Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 36.4 - Chương 36.37

36: Ý Tưởng Của Ai


Ngừng một chút, Lâm Thiên đột nhiên hỏi: "Nhân tiện Lưu Thân, người nhà của công nhân chết trên công trường sẽ được bồi thường bao nhiêu?" “Hai trăm triệu.

Đây là tiêu chuẩn bồi thường do trụ sở chính đặt ra, và chúng ta sẽ cố gắng thực hiện càng sớm càng tốt.” Lưu Thân nói.

"Hai trăm triệu? Con số đó quá ít.

Tăng gấp đôi số tiền cho tôi! Tôi không quan tâm các tiêu chuẩn của trụ sở chính là những gì, chi nhánh của chúng ta sẽ bồi thường mức tiền đó! Tính mạng một con người và hệ lụy là tương lại của bao nhiêu con người bị kéo theo nữa." Lâm Thiên Nói.
Lâm Thiên nhớ rất rõ khi bố cậu gặp tai nạn trên công trường, công ty chủ quản đã thực sự phủ nhận và không bồi thường cho Lâm Thiên một xu.

Mẹ cậu đã cố gắng đòi quyền lợi cho mình và con trai nhưng bà lại bị bọn họ đánh đập và đuổi đi.
Đến cuối cùng, ngay cả chi phí tang lễ của bố, mẹ cũng phải bỏ ra hết.

“Quá ít?” Vẻ mặt Lưu Thần kinh ngạc.
Theo những gì Lưu Thân được biết, hầu hết các công ty đều nghĩ rằng họ đã trả quá nhiều tiền cho những sự cố như vậy.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe ông chủ của công ty nói rằng mức bồi thường là quá ít.

“Tính mạng con người là vô giá, đương nhiên hai trăm triệu đồng là quá ít!” Lâm Thiên quả quyết nói.

"Chủ tịch Lâm, bây giờ không có nhiều ông chủ có lương tâm như cậu.

Chủ tịch Lâm cứ yên tâm, nửa tháng nữa tôi sẽ thu xếp dứt điểm việc này." Lưu Thân nghiêm túc nói.
Chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng khiến Lưu Thân càng thêm tôn trọng Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Lưu Thân quay lại, tức giận nói: "Nhưng đầu sỏ cuối cùng chính là tập đoàn Hùng Dũng! Nghĩ đến đây, tôi rất tức giận.

Chủ tịch, chẳng lẽ chúng ta đành ngồi im ngậm bồ hòn làm ngọt thật sao?"
Lâm Thiên nheo mắt: "Ngồi im? Đương nhiên không thể để yên được! Lần này tôi sẽ bắt bọn họ phải trả giá bằng tiền, tôi sẽ bắt tập đoàn Hùng Dũng đền gấp mười, gấp trăm lần trong tương lai! Còn hơn mười công nhân công trường chết oan uổng, tôi nhất định sẽ giúp họ đòi lẽ công bằng! Tôi chắc chắn sẽ làm như vậy!"
Hơn một chục công nhân công trường đó cũng là hình ảnh thu nhỏ của cha Lâm Thiên.

Lâm Thiên đi tìm công lý cho họ cũng chính là tìm công lý cho người cha đã khuất của mình.

Trước kia, Lâm Thiên từng là một cậu bé nghèo, không đủ tư cách để lay chuyển tập đoàn Hùng Dũng, nhưng bây giờ thì khác!
Tập đoàn Hùng Dũng hoạt động như một lãnh chúa địa phương ở thành phố Bảo Thạnh.

Có thể nói nó đã ăn sâu bén rễ nhiều năm ở đây.
Lâm Thiên biết nhất định rất khó có thể dựa vào năng lực của một mình bản thân mà đánh bại tập đoàn Hùng Dũng mà không nhờ đến sự giúp đỡ của ông ngoại.

Chuyện này e rằng sẽ không thể thực hiện được trong một thời gian ngắn.
Nhưng sau sự việc này, Lâm Thiên đã hoàn toàn hạ quyết tâm, rằng dù khó khăn đến đâu cũng sẽ đánh bại tập đoàn Hùng Dũng!
Đây là một mục tiêu mà Lâm Thiên đặt ra cho mình vào lúc này! “Việc tiêu diệt tập đoàn Hùng Dũng trong thời gian ngắn là điều không thực tế.” Lâm Thiên nói.
Nhưng ngay lập tức, Lâm Thiên lại nói tiếp: "Nhưng đối với những thể loại không biết xấu hổ là như thế này, tại sao chúng ta lại cần phải nhã nhặn với bọn chúng?" “Chủ tịch Lâm, cậu có ý kiến gì không?” Lưu Thân tò mò hỏi.

"Ông chi tiền thuê một chiếc xe tải lớn.

Nửa đêm chở một xe đầy phân đổ vào cửa nhà Khương Hùng Dũng cho tôi.

Làm sao cho món quà kinh tởm đó chặn kín hết lối ra vào của căn nhà với bên ngoài.

Ông hiểu chứ?" Lâm Thiên cười mỉm.

"Phương pháp này thật sự rất kinh khủng, nhất định có thể làm cho hắn phải chùn chân! Chủ tịch hãy yên tâm.

Tôi sẽ đi phân phó người làm ngay bây giờ!" Lưu Thân hưng phần nói.
Sự việc lần này khiến Lưu Thân càng thêm căm tức Khương Hùng Dũng, đương nhiên là ông ta rất muốn trút giận.
Lâm Thiên lại nhìn Lưu Thân, nghiêm túc nói: "Lưu Thân, cho dù kết quả cuối cùng của sự việc này là như thế nào, ông cũng phải ghi nhớ bài học này.

Đối với những khu bất động sản khác đang xây dựng, ông nhất định phải tăng cường kiểm tra.

Những chuyện như thế này không bao giờ được xảy ra nữa."
Lưu Thân gật đầu: "Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ rút kinh nghiệm, sau này tôi nhất định sẽ tăng cường lực lượng an ninh để ngăn chặn việc này xảy ra!"
Còn bây giờ Lâm Thiên và Lưu Thân, hai người đành chờ đợi, một sự chờ đợi căng thẳng tột cùng.
Phương pháp Lâm Thiên đưa ra có hiệu quả không? Cậu có thể vượt qua thử thách lớn lao này một cách suôn sẻ hay không? Thâm tâm Lâm Thiên cũng không dám chắc.

Lâm Thiên chỉ biết nếu thật sự cậu không xử lý được khủng hoảng này, lần sau cậu sẽ không còn mặt mũi nào gặp ông ngoại nữa.
Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Thiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Thạch Hàn! Tới đây!" Lâm Thiên kêu to.
Vài giây sau, một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Thiên.
Anh ta chính là Thạch Hàn, vệ sĩ bí mật có nhiệm vụ bảo vệ Lâm Thiên.

“Cậu chủ, cậu gọi tôi có chuyện gì sao?” Thạch Hàn khàn giọng nói.

"Thạch Hàn, thân thủ của anh rất tốt phải không?" Lâm Thiên hỏi.

“ít nhất ở vùng Tây Nam này, tôi không có đối thủ.

Thạch Hàn bình tĩnh đáp.
Lâm Thiên tiếp tục hỏi: "Thạch Hàn, anh hiện tại là người của tôi, đúng không?" “Tất nhiên.

Thạch Hàn gật đầu.

“Nếu đúng như vậy, hãy loại bỏ Khương Hùng Dũng khỏi tập đoàn Hùng Dũng để chứng minh cho tôi thấy thực lực của anh.” Lâm Thiên nói.

“Xin lỗi cậu chủ, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu.

Chủ nhân đã ra lệnh chỉ khi tính mạng cậu gặp nguy hiểm tôi mới có thể được phép ra tay” Thạch Hàn tỏ ra vô cảm.
Lâm Thiên im lặng khi nghe thấy mấy từ vừa thốt ra từ miệng của anh ta.

“Thôi vậy.

Vậy thì có lẽ tôi nhầm, anh không thực sự mạnh như lời anh nói.” Lâm Thiên chỉ có thể dùng thủ đoạn triệt để.

"Ý cậu chủ là gì?"
Thạch hàn nói xong, không cần chờ câu trả lời mà quay người lại và rời đi.

"Này! Này! Anh tại sao lại rời đi! Không phải anh nói anh là người của tôi sao?"
Nhìn Thạch Hàn rời đi không chút lưu tình, Lâm Thiên không nói nên lời
Lâm Thiên vốn nghĩ rằng nếu Thạch Hàn có thể giải quyết Khương Hùng Dũng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Kết quả là, Thạch Hàn lại không thèm để ý tới mong ước của cậu.
Ý tưởng để Thạch Hàn hành động bị thất bại hoàn toàn.
Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Thiên đến trường học.
Trên đường đi, Lâm Thiên suy nghĩ xem làm cách nào để đánh bại hoàn toàn tập đoàn Hùng Dũng, đối thủ bá chủ địa phương mà không cần nhờ đến sự giúp đỡ của ông ngoại?
Ông chủ của tập đoàn Hùng Dũng, Khương Hùng Dũng, là ông trùm xã hội đen của thành phố Bảo Thạnh, và cũng là chỗ dựa lớn nhất của tập đoàn này.

Trong lòng Lâm Thiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, đó là tự mình tạo ra một thế lực ngầm, sau đó sẽ tiêu diệt thế lực ngầm của Khương Hùng Dũng, sau đó thống nhất thế lực ngầm ở thành phố Bảo Thạnh.
Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của Lâm Thiên, nếu có thể thực sự được thực hiện thì đó sẽ là một điều rất khó khăn.
Vừa đến trường, Lâm Thiên đã nhận được điện thoại của Lưu Thân.

"Chủ tịch, phương pháp của cậu thực sự tuyệt vời! Những khách hàng đang nháo nhào muốn trả nhà nghe tin được giảm giá 30 % liền giống như mua được một món hời lớn vậy.

Họ không muốn hoàn lại tiền nữa, chỉ một số ít vẫn khăng khăng muốn trả, nhưng chúng tôi lại có thể bán được những lô đó.

Giọng nói hưng phấn của Lưu Thân phát ra từ điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Lưu Thân lúc này thực sự ngưỡng mộ Lâm Thiên.

Ông không ngờ rằng Lâm Thiên lại có thể giải quyết thành công cuộc khủng hoảng bằng phương pháp này.

"Vậy là tốt rồi!
Lâm Thiên nghe tin liền thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Mặc dù bản giảm giá 30 % như thế này không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng ít ra cũng không lỗ.
Trong cơn bão này, một kết quả như vậy chắc chắn đã là một kết quả tốt.
Mặc dù tình hình hỗn loạn tạm thời lắng xuống nhưng mối ân oán của Lâm Thiên với tập đoàn Hùng Dũng chưa chấm dứt hoàn toàn.

...
Lúc này, tại tòa nhà Tập đoàn Hùng Dũng.
Bên trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Khương Hùng Dũng với cái đầu cạo trọc, châm một điếu xì gà và dựa vào ghế chủ tịch với vẻ mặt nhàn nhã.


Đứng bên cạnh ông ta là gã quân sự Trung Quân của hăn.

"Chủ tịch, đường dây nóng của Tập đoàn Tỉnh Xuyên lúc này chắc là đang quá tải.

Tôi cá rằng Tỉnh Xuyên đang phải đau đầu khi đối mặt với rất nhiều khách hàng gọi điện đến, ha ha." Các bộ phận quân sự trông có vẻ hào hứng.

“Lần này, tôi xem tập đoàn Tỉnh Xuyên sẽ giải quyết như thế nào!” Khương Hùng Dũng nở một nụ cười đắc thắng.

"Làm sao có thể đối phó được? Đâu phải mất ít tiền.

Đối với bất động sản này, tập đoàn Tỉnh Xuyên của anh ta sẽ phải mất rất, rất, rất nhiều tiền!" Trung Quân nở nụ cười kỳ quái.

“Quân sư, tài thao lược của anh rất tốt.

Đừng lo, tôi sẽ không đối xử tệ với anh đâu.” Khương Hùng Dũng mỉm cười.

"Cảm ơn chủ tịch Khương! Cảm ơn chủ tịch Khương!" Gã quân sự vui vẻ gật đầu.
Đúng lúc này, một người đàn ông gầy gò vội vàng chạy đến và nói to: "Chủ tịch Khương, không ổn rồi! Mọi chuyện đã thay “Nói mau, có chuyện gì!” Khương Hùng Dũng cau mày.

"Chủ Tịch, Tập đoàn Tỉnh Xuyên giảm giá 30% cho các lô nhà.

Những ai đang muốn trả sẽ ngay lập tức thỏa hiệp với mức giảm giá 30%! Bây giờ mọi thứ đã lắng xuống.

Tuy Tập đoàn Tỉnh Xuyên không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không bị thiệt hại gì khác cả.” Người đàn ông gầy gò nói.

"Cái gì! "
Khương Hùng Dũng kinh ngạc đứng lên, sắc mặt trở nên khó nhìn.

"Chết tiệt! Bọn khốn kiếp này làm sao lại có thể đứng vững như vậy! Đưa ra mức giảm giá 30%?" Gã quân sư bộ phận đang đứng bên cạnh không khỏi chửi thề.

"Giảm giá thấp như vậy mà bọn chúng cũng dám làm sao? Đ.M đó là ý tưởng của ai! Mẹ kiếp!"
Khương Hùng Dũng tức giận đập điếu xì gà trên tay xuống đất.
Khương Hùng Dũng không thể ngờ được rằng kế hoạch mà bọn chúng hoạch định bấy lâu nay lại được Tập đoàn Tỉnh Xuyên giải quyết trong nháy mắt?.

37: Mong Muốn Được Báo Đáp


ở trung tâm thành phố, trong trang viên nhà họ Lê. Bên trong tòa nhà màu trắng đồ sộ ở trung tâm trang viên.

Thư ký của Lê Chí Thành vội vàng từ ngoài bước vào, vừa đi vừa phấn khích nói: "Chủ tịch Lê, chi nhánh Bảo Thạnh có tin về!" "Ồ? Sớm như vậy đã có kết quả? Kết quả như thế nào?" Lê Chí Thành nghe nói đến cháu trai của mình, liền vội ngưng trọng thần sắc. "Chi nhánh Bảo Thạnh bán nhà ở Hoa Mai với giá giảm 30 %. Những người đang đòi trả nhà sau khi nghe thấy mức giảm giá 30 %, hầu hết đều dừng lại ngay việc đó. Cứ như thế này thì tình hình sẽ nhanh chóng bình thường trở lại ngay. Thư ký cười nói. "Giảm giá 30 % à? Cách này rất giống với ý tưởng của tôi. Nếu là tôi, tôi sẽ bán cũng bằng với giá giảm như thế này. Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất." Lê Chí Thành gật đầu hài lòng.

Lê Chí Thành đã lặn lộn trên thương trường nhiều năm. Ông không quan tâm quá nhiều đến lãi và lỗ trước mắt, lúc này kiếm được ít hơn thì cũng chưa phải là vấn đề và có thể kiếm lại sau này.

Đây chính là cách kinh doanh của ông. Làm sao lần nào cũng có thể dễ dàng thu về lợi nhuận lớn? Kinh doanh là phải có thắng có thua. Khi gặp phải rắc rối như thế này, không thể khăng khăng nhắm tới lợi nhuận. Nếu làm như vậy tổn thất sẽ quá lớn, còn lớn hơn nhiều so với lợi nhuận thu về.

Ngay sau đó, Lê Chí Thành vội hỏi: "Ai đã đề xuất phương pháp giảm giá này?" "Là do cậu chủ đề xuất. Nghe nói khi cậu chủ lần đầu tiên đưa lên, những quản lý khác có chút nghi ngờ, nhưng cậu chủ bác bỏ hết lý lẽ của họ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định." Thư ký cười nói. "Ha ha, không tệ! Không tồi!" Lê Chí Thành nghe xong liền bật cười ha hả. "Tôi vẫn lo lắng đứa nhỏ này không thể xử lý tốt khủng hoảng lần này. Dù sao nó cũng không có kinh nghiệm, tuổi còn trẻ. Tôi sợ nó thiếu quyết đoán, không dám đưa ra quyết định. Không ngờ đứa nhỏ của tôi lại có quyết định lớn như vậy!" Vẻ mặt Lê Chí Thành tự hào và nhẹ nhõm.

Lê Chí Thành ý thức rất rõ sự khó khăn khi giải quyết vấn đề này. Những người làm ăn bình thường gặp phải rắc rối này sẽ rất đau đầu, Lê Chí Thành nghĩ Lâm Thiên khó có thể xử lý tốt được.

Nhưng cách xử lý của Lâm Thiên đã mang đến cho ông một bất ngờ lớn. "Đúng vậy, đưa ra quyết định giảm giá 30 % tuyệt đối cần có dũng khí rất lớn. Không ngờ cậu chủ lại có dũng khí quyết định như vậy" Viên thư ký cảm thán “Chậc chậc, đứa nhỏ này, càng ngày càng gây bất ngờ lớn cho tôi.” Nụ cười trên mặt Lê Chí Thành càng ngày càng đậm.

Chính ông cũng chưa từng nghĩ tới Lâm Thiên có thể giải quyết hoàn hảo rắc rối lớn như vậy. “Nhân tiện, thưa ông, lần này chính là Tập đoàn Hùng Dũng đã tính mưu lập kế với Tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta, chúng ta có nên cho bọn chúng một bài học không?” Thư ký hỏi. "Hãy để cháu tôi làm. Đây vẫn là bài thực hành cho nó. Khi cần thiết, tôi sẽ bí mật giúp nó." Lê Chí Thành nói.

Thành phố Bảo Thạnh, Đại học Bảo Thạnh. Buổi trưa, trong phòng ký túc xá nam. "Lâm Thiên! Cậu có biết tên khốn Trịnh Khả kia bây giờ thế nào rồi không?"

Ngay khi Lâm Thiên bước vào ký túc xá, Hoàng Luân đã hào hứng chào đón cậu bằng câu hỏi hứng khởi này. “Thế nào rồi?” Lâm Thiên thản nhiên hỏi. "Hôm qua toàn trường đã biết chuyện ăn phân và phát trực tiếp của hắn. Trường đã yêu cầu quản trị viên xóa bài đăng, nhưng đến lúc đó có xóa cũng vô ích. Trịnh Khả còn mặt mũi ở lại trường đâu? Làm gì còn. Hắn đã nghỉ học." Hoàng Luân hào hứng nói. "Hắn nghỉ học sao? Thật xứng đáng." Lâm Thiên cười lạnh.

Tên khốn nạn như Trịnh Khả chỉ bị mang tiếng xấu, đối với hắn đã là quá hời rồi. “Để kỷ niệm vụ tai tiếng này của Trịnh Khả, buổi tối mình sẽ chiêu đãi” Lâm Thiên vỗ ngực nói.

Lâm Thiên vẫn đang trong tâm trạng tốt, không chỉ vì Trịnh Khả, mà còn vì vấn đề bất động sản Hoa Mai. "Lâm Thiên, cậu thật rộng rãi! He he! Còn mời tôi ăn một bữa to nữa." Luân mập nghe được Lâm Thiên đãi, lập tức vui vẻ vỗ tay. Hoàng Luân biết thân phận cháu trai Lê Chí Thành của

Lâm Thiên, đương nhiên hiểu rõ Lâm Thiên, cậu mà chiêu đãi chắc chắn phải rất to. “Mà này, Lâm Thiên, sao cậu không gọi mời Như Tuyết luôn.” Hoàng Luân nhếch mép nháy mắt với Lâm Thiên.



Mục đích của Luân mập đương nhiên là muốn ghép cặp cho Lâm Thiên và Như Tuyết. “Được.” Lâm Thiên cười.

Thành thật mà nói, Lâm Thiên khá mong đợi được ăn tối với Như Tuyết.

Vì vậy cậu lấy điện thoại ra gọi cho Như Tuyết. "Lâm Thiên, tôi có tin tốt muốn cùng cậu chia sẻ!" Cuộc gọi được kết nối, Lâm Thiên chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy nói vui vẻ của Như Tuyết qua điện thoại. *ồ? Tin tức tốt gì?" Lâm Thiên vội vàng hỏi. "Vừa rồi, một người quản lý của Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã đến gặp tôi. Anh ấy nói rằng công ty của họ đang thực hiện các hoạt động từ thiện và gia đình tôi là đối tượng giúp đỡ được chọn!" Như Tuyết ở đầu dây bên kia có vẻ rất hào hứng. "Thật sao? Đó là một điều tốt." Lâm Thiên cười.

Cái gọi là hoạt động từ thiện này là do Lâm Thiên sắp xếp.

Chỉ là Lâm Thiên không ngờ tới Lưu Thân làm việc thật nhanh chóng và hiệu quả như vậy. Lúc sáng mới ra lệnh cho ông ta, hiện tại sự việc đã triển khai. "Lâm Thiên, hiện tại tôi đang ở bệnh viện. Họ đã bắt đầu thu xếp để mẹ tôi đi chữa bệnh. Chi phí đều do Tập đoàn Tỉnh Xuyên chi trả. Mẹ tôi cuối cùng cũng có thể có cơ hội bình phục! Ngoài ra, Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã tặng tôi thêm hai trăm triệu đồng, nói là tài trợ cho việc tiếp tục học đại học của tôi.” Giọng nói phấn khích của Như Tuyết vẫn còn trên điện thoại.

Lâm Thiên có thể tưởng tượng Như Tuyết bây giờ chắc đang nhảy lên vì sung sướng rồi.

Nhìn thấy Như Tuyết vui vẻ như vậy, trong lòng Lâm

Thiên cũng rất ấm áp.

Cậu không còn là một cậu bé nghèo vô dụng nữa, giờ cậu có khả năng giúp đỡ những người mà cậu muốn giúp đỡ! “Vậy cậu cậu đã nhận hai trăm triệu chưa?” Lâm

Thiên hiểu tính cách của Như Tuyết, với tính cách của cô, rất có thể cô sẽ không chịu nhận tiền. "Tôi đã không muốn lấy vì họ đã giúp tôi chữa bệnh cho mẹ. Nhưng họ nói đây cũng chính là điều kiện kèm theo. Nếu không nhận, họ sẽ không giúp mẹ tôi. Tôi phải chấp nhận." Như Tuyết nói.

Vậy là Như Tuyết đã nhận tiền, Lâm Thiên hoàn toàn an tâm.

Không nói đến việc hai trăm triệu đồng là món tiền nhỏ đối với Lâm Thiên, nhưng đối với Như Tuyết, đó chắc chắn là một số tiền khổng lồ. "Lâm Thiên, ngày hôm qua Tập đoàn Tỉnh Xuyên đã giúp tôi thực hiện nhiệm vụ kêu gọi tài trợ, mà hôm nay họ lại giúp gia đình chúng tôi và đưa mẹ tôi điều trị. Tập đoàn Tỉnh Xuyên là ân nhân của tôi. Khi tôi tốt nghiệp, tôi phải tham gia Tập đoàn Tỉnh Xuyên làm việc, trả nợ cho tập đoàn Tỉnh Xuyên!” Giọng nói nghiêm túc của Như Tuyết phát ra trên điện thoại.

Có thể tưởng tượng Như Tuyết biết ơn Tập đoàn Tỉnh Xuyên như thế nào.



Tuy nhiên, lúc này Như Tuyết thậm chí còn không biết người giúp cô thực ra là Lâm Thiên. Nếu biết chuyện này, không biết cô sẽ phản ứng thế nào. “Được rồi, cậu thật là một người trọng tình trọng nghĩa. Tôi hiểu rồi.” Lâm Thiên cười đáp. “Mà này, Lâm Thiên, cậu gọi cho tôi có chuyện gì không?” Như Tuyết hỏi. "Tôi muốn hỏi cậu có đang ở trường hay không thì hãy đi ăn trưa với tôi và Hoàng Luân, nhưng cậu lại đang ở trong bệnh viện hiện. Vậy để dịp sau đi vậy." Lâm Thiên nói. Như Tuyết đang ở bệnh viện, hẳn là không tới được, vì vậy Lâm Thiên cùng Hoàng Luân đi ra khỏi trường học.

Sau khi rời khỏi trường. "Lâm Thiên. Chúng ta đi ăn ở đâu?" Hoàng Luân hỏi. “Đến nhà hàng Sen Vàng!” Lâm Thiên thốt ra năm chữ "Gì? Đến nhà hàng Sen Vàng? Lâm Thiên, cậu quên vụ lần trước của chúng ta ở nhà hàng Sen Vàng rồi à? Cứ nghĩ đến gã quản lý của cái nhà hàng đó là tôi lại tức không chịu nổi. Tại sao hôm nay chúng ta vẫn đến đó?" Luân mập trưng ra một vẻ mặt khó hiểu.

Lần trước khi Lâm Thiên và Hoàng Luân đến ăn ở nhà hàng Sen Vàng, ví của Lâm Thiên đã bị đánh cắp, nhưng người quản lý của nhà hàng Sen Vàng khăng khăng rằng Lâm Thiên là kẻ nói dối, nói rằng Lâm Thiên và cậu ta cổ tình đến ăn chùa, định gọi cảnh sát bắt hai người đi.

Lúc đó chính là Vương Mãn Linh giúp Lâm Thiên thanh toán hóa đơn thì Lâm Thiên hai người bọn họ mới có thể rời khỏi đó được. "Chính bởi vì chuyện xảy ra lần trước ở đó nên chúng ta lại càng phải đến đó hôm nay. Ít nhất phải cho viên quản lý hiểu rằng chúng ta không phải là kiểu người nghèo không có đủ tiền để ăn ở đó, phải không?" Lâm Thiên nói.

Chuyện xảy ra lần trước cũng khiến Lâm Thiên cảm thấy tức giận. Cháu trai của Lê Chí Thành lại bị cười nhạo khi đi ăn?

Chỉ là Lâm Thiên nóng lòng muốn đuổi theo Vương

Mãn Linh nên chưa giải quyết ổn thỏa với người quản lý đó! "Lâm Thiên, cậu nói thế tớ mới hỏi mục đích của chuyến đi lần này. Lần này chúng ta đi để cho họ thấy rằng không được khinh thường những người như chúng ta phải không?" Hoàng Luân mập cười toe toét.

Lâm Thiên cười gật đầu: "Ừ, đi thôi"

Trên đường đến nhà hàng Sen Vàng, Lâm Thiên gọi cho Lưu Thân và yêu cầu ông ta liên hệ với chủ của nhà hàng Sen Vàng, cậu muốn mua lại nhà hàng Sen Vàng.

Nếu chủ nhà hàng Sen Vàng không bán thì hãy tăng giá! Lâm Thiên biết nhà hàng này có thể kiếm tiền không tôi!

Nhà hàng Sen Vàng chính là nhà hàng cao cấp nhất gần Đại học Bảo Thạnh. Lâm Thiên và Luân mập bước vào bên trong. "Xin chào quý khách!"

Khi hai người vừa bước vào sảnh, một người phục vụ trẻ đã chào đón bọn họ một cách niềm nở. “Quý khách, xin mời. Người phục vụ ra chào đón sau đó dẫn Lâm Thiên hai người đi vào bàn. "Dừng lại."

Ngay khi Lâm Thiên và Hoàng Luân đi được hai bước, một giọng nói lớn vang lên.

Bình Luận (0)
Comment