Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 243



Oanh.
Đúng lúc này, chiếc Ferrari kia đột nhiên bốc cháy.
“Không xong rồi, có xe đã phát nổ.

Mọi người nhanh chóng lùi về phía sau.”
Những người vây xem thấy như vậy, đều lui về phía sau.
“Không xong rồi.

Trên xe vẫn còn người.” Lâm Thiên thầm nghĩ không ổn.
“Thạch Hàn, Độc Nha, chúng ta tới đó xem.”
Anh cùng Thạch Hàn và Đọc Nha trực tiếp đi tới chỗ chiếc Ferrari kia.
“Này.

Các người mau quay lại.

Xe này có thể nổ bất cứ lúc nào.” Một người tốt bụng hướng về phía họ hô to.
Nhưng mà anh cũng không quay đầu lại.

Đi đến phía trước chiếc Ferrari.
Trong buồng lái là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc thời thượng, nhưng mà sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.
“Cô gái, hiện tại cô cảm thấy thế nào?” Lâm Thiên liền hỏi.
“Cầu xin các anh mau cứu tôi.” Cô ta khóc nức nở không ngừng cầu cứu.
Tai nạn, xe lại đang bốc cháy có thể nổ bất cứ lúc nào, chỉ sợ khó có thể chịu đựng được.
“Chúng tôi chính là tới cứu cô, cô chờ một chút.” Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, anh quay đầu về phía Thạch Hàn cùng với Độc Nha, nói: “Hai cậu nhìn xem có thể hỗ trợ được gì không.”
Thạch Hãn xem xét một chút sau đó nói: “Anh Thiên, cô ấy bị kẹt chân vào buồng lái, tôi có thể thử xem có thể mở được cửa ra không.”
“Vậy cậu nhanh thử xem, chưa biết khi nào xe nổ, nhanh một chút.” Sắc mặt Lâm Thiên nặng nề.
Thạch Hàn gật đầu, sau đó nhanh chóng tiến lên dùng sức cạy cửa buồng lái.
“Thạch Hàn, tôi cũng giúp một tay.” Độc Nha cũng nhanh chóng chạy tới hỗ trợ.
“Dùng sức.”
Hai người cắn răng dùng sức kéo.
Nhưng cửa xe biến dạng không hề dịch chuyển.
Tuy sức lực của hai người bọn họ lớn, nhưng loại tình huống như vậy chỉ có máy móc chuyên nghiệp mới có thể giải quyết được, người bình thường căn bản không làm được.
“Lại lần nữa.” Hai người tiếp tục dùng sức.
“Phanh.”
Đúng lúc này, động cơ xe bên cạnh đột nhiên phát nổ, ngọn lửa cũng bùng lên dữ dội hơn.
Chỉ vài phút đồng hồ nữa thôi, buồng điều khiển sẽ bị thiêu cháy, cũng có thể dẫn tới nổ bất cứ lúc nào.
“Các anh mau chạy đi, xe có thể nổ bất cứ lúc nào.

Các anh không thể cứu được đâu.” Cô ta cắn răng, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
Tuy cô ta rất muốn sống, nhưng biết sức người căn bản không có khả năng cứu được mình, không thể làm liên lụy tới ba người họ chết cùng với mình.
Lâm Thiên nhìn thoáng qua tình hình đám cháy, sau đó kiên nghị nói: “Chưa đến phút cuối cùng, chúng ta sẽ không bỏ cuộc.”
Sau khi nói xong anh cũng đồng thời xông lên, giúp đỡ Thạch Hàn và Độc Nha.
Xa xa mấy người vây xem sau khi thấy một màn như vậy, cũng không khỏi tán thưởng.
“Ba người này vì cứu một người xa lạ mà không tiếc thân mình.”
“Hy vọng bọn họ đều bình an.”
“Đúng vậy, hy vọng bọn họ có thể thành công, không xảy ra chuyện gì.”
Rất nhiều người đều cầu nguyện cho nhóm người Lâm Thiên, tất cả mọi người đều toát mồ hôi khi chứng kiến cảnh này, ba người họ đều không màng sống chết khiến người khác cảm động.
“Dùng sức.” Lâm Thiên nghiến răng kêu to.
“A a a.”
Ba người đồng thời hét lên, bởi vì dùng nhiều sức nên gân xanh trên trán họ nổi lên, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Ba người dùng hết sức lực mà kéo, cuối cùng cửa xe cũng chậm rãi mở ra.
“Tốt lắm.


Nhanh chóng đưa người ra ngoài.”
Bọn họ nhanh chóng kéo người phía trong ra, sau đó chạy ra khỏi hiện trường tai nạn.
Sau khi chạy được vài mét.
“Oanh.”
Chiếc Ferrari kia lập tức phát nổ.
Bọn họ đặt cô gái nằm xuống bên cạnh, sau đó ngồi bệt xuống dưới đất, thở dốc.
“Thành công rồi.”
Mọi người đứng vây xung quanh, tất cả đều vỗ tay hoan hô, bởi vì hành động dũng cảm của ba người họ.
Cô gái được cứu sống cũng cảm đông mà bật khóc.
“Các ơn các anh, thật sự cảm ơn các anh, nếu không có các anh, có lẽ lúc này đã chết.” Cô gái bật khóc liên tục cảm ơn.
“Gặp chuyện nguy hiểm ra tay giúp đỡ, không có gì, cô an toàn là được.” Lâm Thiên liền nở một nụ cười.
Có thể thành công cứu được một mạng sống, bất luận như thế nào, trong lòng anh đều cảm thấy vô cùng vui mừng.
Lúc này xe cứu thương và xe cảnh sát cũng tới nơi.
“Có tiếng xe cảnh sát, sao vẫn chưa tới?” Lâm Thiên nhíu mày.
“Anh Thiên, có mấy người lần chiếm làn xe ưu tiên, chặn xe cứu thương lại.” Thạch Hàn nói.
“Đúng là khốn nạn.

Ngay lúc này mà cũng chắn đường.” Lâm Thiên nhíu mày.
Ngừng một chút, Lâm Thiên liền phân phó: “Thạch Hàn, Độc Nha, hai người đi đến nói mấy chiếc xe đang chặn đường ưu tiên, tất cả đều phải tránh ra để xe cứu thương có thể tiến vào.”
“Không thành vấn đề.”
Thạch Hàn và Độc Nha gật đầu, sau đó liền rời đi.
“Đúng, nhanh đem những chiếc xe đó dẹp qua một bên.”
Hai người họ dẫn đầu, những người vây quanh đó cũng theo sau.
Trước tình huống như vậy, những người lấn chiếm làn đường ưu tiên ngay cả thở cũng không dám, sợ chọc giận tới nhiều người, bị những người này xông lên đánh.
Rất nhanh đường đã được thông, xe cứu thương chạy tới, những người bị thương đều được đưa lên xe.
Lâm Thiên cũng giúp đỡ các nhân viên y tế đưa cô gái mà bọn họ cứu ra lên xe cứu thương.
“Không có việc gì thì cố gắng dưỡng thương cho tốt.” Anh mỉm cười nói với cô ấy.
“Tôi là Nguyên Linh, có thể nói cho tôi biết, tên anh là gì không?” Nguyên Linh nhìn anh hỏi.
“Tên tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên nói ra tên mình.
“Lâm Thiên, cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng, nếu có thể, mong anh để lại số điện thoại, tôi sẽ cảm tạ anh.” Vẻ mặt cô ta vô cùng thành khẩn.
“Số điện thoại sẽ không để lại, tôi cứu cô không phải vì muốn được cảm ơn.” Anh nói.
Sau khi nói xong, anh trực tiếp xoay người rời đi.
“Lâm Thiên, cảm ơn anh, tôi nợ anh một ân tình, về sau nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp nói.” Cô hướng về phía anh hét lớn.

Sau khi xe cứu thương rời đi, hơn một tiếng sau, hiện trường được dọn sạch.

Đường lại khôi phục như bình thường.
Lâm Thiên nhanh chóng lái xe đi tiếp.
Thành phố Tỉnh Xuyên, cũng là trung tâm kinh tế văn hóa, khu phía Tây Nam, là thành phố có kinh tế phát triển nhất.
Công ty Tỉnh Xuyên nằm trên một khu đất đắt đỏ.
Mục đích của Lâm Thiên tới đây, cũng chính là đi đến nơi này.
Theo như tin tức của anh, trận đấu quyền Anh ngầm sẽ diện ra vào tối nay, cho nên Lâm Thanh liền đến thẳng địa điểm tổ chức thi đấu chính là huyện Vĩnh Thanh.
Huyện Vĩnh Thanh cách trung tâm thành phố chỉ 5 cây số, đây là một huyện nhỏ, đi đến đây cũng chỉ có duy nhất một con đường.
Ngầm tổ chức trận đấu quyền Anh ở đây cũng có thể đoán được lí do vì sao, bởi vì nơi này xa xôi hẻo lánh.
Khi đến nơi, đã là hơn bốn giờ chiều.
Bởi vì trận đấu quyền Anh, cả huyện đều trở nên tấp nập, náo nhiệt khác thường.
Ba người Lâm Thiên đã sớm đói bụng, nhanh chóng tìm một nhà hàng để ăn cơm, đồng thời ở chỗ ông chủ nghe ngóng được cụ thể nơi diễn ra thi đấu.
Bên trong nhà hàng sớm đã có rất nhiều khách, phần lớn đều vừa ăn cơm vừa tán gẫu chuyện thi đấu.
Lúc này, đột nhiên có mười mấy người từ bên ngoài tiến vào, đi đầu là một chàng trai tóc húi cua.
“Là cậu chủ Chu.
Mọi người nghe thấy ba chữ “Cậu chủ Chu” này, mặt lập tức biến sắc.
Cậu chủ Chu để tóc húi cua, hời hợt mà phun ra hai chữ.
“Dọn dẹp.”
Hai người đi theo phía sau cậu ta gật đầu sau đó trực tiếp tiến lên nói: “ Cậu chủ Chu dùng cơm, chỉ nhân viên phục vụ được ở lại còn những người khác mau cút đi.”
“Đi nhanh đi.

Chạy nhanh đi.”
Những người ở đó đều hoảng sợ đứng dậy, chạy ra bên ngoài.
“Anh Thiên, chúng ta có đi không?”
Thạch Hàn và Độc Nha nhìn Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười: “Đi sao? Chúng ta đói bụng, đồ ăn đã dọn lên, vì sao chúng ta phải đi?”
Vốn dĩ đã xuất phát từ sáng sớm, bởi vì sự cố phát sinh khi tới nơi cũng đã hơn ba giờ chiều.


Bình Luận (0)
Comment