CHƯƠNG 9: Lang hoàn phúc địa 1
Muốn mang Ngữ Yên cùng A Bích đi, tổng cộng cần 1500 điểm cướp đoạt, thế nhưng mà hoàn thành được nhiệm vụ phục quốc xưng đế mà lại chỉ được thưởng có 1000 điểm, có thể thấy điểm cướp đoạt rất chi là khó kiếm.
Xem ra mình cũng nên xem xét một chút trước khi sử dụng điểm cướp đoạt, bằng không sẽ không đủ điểm để đưa các nàng đi, vậy thật quả là bi kịch a.
Mộ Thanh Tiêu ôm A Bích, đặt nàng nằm ở trên giường, nhẹ nhàng giúp nàng đắp mền, cúi người hôn nhẹ lên trán nàng một cái, rồi nói: "Ngươi nghỉ ngơi tốt đi, những năm này thực sự đã làm khổ ngươi rồi,cho ta một ít thời gian, Mộ Dung Phục ta nhất định sẽ không phụ lòng ngươi".
Trong nguyên bản , A Bích từ đầu tới cuối vẫn luôn tỏ lòng ái mộ đối với Mộ Dung Phục.
A Chu ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, có lẽ là có ngưỡng mộ, nhưng tuyệt đối không phải là ái mộ tình, cuối cùng nàng triệt để yêu Kiều Phong, đây mới là nơi để nàng trở về, đến thời điểm còn phải giúp nàng một chút, không thể để cho nàng rơi vào thảm kịch giống như trong nguyên tác.
Lúc này, mắt A bích mở to bên trong nước mắt từ lâu đã theo gò má chảy xuống, mọi chuyển hết thảy cứ giống như là trong mơ vậy, cảm giác hạnh phúc tới tột cùng làm nàng sắp ngất đi, công tử là danh môn quý tộc phong độ ngời ngời mà lại đối với mình tốt như vậy, hơn nữa còn rất là ôn nhu a.
Mộ Thanh Tiêu lâu đi nước mắt cho nàng, cười nói: "Đừng khóc nữa, khóc nữa là biến thành con mèo mướp đó, đến lúc đó công tử sẽ không thích đâu".
Nghe vậy, A Bích vội vàng lau đi nước mắt của mình, lắc lắc đầu nhỏ nói: "Công tử A Bích không khóc, nhưng mà chỉ có Vương cô nương nhan sắc khuynh nước khuynh thành mới xứng đáng với công tử, A Bích thật có tài cán gì".
Mộ Thanh Tiêu xoa xoa gò má nhỏ của nàng: "Các người đề là nữ nhân của Mộ Dung Phục ta, Ngữ Yên tâm địa lương thiện đương nhiên sẽ không phản đối, thôi được rồi nàng hãy ngủ đi".
Sau khi đem A Bích ngủ đi, Mộ Thanh Tiêu tiếp tục tu luyện, một bên luyện tập Lăng Ba Vi Bộ, một bên khống chế nội lực, trong đầu còn không ngừng nghĩ đến Đấu Chuyển Tinh Di, hắn không muốn lãng phí thêm bất kỳ thời gian nào nữa.
Nội lực của mình mặc dù đã là cấp bậc tông sư cao thủ, nhưng chân chính thực tổng quan cũng chỉ mới dừng lại ở nhị lưu cao thủ mà thôi, có điều con đường để hắn trở thành tông sư cao thủ đối với người khác là hoàn toàn khác nhau, chỉ cần hắn đem toàn bộ nội lực trong cơ thể khống chế hoàn toàn là hắn có thể trở thành một tông sư cao thủ rồi.
Nếu như hiện tại mà đụng độ phải tông sư cao thủ, khả năng mình chết cũng không biết chết như thế nào, hắn phải nhanh chóng một chút trưởng thành, nếu không chính mình sẽ khó đi trên giang hồ được.
Trước kia Mộ Dung Phục tốt xấu gì cũng là nhất lưu Cao thủ, mình nhất định phải bước qua cái mốc này, bằng không đánh bại tuyệt đỉnh cao thủ bắc Kiều phong như là người si mộng tưởng, chỉ có đánh bại bắc Kiều Phong chuyện phục quốc xưng đế mới có hi vọng.
Thời gian trôi qua một đêm, Mộ Thanh Tiêu tinh thần đều trong tu luyện, tuy rằng không có đạt đến hàng ngũ nhất lưu cao thủ, thế nhưng Lăng Ba Vi Bộ so với trước đây càng thêm thông thạo thêm mấy phần, hơn nữa nội lực càng ngày càng ổn định, còn Đấu Chuyển Tinh Di thì không có cái gì tiến triển cả.
Mộ Thanh Tiêu thu lại động tác, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài vạn dặm Thái Hồ bích ba tăng thêm một tia ngân sắc, quay đầu lại nhìn trên giường, trên mặt A Bích hiện ra nụ cười tươi cùng giấc mơ ngọt ngào.
Nhìn gương mặt xinh đẹp thoát tục, Mộ Thanh Tiêu có loại ý nghĩ muốn nhào vào mà hành động, nhưng nghĩ tới bây giờ là ban ngày nên đành thôi: "Cũng may tối hôm qua còn luyện công, bằng không e là sẽ đem cô bé này hảo hảo mà ăn sạch sành sanh".
Mở cửa phòng ra, Mộ Thanh Tiêu liên fđi thẳng tới bờ hồ, lá xem vô cùng xanh bóng, ánh hoa sen sắc hồng, hắn nhìn ngắm mỹ cảnh hiện tại, cảnh đẹp như vậy tuyệt đối là không thể nhìn thấy.