Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 237



Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn luật sự Hứa Chí Vân.
“Luật sư Hứa, nể mặt ông tôi không tính toán với con trai ông.

Có điều con trai của ông, thật sự rất thiếu dạy dỗ, hy vọng sau này ông sẽ quản giáo cậu ta cẩn thận.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
“Cảm ơn cậu Thiên, trước đây thật sự đã quá nuông chiều rồi, sau này tôi sẽ dạy dỗ nhiều hơn.” Hứa Chí Vân chắp tay với Lâm Thiên.
Dừng lại một lúc, Hứa Chí Vân dè dặt nói: “Cậu Thiên, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Vội cái gì, đợi một chút.”
Lâm Thiên đứng lên, đi về phía Hứa Chí Vân.
Hứa Chí Vân thấy vậy, sắc mặt khẽ thay đổi.
Trong lòng Hứa Chí Vân rất lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi, ông ta sợ Lâm Thiên sẽ giết ông ta diệt khẩu.

Dù sao thì ông ta cũng đã từng là thủ hạ quan trọng của Khương Hùng Dũng.
Lúc này, Lâm Thiên đã đi đến trước mặt ông ta.
“Cậu Thiên, lúc đầu cậu đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi giúp cậu.

Cậu...!Cậu sẽ bảo đảm an toàn của tôi và con trai tôi.” Hứa Chí Vân dè dặt nói.
Lâm Thiên cười: “Ông căng thẳng như thế làm gì chứ? Tôi là đưa cho ông cái này.”
Lâm Thiên đưa tấm thẻ ngân hàng đến trước mặt Hứa Chí Vân.
“Trong thẻ có bốn trăm tỷ, lúc đầu tôi hứa sau khi xong việc, sẽ trả cho ông một hai trăm tỷ, còn hai trăm tỷ còn lại xem như là tôi thưởng cho ông.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Cái này...”
Khi Hứa Chí Vân nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, cả người đều kinh sợ.
“Sao vậy? Có nghi ngờ gì sao?” Lâm Thiên nhìn ông ta.
Luật sự Hứa Chí Vân cân nhắc mấy giây, mới thần sắc nghiêm trọng nói: “Cậu Thiên, cậu so với ông Khương, thật sự là tương đối khác xa.

Dựa vào sự hiểu biết của tôi về ông Khương Hùng Dũng, nếu như là ông ta, ông ta nhất định sẽ giết tôi diệt khẩu.”
“Yên tâm đi, Lâm Thiên tôi tuyệt đối không phải là loại người đấy.

Lâm Thiên tôi tuyệt đối không bao giờ làm ra loại chuyện qua cầu rút ván như vậy.” Lâm Thiên cười nói.
Tiếp theo, Lâm Thiên lại đưa thẻ ngân hàng ra.
“Luật sư Hứa, cầm lấy số tiền này, ông có thể ra nước ngoài dưỡng lão, an hưởng quãng đời còn lại, cũng có thể ở lại Bảo Thạch, tùy ý ông.”
Hứa Chí Vân cầm thẻ ngân hàng bằng cả hai tay.
“Cậu Thiên, mặc dù thời gian tôi tiếp xúc với cậu không nhiều, tuy nhiên cậu mạnh hơn Khương Hùng Dũng rất nhiều.

Cậu là một người chủ tốt, cuối cùng tôi cũng đã biết tại sao có nhiều người nguyện ý xả thân vì cậu như thế rồi.

Tôi tin, tương lai cậu nhất định có thể làm lay động cả thế giới này.” Hứa Chí Vân hào hùng nói.
Hứa Chí Vân theo Khương Hùng Dũng hơn mười năm.

Ông ta tự hỏi mình, Khương Hùng Dũng tuyệt đối sẽ không hào phóng như vậy, thưởng cho người có công lao bốn trăm tỷ.
Cho dù là ông ta có theo Khương Hùng Dũng bao nhiêu năm như vậy, đã đóng góp vô số, tổng số tiền mà ông ta nhận được từ Khương Hùng Dũng bao nhiêu năm nay cũng chỉ có ba trăm năm mười tỷ.
Hơn nữa ông ta phát hiện, Lâm Thiên đối xử với cấp dưới giống như bạn bè, không hề tỏ ra khách khí, rất chân thành.

Điều này khiến Hứa Chí Vân cảm thấy rất thán phục.
“Ha ha, vậy thì cảm ơn lời tốt của ông vậy.” Lâm Thiên cười ha ha.
“Cậu Thiên, tạm biệt, có duyên sẽ gặp lại.”
Hứa Chí Vân chắp tay xong, dẫn con trai đi ra bên ngoài.
Sau kkhi bước ra khỏi tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Luật sự Hứa Chí Vân quay lại nhìn tầng cao nhất của toàn nhà Tỉnh Xuyên, sau đó sắc mặt phức tạp cảm thán: “Nếu như tôi còn trẻ hơn mười tuổi, tôi nhất định sẽ đi theo cậu Thiên chứ không phải Khương Hùng Dũng.”
Nói xong, luật sư Hứa Chí Vân dẫn theo con trai quay người rời đi, biến mất trong đám đông.
Trong biệt thự.
“Thạch Hàn, Bạch Hổ, Độc Nha.

Tối qua ba người cũng góp công, cho mỗi người ba tỷ rưỡi.” Lâm Thiên nói.
“Anh Thiên, chúng em vốn dĩ được nhận lương cao, không phải để làm những việc này sao? Sao có thể lấy được chứ?” Bạch Hổ và Độc Nha nói.
Thạch Hàn cũng nói: “Không sai, tôi đã không còn hứng thú với tiền từ lâu rồi, đủ dùng là được.”
Lâm Thiên khẽ cười: “Ba người đừng có từ chối nữa, tôi đã bảo tài vụ chuyển tiền vào trong tài khoản mọi người rồi.”
Lúc này, Lưu Thân lại đứng ra.
“Chủ tịch, còn có chuyện này cần phải báo với anh.


Bên đội thăm dò mỏ vàng đã có tin tức rồi, kết quả thăm dò sơ lược của bọn họ, số vàng dưới núi Lương Duy dựa vào mức đầu tư hai nghìn tỷ của chúng ta đủ để chúng ta khai thác trong mười năm, lợi nhuận hàng năm là từ hai mươi nghìn tỷ đến ba mươi nghìn tỷ.” Lưu Thân nói.
Lưu Thân tiếp tục báo cáo: “Chủ tịch, bên phía mỏ vàng, do các kỹ sư bên Tỉnh Xuyên của chúng ta tự mình lên kế hoạch.

Việc xây dựng, sẽ được chúng ta toàn lực xây dựng, ba tháng là có thể hoàn thành được, sau đó bắt đầu khai thác sẽ có lãi.”
“Tốt.

Rất tốt.” Lâm Thiên hài lòng cười.
Theo tính toán này, mười năm sau thu nhập của mỏ vàng này chính là từ hai mươi nghìn tỷ cho đến ba mươi tỷ.
Đây tuyệt đối là một khoản thu nhập cực kỳ đáng kể và ổn định, chắc chắn không bị thua thiệt.
Hơn nữa đây chỉ là thu nhập của tập đoàn Thiên Quang của Lâm Thiên, đối với thu nhập từ ngành khai thác, sau này nhất định sẽ đạt được rất nhiều thành tựu.
Về phần tập đoàn Hùng Dũng, Lâm Thiên muốn bỏ tiền túi của mình ra đổi tên thành Thiên Quang.
Sau đó Lâm Thiên nghĩ, tập đoàn Hùng Dũng chỉ cần làm bất động sản, Tỉnh Xuyên cũng làm bất động sản, nếu như mình mở một tập đoàn Thiên Quang làm bất động sản ở Bảo Thạch này vậy thì không phải là cướp mối làm ăn của Tỉnh Xuyên, cướp mối làm ăn của ông ngoại sao?
“Chủ tịch, chỉ trong vòng vài tháng nhiệm kỳ của mình mà anh đã có thể đánh bại Khương Hùng Dũng, mua lại tập đoàn Hùng Dũng.

Những công trạng này, đặt trong mắt của toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng có thể lấy ra khoe khoang.

Đây là một thành tích trong lý lịch cá nhân của anh, rất quan trọng so với việc sau này anh tiếp quản tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Lưu Thân cười nói.
Khi Lưu Thân vừa nói xong, điện thoại của Lâm Thiên cũng vang lên.
Lâm Thiên cầm điện thoại ra nhìn, là điện thoại của ông ngoại Lê Chí Thành gọi đến.
“Alô, ông ngoại.” Lâm Thiên tiếp điện thoại.
“Thiên, ông nghe nói cháu đã diệt Khương Hùng Dũng, mua lại tập đoàn Hùng Dũng?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lê Chí Thành.
“Ông ngoại, tin tức của ông thật là nhanh nhạy.” Lâm Thiên nhếch mép cười.
“Thiên, ông nghe hết mọi chuyện rồi, lôi kéo người quan trọng của đối phương, có thể trực tiếp tìm được điểm yếu của đối phương, kế hoạch được thực hiện nghiêm cẩn.

Làm rất tốt, ông quả nhiên không nhìn lầm cháu.” Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Lê Chí Thành.
“Hì hì, ông ngoại đánh giá cháu quá cao rồi.” Lâm Thiên nhếch mép cười.
Có thể nhận được lời khen ngợi và khẳng định của ông ngoại, Lâm Thiên vui từ tận đáy lòng.
“Thiên, thực tế dựa vào năng lực của ông, có thể giúp cháu diệt trừ Khương Hùng Dũng thật ra rất đơn giản.

Nhưng ông vẫn luôn không can thiệp vào, cháu biết tại sao không?” Lê Chí Thành hỏi.
“Ông muốn giúp cháu luyện tập.

Bởi vì tập đoàn Tỉnh Xuyên có rất nhiều đối thủ, cháu phải có đủ kinh nghiệm và năng lực để đối phó với các đối thủ khác, sau này mới có thể đảm nhận nhiệm vụ quan trọng được.” Lâm Thiên nói.
“Không sai, sau này cháu sẽ gặp phải nhiều đối thủ hơn.

Bọn họ còn khó đối phó hơn Khương Hùng Dũng rất nhiều.” Lê Chí Thành nghiêm túc nói.
Dừng lại một chút, Lê Chí Thành tiếp tục nói: “Ngoài chuyện này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, lúc trước, cháu không hề có một thành tích nào cả.

Nếu như đến tổng công ty đảm nhiệm trọng trách khó có thể làm cho người khác nể phục, cho nên ông cần cháu phải làm được ra một thành tích.”
“Mà lần này cháu diệt trừ Khương Hùng Dũng, mua lại, sát nhập tập đoàn Hùng Dũng khiến giá trị thị trường của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạch tăng lên đáng kể.


Đây là một thành tích kinh doanh có thể lấy ra được.”
“Cháu hiểu rồi.” Lâm Thiên gật đầu, điều này không khác Lưu Thân nói là mấy.
“Gần đây cháu dành thời gian đến tổng công ty một chuyến, ông mở một tiệc ăn mừng ở bên này cho cháu, thông báo thành tích của cháu cho toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên biết.

Có thể cho cháu tiếp xúc với các giám đốc điều hành của tổng công ty nữa.” Lê Chí Thành nói.
“Vâng ông ngoại, mấy ngày nữa cháu sẽ đến.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên biết, ông ngoại làm như vậy, là đang mở đường cho mình.
Hơn nữa ba ngày sau, có một trận đấu quyền anh ngầm ở tỉnh thành, lúc trước Lâm Thiên đã định chuẩn bị đến tham gia trận đấu này, thu thập nhân tài, sau đó đối phó với Khương Hùng Dũng.
Chỉ là sau đó có sự giúp đỡ của luật sư của Khương Hùng Dũng, mới hành động loại bỏ Khương Hùng Dũng trước.
Bây giờ đã diệt Khương Hùng Dũng rồi, nhưng kế hoạch thu thập nhân tài của Lâm Thiên vẫn không thay đổi.

Sau khi diệt xong Khương Hùng Dũng, sau này nhất định anh sẽ gặp phải những đối thủ mạnh hơn, đến lúc đó sẽ cần đến sự trợ giúp của các nhân tài.
Bây giờ ông ngoại bảo anh đến tỉnh thành, vậy thì cùng lúc làm luôn một thể.
Tỉnh thành, là một nền tảng lớn hơn.
Lâm Thiên đã ở trên đỉnh cao của Bảo Thạch rồi.
Mục tiêu tiếp theo của Lâm Thiên chính là tiến lên tỉnh thành, vào một nền tảng lớn hơn, khuấy động tình hình.
Trước khi cúp điện thoại, ông ngoại dặn dò: “Thiên, mặc dù lần này cháu làm vô cùng đẹp mắt, nhưng phải nhớ rằng đừng có quá kiêu ngạo.

Một phạm vi nhỏ bé như Khương Hùng Dũng không tính là gì cả, sau này đối thủ kinh doanh mà cháu gặp phải, tuyệt đối không yếu hơn Khương Hùng Dũng.

Cháu càng lên cao, đối thủ gặp phải sẽ càng lợi hại.

Hiểu không?”
“Cháu hiểu rồi ông ngoại.” Lâm Thiên kiên định gật đầu.
Về đạo lý này, đương nhiên Lâm Thiên hiểu rõ, thành phố Bảo Thạch chỉ là một thành phố cấp huyện, mặc dù bây giờ mình đã ở trên đỉnh cao của thành phố Bảo Thạch.
Tuy nhiên, đợi sau khi Lâm Thiên đến tỉnh thành, mình là cái gì đâu chứ?
Đặt vào trước mắt toàn quốc thì sao? Sợ rằng chưa ai từng nghe qua hai chữ Lâm Thiên.
Hơn nữa kẻ thù, diệt xong Khương Hùng Dũng rồi, tuy nhiên tiến lên phía trước, Lâm Thiên vẫn luôn ghi nhớ sâu sắc Phạm Nhật Long của nhà họ Phạm.
Lúc đầu khi Phạm Nhật Long lái xe tăng đến dưới công ty, nếu như không phải ông ngoại tới giải vây, Lâm Thiên căn bản không thể đấu lại Phạm Nhật Long.
Phạm Nhật Long là đối thủ lớn tiếp theo mà Lâm Thiên phải đối phó.
Tỉnh thành, là mục tiêu chinh phục tiếp theo của Lâm Thiên.


Bình Luận (0)
Comment