Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 276.3 - Chương 276.278

276: Chỗ Tựa Vững Chắc Của Ông Ngoại


"Anh Lâm Thiên, anh có thích dòng sản phẩm đồng hồ Vacheron Constantin này không? Giá của nó là 700 triệu đồng."
"Còn có dòng đồng hồ của Patek Philippe này có giá là 750 triệu đồng, hay là dòng đồng hồ Rolex có giá là 800 triệu, đây là những chiếc đồng hồ nổi tiếng với thiết kế rất đẹp, sang trọng và rất được mọi người ưa chuộng."
Cô nhân viên tóc dài vừa nói, vừa cẩn thận lấy ra ba chiếc đồng hồ cho anh xem.
Lâm Thiên lắc đầu, cảm thấy không vừa ý.
"Thưa anh, anh đang cảm thấy những sản phẩm này đắt sao? Nếu như anh cảm thấy những chiếc này đắt, chúng tôi vẫn còn những sản phẩm có giá chỉ hơn 100 triệu.

Anh có muốn xem qua không."
"Ý của tôi là, hơn 700 triệu là quá rẻ, cửa hàng còn loại nào đắt hơn không?"
Sau khi nghe vậy, cô nhân viên tóc dài của cửa hàng không khỏi kinh ngạc, thở dài, trong đầu cô nghĩ: “Hơn 700 triệu một chiếc đồng hồ vẫn cho là quá rẻ? Khẩu khí lớn như vậy, đây chắc là người có tiền lớn?”
“Anh Lâm Thiên, anh muốn một chiếc đồng hồ như thế nào ạ? Anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ lấy giúp anh.” Cô nhân viên tóc dài hỏi Lâm Thiên.
“Cô giúp tôi lấy cái đắt nhất ở cửa hàng này, tôi muốn xem thử.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Như vậy đi, tôi sẽ lấy cho anh xem bảo bối của cửa hàng, xin anh chờ tôi một chút.” Cô nhân tóc dài mỉm cười.
Ngay sau đó, cô nhân viên tóc dài của cửa hàng liền mang tới một chiếc đồng hồ đeo tay.
"Thưa anh, đây là chiếc đồng hồ dòng Omega Die Fei, giá trị của nó là 15 tỷ, được làm từ vàng trắng và kim cương, là báu vật cực quý của cửa hàng chúng tôi.

Những viên kim cương trên chiếc đồng hồ này đều là kim cương cao cấp nhất được các nghệ nhân nổi tiếng tỉ mỉ chạm khắc.

Đây cũng là dòng đồng hồ đắt nhất hiện nay." Cô nhân viên tóc dài giới thiệu.
Bởi vì đây là báu vật rất quý của cửa hàng, nên mấy nhân viên bán hàng của cửa hàng đều đưa mắt chú ý theo dõi.
Thậm chí có một vài khách hàng trong cửa hàng cũng chạy đến.

Muốn xem vẻ đẹp và sự tinh tế của chiếc đồng hồ này.
“15 tỷ?” Lâm Thiên vừa nhìn đồng hồ, vừa lẩm nhẩm.
“Thưa anh, đây là dòng đồng hồ đắt nhất của cửa hàng chúng tôi, nếu anh nghĩ dòng sản phẩm này đắt thì ở cửa hàng chúng tôi vẫn còn có những chiếc đồng hồ giá khoảng 3-4 tỷ.” Cô nhân viên tóc dài vui vẻ tư vấn.
Xét cho cùng, với số tiền 15 tỷ cũng đủ để mua một chiếc xe thể thao cực tốt, cô nhân viên thấy Lâm Thiên ăn mặc đẹp, lại rất sang trọng, nhưng không phải người có thể tùy ý bỏ ra 15 tỷ để mua đồng hồ.

“Không cần, chỉ là 15 tỷ, tôi lấy nó, cô hãy giúp tôi quẹt thẻ.” Lâm thiên vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ.
“Thưa anh, anh… anh có chắc không?” Cô nhân viên tóc dài ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên.
“Tôi chắc chắn, ngoài ra, khi quẹt thẻ, cô có thể giúp tôi kiểm tra lại, số dư còn lại trong thẻ của tôi là bao nhiêu.” Lâm Thiên nói.
“Vâng, thưa anh! Mời anh đi theo tôi.” Sau khi cô nhân viên xinh đẹp gật đầu, cô ta liền dẫn Lâm Thiên đến quầy thanh toán ở bên cạnh.
“Lê Minh này, trước tiên hãy giúp tôi kiểm tra số dư tài khoản trong thẻ ngân hàng của khách hàng này.” Cô nhân viên tóc dài đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.
"Dạ."
Sau khi nhân viên thu ngân gật đầu đồng ý, cô ta cầm lấy thẻ, quẹt thẻ để kiểm tra số dư cho Lâm Thiên.
Tuy nhiên, khi cô ta nhìn thấy số dư của Lâm Thiên, cô ta kinh ngạc, choáng váng, mắt cô ta dường như mờ đi, dường như cô ta không thể nói ra được số dư.
"Lê Minh? Lê Minh? Sao cô lại ngây người ra như vậy? Số dư là bao nhiêu cô nói cho khách hàng biết đi chứ!" Cô nhân viên tóc dài vẻ mặt vô cùng nghi ngờ hỏi.
Ngay sau đó, cô nhân viên tóc dài đến trước màn hình máy tính kiểm tra số dư tài khoản đọc: "18967231123138 đồng, mười bốn chữ số! Gần 19 nghìn tỷ Việt Nam đồng, trời ơi!"
Sau khi cô nhân viên bán hàng tóc dài đọc số dư tài khoản của Lâm Thiên, cô ta không khỏi thốt lên sự kinh ngạc.
Cô nhân viên tóc dài khẳng định đây chắc chắn là số dư lớn nhất mà cô được tận mắt nhìn thấy, chỉ nhìn những con số này trên màn hình thôi cũng khiến tim cô đập nhanh hơn!
"Cái gì? 19 nghìn tỷ?"
Dù là nhân viên hay khách hàng trong cửa hàng, họ đều lắng nghe và bị sốc khi nghe những gì cô nhân viên tóc dài của cửa hàng thốt lên.
Trời ơi, đây là một con số lớn khủng khiếp.

Nó khiến cả nhân viên và khách hàng đều bàn tán xôn xao.
Trong thẻ có 19 nghìn tỷ tiền mặt, tức là tài sản ít nhất cũng phải là vài ba chục nghìn tỷ.

Đây là số tài khoản mà ai ai cũng ao ước.
"Đây là ai mà lại có khối tài sản lớn đến vậy!"
"Ừ, không biết đây là con của đại gia nào, có thể có 19 nghìn tỷ tiền trong thẻ, thật khiến người ta phải kinh ngạc!"
Cả nhân viên và khách hàng trong cửa hàng đều không thể không bàn tán điều này, khi có người có thể mua một chiếc đồng hồ 15 tỷ, và trong thẻ còn có một khối tài sản mà ai cũng mơ ước.
Khi họ quay lại nhìn Lâm Thiên, ánh mắt của họ đều có sự thay đổi, trong mắt họ hiện lên là sự kính nể đối với anh.
“Làm sao có thể là anh ta,… trông anh ta rất giống với người khách hàng lúc nãy vậy?” Cô nhân viên tóc ngắn đã từng tiếp đón Lâm Thiên trước đó, kinh ngạc nhìn Lâm Thiên.
“Không, không, chắc chắn mình nhận lầm người, không phải anh ta!” Cô nhân viên tóc ngắn nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
"Anh Lâm Thiên, anh đã thanh toán thành công chiếc đồng hồ này.

Đây là thẻ của anh, xin gửi lại."
Cô nhân viên tóc dài trả lại thẻ và biên lai cho Lâm Thiên bằng cả hai tay một cách cẩn thận, sau đó cảm ơn anh đã mua hàng.

Đôi bàn tay trắng trẻo của cô ta có chút run lên.
Ngay sau đó, cô ta hỏi:
"Anh Lâm Thiên, chiếc đồng hồ này anh muốn đóng gói làm quà hay anh sẽ đeo?"
“Tôi sẽ đeo.” Lâm Thiên hờ hững đáp.
“Được rồi, anh Lâm Thiên, nếu anh không chê thì tôi sẽ giúp anh đeo nó.” Cô nhân viên tóc dài mỉm cười.
"Được thôi."
Lâm Thiên duỗi cánh tay trái ra trước mặt cô.
Cô nhân viên tóc dài cúi đầu cẩn thận đeo chiếc đồng hồ lên tay Lâm Thiên.
Sau khi đeo nó.
“Rất đẹp.” Lâm Thiên rất hài lòng gật đầu nói.
Mặc dù Lâm Thiên không hiểu về đồng hồ, nhưng chiếc đồng hồ này trông rất đẹp và tinh tế.
Ngay sau đó, Lâm Thiên ngẩng đầu mắt nhìn về phía cô nhân viên tóc ngắn bên cạnh.
“Cô, lại đây!” Lâm Thiên nhìn cô vẫy tay nói.
Cô nhân viên tóc ngắn ngoan ngoãn đi tới.
"Cô còn nhớ tôi không? Vừa rồi tôi đã đến cửa hàng này của các cô.

Cô còn nhớ tôi không?" Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Thật sự… thật sự là anh!” Cô nhân viên tóc ngắn sợ tới mức sắc mặt biến đổi trầm trọng, nếu không phải là vì bản thân đang vịn vào quầy tính tiền thì cô đã ngất đi rồi.
Trời đất, sao người mà cô đã chế nhạo trước đây hóa ra lại là một người có số dư tài khoản đáng sợ như vậy.

người có 19 nghìn tỷ sao lại là anh ta chứ.
"Tôi hy vọng sau này cô sẽ không đánh giá mọi người qua vẻ bề ngoài của họ.

Cô hiểu chứ?"
Lâm Thiên nói xong, dưới ánh mắt ngưỡng mộ và kính nể của mọi người ở trong cửa hàng anh xoay người rời đi.
Đối với loại người này, Lâm Thiên không thừa hơi để nói chuyện vô nghĩa với cô ta.
...
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, cả người của Lâm Thiên như sáng bừng lên.

Nhìn chiếc đồng hồ mới mua, bây giờ mới là hai giờ chiều.

Vẫn còn ba tiếng nữa mới đến tan ca lúc năm giờ của công ty.
Lâm Thiên quyết định tùy ý lái xe đi dạo quanh thành phố một vòng, sau đó mới trở về công ty.
"Bùm!"
Một tiếng động đột ngột vang lên, tiếp theo là một chiếc Bugatti Veyron chạy qua bên trái xe Lâm Thiên.
"Đây là xe của Phạm Nhật Long!"
Lâm Thiên chỉ kịp nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc xe đó vì anh nhớ biển số xe, chiếc Bugatti Veyron này chính xác là của Phạm Nhật Long!
Khi Phạm Nhật Long bắt đầu đến đến thành phố Bảo Thạnh này, anh đã lái chiếc xe này, vậy nên Lâm Thiên nhớ rõ biển số xe.
"Phạm Nhật Long, tại sao lại có mặt ở đây?"
Lâm Thiên chăm chú nhìn chằm chằm phía sau chiếc Bugatti Veyron này.
Ngay sau đó chiếc Bugatti Veyron này đã biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Thiên.
Nhắc đến Phạm Nhật Long, nó giống như một rào cản trong lòng Lâm Vân.
Anh ta là cháu đích tôn của con trưởng nhà họ Phạm, cũng là người nối dõi của nhà họ Phạm, đã từng là thành viên của Đội đặc nhiệm Gia Long, là một trung tá trẻ đang ở độ tuổi 20 tràn đầy sức sống.

Anh ta đã từng giành chức vô địch Giải đấu lớn cấp Quân khu trong cuộc đấu võ.

Anh ta giống như là người do được đế phái xuống.
Tuy nhiên, anh ta cũng là kẻ thù cũ của Lâm Thiên.
Lần trước ở thành phố Bảo Thạnh, hắn đã bắt Lâm Thiên phải quỳ xuống, đến bây giờ Lâm Thiên đều nhớ như in tất cả mọi chuyện.
Trước khi Lâm Thiên lái xe về phía trước.

Anh thầm thề rằng sẽ một ngày nào đó, nhất định có một ngày anh sẽ đem hắn ném xuống đất và giẫm nát hắn.
“Phạm Nhật Long, tôi tin rằng chúng ta sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi.” Lâm Thiên lẩm bẩm với đôi mắt hơi nhíu lại.
...
Sau khi Lâm Thiên lái xe đi dạo xung quanh một vòng, anh liền quay trở lại công ty.
Năm giờ chiều, Lâm Thiên ngồi trên chiếc xe Bentley của ông ngoại, cùng ông ngoại ra ngoài.
Bên trong xe Bentley.
“Lâm Thiên, thời gian này ở Kim Đô cháu đã quen với cuộc sống ở đây chưa?” Ông ngoại hỏi thăm anh.
"Không tệ, thưa ông.

Kim Đô quả thực là thành phố phát triển thịnh vượng hơn nhiều so với thành phố Bảo Thạnh.

Không hổ danh là khu trung tâm kinh tế lớn nhất của khu vực phía Tây Nam." Lâm Thiên nói.
"Nghe nói gần đây cháu đang ở khách sạn.

Như vậy không được hợp lý lắm.

Ông đã cho người sắp xếp một biệt thự cho cháu ở.

Đây là chìa khóa.

Địa chỉ ở bờ Bắc Hồ, tựa núi nhìn sông, điều kiện cực kì tốt.

Ông ngoại vừa nói vừa lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Thiên.
“Cảm ơn ông ngoại.” Lâm Thiên cười nhận lấy chùm chìa khóa từ tay ông.
“Ngoài ra, ông còn chuẩn bị cho cháu một chiếc xe thể thao khác, những người trẻ tuổi như cháu, chắc chắn sẽ rất thích chiếc xe này.” Ông ngoại lại lấy ra một chùm chìa khóa, đưa cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên cầm lấy chìa khóa ông đưa xem qua.

Đây là logo của xe Porsche.
"Chiếc Porsche 918 này được sản xuất giới hạn 918 chiếc trên thế giới.

Trong nước chỉ có tất cả là 10 chiếc.

Lúc đầu ông mua để sưu tập nhưng giờ muốn mua chiếc xe này cũng khó mua nếu không có địa chỉ uy tín.

Giá của chiếc xe trên thị trường đồ cũ trong nước cũng trên dưới 150 tỉ.

” Ông ngoại nói.
“Cảm ơn ông nội.” Lâm Thiên cười cảm ơn về những món quà của ông.
Lâm Thiên biết, một chiếc xe thể thao càng đắt tiền thì càng khó mua.

Bởi vì chúng đều có giới hạn, chúng thường là vô giá, nhiều khi có tiền mà không mua được.
"Bây giờ, để ông nói cho cháu biết về người mà chúng ta sẽ gặp hôm nay.

Ông ấy là Ngô Quốc Hùng.

Ông ấy là bạn của ông, từng là trung tướng trong quân khu.

Hiện tại ông ấy đã nghỉ hưu ở Kim Đô vì tuổi đã già.

Tuy nhiên, tiếng tăm của ông ấy vẫn có ảnh hưởng lớn trong quân khu.

Ông cùng một người bạn, trong những năm qua đều dựa vào sự giúp đỡ của ông ấy.” Ông ngoại nói.
“Ông ngoại, ông và ông Ngô này có quan hệ như thế nào ạ?” Lâm Thiên nghi ngờ hỏi.
Theo quan điểm của Lâm Thiên, vì ông Ngô này đã sẵn sàng vì ông ngoại nguyện làm chỗ tựa vững chắc cho ông ngoại thì quan hệ của hai người chắc chắn rất thân thiết.
Ông ngoại cười và nói: "Bà ngoại đã mất của cháu mang họ Ngô, cháu đã hiểu chưa?"
"Bà ngoại họ Ngô? Ông ngoại này, vậy người cùng nhà họ Ngô là quan hệ thông gia." Lâm Thiên đột nhiên hiểu ra.
Ông ngoại gật đầu: "Đúng vậy, ông là em rể của Ngô Quốc Hùng."
Ngừng một chút, ông ngoại tiếp tục nói:
"Theo kinh nghiệm của bản thân bao nhiêu năm qua, ông đã biết tầm quan trọng của việc kết thông gia , nếu không có thông gia, thì tập đoàn Tỉnh Xuyên chắc chắn sẽ không thể đạt được sự phát triển như ngày hôm nay.

Vì vậy, ngay từ đầu ông đã không đồng ý việc kết hôn của bố mẹ cháu, ta hy vọng mẹ cháu có thể cùng con trai của tập đoàn nào đó kết hôn, nhưng ta cũng không thể ép buộc con gái mình."
Ngay sau đó, ông ngoại nhìn về phía Lâm Thiên và hỏi anh với một nụ cười:
"Lâm Thiên này, cháu có muốn để ông làm người mai mối không? Trong lòng ông đã tìm được người thích hợp cho cháu rồi."

277: Gặp Lại Ông Ngô Quốc Hùng


“Kết hôn sao? Ông đừng lấy chuyện ấy ra trêu cháu nữa, cháu đã có bạn gái rồi, chuyện này không thích hợp cho lắm ông ạ.” Lâm Thiên cười nhẹ một tiếng đáp.

Lâm Thiên cũng không ngờ ông ngoại lại đột nhiên nhắc tới những chuyện như thế này, trong lòng cũng có đôi chút không vui.

"Cháu cũng đừng vội từ chối như vậy. Kết thông gia sẽ có thể nâng cao thực lực và địa vị của cháu, cháu sẽ có chỗ dựa vững chắc. Bây giờ, ông cũng không ép buộc cháu, nhưng cháu có thể suy nghĩ lại rồi liên lạc với cô ấy trước, có thể cùng cô ấy uống trà, nói chuyện một chút, hai đứa biết đâu lại thấy hợp. Cô ấy tên Bạch Phú Mỹ là cô gái có vẻ đẹp nổi tiếng ở Kim Đô này, cô ấy thật sự rất đẹp. Ông nghĩ cháu nên gặp cô ấy." Ông ngoại cười tủm tỉm nói.

“Ông ngoại, chuyện này để sau hãy nói.” Lâm Thiên chỉ có thể ngượng ngùng và lúng túng nói.

“Haha, được rồi.” Ông nội cười và không nói gì thêm.

"Mà này, Lâm Thiên, liên quan đến Lê Văn Hải, nó hiện tại đã bị ông đuổi khỏi công ty và sau này sẽ không được vào làm việc ở tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa. Nó sẽ không còn có thể uy hiếp hay đe dọa gì đến cháu nữa, ông hy vọng cháu không nên tiếp tục tìm nó, như vậy cháu chỉ là tự chuốc lấy phiền phức thôi. Bất kể thế nào, nó cũng là cháu nội ruột của ông. Số tiền ông đưa cho nó đủ để nó sống cả đời này.” Ông Lê nghiêm túc nói.

“Vâng, thưa ông ngoại.” Lâm Thiên gật đầu đáp.

Vốn dĩ trong đầu Lâm Thiên còn đang nghĩ đến việc nên xử lý tên lên Văn Hải như thế nào, nhưng khi ông ngoại đã nói như vậy, Lâm Thiên liền từ bỏ ý định này.

...

Chiếc xe Bentley vẫn cứ chạy. Cuối cùng họ cũng đã đến một biệt thự nằm trên đỉnh đồi ở ngoại thành, cách thành phố cũng không xa lắm, còn có hai tên lính canh mặc quân phục gác cầm súng ở hai bên cổng.

Sau khi xuống xe, một ông già mặc bộ đồ kaki với râu tóc đã bạc trắng

đang đứng ở cửa vui vẻ chào đón chúng tôi.

Vị này tuy đã lớn tuổi nhưng lại toát ra khí chất rất đặc biệt, khí chất này của ông chắc chắn chỉ có người giữ chức vụ cao, và giàu có mới có được.

Lâm Thiên đoán rằng ông ấy chắc chắn là ông Ngô Quốc Thiên mà ông nội đã nhắc đến trên xe.

“Lão Lê này, mấy ngày nay tinh thần của ông trông rất tốt.” Ông Ngô vừa nói vừa cười đi tới.

“Lão Ngô, tinh thần của ông cũng không tệ .” Ông Lê cười đáp.

"Lão Lê, vị trẻ tuổi này là... Là Lâm Thiên cháu của ông, đúng không?" Ông Ngô nhìn Lâm Thiên.

“Không sai.” Lê Chí Thành gật đầu.

“Con chào ông, con rất vui khi được gặp ông. Ông ngoại đã kể về ông cho cháu nghe, con rất kính nể.” Lâm Thiên lễ phép chào.

“Lâm Thiên này, ông ngoại cháu trước mặt ta cũng thường khen cháu, nói cháu có đầu óc làm việc, nói cháu là người thông minh lại có tài.” Ông Ngô cười nói.

“Ông đã quá lời rồi, những người trẻ tuổi như cháu có rất nhiều, cháu còn rất chuyên cần cần ông và ông ngoại chỉ bảo mới có thể làm tốt hơn.” Lâm Thiên tỏ khiêm tốn đáp lại.

“Chà, thằng bé không kiêu ngạo cũng không quá hấp tấp, ăn nói rõ ràng, thẳng thắn, cháu chính là một nhân tài!” Ông Ngô hài lòng gật đầu.

Dưới sự đón tiếp nồng nhiệt của ông Ngô, Lâm Thiên và ông ngoại bước vào căn biệt thự.

Trong phòng khách có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, cô ấy mặc bộ áo khoác da, cô ấy có làn da trắng nõn, trông cô ấy tuyệt đẹp, nhưng nhìn qua có chút phóng khoáng không bị trói buộc.

“Ngọc Huyền, cháu hãy đến chào hỏi khách đi.” Ông Ngô nhìn Ngọc Huyền và nói.

“Ông ơi, đây không phải là cháu ngoại của ông ngoại Lê sao? Nhìn qua cũng không thấy có một ưu điểm đặc biệt nào, sao phải gặp mặt.” Ngô Ngọc Huyền miệng lẩm bẩm, tay thì vẫn lướt điện thoại.

“Cái con nhỏ này, thật mất lịch sự.” Ông Ngô thở dài một hơi.

“Ông Ngô, cháu hiểu mà, con gái thấy người lạ là thường như vậy. Vẫn là nên để cháu đến làm quen với cô ấy.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên từ từ bước đến chỗ của Ngô Ngọc Huyền.

"Xin chào, tên tôi là Lâm Thiên."

Lâm Thiên vừa nói vừa mỉm cười thân thiện chào hỏi. Anh đưa tay ra một cách lịch sự.

Ngô Ngọc Huyền ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Thiên, sau đó nói:

"Tôi là Ngô Ngọc Huyền." Ngọc Huyền trả lời cho có.

Nói xong, Ngô ngọc Huyền lại cúi đầu tiếp tục chú ý vào chiếc điện thoại mà không quan tâm mọi người xung quanh, cũng không có ý định đưa tay ra, và bắt tay với Lâm Thiên.



Lâm Thiên chỉ có thể mỉm cười thu tay về.

“Lâm Thiên, cháu gái của ta có tính khí là như vậy, đối với cháu thật là thất lễ, mong cháu bỏ quá cho nó.” Ông Ngô ngại ngùng nói.

“Không sao ạ, cháu cảm thấy cô ấy khá là cá tính.” Lâm Thiên cười nói.

“Ông ơi, cháu đã hẹn với một người bạn cùng ăn tối, và cháu đi trước đây, cháu sẽ về sớm ông ạ.” Ngô Ngọc Huyền vừa nói vừa đứng dậy và bước ra ngoài.

“Hôm nay nhà mình có khách, ăn xong thì cháu có thể đi.” Ông Ngô nhắc nhở Ngọc Huyền.

"Ầm!"

Ông Ngô Vừa nói dứt lời, cửa đã đóng sầm lại và Ngô Tử Huyền đã bước ra khỏi biệt thự.

“Đứa nhỏ này, thật là không ai có thể quản nổi.” Ông Ngô gượng cười để lộ vẻ mặt có chút buồn.

"Kệ nó, để nó ra ngoài ăn, chúng ta cũng ăn cơm thôi!"

Ông Ngô mời Lâm Thiên và ông Lê Chí Thành cùng đi ăn tối.

...

Trên bàn ăn. Ông Ngô và Ông Lê đang thảo luận về tình hình tập đoàn gần đây.

Trong giới kinh doanh, tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn gia đình họ Phạm, gần đây đã có thay đổi, đã đối đầu ngày càng gay gắt, và đã có rất nhiều cuộc chiến công khai và bí mật xảy ra.

Ở phương diện khác, trong quân đội, lực lượng của ông Ngô và lực lượng của Phạm gia xảy ra đấu công khai và bí mật.

Tuy nhiên, chênh lệch sức mạnh giữa hai bên không có sự chênh lệch lớn, vậy nên rất khó phân biệt cao thấp.

Sau bữa ăn này, Lâm Vân và ông Ngô cũng coi như là quen biết nhau, ông Ngô cũng để lại số điện thoại cá nhân của mình cho Lâm Thiên.

Khi Lâm Thiên và Lê Chí Trung rời khỏi biệt thự của ông Ngô, cũng đã hơn tám giờ tối.

Chiếc xe Bentley của ông ngoại đưa Lâm Thiên về thẳng đến biệt thự bên bờ hồ Hồ Bắc, căn biệt thự mà ông nội ban ngày đã nói tặng cho Lâm Thiên.

Căn biệt thự được xây dựng trên bờ hồ Hồ Bắc, tựa núi nhìn sông, đây quả là một môi trường lí tưởng.

Đây là căn biệt thự đơn lập, căn biệt thự rất rộng, có sân vườn, có hồ bơi rộng, gara ô tô,… Tất cả đều có. Đó là căn nhà đầy đủ tiện nghi.

Hơn nữa, chiếc xe Porsche 918 giới hạn mà ông ngoại tặng cho Lâm Thiên. Cũng đã đỗ trong gara của biệt thự.

Dù sao, Tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng làm giàu nhờ việc tạo ra những ngôi nhà như vậy, họ tạo ra những khu nhà cao cấp để bán cho người khác. Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi ông ngoại lại xây cho anh một dinh thự như vậy.

Lâm Thiên đi xung quanh biệt thự mất hai mươi phút, vẫn chưa khám phá hết căn biệt thự của mình.

Lâm Thiên mệt mỏi nằm trên ghế bên hồ bơi, nhìn bầu trời đêm đầy sao, không khỏi thở dài:

"Biệt thự như vậy mới được gọi ngôi nhà cao cấp."

Thành thật mà nói, trong đời Lâm Thiên anh chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà điều kiện tốt đến như vậy.

Lâm Thiên nằm trên ghế, nhớ lại chuyện mấy tháng đã qua, vẫn có cảm giác mơ màng.

Mấy tháng trước, bản thân vẫn là một cậu bé nghèo không có gì chỉ có hai bàn tay trắng, thuộc thế hệ nghèo hèn, những tên cậy có chút tiền có thể tùy ý bắt nạt anh , anh không còn cách nào khác có thể phản kháng, chỉ đành phải chịu đựng.

Vào thời điểm đó, thức ăn, nhà ở và đồ dùng của Lâm Thiên đều là những thứ tồi tệ nhất.

Và bây giờ, Lâm Thiên có tất cả tiền bạc, nhan sắc, quyền lực, xe sang, nhà đẹp, anh không thiếu một thứ gì, không hề thua kém ai.Nhìn lại thì thật đáng xấu hổ. Cuộc đời đôi khi là một vở kịch. Và chúng ta cũng không hề biết vở kịch đó sẽ kết thúc ra sao?

“Căn biệt thự lớn như vậy, mà chỉ ở một mình thì quả thật rất cô đơn." Lâm Thiên thở dài.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.

Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, đó là cuộc gọi từ tên mập là người bạn tốt của anh gọi.

“A lô, mập à.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.



“Anh thiên này, anh đoán xem em đã nhìn thấy ai trong phòng phát sóng trực tiếp trên tiktok!” Tên mập trông rất phấn khích.

“Ai vậy?” Lâm Thiên nghi ngờ hỏi.

Lâm Thiên không xem phát trực tiếp trên tiktok nhiều. Nhưng anh biết khi tên mập cảm thấy chán nản đều thích xem các livestream phát sóng trực tiếp trên tiktok.

"Em đã thấy Tô Uyên! Bài hát gần đây "Fake Love Comes True" của cô ấy đã trở nên rất nổi tiếng, cô ấy hiện đang thử nó tại phòng phát sóng trực tiếp." Tên mập hào hứng nói.

“Ồ?” Lâm Thiên cũng có chút kinh ngạc.

"Anh Thiên, anh mau lên xem phát trực tiếp trong Live tiếp theo trên tiktok. Anh mau xem đi."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm lập tức tải xuống ứng dụng tik tok và tìm kiếm Tô Uyên.

Quả nhiên, tìm thấy một tài khoản như vậy, tài khoản này đang tổ chức phát trực tiếp.

Lâm Vân nhấn vào phòng cô ấy đang phát sóng trực tiếp, đập vào mắt anh là hình ảnh của cô ấy

"Tô Uyên..."

Nhìn thấy Tô Uyên trên màn hình và nghe thấy giọng nói của cô ấy, Lâm Thiên tâm trạng trở nên phức tạp, cảm xúc trong lòng anh thật sự lẫn lộn.

Lâm Thiên hôm nay được nghe được tiếng hát của Tô Uyên, nói thật là có chút nhớ cô ấy, nhưng anh gọi điện thoại lại không thể liên lạc được, muốn gặp cô ấy chỉ có thể lên phòng livestream gặp trực tiếp cô ấy.

Thật đáng tiếc khi Lâm Thiên có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng cô ấy lại không thể nhìn thấy Lâm Thiên...

Lâm Thiên nhìn thoáng qua, buổi phát sóng trực tiếp của Tô Uyên đã có 80.000 lượt yêu thích.

Xét cho cùng, Tô Uyên chỉ có một bài hát mà ngay lập tức trở nên nổi tiếng, sự nổi tiếng của cô ấy cũng không được nhiều người biết đến.

Nhiều người có thể vì đã nghe các bài hát của cô ấy nhưng bản thân họ lại không biết ca sĩ đó là ai. Vì cũng không có nhiều người hâm mộ sẵn sàng xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy.

Trong phòng truyền hình trực tiếp:

"Cô Tô Uyên, tôi luôn thích những bài hát của cô."

"Tô Uyên, bài hát của bạn thực sự rất hay."

"Cô Tô Uyên, cô thường phát sóng trực tiếp mấy giờ, và phát trong khoảng mấy tiếng."

“Tô Uyên, ngoài việc ca hát, chị có dự định làm gì không?

...

Bình luận tiếp tục hiện ra.

Đồng thời, có rất nhiều người hâm mộ đã gửi tặng cho cô những món quà nhỏ.

Phòng phát trực tiếp của cô có 80 nghìn người xem, đủ để cho thấy số lượng người xem trong livestream chỉ có thể coi là số lượng trung bình, không quá cao cũng không quá thấp, quà tặng dành cho cô cũng không quá nhiều.

"Tôi đã có dự định cho tương lai và đang chuẩn bị cho các bài hát mới. Vậy nên cũng không có nhiều thời gian cho các chương trình phát sóng trực tiếp, vì vậy chương trình phát sóng chúng tôi sẽ kết thúc tại đây. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ." Tô Uyên cười nói.

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp có một ID tên là "Anh Lục", tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó lượt xem liên tục tăng.

"Oa, anh Lục cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi của Tô Uyên!"

"Lại là anh Lục, anh vừa từ trong phòng phát sóng trực tiếp của một nữ nghệ sĩ khác sang!"

"Anh Lục! Anh thật tuyệt vời!"

" Anh Lục 666!"

"666!"

Đột nhiên, một trận đánh xuất hiện khắp nơi, trong livestream tràn đầy 666.

Lục Công Tử là một siêu sao nổi tiếng trong livestream trên tiktok.


278: Trận Chiến Chiếm Lĩnh Tik Tok


“Cảm ơn Lữ Công Tử vì mười tên lửa siêu hạng, cảm ơn.” Tô Uyên cười cảm ơn.

Trên màn hình trực tiếp.

“Tô Uyên, cô thật đẹp. Tôi sẽ tặng cô mười tên lửa siêu hạng. Tại sao cậu không gửi tín hiệu V riêng cho tôi, như một lời cảm ơn? Chỉ cần cho tôi tín hiệu V, tôi sẽ cho cô 50 tên lửa siêu hạng!” Anh Lữ bình luận trên live

"Tôi xin lỗi Anh Lữ, tôi phát sóng trực tiếp để gặp gỡ người hâm mộ, không phải để tặng quà. Tôi không thể đồng ý với yêu cầu tín hiệu V." Tô Uyên đáp lại.

Anh Lữ: “Cái gì? Không phải để tặng quà? Tô Uyên cô chỉ là một người mới. Cô đang giả vờ trong sáng làm gì? Không ai quét quà, không ai xem trọng cô, cô thậm chí không hó hé, cô thực sự nghĩ rằng cô sẽ thật sự tỏa sáng chỉ vì hát một bài hát?”

Khi Anh Lữ nói ra điều này, cuộc đấu khẩu cũng trở nên sôi nổi.

"Ông chủ Lữ. Ông thật quá đáng! Tại sao ông lại nói Tô Uyên như vậy."

"Anh Lữ thật ra nói đúng, dù sao tôi cũng ủng hộ Anh Lữ!"

...

Có người ủng hộ Anh Lữ và cũng có người phản đối nó.

Biểu cảm của Tô Uyên không được vui khi nhìn thấy đoạn chat này ở live. Nhưng cô ấy không có phản hồi gì.

Trên màn hình live, Anh Lữ gửi thêm hai tin nhắn.

“Đối với những con người cặn bã chống lại tôi, trước khi nói chuyện với tôi còn không tự xem lại bản thân mình có gì. Một đám ngu xuẩn đáng thương có đáng nói tôi không? thật nực cười!”

Lục Công Tử: “Tô Bảo Nhi, nói cho cô biết, tôi quen biết ông chủ Tik Tok, chỉ cần tôi nói một tiếng, cô không thể lăn lộn trong ngành phát sóng trực tiếp này nữa. Còn ở đấy giả vờ giả vịt, ngoan ngoãn ra hiệu V cho tôi.

Đúng lúc này, một ID tên là "Cha của Anh Lữ" đã phóng ra một siêu tên lửa trong phòng phát sóng trực tiếp.

"Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X2."

"Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X3."

...

"Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X20."

ID này, đánh được 20 siêu tên lửa trong một lần.

Tô Uyên che miệng cười, sau đó cảm tạ: "Cảm ơn Cha của Anh Lữ đã gửi 20 siêu tên lửa siêu hạng."

Sau khi ID này được kích hoạt siêu tốc, barrage điên đảo ngay lập tức.

"ID này là 666. Đây thật sự là cha của Anh Lữ sao?"

"Gửi 20 tên lửa siêu hạng trong một lúc. Đó là 140 triệu! E rằng cũng là một bạo chúa ở đây, phải không?"

"Bạo chúa cha và bạo chúa con? Quả thật rất thú vị nha!"

...

Cha của Anh Lữ này không phải ai khác, chính là Lâm Thiên!

Lâm Thiên làm sao có thể làm ngơ khi nhìn thấy có người bắt nạt Tô Uyên trong phòng phát sóng trực tiếp?

Ngay lập tức thay đổi một cái ID để bảo vệ cho Tô Uyên trong phòng phát sóng trực tiếp.

Lâm Thiên biết Tô Uyên là người mới nổi tiếng, lúc này không thể đối phó một người như vậy, cho nên để anh đối phó.

Trên màn hình phát sóng.

Cha của Anh Lữ: “Anh Lữ, những kẻ chống lại con, hãy bắn ra một ít tên lửa siêu hạng trước khi đối đầu với con. Bây giờ ba có thể đối đầu với con, đúng không? Con ngu ngốc, thiểu năng, não có vấn đề rồi. Con muốn tín hiệu V của ai đó chỉ với 10 tên lửa siêu hạng sao? Con thật sự còn kém lắm.”

Ngay sau khi lời này phát ra, màn hình tràn ngập 666 thao tác vuốt.

“Có một bạo chúa bí ẩn ở nơi này xuất hiện là để đấu nhau với bạo chúa con?”

“Như các bạn đã biết, sẽ có một chương trình hay tiếp theo.”

“Vì những vụ cháy siêu khủng này, mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp của Tô Uyên đã đột ngột tăng lên 800.000 người theo dõi, mức độ phổ biến vẫn đang tăng lên.

Sức nóng của phòng truyền hình trực tiếp. Được tính toán dựa trên số lượng người hiệu theo dõi, doanh thu, số lượng người truy cập, tương tác, chất lượng nội dung, mức độ trực tuyến cao, v.v...

Tốc độ bắn tên lửa siêu hạng để tăng nhiệt đương nhiên rất lớn, càng nhiều tên lửa siêu hạng đương nhiên thu hút càng nhiều khán giả vào phòng phát sóng trực tiếp.

Trên màn hình công cộng.

Lữ Công Tử: “Tên lộn xộn kia? Mày là ai? Mày dám mắng tao, mày tin tao giết mày không?”

Quả nhiên, tên Anh Lữ này đã rất tức giận với lời nói của Lâm Thiên.

Cha của Anh Lữ (Lâm Thiên): “Anh Lữ, nếu mày muốn mắng tao, thì có giỏi bắn ra số tên lửa siêu hạng nhiều hơn tao trước rồi nói, đúng là không biết tự lượng sức.”



Anh Lữ: “20 phát thôi cũng dám lên mặt, hôm nay tao cho mày mở mang tầm mắt!

Ngay sau đó.

Anh Lữ đã gửi Super Rocket X1!

Anh Lữ đã gửi Super Rocket X2!

...

Anh Lữ đã gửi Super Rocket X90!

Các con số liên tục tăng lên, cuối cùng Anh Lữ đã tung ra đủ 90 phát bắn!

"Ồ, 90 phát tên lửa siêu hạng!"

"666, Anh Lữ xứng danh là một trong những danh thần của Tik Tok. Một lần bắn 90 phát! Rất mùng mạnh và quyết đoán a!"

Toàn bộ màn hình phòng phát sóng có đầy đủ 666.

Mức độ phổ biến phòng phát sóng trực tiếp cũng đang tăng lên một cách rầm rộ.

90 phát tên lửa siêu hạng, đó là 630 triệu !

Cộng với 10 phát bắn trước của anh ta, đã là 100 tên lửa siêu hạng, chính là 700 triệu a.

"Cha của Anh Lữ tại sao không đáp trả?"

"90 phát súng của Anh Lữ làm cho sợ rồi sao?"

Vụ nổ đầy nghi ngờ.

...

Lữ Công Tử: “Nhóc con, mày tiếp tục hống hách đi, còn dám giả vờ với tao bắn tên lửa siêu hạng 20 phát, mày là cái gì? Tik Tok này đã ai nghe nói về mày chưa?”

Lữ Công Tử: “Tại sao mày không nói? Sợ rồi à? nhóc con sợ chết! Ra khỏi đây rồi sao?”

Cha của Anh Lữ (Lâm Thiên): “ba của mày vừa mới nạp tiền.”

Ngay sau đó.

Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X1.

Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X2.

...

Mọi người chỉ nhìn thấy những con số tăng lên trên màn hình, tăng đến chóng mặt.

Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X100!

Sau khi số lượng tên lửa siêu hạng vượt quá một trăm, nó vẫn chưa dừng lại. Vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Sức hot của phòng truyền hình trực tiếp, dưới sức công phá của rất nhiều tên lửa siêu hạng, lượt theo dõi tăng vọt. Một lượng lớn khán giả tràn vào phòng truyền hình trực tiếp với sự tò mò.

"Chết tiệt, 100 phát súng! Cha của Anh Lữ, anh ta thật là đáng sợ!"

"Nó vẫn đang tăng không ngừng, quá tuyệt!"

"Đúng là người có tiền!"

...

Hàng loạt bình luận kinh ngạc đang bay trên màn hình.

Ngay trước khi phát sóng trực tiếp, Tô Uyên cũng rất bối rối.

Cô ấy phát sóng trực tiếp lần này. Chủ yếu là vì ý của công ty giải trí, thật ra bản thân Tô Uyên cũng không muốn phát sóng trực tiếp.

Công ty nói rằng bài hát của cô ấy đã trở nên nổi tiếng, nhưng mức độ nổi tiếng của bản thân cô ấy vẫn còn quá thấp, vì vậy cô ấy muốn sử dụng chương trình phát sóng trực tiếp của TikTok để thu hút sự nổi tiếng.

Cô ấy không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như này trong buổi phát sóng đầu tiên của cô ấy.

Tại thời điểm này, số lượng tên lửa đang tăng lên cuối cùng đã dừng lại ở con số 200.

"Dừng lại rồi! Cuối cùng cũng dừng lại rồi! 200 tên lửa siêu hạng!"

"Khốn nạn, 200 phát, đây là 1 tỷ 400 triệu, thật là mở mang tầm mắt!"

"Không biết Anh Lữ hiện tại cảm thấy thế nào!"

"Anh Lữ bây giờ phải xanh mặt rồi!"



...

Đúng lúc này, một thông báo xuất hiện trên màn hình công cộng.

Cha của Anh Lữ (Lâm Thiên): “Đừng nôn nóng, tôi chỉ hơi mệt nên nghỉ ngơi một chút. Nhiêu đây chỉ là làm nóng trước, bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Ngay sau đó.

Con số 200 đã dừng lại, liền tiếp tục tăng lên.

Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X201, X202, X203 ...

...

Cha của Anh Lữ đã gửi Super Rocket X500.

Dưới sự tấn công của Lâm Thiên, số lượng tên lửa siêu hạng tăng nhanh chóng, liền vượt quá 500 và không có ý định dừng lại.

Sức nóng của phòng truyền hình trực tiếp bây giờ. Nó đã vượt quá 10 triệu lượt theo dõi và vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Dưới cái nhìn kinh ngạc của vô số khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp, số lượng tên lửa siêu hạng đã vượt quá một nghìn phát bắn, tên lửa siêu hạng đã quét sạch toàn bộ màn hình TikTok.

Hệ thống: “Anh Lữ Công Tử rời khỏi phòng trực tiếp!”

"Quái! Anh Lữ chạy rồi!"

"Anh Lữ thực sự đã rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp!"

...

Việc Lữ Công Tử bỏ trốn hoàn toàn làm cho đòn đánh úp chảo.

Ai cũng không ngờ Anh Lữ nổi đình nổi đám của TikTok lại tuột dốc không phanh thế này?

"Anh Lữ đã bỏ chạy và bị tên bạo chúa bí ẩn này làm cho sợ hãi. Đây chắc chắn là một ngày đặc biệt trong lịch sử của tik tok!"

"Anh Lữ hôm nay thật xấu hổ. Không biết sau này anh ta có mặt mũi nào vào đây nữa không vậy?"

"ID 666!"

"Khốn kiếp, Anh Lữ chạy rồi, thật chướng mắt!"

...

Mặc dù Anh Lữ đã bỏ chạy, nhưng số tên lửa siêu hạng vẫn tiếp tục tăng lên.

Cuối cùng, số tên lửa siêu hạng đã được ấn định là 1520 phát.

5120 phát tên lửa siêu hạng.

Đây là một con số có quá kinh khủng.

Về phần sức nóng trong phòng truyền hình trực tiếp, dưới trận siêu bom lửa 1520 phát, sức nóng đã lên tới con số 80 triệu người theo dõi, đó là một con số kinh khủng.

Bây giờ đã là hơn chín giờ tối, vô số người dùng trực tuyến TikTok đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Tô Uyên.

Trên màn hình công cộng.

Cha của Anh Lữ: “Đứa con này của tôi xấu hổ nên đã bỏ chạy rồi sao? Chán thật, tôi vẫn định bắn cho nó xem 10.000 tên lửa siêu tốc, sau này gặp lại nhất định phải cho nó xem ới được.

"Cái gì? 10.000 tên lửa siêu tốc? Thật là vô nhân đạo!"

"Người này là thần thật!"

"Thần TikTok khác xuất hiện"

"Thần, em muốn kết bạn với anh!"

"Thần, em muốn trở thành người phụ nữ của anh!"

...

Lời bình luận tràn đầy màn hình.

Chương trình phát sóng trực tiếp, Tô Uyên đã sững sờ một lúc mới phát biểu:

“Cảm ơn Cha của Anh Lữ vì 1520 tên lửa siêu hạng, cảm ơn bạn."

Tô Uyên biết rất rõ rằng mức độ nổi tiếng của cô có thể tăng từ 80.000 lên 80 triệu, nhờ vào 1520 siêu tên lửa này.

Mặc dù Tô Uyên không thiếu tiền nhưng anh đã giúp cô ấy, nếu không hôm nay cô đã bị Anh Lục ức hiếp rồi.

Tô Uyên lúc này hẳn là không bao giờ ngờ rằng "Cha của Lữ" trút giận cho mình thực ra lại là Lâm Thiên.

Bình Luận (0)
Comment