Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 31

Mới vừa ăn vài quả thì ta đột nhiên cảm giác chân khí trong cơ thể bị kiềm hãm, có một loại cảm giác buồn nôn. Nhưng sau đó thì điện hỏa chân khí bỗng nhiên tăng tốc, ngọn lửa màu đỏ sậm trong kinh mạch như được thêm dầu vào lửa, cứ thế mà bùng cháy lên. Nhất thời cảm giác buồn nôn biến mất.

Ta xem trái cây trên tay đã bị ăn một nửa, có chút nhiều nghi hoặc, chẳng lẽ trái cây này bị hư rồi? Lắc đầu, bỏ nửa quả còn lại vào trong miệng.

Nếu là Mộc Thanh biết mấy “Gia Vị” mà hắn chuẩn bị tỉ mỉ mà không có tác dụng, chỉ sợ buồn bực đến chết.

Ăn nốt trái cây còn lại, đã trải qua hai mươi phút đồng hồ, nhàn rỗi không có việc gì ta lại nghĩ tới Thủy Hương Vân, nha đầu kia chắc vẫn còn đi dạo rồi? Nghĩ đến nàng cùng tiểu bạch kiểm chơi đùa, ta không khỏi thầm mắng một tiếng gian phu da^ʍ phụ…..Ừ, mặc kệ thích hay không thích nàng, nếu ta kết giao với Thủy Thanh Hoa thì tự nhiên là trưởng bối của nàng, thân là trưởng bối, tự nhiên phải quan tâm an nguy của tiểu bối, không thể để cho nàng giao tiếp với người xấu.

Vừa nghĩ như vậy, ta mở cửa đi ra ngoài.

Không ngờ không biết từ chỗ nào mà xuất hiện ra đạo nhân ảnh, ngăn cản đường đi của ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta, trong đó có một người nói:”Xin lỗi, ngài không thể rời khỏi phòng.”

Nhất thời ta nhíu mày, nói:”Tại sao?”

Đồng thời ta cảm ứng được ở phụ cận có tám cặp mắt đang theo dõi ta, khí thế mơ hồ từ trên người của những người này tản mát ra.

“Xin lỗi, đây là do gia chủ căn dặn.”

Giam lỏng sao? Ta cười lạnh, bình tĩnh nói:”Vậy gọi gia chủ các ngươi tới đây.”

“Xin lỗi, bây giờ gia chủ đang rất bận, không thể tới gặp ngài, xin mời ngài lập tức trở về phòng.” Hai ngươi bước tới gần ta.

Ta nheo con mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:”Nếu ta không đáp ứng thì sao?”

Người kia lạnh lùng nói:”Chúng ta đây chỉ có thể đắc tội thôi.”

Ta chỉ nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra hàn quang.

Hai người kia liếc nhìn nhau một cái, trong đó có một người vươn tay chộp tới ta.

Trong lúc tay hắn đυ.ng tới bả vai ta thì khóe miệng ta lộ ra một nụ cười lạnh lùng, khí tùy tâm mà vận hành, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt né qua bên phải tay hắn đang chộp tới, sau đó một quyền oanh trúng vào ngực hắn.

Người nọ hừ một tiếng thảm thiết, chấn lui lại phía sau, trong lúc hắn bay ở không trung thì từ ngực xuất hiện ngọn lửa đỏ sậm khuếch tán ra.

“Rầm” Một tiếng vang lên, huyết nhục mơ hồ, một cỗ điện hỏa từ sau lưng hắn tiến vào trong cơ thể, ngã xuống mặt đất, biến thành một đống tro màu trắng. Chết đến nổi không thể chết thêm lần nữa.

Sắc mặt tên còn lại biến đổi, lớn tiếng nói:”Không hay, hóa công tán không có tác dụng, mọi người cùng nhau động thủ!” Vừa nói liền rút ra cây bổng ngắn từ bên hông, từ cây bổng phát ra một đạo ánh sáng dài khoảng một mét, hướng ta mà đâm tới.

Mà đồng thời tám đạo nhân ảnh bay tới, tám thanh kiếm quang đồng dạng xuất hiện ở trên tay, vây xung quanh ta.

Đối với kiếm quang ta không dám coi thường, lập tức né tránh, một quyền oanh kích ra ngoài, ai ngờ bộ pháp người kia rất kỳ dị, liền tránh thoát khỏi nắm đấm của ta, một kiếm chém tới cổ tay của ta, ý đồ chém đứt gân của ta, thân thể ta hơi nghiêng, tránh khỏi kiếm quang thì đã thấy một chưởng của hắn vỗ tới bả vai của ta.

Ta cười lạnh, không tránh né, mặc cho hắn chưởng lên bả vai ta, chân khí của người kia lập tức bị ta hấp thu sạch sẽ, bả vai của ta chỉ khẻ run mà thôi.

Người nọ lộ ra vẻ kinh hãi, trừng mắt to nhìn ta, trong nháy mắt hắn thất thần thì ta nắm bắt lấy cổ tay cầm kiếm của hắn, rắc một tiếng, cổ tay nhất thời bị gãy khỏi cánh tay, một kiếm chém bay đầu của hắn, giống như vòi phun nước, máu tươi từ cổ phun mạnh lên, tung tóe lên cả mặt ta.

Thi thể ngã xuống bịch một tiếng.

Ta đứng yên bất động, mặc dù đây là lần đầu gϊếŧ người, dịch vị trong bao tử cứ trào lên, nhưng ta vẫn kiệt lực bảo trì tĩnh táo, cầm kiếm quang trong tay, lạnh lùng nhìn những người xung quanh ta.

Sắc măt tám người vây xung quanh ta đều rất khó coi, bọn họ bị thủ đoạn tàn nhẫn của thiếu niên kia làm chấn động. Bọn họ không biết là lúc ở ta đánh nhau ở xã hội trước kia, đánh phải tàn nhẫn và độc ác, nếu không chỉ sợ ta đã chết vài lần rồi.

Một cỗ sát khí uy nghiêm đánh sợ từ trên người ta tản mát ra, làm cho tám người kia không dám coi thường manh động.

Vù vù vù vù!

Nghe thấy tiếng đánh nhau, không ngừng có người bay tới đây, đứng vòng xung quanh.

Người càng ngày càng nhiều, tình thế đối với ta càng ngày càng bất lợi.

Nhưng ta không có lo lắng gì, bởi vì thể chất của ta cho nên không sợ bọn họ công kích, nghi vấn duy nhất chính là kiếm quang trên tay ta.

Cổ tay ta chuyển động một góc độ rất nhỏ, để cho mũi kiếm đâm tới đầu ngón trỏ của tay trái.

Tiếp xúc.

Trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái.

Đã nghĩ sớm qua, kiếm quang cũng chỉ là một loại năng lượng, nếu ta có thể hấp thu chân khí thì tại sao không thể hấp thu kiếm quang?

Cho nên kiếm quang đối với ta mà nói, không phải vũ khí công kích mà chính là một đồ bổ đối với tu vi của ta.

Ta cầm kiếm chỉ vào người xung quanh, di chuyển một vòng, khuôn mặt lạnh như băng, nói rất thản nhiên:”Đến đây đi, để cho ta nhìn xem mấy con chó Mộc gia có bao nhiêu lợi hại.”

Câu nói của ta làm sắc mặt tám người xung quanh đều biến đổi, mà ánh mắt tám người càng thêm lạnh lùng.

“Lên!” Một tiếng quát nhẹ, tám người đồng thời động thủ.

Tám người này hiển nhiên đã được trải qua huấn luyện phối hợp thật tốt, biết rõ cách phối hợp, hơn nữa kiếm pháp linh động, đây là lần đầu gặp phải lối đánh này cho nên ta có chút nhiều ứng phó không kịp. Phải biết rằng trước kia đánh nhau, mặc dù có quần ẩu nhưng mọi người đều đánh loạn xạ, dáng vẻ không có giống như những người này, đều là cao thủ được đặc biệt huấn luyện?

May là tu vi của ta so với mỗi người trong bọn họ cao hơn một bậc, có thể nhờ vào ưu thế tốc độ mà miễn cưỡng né tránh, nhưng dù vậy ta cũng chỉ tránh thoát được sự tấn công của năm người, còn ba kiếm quang của ba ngươi kia phân chia ra đâm trúng hai bên bả vai ta.

Ngay lúc kiếm quang đâm tới bả vai thì năng lượng đều được tự động hấp thu, cho nên kiếm quang mặc dù đâm tới cùng, nhưng đầu bên kia bả vai không có phát ra kiếm quang, nhất thời làm cho những người này đều lấy làm kinh hãi.

Cơ hội tốt như thế ta làm sao có thể bỏ qua được, chân khí vận hành tới tay phải, một cỗ điện hỏa bao trùm kiếm quang, khi vận hành chân khí thì tốc độ xuất kiếm của ta không chỉ nhanh hơn gấp đôi, trong nháy mắt đầu của ba người kia đã lìa khỏi cổ, mà cỗ điện hỏa màu đỏ sậm từ cổ nhanh chóng lan tràn ra, bao trùm toàn thân ba người, hóa thành tro bụi!

Tràng cảnh quỷ dị như thế làm tất cả mọi người không rét mà run, cư nhiên có người không sợ công kích của kiếm quang, hơn nữa có loại hỏa diễm mà điện quang chớp động xung quanh, càng làm cho cao thủ mang thuộc tính Mộc kinh hãi run sợ. Mất đi ba người, bọn họ bắt đầu có chút nhiều luống cuống tay chân.

Ta cười lạnh, không có ý định tiếp tục chơi đùa nữa, đối với công kích bọn họ không tránh không né, hai kiếm ba chưởng oanh kích tới người của ta, thân thể ta một ly cũng không động. Mà trong nháy mắt lúc này, ta chỉ chém ra một kiếm.

Trong nháy mắt ta xuất kiếm thì nghe được một tiếng quát:”Dừng tay!”

Là thanh âm của Mộc Thanh.

Khuôn mặt tươi cười của ta lạnh tới mức có thể kết băng, trên tay không có dừng lại, thậm chỉ còn tăng thêm hai phần tốc độ.

Năm tên cao thủ Mộc gia, dưới kiếm của ta đã hóa thành năm đống tro.

Mộc Thanh lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt xanh đen, cặp mắt giống như chuẩn bị phun ra lửa.

Không giống như vài phút trước, một bộ dáng tự tin tràn đầy, bây giờ hắn thật sự có chút hối hận, chết đi mười người, đều là nòng cốt do hắn vì Mộc giả mà tỉ mỉ bồi dưỡng, chuẩn bị cho những việc quan trọng, hắn còn đặc biệt phái đi hai kẻ dưới tay mà lúc thường hắn rất tín nhiệm, lại không nghĩ rằng, thiếu niên trước mắt này lại không bị ảnh hưởng bởi “Hóa công tán”, hắn càng không nghĩ tới, tu vi của thiếu niên này cao như thế, có thể trong ngắn ngủi vài phút đồng hồ mà gϊếŧ sạch toàn bộ mười người, mà cỗ điện hỏa đỏ sậm kia lại hóa thi thể thành tro bụi, càng cho hắn càng hoảng sợ hơn. Sắc mặt biến đổi vài lần, chẳng lẻ thiếu niên này có quan hệ tới Hỏa Vân gia? Trong lúc nhất thời sắc mặt vô cùng khó coi.

Vài tiếng xé gió truyền đến, là Thủy Hương Vân cùng một nam nhân có tướng mạo anh tuấn bay tới, mặt sau là một đám tùy tùng của Thủy gia.

Chứng kiến trên mặt đất có mấy đầu không có thi thể, cộng thêm đầy người ta dính máu, Thủy Hương Vân nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi:”Dương Đào, ngươi làm sao vậy?”
Bình Luận (0)
Comment