Cực Phẩm Công Tử

Chương 84

Lão công? Đây là lần đầu tiên An Nhạc gọi hắn như thế, Cố Tử Mặc ở bên kia màn hình rùng mình một cái, hiện tại hắn có thể xác định cô không phải khác thường, mà là vô cùng khác thường! Còn vì sao lại khác thường như vậy từ từ rồi hắn cũng sẽ biết, bây giờ cứ tạm thời đi theo cô.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: Đương nhiên không thành vấn đề.

[Thế giới] Công Tử Thế Vô Song: Lão bà, có thể gặp được em thật là tốt!

[Thế giới] Uy Nhi Cương: Mắt chó đui mù, Công Tử mà cũng lên thế giới nói lời khiến quần chúng buồn nôn sao?

[Thế giới] Có một tiên nữ hạ phàm: *sao mắt* vây xem, thật hâm mộ!

Đáng tiếc An Nhạc lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, hâm mộ gì chứ, đi hết sang một bên! Cô nhìn mấy chữ kia trên kênh thế giới, lại gửi tin nhắn cho hắn

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Lão công, anh đừng nghĩ chỉ nói qua loa như vậy là xong nhé, cho dù không nói yêu, ít nhất cũng phải nói thích chứ.

[Mật ngữ] Công Tử Thế Vô Song: …. Bà xã, nếu em muốn nghe, lần sau gặp mặt có thể nghiên cứu vấn đề này một chút.

Gặp cái quỷ ấy, ai muốn gặp hắn.

[Mật ngữ] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Được rồi, lão công, anh đem lời vừa rồi xoát lại một lần nữa được không?

[Thế giới] Công Tử Thế Vô Song: Lão bà, có thể gặp được em thật là tốt!

[Thế giới] Tôi Vì Bạn Mà Đến: Thật xin lỗi, Công Tử, sau này tôi sẽ không login nữa, người nhà đã phát hiện ra chuyện chúng ta, bọn họ như thế nào cũng không thể chấp nhận con trai mình yêu đương với một người đàn ông, tự tôi cũng cảm thấy chúng ta không thể nào đi tiếp, cho nên, tạm biệt!

An Nhạc nói xong lấy tốc độ nhanh nhất logout, sau đó vô cùng phấn khích nhảy tới sau lưng Đại Ngọc Nhi nhìn tình hình.

[Thế giới] Có một tiên nữ hạ phàm: *mồ hôi lạnh*……

[Thế giới] suất suất tiểu tửu oa: ói máu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

[Thế giới] Duy mình ta tỉnh ~ Ngàn chén không say: *che miệng cười* chết cười, thì ra Công Tử thật sự thích đàn ông!

[Thế giới] Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi: Chị dâu khí phách, không giải thích.

[Thế giới] Ngắm hoa ngắm trăng ngắm cúc hoa: Chân tướng là như thế phải không? Ai nha, thật hạnh phúc!

[Thế giới] Tố y mỹ nhan: Thanh Nhan có nhìn thấy không? Không phải là em không tốt mà là người ta vừa mắt đàn ông!

[Thế giới] Tố y thanh nhan: Đừng nói nữa, qua rồi, đã sớm không còn nhớ rõ.

[Thế giới] Kê a Kê: Ta dựa vào, ai để ý một chút đi, toàn bộ thế giới thu mua lão hổ, có thì MMMMMMM ta, giá cả không thành vấn đề, nhanh chóng giao dịch.

Trên thế giới đã hỗn loạn, Cố Tử Mặc lại nhận được rất nhiều tin nhắn, còn có cả thể loại này “Không nghĩ tới chúng ta lại là người đồng đạo, ta cũng là đồng tính luyến ái, đúng rồi, Công Tử ngươi là 1 acc hay là 0 acc, có muốn ngày nào đó gặp mặt không?”

Cố Tử Mặc không chút biểu tình chặn tất cả tin nhắn, môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cung hoàn mỹ, cô gái nhỏ kia lại dám trêu đến trên đầu hắn.

[Thế giới] Công Tử Thế Vô Song: Lão bà ta đùa thật ác!

Cố Tử Mặc phát xong mấy lời này cũng logout.

“Hài lòng không?” Hứa Ngọc thấy ID của Công Tử chuyển sang màu xám, quay đầu nhìn về phía An Nhạc, dùng ánh mắt thăm dò.

An Nhạc chống lại tầm mắt của Đại Ngọc Nhi, ngồi thẳng người, hời hợt nói “Cũng tương đối!”

Hứa Ngọc lấy tay chọc vào người cô “Cậu đừng ở trước mặt tớ làm bộ, tớ còn không hiểu cậu sao, tâm lý thăng bằng rồi chứ?”

“Ừm” An Nhạc hàm hồ đáp một tiếng, ngồi trở lại trước máy vi tính, song cô chưa kịp ngồi ấm chỗ đã nghe thấy thanh âm dồn dập của Đại Ngọc Nhi “Này này này, mau tới đây, học trưởng gửi tin nhắn tới.”

An Nhạc chạy tới nhìn, chỉ thấy trên màn hình của Đại Ngọc Nhi, Công Tử là vô song gửi tới một cái tin nhắn

[Mật ngữ] Công Tử là vô song: Hứa Ngọc, cái acc kia có phải An Nhạc sẽ không lên nữa?

An Nhạc lắc đầu, Hứa Ngọc theo ý cô trả lời

[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: Không lên nữa.

Ba chữ kia gửi đi rồi, không thấy bên kia hồi âm, An Nhạc đang định rời đi thì thấy đối phương trả lời.

[Mật ngữ] Công Tử là vô song: Hứa Ngọc, có thể nói cho anh biết số điện thoại của An Nhạc không?

An Nhạc thấy mấy lời này liền giật mình, Hứa Ngọc quay người nhìn cô, nôn nóng hỏi “Thế nào? Có nói cho anh ấy biết không? Có nói cho anh ấy biết không?” Hứa Ngọc nhìn thấy An Nhạc chần chừ, chịu không được tự mình quyết định.

Cô nàng vừa đánh chữ vừa nói “Lề mề thật chẳng giống cậu chút nào, không phải cậu vẫn muốn như vậy sao? Là tốt hay xấu thì thử xem một chút.”

[Mật ngữ] Ta đến vui đùa một chút thôi: 13XXXXXXXX.

An Nhạc thấy Hứa Ngọc gửi số điện thoại của mình đi cũng không phản bác, coi như chấp nhận.

Đúng là cô cũng muốn biết đáp án, không muốn cứ mờ mờ ám ám như vậy.

Hứa Ngọc gửi số của An Nhạc đi , không lâu sau điện thoại của An Nhạc vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn, là một số lạ, trong lòng có chút dự cảm, cô ấn xuống phím nghe “Alo, xin hỏi ai vậy?”

“Là anh, Tiêu Thịnh.” Bên kia truyền đến giọng nam vô cùng dễ nghe, cũng là thanh âm khiến An Nhạc không thể quên.

An Nhạc nắm chặt di động trong tay, cô nhìn ánh mắt tò mò của mấy chị em trong phòng đành đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời bình thản nói “Thì ra là học trưởng, gọi cho em có chuyện gì không?”

Lời nói của An Nhạc không có bất kỳ khe hở nào, cũng không nghe ra mùi vị gì, lễ phép mà không quá xa cách.

Tiêu Thịnh nghe giọng nói không nóng không lạnh của cô, lại không kìm lòng nghĩ, chẳng lẽ hắn hiểu sai ý rồi? Nhưng là nghĩ đến chuyện ngày hôm qua hắn suy tư, Tiêu Thịnh cảm thấy mình nên biết rõ ràng, hắn không muốn cứ như vậy từ bỏ.

“Em không hiếu kỳ anh làm sao biết số của em?”

Giọng nói mang ý cười của Tiêu Thịnh bay vào tai An Nhạc, cô dừng lại một chút rồi nói “Đại Ngọc Nhi nói cho anh, mới nãy cô ấy nói với em rồi.”

Cho dù cô nói như vậy, Tiêu Thịnh vẫn muốn giải thích “Bởi vì muốn chính miệng hỏi em một chuyện, em không ngại chứ?”

“Không sao!” An Nhạc lắc đầu.

Tiêu Thịnh nắm chặt di động, không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi “Tôi Vì Bạn Mà Đến là em sao?”
Bình Luận (0)
Comment