết nhau không quá vài ngày, bất quá ở thành phố Thanh Lan, nàng rất chiếu cố ta cho nên ta rất cảm kích nàng.

“À.” Thủy Hương Vân lên tiếng, gật đầu hiểu ra vài phần.

Ta nghĩ thầm như vậy thì không được, không được tự nhiên chút nào, nhưng bất đắc dĩ không tìm được tựa đề. Tình hình này giống như lúc đi nhà vệ sinh, một cái mông lớn mà hận không có giấy để lau, mà ta chỉ hận không tìm được “Giấy”, không có vấn đề gì để nói. Ta bèn nói:”Nếu không ta hát một bài được không!”

Sau khi nói ra những lời này ta giống như lấy một tờ chi phiếu một trăm ngàn đi giải quyết vấn đề mông rồi sau đó cảm thấy rất hối hận.

Chỉ thấy Thủy Hương Vân bật cười khúc khích một hồi, liếc nhìn ta một cái, cảm giác mình không quá lễ phép, liền lấy tay che miệng, nói:”Ngươi biết ca hát sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ như ôm tỳ bà mà che mất nửa mặt của Thuỷ Hương Vân, tim ta đập thình thịch, khuôn mặt nóng bừng. Không giống như khi đối mặt với Mộc Y Linh, Mộc Y Linh mặc dù mỹ lệ, nhưng lòng cảm kích cùng kính trọng của ta đối với nàng đã chiếm hơn nửa, còn khi đối mặt với nữ hài cùng tuổi xinh đẹp như Thuỷ Hương Vân này, thân thể đang tuổi dậy thì của ta tức thì chẳng có bao nhiêu sức chống cự, lúc này chỉ hận không thể nói: "Ta so với Pavarotti kia cũng chỉ hơi kém mà thôi." Lời nói ra đến miệng lại biến thành: "Đâu có đâu có, chỉ biết hát hai câu mà thôi."

Lúc này cái tính khiêm tốn của người Trung Quốc đã phá hư đại sự của ta.

Thủy Hương Vân cười cười nhìn ta, nói:”Vậy ngươi hát một hai câu nghe thử.”
Bình Luận (0)
Comment