Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 291



Tuy rằng bác không mượn ba trăm năm mươi triệu VNĐ nhưng lúc đó bác cũng cho cháu bảy triệu, hơn nữa cho dù thế nào thì cũng là thân thích mà.” Như Tuyết nói.
“Được rồi, chúng ta đi.” Lâm Thiên trực tiếp kéo Như Tuyết đi đến biệt thự.
“Leng keng.”
Sau khi nhấn chuông cửa, cửa biệt thự nhanh chóng bị mở ra.
Đập vào mắt là một người phụ nữ trung niên, quần áo người phụ nữ khá thời thường, trên cổ còn đeo một chuỗi dây chuyền trân châu.
“Bác.”
Trên mặt Như Tuyết mang theo nụ cười, chào hỏi người phụ nữ trung niên này.
“Như Tuyết tới rồi, nhanh đổi giày, vào trong phòng khách ngồi.” Bác Như Tuyết cười nghênh đón.
Dưới sự yêu cầu của bác Như Tuyết, Lâm Thiên và Như Tuyết đổi dép đi vào biệt thự.
Bác Như Tuyết vừa đi phía trước vừa nói.
“Như Tuyết, phòng này nhà bác đẹp chứ, phía sau còn có vườn hoa nhỏ đấy.”
“Đẹp, phòng này của bác tốn không ít tiền nhỉ?” Như Tuyết nói.
“Bỏ ra tổng cộng hơn năm triệu nhỉ.” Lúc bác của Như Tuyết trả lời thì trong nói đầy đắc ý và kiêu ngạo.
Sau khi tới phòng khách.

Trong phòng cách còn một cô gái trẻ tóc ngắn đang ngồi chơi di động.
“Chị họ.” Như Tuyết mở miệng chào hỏi.
“Chào Như Tuyết.”
Cô gái trẻ ngẩng đầu trả lời một câu, sau đó tự mình tiếp tục chơi điện thoại.
Cô gái trẻ này tên Lưu Yến, là con gái của bác Như Tuyết, cũng là chị họ Như Tuyết.
Sau khi Như Tuyết và Lâm Thiên ngồi xuống.
“Như Tuyết, vị này là ai vậy? Bạn cháu à?” Cô Như Tuyết nhìn Lâm Thiên.
“Híc, anh ấy là bạn trai cháu, tên Lâm Thiên.” Như Tuyết giới thiệu.
“Bạn trai? Như Tuyết, sao cháu có thể quen bạn trai qua loa như thế? Nói thật cho bác, có phải cháu… bị lời chót lưỡi đầu môi của thằng nhóc này lừa không?” Bác Như Tuyết sầm mặt lại.
Cùng lúc đó, bác Như Tuyết cũng cẩn thận quan sát Lâm Thiên.
“Bác, cháu không qua loa, hơn nữa cháu cũng không bị lời chót lưỡi đầu môi lừa dối, chúng cháu thật lòng yêu nhau, mặt khác mẹ cháu cũng biết chuyện của tụi cháu.” Như Tuyết nghiêm túc nói.
“Mẹ cháu? Mẹ cháu chính là một người quét đường, cô ta có văn hóa gì? Cô ta biết cái gì?” Bác Như Tuyết nghiêm mặt nói.
Ngừng một chút, bác Như Tuyết tiếp tục nói: “Như Tuyết, nghe bác khuyên, cho dù muốn tìm bạn trai cũng phải tìm người có điều kiện tốt, ít nhất phải có xe có nhà có tiền tiết kiệm, tuyệt đối đừng tìm thằng nghèo, nếu không chắc chắn sẽ khiến cháu khổ cả đời.”
Sau khi Lâm Thiên nghe vậy thì không khỏi cười nói.
“Bác Như Tuyết, nhà, xe và tiền tiết kiệm trong miệng bác cháu đều có.”
Lâm Thiên biết mình bình thường khá đơn giản, bác Như Tuyết này tuyệt đối xem mình là thằng nhà nghèo.
Như Tuyết cũng nói: “Không sai bác à, những thứ này bạn trai cháu có hết, hơn nữa cháu ở bên anh ấy không phải vì những thứ này.”
“Ồ? Vậy cậu nói thử xem, cậu có nhà hay xe gì? Có bao nhiêu tiền tiến kiệm?” Bác tựa như cười mà không cười nhìn chằm chằm Lâm Thiên.
“Bác thật sự muốn nghe?” Lâm Thiên cười hỏi.
“Đương nhiên.” Lúc bác nhìn Lâm Thiên, trên mặt là nụ cười xem thường người khác,
“Vậy được, cháu đành nói thật, nhà cháu có tiền, có một biệt thự ven hồ, tổng diện tích là năm ngàn mét vuông.

Chắc còn tốt hơn nhà của cô mấy lần.”
“Còn về xe thì là Lamborghini Daniel, Porsche 918.

Bác thấy thế nào?”
“Tiền tiết kiệm bây giờ trong thẻ có vài tỷ.”
Lâm Thiên nói ra một hơi.
Bác của Như Tuyết này vừa nhìn chính là người đặc biệt thực tế.
Đã như vậy thì Lâm Thiên cũng không chuẩn bị che giấu thân phận, trực tiếp khai báo dòng dõi của mình ra.

“Cái gì? Biệt thự năm ngàn mét vuông? Lamborghini, Porshe? Tiền tiết kiệm vài tỷ?”
“Xí, thanh niên, cho dù cậu nổ thì cũng phải nổ to một chút, tại sao cậu không nói mình là con cháu nhà giàu nhất luôn đi?”
Bác Như Tuyết vừa nói vừa cười, tựa như nghe được chuyện cười.
Lưu Yến ngồi bên cạnh chơi điện thoại, sau khi nghe thấy Lâm Thiên nói thì cũng cười nhạo lắc đầu một cái, dáng vẻ cảm thấy rất buồn cười, chẳng qua cô ta cũng không nói chen vào.
“Bác Như Tuyết, bác nói cũng đúng, không sai, cháu đúng là cháu ngoại của nhà giáu nhất Tây Nam, Lê Chí Thành là ông ngoại cháu.” Lâm Thiên hờ hững nói.
“Xí, đúng là phóng đại mà, thanh niên, sao cậu không nói là con trai nhà giàu nhất thế giới luôn cho rồi.” Bác Như Tuyết cười nói.
“Xin lỗi, tôi không hứng giả vờ với bác, tất cả lời cháu nói đều là sự thật.” Lâm Thiên buông tay nói.
Như Tuyết cũng vội vàng nói: “Đúng đó bác, lời bạn trai cháu nói đều là thật, anh ấy không nói dối đâu.”
“Như Tuyết, trước đây nói thế nào đi nữa thì cháu cũng là đứa con thành thật, bây giờ cũng học nói láo theo, cháu bị cậu ta làm hư rồi à? Bác khuyên cháu, nhanh chia tay với cậu ta đi.” Dáng vẻ của bác như dạy dỗ.
Rất hiển nhiên, bác Như Tuyết vốn không tin Lâm Thiên.
Mặc dù Như Tuyết chứng minh giúp Lâm Thiên, ngược lại bà ta cảm thấy Như Tuyết đang nói dối giúp Lâm Thiên.
“Lời nên nói cháu đều nói rồi, bác không tin thì cháu cũng hết cách.

Đương nhiên nếu bác có thời gian rảnh thì có thể đi điều tra.” Lâm Thiên bất lực than thở buông tay.
Lâm Thiên bình thường khá khiêm tốn, lần này thấy bác Vương có thái độ như vậy, vốn định trực tiếp chứng minh thân phận.
Kết quả đối phương không chỉ không tin, ngược lại còn cho rằng Lâm Thiên đang khoác lác, Lâm Thiên cũng rất bất lực.
“Thanh niên, cậu cũng đừng thổi phồng với tôi, loại đàn ông miệng chạy đầy xe lửa như cậu tôi đã gặp nhiều, tôi thấy cậu chính là dựa vào cía miệng này mà lừa gạt được Như Tuyết hả?” Bác cười lạnh nói.
“Bác Như Tuyết, nếu như bác không phải bác của Như Tuyết, bác nói chuyện với tôi như vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng đó, chỉ cần tôi nói một câu thì tôi có thể khiến cả nhà bác và cả công ty đóng cửa.” Lâm Thiên híp mắt nói.
“Úi trời, còn giả vờ với tôi? Có tin tôi lập tức đuổi cậu ra ngoài hay không? Mẹ nó cậu cũng không nhìn lại mình xem cậu là cái thá gì.” Bác Như Tuyết khó chịu nói.
Lúc này con gái Lưu Yến của bà ta mở miệng nói.
“Mẹ, mẹ quan tâm nhiều vậy làm gì, Như Tuyết muốn tìm một thằng nghèo làm bạn trai thì đây là chuyện của nó, ngược lại sau này kẻ chịu khổ chính là nó, chờ tới đó thì nó sẽ biết thôi.”
Tiếp theo thì Lưu Yến chuyển đề tài: “Hơn nữa lấy điều kiện của nó thì cũng không kiếm nổi được người có tiền gì.”
“Được được được, mẹ nghe con gái mẹ.” Cô cười gật đầu.
Sau đó bác nhìn về phía Như Tuyết, lấy tư cách trưởng bối dạy dỗ: “Như Tuyết, bây giờ cháu đang tuổi học hành, nên lấy học hành làm trọng, nói chuyện yêu đường sẽ làm lỡ việc học của cháu, gia đình cháu vốn không khá giả, còn không biết nỗ lực, bảo cô phải nói với cháu cái gì cho tốt đây?”
“Cháu đó, nên học theo Yến Nhi nhà bác, cháu nhìn nó xem, tuy rằng nhà bọn bác là gia đình có tiền nhưng nó vẫn không quên cố gắng học tập, năm nay mới du học bên Pháp về, thông thạo tiếng Pháp và tiếng Anh.”
Lúc bác của Như Tuyết nói lời này tràn đầy đắc ý, hoàn toàn cố ý hạ thấp Như Tuyết, khoe khoang con gái của bà ta.
“Bác, cháu… cháu khá ngốc, sao có thể so với chị họ.” Như Tuyết cúi đầu, có vẻ hơi tự ti.,
Như Tuyết chỉ học đại học cấp hai bình thường.


Mặc dù giỏi tiếng Anh, nhưng cô không thành thạo tiếng Pháp, cô không biết gì về tiếng Pháp và cô chưa từng ra nước ngoài.
Cho nên bây giờ cô ở trước mặt chị họ khó tránh khỏi sinh ra sự tự ti.
“Mẹ, mẹ nói nhiều như vậy làm gì? Em họ nó không thể so với con là rất bình thường.” Chị họ Lưu Yến nói.
“Được, mẹ không nói, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Hôm nay là ngày con gái mẹ về nước, chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn.” Bác cười nói.
Sau đó bác quay đầu nói với Như Tuyết: “Như Tuyết, chắc chắn cháu chưa từng tới nhà hàng xa hoa nhỉ? Bác Kim Thiên dẫn cháu tới nhà hàng xa hoa, cho cháu mở mang tầm mắt.”
Như Tuyết lúng túng nở nụ cười, cô được Lâm Thiên dắt đi, đã sớm đi qua rất nhiều nhà hàng sang trọng, chẳng qua Như Tuyết không phản bác, chỉ đồng ý một tiếng.
Sau đó mọi người ra khỏi biệt thự.
Cửa biệt thự.
“Đây là chiếc BMW của bác, chồng bác mua cho bác chiếc xe để mua đồ ăn, lên xe đi.” Dáng vẻ của bác ra oai.
“Bác, cháu với bạn trai cháu lái xe tới, không tiện ngồi xe bác.” Như Tuyết nói.
“Không sai, bên cạnh chính là xe tôi.” Lâm Thiên chỉ chiếc Volkswagen Phaeton của mình.
“Trời ơi, Volkswagen, còn hỏng hóc, tuy rằng tôi không hiểu xe, nhưng tôi cũng biết xe Volkswagen không đắc, sao cậu không lái Lamborghini hay Porshe?” Bác chế giễu.
“Như Tuyết sợ tôi lái Lamborghini hay Porsche sẽ hù dọa hai người.

Vì thế khiêm tốn lái chiếc Volkswagen.” Lâm Thiên hờ hững nói.
“Ha ha.” Bác trực tiếp cười ha hả.
Con gái Lưu Yến của bác cũng rốt cuộc không nhịn được cười lạnh nói: “Một người đàn ông như anh mà khoác lác không biết xấu hổ như thế à? Tôi vốn không muốn nói nhưng thực sự không nhịn nổi loại người như anh.”
“Được, mấy người nghĩ sao thì nghĩ.” Lâm Thiên cười khổ lắc đầu một cái, không giải thích nữa.
Bởi vì Lâm Thiên phát hiện bản thân càng nói thì bọn họ ngược lại càng cảm thấy anh khoác lác.
Lưu Yến sờ xe Lâm Thiên một cái sau đó cười lạnh: “Chiếc Passat hỏng này sợ rằng là anh mượn tới để cứu lại mặt mũi chứ gì?”
Từ lời nói và vẻ mặt Lưu Yến, Lâm Thiên có thể cảm nhận được rằng cô ta vô cùng xem thường mình.


Bình Luận (0)
Comment