Vương Ngữ Yên thầm nói: "Biểu ca tính cách so với trước đây thật sự đã trở nên ôn nhu và trầm ổn hơn rồi, còn biết cảm thụ như thế nào, lần này lại còn khẩn cầu mẫu thân cho ta đi ra ngoài. Cùng biểu ca đi ra ngoài du ngoạn, khẳng định chơi rất vui."
Từ thuở nhỏ Vương Ngữ Yên đã chân thành si tình với biểu ca Mộ Dung Phục, đem một mảnh phương tâm đều giao cho hắn.
Vì để chiếm niềm vui được biểu ca, nàng có thể ép buộc bản thân mình khổ đọc những võ học bí tịch khô khan kia, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, cho tới bây giờ đã trở thành một bộ từ điển võ học di động, đối với võ công trong thiên hạ rõ như lòng bàn tay.
Nàng chưa bao giờ rời khỏi mạn Đà Sơn trang, liền Yến tử ổ cũng là lần thứ nhất mới đến đây, lấy tuổi tác của nàng như vậy, với tất cả sự vật bên ngoài đều làm cho nàng vô cùng hiếu kỳ, giống như con chim hoàng yến bị giam trong lồng bỗng nhiên được thả ra ngoài vậy, hiện tại biểu ca đồng ý mang theo mình, nàng làm sao mà không hoan hỉ cho được.
Nàng thuở nhỏ thông hiểu bách thư, biết được người giang hồ tâm địa hiểm ác, thế nhưng hơn một tháng qua, nàng sớm thành có thói quen được cưng chiều cùng ôn nhu của Mộ Thanh tiêu rồi, một lòng chỉ muốn đi cùng với hắn, coi như là lên núi đao xuống biển lửa cũng không hối hận.
Sau khi vui mừng qua đi, Vương Ngữ Yên mới nhớ ra một điều, nói: "Biểu ca, võ công ta không cao, chỉ sợ sẽ ra phiền phức cho biểu ca, hay là ta không đi tốt hơn."
Mộ Thanh tiêu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên thân thể mềm mại run lên, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra vẻ cầu xin, nắm đấm đánh nhẹ nhàng vào trong lồng ngực hắn, vừa thẹn vừa giận.
Mộ Thanh tiêu ôm lấy eo nhỏ của nàng, đầu lưỡi cạy hàm răng nàng ra, thăm dò tìm kiếm đường vào cái lưỡi nhỏ, chậm rãi quấn quýt lấy nhau.
Cảm nhận được sự bá đạo của Mộ Thanh tiêu, Vương Ngữ Yên triệt để mất đi sức phản kháng, trong con ngươi xinh đẹp vẻ cầu xin dần dần đã biến thành sự ngọt ngào cùng thỏa mãn.
Mộ Thanh tiêu cùng Vương Ngữ Yên hôn nhau mười mấy phút, mãi đến khi hai người ý loạn tình mê mới chậm rãi kết thúc, nhìn dung nhan của giai nhân trong lòng tỏ ra vẻ e thẹn cùng hạnh phúc, cười nói: "Ngữ Yên, bây giờ ngươi còn muốn ở lại đây nữa không?"
Vương Ngữ Yên tựa vào trong lòng hắn, lắc đầu nhỏ: "Ngữ Yên nguyện cùng biểu ca chung hoạn nạn, bất luận biểu ca đi nơi nào, Ngữ Yên đều đi theo."
Mộ Thanh tiêu nhớ được điểm cướp đoạt của bản thân hình như đã có 1100 điểm, thầm nói: "Hệ thống, 1000 điểm hối đoái Ngữ Yên."
"Hối đoái thành công, Vương Ngữ Yên đã trở thành người bầu bạn với Túc Chủ, vĩnh viễn chỉ trung thủy với một người là Túc Chủ, một niệm sinh
một niệm chết, có thể mang đi khỏi vị diện Thiên Long Bát Bộ, tin tức số liệu hóa bên trong Túc Chủ."
Túc Chủ: Mộ Thanh tiêu
Đẳng cấp: Luyện Khí tầng năm
Tư chất: Không biết
Công pháp: ( Ngự Nữ Tâm Kinh ) phần luyện khí, ( Lăng Ba Vi Bộ ) tầng thứ tư, ( đấu chuyển tinh di ) tầng thứ hai.
Người bầu bạn: Vương Ngữ Yên
Điểm cướp đoạt: 100
...
...
Sau khi thành công hối đoái, Mộ Thanh tiêu cảm giác mình cùng với Vương Ngữ Yên có sự liên kết chặt chẽ, dường như có dây thừng buộc hai người vào nhau, tách cũng không ra, cái cảm giác này để hắn rất an tâm.
Hiện tại sự tình bên trong mạn Đà Sơn trang cũng đã kết thúc, Cưu Ma Trí được mình bố trí ở đây xem sách, tiếp theo chuyện quan trọng nhất không thể nghi ngờ là Thiếu Lâm tự Dịch Cân kinh, còn có sự kiện hạnh lâm cùng Tụ Hiền trang.
Còn người cha tiện nghi của mình cũng đang ở trong Thiếu lâm tự học trộm võ nghệ, nếu như hắn biết chính mình bị đại tông sư nhìn chằm chằm trong bóng tối, không biết sẽ bị doạ thành hình dáng gì, lần này trước tiên đi tiếp kiến lão nhân gia người.
Mộ Thanh tiêu quay đầu lại nhìn Đoàn Dự với bộ mặt chán chường, cười nói: "Đoàn công tử, ta cùng ái thê dự định đi ra ngoài du ngoạn một phen, không biết Đoàn công tử có dự định gì không?"
Thần tiên tỷ tỷ muốn đi, Đoàn Dự hắn đương nhiên cũng muốn theo, vội vàng nói: "Ta cũng cảm thấy hiện tại là thời kì du lịch rất tốt, không biết Mộ Dung công tử có thể hay không đưa ta cùng đi?"
Mộ Thanh tiêu nhếch miệng lên nở một nụ cười, xem ra cái tên này chưa tới Hoàng Hà thì vẫn chưa có từ bỏ ý định a, nếu ngươi đã muốn đi theo ta liền đưa ngươi đi theo vậy, bằng không ta làm sao có thể lừa được Lục Mạch Thần Kiếm từ ngươi đây.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng đã lên quá đỉnh đầu. Hôm qua hắn lại cùng Vương Ngữ Yên tu luyện xuất mấy canh giờ, mãi đến khi Vương Ngữ Yên phải xin hàng Mộ Thanh Tiêu mới tha cho nàng.
Mộ Thanh tiêu ôm nàng ngủ say, vừa mới cảm giác đi vào giấc ngủ thì tự nhiên tỉnh, nhìn giai nhân trong lòng giống như con mèo lười nhác, hắn nhếch miệng lên một tia cười xấu xa.
Mộ Thanh tiêu đưa bàn tay luồn vào trong chăn, hăn nhéo mạnh một cái vào vú Ngữ Yên, làm nàng đau điếng hết cả người.
Dường như cảm giác hơi đau nhói trên hai quả đồi, lông mi Ngữ Yên hơi giật giật, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn vẻ mặt biểu ca cười xấu xa, nhất thời sắc mặt ửng đỏ cực kỳ.
Vội vàng lấy chăn chùm kín đầu mình, chết sống không chịu đi ra, Mộ Thanh tiêu khẽ cười một tiếng liền chui vào, cùng giai nhân chào cờ buổi sáng.
...
...
Bên trong Yến tử ổ, Mộ Thanh tiêu đang cùng Bao Bất Đồng chờ người báo cáo, trong lòng hắn cũng hiểu rõ thế cục hiện giờ, Bắc Thần phong cùng ba người Nam Dương tử đã triệt để là người của Yến Tử ổ, đồng thời lấy thân phận là khách khanh ở lại bên trong Yến tử ổ.
Lý thanh la từ khi đi tới Yến tử ổ sau liền trở nên trầm mặc, mỗi ngày ngoại trừ luyện võ ra nàng liền thay Mộ Thanh Tiêu làm vài việc vặt vãnh trong Yến Tử ổ, đồng thời cũng bị sức mạnh bên trong tối của Mộ Dung gia làm cho khiếp sợ, trong lòng cũng biết dự định của Mộ Thanh Tiêu.
Sau khi A Bích tỉnh ngủ, liền chăm lo các sinh hoạt thường ngày của Vương Ngữ Yên, dựa theo tình huống bây giờ xem ra, quan hệ của hai người trước đây là rất tốt, hơn nữa tính cách của hai người cũng có chút tương đồng.
Hai nữ tử ôn nhu đều là yêu thích Mộ Thanh tiêu, Sau khi Vương Ngữ Yên cùng Mộ Thanh tiêu xác định quan hệ của hai người, A Bích cùng Vương Ngữ Yên trở nên so với trước đây càng thêm hòa hợp hơn.
Chuyến đi này, A bích tự nhiên yêu cầu muốn được đi theo, hầu hạ công tử cùng tiểu thư sinh hoạt hằng ngày. Mục đích chủ yếu nhất vẫn là muốn ở cùng bên người công tử.
Mộ Thanh tiêu điểm danh một phen, quyết định mang theo Vương Ngữ Yên, A Bích, Bắc Thần phong, Bao Bất Đồng, Đặng Bách Xuyên, Đoàn Dự.
Sáu người ngồi trên một cái thuyền hoa, một đường thẳng tiến đến Vô Tích Thành.
Ba huynh đệ Nam Dương tử được Mộ Thanh Tiêu sắp xếp ở lại trấn thủ Yến Tử ổ. Hơn nữa Tam huynh đệ này cả ngày chìm đắm ở bên trong thi thủy các, cả ngày đều không ra, Mộ Thanh tiêu cũng không muốn quấy dầy bọ họ.
Qua một quãng thời gian sau, Toàn Quán Thanh cùng Khang Mẫn sẽ ở trong rừng vu oan dã họa cho Kiều Phong, trò hay như vậy hắn làm sao có thể bỏ qua.
Vẻn vẹn thời gian một ngày, mọi người liền đến Vô Tích thành. Ngoài thành không khí ồn ào, người qua đường trò chuyện với nhau, tiểu thương thì hô to nói lớn gọi khách, cảnh tượng này đúng như một thành thị phát triển.
Tùng Hạc lâu, là một khách sạn có tiếng ở trong thành, Mộ Thanh tiêu chậm rãi đi vào trong đó. Bao Bất Đồng dẫn mọi người đến vị trí gần bên cửa sổ, lau chùi sạch sẽ rồi mới mời công tử ngồi xuống.
Đoàn Dự nhưng là cũng một đường đi theo sau, ý định vẫn chưa bỏ đối với Vương Ngữ Yên.
Mộ Thanh tiêu cũng không có nghĩ nhiều đến chuyện đấy, hắn giờ khắc này cũng không lo lắng việc Đoàn Dự đào chân tường nhà hắn, mà đang nghĩ cách moi ra khẩu quyết Lục Mạch Thần Kiếm trong miệng hắn.
Nhưng Bao Bất Đồng lại cảm thấy tính cách công tử nhà mình quá dễ dãi rồi. Tên Đoàn Dự có khi thấy thế lại được đà mà lấn tới. Nếu hắn là công tử, sớm đã đem Đoàn Dự đánh cho một trận, lại dám đối với ái thê của công tử dây dưa không ngớt, quả thực muốn chết!